Một nửa số vốn ban đầu của công ty đến từ Tiếu Vi Vi. Lúc trước cô nói cho mượn và cũng không hề lấy cổ phần của công ty. Sau đó Vệ Đông muốn trả lại số tiền này cho Tiếu Vi Vi, nhưng lại vừa lúc công ty gặp biến động nên chẳng thể lấy ra được một đồng. Tiếu Vi Vi thấy được tình thế khó xử của gã liền nói gã không cần trả ngay, chờ khi nào công ty vượt qua được cửa ải khó khăn này thì trả lại cũng được.
Vì cảm động, Vệ Đông đã hứa sẽ đổi số tiền này thành cổ phần, sau này công ty sẽ là của gã và một nửa thuộc về Tiếu Vi Vi.
Những lời này được nói ra khi chỉ có hai người bên nhau. Đó chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi, thậm chí còn không phải là một thỏa thuận đã được ký kết. Rồi sau đó, Vệ Đông đã hoàn toàn quên mất, rốt cuộc số tiền khiến gã khó xử lúc đó giờ xem ra chỉ là một khoản bé nhỏ, gã hoàn toàn không nhớ tới trả lại cho đối phương.
Nếu Tiếu Vi Vi nhất định muốn khởi kiện thì dù Luật sư Triệu có giỏi giang đến đâu, xét về mặt pháp luật đại khái cũng khó có thể thắng kiện và lấy được cổ phần.
Tuy nhiên, Tiếu Vi Vi vốn không đến đây vì cổ phần của công ty mà chỉ muốn tạo một chút rắc rối cho Vệ Đông.
Một khi công ty xảy ra tranh chấp cổ phần, người kiện lại là con gái của nhà giàu nhất thành phố, chắc chắn công ty sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực, ít nhất thì những người có ý định hợp tác với Vệ Đông sẽ dừng lại quan sát thay vì hấp tấp xen vào cuộc chiến giữa hai người.
Ngoại có áp lực từ phía chủ tịch Tiếu, nội phải gian nan tranh chấp cổ phần, những khó khăn từ trong ra ngoài sẽ đẩy nhanh tốc độ sụp đổ của công ty.
Vệ Đông cũng nhanh chóng suy nghĩ ra sự thật này. Nếu không có hợp đồng giấy trắng mực đen thì khả năng Tiếu Vi Vi lấy được cổ phần trong tay gã là rất khó, nhưng những phiền toái do việc tranh chấp này gây ra mới khó giải quyết.
Luật sư Triệu lịch sự nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để thông báo cho anh Vệ biết. Nếu anh không đồng ý thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa!”
Hàm ý là muốn khởi kiện.
Không thể khởi kiện, không thể để mọi người biết được thù hận giữa gã và Tiếu Vi Vi. Nếu người ngoài biết được gút mắt của họ thì những kẻ muốn lấy lòng nhà họ Tiếu, những kẻ muốn chiếm chút lợi lộc sẽ nuốt sạch công ty của gã.
Giải pháp duy nhất lúc này là tìm cách xoa dịu nỗi oán hận của Tiếu Vi Vi để cô không còn nhắm vào gã nữa.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Vệ Đông, gã mở miệng nói một cách yếu ớt: “Cổ phần công ty thuộc về tôi, nhưng tôi cũng không phủ nhận số tiền tôi nợ Vi Vi, tôi nguyện ý bồi thường.”
Lúc gã lâm vào đường cùng không có cách nào xoay xở, chính Tiếu Vi Vi đã đưa ra một số tiền để hỗ trợ. Tất cả nhân viên lâu năm của công ty đều biết điều này, chỉ cần điều tra là rõ ràng.
“Ồ, vậy anh muốn bồi thường tôi thế nào?” Tiếu Vi Vi bình tĩnh nói.
