Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 87




Bầu không khí bất an tràn ngập khắp công ty. Mỗi nhân viên qua lại trong công ty đều hoang mang, lo sợ, họ thậm chí còn không phát hiện ra Vệ Đông đã đến.

Vệ Đông nhíu chặt mày, hiện tại gã cũng không rảnh để trách cứ thái độ làm việc của họ mà lập tức vào thang máy để lên văn phòng của mình.

“Gọi phó giám đốc Dương, giám đốc Từ cùng với tất cả những người muốn nghỉ việc vào gặp tôi.” Vệ Đông mở cửa, ra lệnh một cách sấm rền gió cuốn.

“Vâng.” Trợ lý lập tức quay người đi thông báo.

Vệ Đông cởi áo khoác ném lên ghế văn phòng, đôi mắt tối sầm giống như đang chứa nước. Kể từ khi sự nghiệp của gã thuận buồm xuôi gió, đã lâu lắm rồi gã không gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế này.

Vấn đề là hiện tại gã thậm chí còn không biết kẻ thù của mình là ai, rốt cuộc là ai đang nhắm vào gã?

Trong lúc gã đang suy nghĩ, trợ lý đã dẫn nhóm người muốn nghỉ việc vào văn phòng.

Ánh mắt của Vệ Đông quét qua họ. Phó giám đốc Dương, giám đốc từ và một nhóm nhân viên nòng cốt của công ty. Hầu hết những nhân sự quản lý quan trọng đều đang ở đây.

Bị ánh mắt của gã quét đến, phó giám đốc Dương và những người khác cảm thấy hơi chột dạ nên cúi đầu xuống, nhưng ngay sau đó họ lại tỏ thái độ cứng rắn và kiên quyết.

Vệ Đông trầm giọng nói: “Tại sao? Tôi tin rằng tôi không hề để các người chịu thiệt. Chờ sau khi chuyển trụ sở công ty, tôi sẽ đưa các người về thành phố Thanh cùng tôi, đến lúc đó các người sẽ có cơ hội phát huy hết năng lực của mình. Tại sao các người lại muốn từ chức?”

Phó giám đốc Dương mở miệng nói: “Không có lý do gì cả, chim khôn lựa cành mà đậu. Mấy người chúng tôi chỉ muốn tìm một công ty có triển vọng hơn mà thôi, chúng ta hãy chia tay vui vẻ đi!”

Sự khó hiểu hiện lên trong đôi mắt của Vệ Đông: “Những người khác thì không nói làm gì, anh Dương, tiểu Từ, hai người chính là những người cùng tôi dốc sức làm từ những ngày đầu, tận mắt nhìn thấy công ty phát triển như ngày hôm nay. Các anh nỡ từ bỏ ư?”

“Đúng vậy, chúng tôi có tình cảm với công ty, nhưng có người chủ như anh thì công ty sớm hay muộn cũng phá sản. Chúng tôi đều phải nuôi gia đình, cho nên xin lỗi, vẫn xin phép anh cho chúng tôi từ chức đi!” Phó giám đốc Dương lạnh mặt nói.

“Ai nói với các anh là công ty sắp phá sản? Chỉ có một chút vấn đề nhỏ thôi, chúng ta đã cùng vượt qua biết bao sóng to gió lớn, khó khăn trước mắt sẽ sớm được giải quyết.” Vệ Đông nén giận để khuyên người ở lại trước.

Để một nhóm thành viên quản lý nghỉ việc khi công ty đang gặp khó khăn sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn và khiến mọi người hoảng loạn.

“Sẽ sớm được giải quyết ư? Chưa chắc đâu!” Phó giám đốc Dương thở dài một tiếng, “Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không ở lại đây làm việc nữa.”

Ánh mắt Vệ Đông tối sầm, gã trầm giọng nói: “Anh không tin vào năng lực của tôi sao? Anh Dương, cho đến bây giờ tôi chưa từng đối xử tệ với các anh. Chỉ cần lần này các anh ở lại, cùng tôi đồng tâm hiệp lực, tôi sẽ không quên công lao của các anh.”

“Trước mắt anh chưa đối xử tệ với chúng tôi, nhưng tất cả những gì chúng tôi đạt được hiện giờ đều do chính bản thân chúng tôi làm việc mà có chứ không dựa vào sự ban thưởng của anh. Vì vậy chúng tôi không hề đuối lý.” Phó giám đốc Dương thở dài một hơi, sắc mặt đầy giận dữ, “Tôi chỉ muốn hỏi anh, chuyện của anh và Tiếu Vi Vi là sao? Anh thật sự chia tay và đuổi cô ấy đi à?”

Sắc mặt Vệ Đông biến đổi, trở nên khó coi.

Gã im lặng hồi lâu: “Việc này không liên quan gì tới Tiếu Vi Vi, chúng ta tiếp tục nói chuyện trước mắt đi.”

