Tôi đang ngồi nói chuyện với bạn mới bên này nên hoàn toàn không thèm để ý gì đến Gia Huy ngồi bên cạnh.
Một lúc sau thì bạn thân của Gia Huy là Tuấn Phúc đi tới, nhưng không phải tới chỗ Huy mà là tới chỗ tôi.
Phúc dựa vào bàn hỏi: "Mày là con nhỏ hay đi cùng Thảo Linh đúng không nhỉ?"
Tôi trố mắt nhìn nó, trong đầu hiện lên một đống câu hỏi "tại sao?".
Sao nó lại biết bạn thân của tôi? Hay bọn nó đang yêu nhau rồi? Tại sao Thảo Linh không nói gì với tôi?
Tôi nhìn nó lần nữa rồi gật đầu một cái, nghi ngờ hỏi: "Sao mày biết Thảo Linh?"
Nó cười phì, đá đá chân không nói năng gì làm tôi tò mò muốn chết. Ngay cả Thảo Linh cũng không hề nói gì về chuyện này, Tuấn Phúc thì cứ úp úp mở mở không rõ ràng làm tôi cực kỳ khó chịu.
Gia Huy bỗng nhiên lại lên tiếng như để giúp Tuấn Phúc giải đáp thắc mắc của tôi: "Học cùng trường với nhau một năm rồi sao mà không biết."
Tôi quay ra nhìn nó, nhưng thấy cũng đúng nên tôi im lặng không nói gì, chỉ lườm nguýt thằng Phúc đang cười híp mắt ngồi trước mặt.
Chẳng phải, Thảo Linh thích thằng Phúc hả? Giờ thằng Phúc cũng biết nó rồi, mấy mà lại thành đôi, Linh nhà mình xinh vậy cơ mà, chuyện này chắc chỉ về vấn đề thời gian thôi.
Tôi tự suy nghĩ, rồi tự vui thay cho con bạn mình vì sau ba năm đơn phương ròng rã của nó thì cuối cùng cũng đã có tiến triển, nhưng tôi không biết mình đã tự cười một mình bao lâu và giờ bản thân đang giống như con khờ tới mức nào.
"Khùng."
Theo phản xạ, tôi quay qua nhìn người phát ra lời khẩu nghiệp ấy, và tất nhiên, không ai khác chính là Gia Huy.
Cái thằng điên này! Mình gây thù chuốc oán gì với nó?
Tôi cau mày muốn chửi tay đôi với nó thì thầy dạy lý bước vào lớp nên đành phải nén cục tức xuống.
"Tùng tùng tùng" Tiếng trống kêu to ba tiếng, là trống tan học. Tôi vui vẻ thu dọn sách vở của mình để chuẩn bị ra về, hôm nay học năm tiết mà tôi còn nhịn bữa sáng nên hiện giờ tôi đói muốn lả người luôn rồi.
[...]
Bởi lớp của Thảo Linh được nghỉ tiết cuối nên nó đã về từ tiết bốn rồi, chỉ còn một mình tôi lủi thủi về một mình thôi.
Nhưng nhà tôi gần trường nên có thể đi bộ về không cần tới xe hay người đưa đón.
Lúc đi tới đoạn rẽ thì tôi gặp phải đám con My đang tụm năm, tụm ba lại hút thuốc, bọn nó ăn mặc chẳng giống học sinh tý nào, đầu tóc thì như mấy cái chổi lông gà nhiều màu, chả hiểu đẹp ở đâu.
Tôi không cổ hủ, càng không phải phản đối những người có phong cách riêng hay nhuộm tóc màu nổi trội, thậm chí là tôi còn thích những người có cá tính như thế nhưng thật sự nhìn đám bọn này thì không phải cái phong cách đấy đâu!
Đã phải đi bộ về nhà thì chớ, còn không được yên thân, đúng là trong cái rủi thì có cái xui.
Nhưng tất nhiên tôi đâu dám nói thẳng mặt tụi nó, thật ra tôi chỉ được cái hay âm thầm phán xét thôi chứ hèn lắm.
Khi đi qua đám bọn nó, tôi phải cố tình cúi gằm mặt xuống rồi đi nhanh hơn một chút, thầm mong cho tụi nó chừa mặt tôi ra, nhưng đen đủi thế nào vẫn bị tóm được.