“Năm ngàn vạn, anh sẽ cho em năm ngàn vạn.” Vệ Đông nhìn cô với ánh mắt cầu xin, “Anh biết anh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng Vi Vi à, em thật sự nhẫn tâm để việc riêng của hai ta làm ảnh hưởng đến công ty ư? Nó cũng có cả tâm huyết của em. Em cũng biết tình hình của công ty rồi đấy. Năm ngàn vạn là tất cả số tiền anh có thể bỏ ra, nếu nhiều hơn nữa thì anh thật sự bất lực.”
Trong lòng Vệ Đông đang rỉ máu, lúc trước Tiếu Vi Vi bỏ ra hai trăm vạn bây giờ thu lại năm ngàn vạn, nếu coi đây là một lần đầu tư thì Tiếu Vi Vi đã kiếm một món lời khủng.
Nhưng không có cách nào khác, so với việc mất công ty, nếu giải quyết được với năm ngàn vạn thì vẫn rất rẻ.
“Năm ngàn vạn?” Tiếu Vi Vi cười mỉa mai, “Quả nhiên là người tốt bị người khinh, con người vẫn không thể quá tốt bụng. Trước kia anh từng dùng một trăm vạn để đuổi tôi đi, à không, một trăm vạn đó đã bị người nhà anh lấy, tôi không được nhận dù chỉ một xu. Nhìn xem, khi tôi không còn để anh vào mắt thì ngược lại lại có thể được nhận năm ngàn vạn, nực cười ghê.”
Vệ Đông giật giật môi: “Vậy em chấp nhận rồi phải không?”
“Không chấp nhận, nhìn tôi có giống người thiếu năm ngàn vạn không?” Tiếu Vi Vi ngả người ra sau, mang vẻ mặt lạnh lùng nói: “Điều tôi muốn là anh thân bại danh liệt, không đáng một đồng. Trước khi anh gặp tôi, anh từng nghèo túng và chật vật như thế nào, gặp khó khăn phải sứt đầu mẻ trán ra sao thì bây giờ hãy trở lại bùn lầy như thế; anh và người nhà của anh hãy tiếp tục sống những tháng ngày khổ sở giống như khi chưa có tôi. Các người hãy nhổ ra tất cả những lợi ích các người nhận được từ tôi đi!”
Vệ Đông càng nghe, trái tim càng trùng xuống. Tiếu Vi Vi trở mặt vô tình, quyết tâm đẩy gã xuống bùn lầy.
“Anh đã xin lỗi rồi, em còn muốn cái gì nữa? Em nhất định phải đuổi cùng giết tận sao?” Gã thất vọng nói.
Tiếu Vi Vi khẽ nhếch môi: “Vậy tại sao lúc trước anh lại không thủ hạ lưu tình với tôi? Nếu tôi không có một người cha là doanh nhân thành đạt, không có người nhà làm chỗ dựa thì anh có nghĩ đến chuyện tôi bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, người yêu đã thay lòng đổi dạ, không tiền, không việc làm, vất vơ đầu đường xó chợ thì sẽ có kết cục như thế nào không? Có phải tôi chỉ có thể ở một bên khóc lóc, nhìn anh ôm người mới về nhà?”
Tiếu Vi Vi lạnh lùng nhìn gã: “Chính anh vô tình thì cũng đừng trách người khác ăn miếng trả miếng.”
Cô lười nói nhảm nên đứng dậy nói với phó giám đốc Dương và những người khác: “Tôi có thể chịu trách nhiệm nói với các anh rằng công ty Vệ Đông chắc chắn sẽ phá sản. Chính các anh hãy tự quyết định xem nên rời đi hay ở lại.”
“Tiếu tiểu thư, chúng tôi đều đã quyết định từ chức. Chúng tôi sẽ không ở lại một công ty như thế này.” Sau khi đã nghe được một đống drama, phó giám đốc Dương đã thấy rõ được ai mạnh, ai yếu, bọn họ tuyệt đối sẽ không ở lại một con thuyền đã sắp chìm nghỉm. Hơn nữa, ngoài những điều này ra, Vệ Đông quả thực trơ trẽn, có cơ hội đương nhiên bọn họ phải sớm tránh xa người có nhân phẩm tệ như gã.