Con My đứng trước mặt chặn tôi lại, khoanh tay rồi hỏi bọn đi cùng nó, cũng như để đe doạ:
"Đây là con Quỳnh Anh ở lớp chuyên lý đúng không?"
Tôi chối ngay:
"Không phải không phải, nhầm rồi mấy cậu ơi, tớ là Quỳnh Anh nhưng không phải ở lớp chuyên lý, tớ ở lớp chuyên toán cơ."
Tưởng đã thoát được một kiếp nhưng một đứa trong đám đấy từ đâu đã biết chuyện tôi chuyển lớp nên nhanh nhảu nói:
"Tao nghe nói con Quỳnh Anh chuyển từ chuyên lý sang chuyên toán đấy, chắc chắn là nó."
Trời ơi, tiếng lành đồn xa quá, vụ này phải giải quyết thế nào bây giờ?
Con My cười khẩy, đưa tay kẹp vào điếu thuốc đang ngậm trong miệng rồi ném tới bên chân tôi làm tôi giật bắn, ngước mắt nhìn nó.
"Mày nhìn cái mẹ gì? Mày mách lẻo thì nhanh lắm cơ mà, sao giờ nhìn như con chó cụp đuôi vậy?"
Nó dám xúc phạm tôi á!?
Có lẽ trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này thì đầu óc tôi mới nảy ra được cách, một ăn cả, ngã về không, giờ chỉ có liều ăn nhiều thôi!
Tôi giả vờ nghiêm mặt, ánh mắt cũng đanh lại, còn dùng lưỡi đá vào má để phồng lên nhìn cho giống mấy tên chuẩn bị đánh nhau, không ngán bất kì ai.
Khi thấy mình chuẩn bị cũng khá kĩ cho vẻ bề ngoài, tôi mới bỏ tay vào túi quần rồi từ từ đi tới trước mặt con My, lúc tới gần nó tôi đã lướt qua để tính toán một chút rồi lè lưỡi trêu ngươi: "Lêu lêu."
Xong liền dùng hai tay để tách một khoảng ngay khe hở giữa con My với bạn của nó rồi lập tức cong đuôi chạy một mạch về phía nhà mình, không một động tác thừa, tôi đã thành công thoát ra khỏi hang sói, giờ thì đến lúc bị sói rượt.
Có lẽ đám con My bất ngờ lắm nên mãi một lúc sau, khi tôi đã chạy được một đoạn rồi thì mới thấy con My hét lên rồi đuổi theo làm tôi vừa thấy sợ, lại vừa thấy buồn cười.
Tôi sợ bị đuổi kịp nên ngoáy đầu lại xem, đúng lúc quay mặt lại nhìn đường thì tôi đập ngay vào một cái gì đó hơi cứng mà cũng mềm mềm, còn có mùi cam thoang thoảng lướt qua khoang mũi, một mùi thơm không quá gắt hay nồng, chỉ nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi lưu luyến mãi.
Bị đập đau, theo phản xạ tôi liền lấy tay che đầu, miệng không kịp phanh đã bật ra câu chửi thề: "Đ.m đau vãi."
Tiếng cười khe khẽ vang lên trên đỉnh đầu, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc: "Sao chạy như ma đuổi thế?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không sai được, là Gia Huy chứ ai, dù trước đấy giữa chúng tôi có nảy ra chiến tranh đi chăng nữa thì bây giờ tôi cũng coi là đồng minh hết.
Nó vòng tay qua ôm vào vai tôi để đỡ, nhưng vì nó cao hơn tôi hẳn một cái đầu nên khi nhìn từ đằng sau thì tôi như được nó ôm trọn trong lòng ấy.
Tôi vội đẩy nó ra rồi chạy vòng qua sau lưng nó để trốn, thở hổn hển nói không ra hơi: "Còn...còn hơn cả ma đuổi!"
Ngay sau đó, đám con My cũng chạy tới, miệng còn chửi rủa: "Con chó này, mày dám chơi tao à!"
Tôi hơi rén liền túm chặt vào áo của Gia Huy để cầu cứu: "Ê cứu tao với xong tao trả ơn cho, please."
Huy không nói gì chỉ quay đầu nhìn bọn kia, vậy mà con My không dám chửi thêm câu nào nữa, nó lắp bắp gọi một tiếng "anh".
Gia Huy chỉ lạnh lùng nhìn nó: "Lại bắt nạt người khác à? Lần trước vẫn chưa chừa đúng không?"
Tôi tò mò ló đầu ra để nhìn biểu cảm của con My.
Thật bất ngờ khi một đứa hổ báo như My bây giờ lại đang cúi đầu nghe mắng mà không hề nhíu mày tỏ vẻ không phục, tôi lại nhìn lên Huy, trên mặt nó chẳng có cảm xúc gì cả nhưng vẫn làm con My sợ hãi thu móng vuốt thế kia, sao lại thế?
Tôi vẫn nghĩ My sẽ bật lên cãi lại rồi tung ra một tràng những câu từ khiếm nhã nhưng không, nó không làm gì cả.
Một lúc sau nó mới cúi đầu chào Gia Huy, nhận được cái gật đầu nó mới quay lưng ra về, bạn nó thấy thế cũng kéo nhau đi theo sau nó.
Kết thúc rồi hả?
Khi thấy bọn con My đi xa tôi mới dám đứng ra khỏi tấm lưng to lớn của Gia Huy, tôi tò mò hỏi nó: "Ê mày với con My có quan hệ gì hả? Tao thấy nó có vẻ sợ mày ấy."
Nó nhìn tôi rồi trả lời, vừa nhanh gọn, vừa qua loa nhưng vẫn đúng trọng ý: "Em họ thôi."
Em họ á? Thằng Huy thì sáng sủa như này, còn là học sinh giỏi được đánh giá cao nhất lớp chuyên toán mà lại là là anh trai của một con báo con á? Mà điều tôi thấy cấn nhất chính là con My lại nghe lời thằng Huy! Chỉ là anh em họ thôi, tiếp xúc không nhiều thì sao quản lý được.
Tôi có nhiều cái muốn hỏi lắm nhưng thôi, chuyện nhà người ta, không nên sân si quá.
"Quỳnh Anh! Con làm gì ở đấy thế? Về nhà nhanh!"
Bố tôi đứng ở lan can trên tầng hai gọi tôi, to tiếng như thế nhưng cũng chỉ vì lo lắng cho tôi thôi.
Tôi không kịp nói gì nhiều, chỉ vội nói mai tôi sẽ trả ơn cho nó rồi chạy đi luôn, không biết sau đó nó có muốn nói gì không nữa.
Tôi vừa mở cửa bước vào nhà thì bố tôi cũng từ phòng khách đi ra tới, vẻ mặt có chút tái, sốt sắng hỏi tôi: "Con có sao không?"
Nhìn thấy nỗi lo sợ hiện hữu trên gương mặt của bố, tôi vừa thấy thương, lại vừa không biết nói gì cả, bố tôi phản ứng gay gắt như thế cũng do một sự cố đến với tôi gây nên.
Bởi làm gì có phụ huynh nào khi biết con mình bị quấy rối ở trường, thậm chí là bị theo dõi ở mọi nơi, mà vẫn có thể yên tâm để con mình tiếp xúc với một người con trai xa lạ đâu chứ.
Mặc dù chuyện đã qua và giờ đã ổn thỏa cả rồi, nhưng biến cố ấy đã là nỗi ám ảnh của không chỉ tôi mà cả với bố mẹ tôi trong suốt thời gian qua.
Tôi cười trấn an bố: "Con không sao, con không sao, cậu bạn kia là bạn cùng lớp mới của con, vô tình gặp nên đứng lại nói chuyện thôi ạ, bố đừng lo, nó cũng không phải loại người xấu."
Sự lo lắng của bố tôi chắc đã giảm bớt, ông thở phào một hơi rồi bảo tôi lên thay quần áo để ăn cơm.
Tôi vui vẻ đi qua bố, còn cố tình vỗ nhẹ lên vai giống những lần bố an ủi tôi rồi chạy tót lên phòng. Trong đầu không ngừng nhảy ra những dòng hồi tưởng.
[...]
Thay ra bộ quần đùi, áo phông thoải mái của mình, tôi lắc đầu thật mạnh để đuổi đi những suy nghĩ không nên có, bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc rồi lại tung tăng đi xuống nhà ăn cơm.