Nhìn thấy đám người phó giám đốc Dương không chút do dự rời đi mà không hề bận tâm đến chính mình, Vệ Đông cười khổ nhìn Tiếu Vi Vi đang vui vẻ: “Em nhất định phải làm đến mức này à? Nếu anh nguyện ý đưa cho em cổ phần thì thế nào? 10%, 20% hay 30%?”
Tiếu Vi Vi xoay người rời đi dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ cùng những người liên quan. Một giọng nói chậm rãi vang lên: “Cứ giữ lại cổ phần của anh đi, bởi vì nó sẽ thành đống giấy vụn sớm thôi.”
Từ đầu đến cuối, cô không hề muốn công ty của Vệ Đông tiếp tục tồn tại.
Quả nhiên, sự trả thù của Tiếu Vi Vi tới rất nhanh.
Cô đã khởi kiện Vệ Đông, và ngay sau đó cổ phần của gã đã bị tòa án tạm thời đóng băng do tranh chấp.
Ngoài ra, nhà họ Tiếu cũng lộ ra tư thế dữ tợn, họ ỷ lớn hiếp nhỏ tấn công và chèn ép khiến cho công ty của Vệ Đông nhất thời không thể chống đỡ được và có dấu hiệu sụp đổ.
Ai cũng biết gã đã chọc giận doanh nghiệp lớn của địa phương là nhà họ Tiếu, nhân viên trong công ty đua nhau từ chức trốn đi, họ rất sợ nếu đi chậm thì ngay cả tiền lương cũng không thể lấy được.
Hoạt động kinh doanh của công ty hoàn toàn bị dừng lại, hơn nữa còn không thể không đối mặt với việc đền bù hợp đồng cùng việc thanh tra thuế. Trong phút chốc, gió mưa lay lắt, binh bại như núi đổ.
Để thành lập được một công ty phải khổ cực trăm bề, phải dốc hết tâm huyết, nhưng để khiến công ty phá sản thì có thể chỉ cần một đêm.
Gần như không cần đợi đến khi vụ kiện của Tiếu Vi Vi kết thúc, cổ phần của Vệ Đông đã không còn giá trị. Công ty phá sản, gã còn ôm một đống nợ.
Vệ Đông râu ria lún phún, quần áo mấy ngày chưa giặt, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm, cả người đã mất đi sức sống.
Không lâu trước đây gã còn khí phách hăng hái bao nhiêu thì bây giờ lại chật vật nghèo túng bấy nhiêu. Tiếu Vi Vi đã thực hiện đúng những gì cô nói là khiến cho Vệ Đông lại trở về thời điểm hai bàn tay trắng như trước một lần nữa.
Chỉ là khi đó gã vẫn còn trẻ, có sức lực cùng tinh thần vô tận, có dũng khí để bắt đầu lại từ đầu cùng những người bạn và những người cấp dưới đồng cam cộng khổ, còn có Tiếu Vi Vi giúp đỡ gã mà không một chút phàn nàn hay hối hận. Nhưng bây giờ, gã có cái gì?
Ở thành phố Từ, rất nhiều người biết về mối ân oán tình thù giữa gã và Tiếu Vi Vi, và không ai có thể đánh giá cao một thương nhân bị nhà họ Tiếu coi như kẻ thù. Hơn nữa, lúc nghèo hèn gã được Tiếu Vi Vi giúp đỡ, đến khi thành đạt gã lại bỏ rơi đối phương, người ta đương nhiên tránh còn không kịp loại người có nhân phẩm như thể, cũng không ai muốn trở thành Tiếu Vi Vi tiếp theo.
Trừ khi gã chuyển đến một thành phố khác và thoát khỏi ảnh hưởng của nhà họ Tiếu, nhưng gã có thể đi đâu?
Trở về thanh phố Thanh ư?
Không, gã không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Diệp Uẩn Thanh.
Cầm điện thoại với khuôn mặt không cảm xúc, cái tên “Diệp Uẩn Thanh” thình lình lập lòe trên màn hình. Gã không thể cho phép mình xuất hiện trước mặt người trong lòng giống như một con chó hoang phá của.
Gã buồn bã cười khổ, xin lỗi Thanh Thanh, anh không thể thực hiện lời hứa với em được rồi, không thể cùng ăn tết với em.
Ở thành phố Thanh, Diệp Uẩn Thanh nhìn khung cảnh lạnh lẽo bên ngoài ở phía xa xa, cầm chiếc điện thoại di động với cuộc gọi không người nhấc máy, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng cô ta. Cô ta còn có thể gặp lại Vệ Đông không?
Khi chỉ còn một tháng nữa là đến Tết, nhà họ Vệ phải đón nhận đả kích trời long đất lở.
Sau nhiều năm, nhà họ Vệ lại một lần nữa phải chuyển về căn phòng thuê chật chội, cả gia đình bốn người chen chúc trong căn phòng chưa đến mười mét vuông, ngay cả việc hít thở thôi cũng thấy thật khó khăn.
Cha Vệ vẫn mặc quần áo được mua trước kia, nhưng dù bộ quần áo đó có đẹp đẽ quý giá đến đâu cũng không thể che giấu được sự nản lòng, mệt mỏi trong tâm hồn của ông ta. Cả người ông ta dường như đã già đi chục tuổi, mái đầu cũng trở nên bạc trắng.
Trên khuôn mặt của mẹ Vệ có nhiều nếp nhăn đến mức mỹ phẩm cũng không thể che đậy. Từ sau khi gia đình lại phá sản một lần nữa và biết được danh tính thật sự của Tiếu Vi Vi, bà ta liền luẩn quẩn trong lòng, mỗi ngày bà ta cứ giống như thím Tường Lâm (*) nhắc đi nhắc lại mãi một câu: “Biết thế tôi đã đối xử với cô ta tốt một chút. Tôi ân hận quá, sao tôi lại đuổi cô ta đi, sớm biết thế tôi đã đối xử tốt với cô ta rồi!”
Hối hận, mẹ Vệ hối hận xanh ruột.
Ai mà biết được rằng Tiếu Vi Vi, người đã tận tâm chăm sóc bọn họ lại là con gái của người giàu nhất thành phố Từ. Nếu bà ta biết sớm một chút thì bà đã sớm ép con trai mình cưới người ta. Khi đó, bà ta sẽ trở thành thông gia của người giàu nhất, công ty của con trai bà ta cũng sẽ không phá sản, bọn họ sẽ không rơi vào cảnh nợ nần, bọn họ sẽ lại được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.
Bà ta hối hận quá, tại sao lúc trước bà ta không giữ Tiếu Vi Vi lại chứ? Rõ ràng cô bé này vừa hiếu thảo vừa ngoan ngoãn, tại sao bà ta lại bị mỡ heo che tâm nhất quyết phải đổi một người con dâu khác?
“Hu hu hu, con không muốn sống ở đây, con không muốn phải ăn cơm thừa đâu.” Vệ Tiểu Lan khóc đến không thở nổi, cô ta che lại cái bụng đã xẹp lép, cô ta rất đói.
Vốn dĩ bọn họ đang thoải mái dễ chịu ở trong khách sạn. Mặc dù Vệ Đông không tới đón bọn họ nhưng cha mẹ Vệ vẫn còn có một số tiền. Ai mà biết chỉ trong nháy mắt, anh trai cô ta lại phá sản, nợ một đống tiền, số tiền của cha mẹ cũng bị anh lấy đi. Ngay cả quần áo, túi xách hàng hiệu,… của cô ta cũng đều bị mang đi bán ở cửa hàng second-hand, nếu không ngay cả tiền ăn cơm bọn họ cũng không có.
Cô ta nhào vào lòng mẹ Vệ: “Mẹ ơi, chúng ta đi cầu xin chị dâu để chị ấy trở về đi! Con sẽ xin lỗi chị ấy, con sai rồi, sau này con sẽ không gây sự, con sẽ nghe lời. Chúng ta mau gọi chị dâu về đi!”
Mẹ Vệ ngơ ngác nói: “Nó sẽ về chứ?”
“Chúng ta đi cầu xin chị ấy, con không muốn ai làm chị dâu ngoài chị ấy.” Vệ Tiểu Lan khóc sướt mướt nói, “Mẹ ơi, mẹ xem tay của con đi. Con không muốn nấu cơm nữa, tay của con bị bỏng rộp mấy chỗ rồi.”
Mặc dù gia đình đã phá sản từ nhỏ, nhưng ngoài việc không có cuộc sống phú quý thì Vệ Tiểu Lan cũng chưa từng phải chịu khổ và vẫn được sống mức sống cơ bản. Lúc sau lại có Tiếu Vi Vi chăm lo nên cô ta cũng không hề thiệt thòi so với các bạn cùng lứa.
Nhưng bây giờ, cả gia đình sống trong một căn phòng nhỏ hẹp, cha mẹ mặc kệ mọi chuyện, cô ta phải quét tước, phải nấu cơm, phải giặt quần áo. Cô ta không thể chịu nổi.
So với những việc này, việc học tập trước đây cô ta cho rằng rất vất vả cũng trở thành một điều hạnh phúc. Nhưng bây giờ trong nhà không có tiền cho cô ta đóng học, trường học cũng không muốn nhận cô ta.
Cô ta cũng hối hận muốn chết, hối hận đến mức muốn tát cho mình một cái. Cô ta muốn tìm chị dâu về.
_______
(*) Chú thích: thím Tường Lâm: là nhân vật chính trong truyện “Lễ cầu phúc” của nhà văn Lỗ Tấn viết năm 1924.
Thím lấy chồng vùng núi, thím hơn chồng 10 tuổi. Vài năm sau, chồng chết, thím trốn nhà chồng đi ở thuê.
Nhà chồng tìm và bắt cóc thím rồi bán vào thâm sơn cùng cốc cho một một ông già. Ngày cưới lần hai, thím la hét khóc lóc mất cả tiếng. Về đến nhà chồng, thím đập đầu vào bàn thờ, máu chảy lênh láng. Rồi người ta vứt thím vào buồng với chồng và khóa trái cửa lại.
Thím có được một mụn con trai thì người chồng thứ 2 ốm chết.
Vào một sáng mùa xuân, thím cùng con trai 3 tuổi làm bữa ăn, thím mải làm ở phía sau nhà rồi quay lại thì không thấy con đâu. Mấy người đi tìm, thì thấy dấu máu và áo quần thằng bé. Thì ra nó bị đàn chó sói ăn thịt.
Chồng chết, con bị chó sói ăn thịt, thím đau khổ và sống cuộc đời nửa điên nửa tỉnh, Rồi thím đi ăn mày. Rồi thím chết trong cô đơn dằn vặt, thím chết trong lúc thiên hạ tranh nhau đốt pháo mổ gà để cầu phúc khi Tết đến Xuân về.
“Thím một tay xách cái giỏ tre trong có cái bát mẻ, không đựng gì cả, một tay chống cái gậy trúc, phía dưới đã xơ ra. Rõ ràng bây giờ, thím đã là một mụ ăn mày” (Lỗ Tấn – AQ chính truyện, trang 185, NXB văn học). Và thím dằn vặt trong đau khổ, trong cô đơn, trong sợ hãi… Hình như thím biết là mình sắp chết nên thím tìm những người hiểu biết để hỏi xem “có linh hồn”, “có địa ngục” không?, và “người trong một nhà, chết rồi, có thể gặp mặt nhau được nữa hay không?” (Sách đã dẫn trang 186).
(Nguồn: Người làm báo Hưng Yên)