Phó giám đốc Dương lắc đầu thất vọng. Những nhân viên lâu năm của công ty như họ đều quen biết Tiếu Vi Vi, có thể nói rằng họ đều là đối tác và đồng nghiệp đã dốc sức làm việc cùng nhau từ những ngày đầu. Chỉ là, sau khi công ty bắt đầu phát triển, vì cha Vệ bị bệnh cần người chăm sóc nên Tiếu Vi Vi đã rời công ty và trở về với gia đình, dốc lòng dốc sức làm một người nội trợ đảm đang.

“Chúng tôi đều thấy được Vi Vi đã hy sinh vì anh nhiều như thế nào. Nói hơi khó nghe một chút, một nửa công ty của anh thuộc về Tiếu Vi Vi. Anh có thể phụ lòng một người hết lòng hết dạ với anh như vậy thì sao có thể đối tốt với chúng tôi. Bây giờ chúng tôi vẫn còn dùng được thì không sao, chờ sau này chúng tôi hết giá trị lợi dụng rồi thì cũng sẽ bị anh đuổi đi thôi. Chúng tôi không muốn ở lại làm việc cho một kẻ có nhân phẩm như anh, anh mời những người tài giỏi khác đi!” Phó giám đốc Dương lãnh đạm nói.

Bọn họ đều nghĩ rằng chuyện vui của Tiếu Vi Vi và Vệ Đông sắp đến, còn chờ khi nào uống rượu mừng của hai người, không ngờ cuối cùng Tiếu Vi Vi lại bị đá, hơn nữa còn phải rời đi với hai bàn tay trắng. Việc này thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Sắc mặt Vệ Đông từ xanh thành trắng rồi từ trắng lại thành đen, như thể da mặt gã bị người ta rạch ra khi còn sống sờ sờ.

Như có luồng hơi lạnh tỏa ra từ khóe miệng gã, gã nói từng chữ một: “Ai nói với anh chuyện chúng tôi chia tay? Hơn nữa, có phải tất cả những chuyện này đều do cô ta bày ra không? Cho dù tôi có lỗi với cô ta thật, các anh giúp cô ta có thì có thể nhận được gì? Đừng nói với tôi là các anh muốn bênh vực kẻ yếu, tôi không tin.”

Đều là người hiện đại, ai mà không phải gánh vác gia đình? Cho dù phó giám đốc Dương có chút tình nghĩa với Tiếu Vi Vi thì cũng tuyệt đối không có chuyện anh ta nghỉ việc vì cô. Chắc chắn có nguyên nhân sâu xa gì trong đó.

Vệ Đông quả thực là người thông minh, gã lạnh lùng nói: “Cho dù cô ta có hứa hẹn với các anh điều kiện gì thì cũng chỉ là lời hứa suông mà thôi, tôi đảm bảo cô ta sẽ không thực hiện.”

Phó giám đốc Dương lộ ra một chút bối rối. Tất nhiên, việc họ từ chức không hoàn toàn vì tình nghĩa và công lý. Đây chỉ là một trong những lý do.

“Ồ, anh chắc chắn việc tôi sẽ không thực hiện đến vậy sao?” Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo, sau đó cửa văn phòng bị đẩy ra.

“Xin lỗi sếp Vệ, tôi không ngăn cản được.” Nữ thư ký bất đắc dĩ xin lỗi.

Người đang đứng giữa cửa chính là Tiếu Vi Vi. Phía sau cô là một nhóm rất đông người mặc vest đen và đi giày da, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy khí thế áp đảo người rồi.

Tiếu Vi Vi nhìn thẳng vào Vệ Đông, trên khuôn mặt cô không còn vẻ buồn bã hay oán giận nữa. Cô nhìn Vệ Đông như thể đang nhìn một người lạ, điều này khiến gã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Gã không yêu Tiếu Vi Vi, nhưng khi người phụ nữ coi gã là cả bầu trời này không còn quan tâm đến gã nữa thì gã lại cảm thấy tức giận và mất mát – gã thực sự đã mất cô.

Vệ Đông bình tĩnh lại, thu hồi suy nghĩ hỏi: “Tiếu Vi Vi, cô định gây sự bao lâu nữa? Cô thật muốn đấu với tôi đến cùng à?”

“Lạ ghê, chẳng lẽ bây giờ tôi đang đùa giỡn à?” Tiếu Vi Vi nhún vai, thong thả ung dung bước đến một bên ghế sofa và ngồi xuống.

“Chuyện tình cảm giữa chúng ta có thể giải quyết riêng tư, không nên ảnh hưởng đến công việc của người khác, huống chi còn dùng công ty để trả thù. Cô làm thế là quá trẻ con.” Vệ Đông dùng lời lẽ chính trực nói.

“Vậy thì anh nhầm rồi, tôi tìm mấy người phó giám đốc Dương hoàn toàn là vì muốn tốt cho họ. Rốt cuộc công ty này cũng sắp đóng cửa, họ nên tìm một người sếp tốt và một công việc mới thay vì cùng anh chịu thất bại.” Tiếu Vi Vi duyên dáng nhấc chân lên”

“Đóng cửa? Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Chỉ dựa vào cô ư?” Vệ Đông cảm thấy buồn cười, nhưng khi ánh mắt gã rơi vào đám người đi theo cô, gã lại cảm thấy nghi ngờ và bất an.

Gã không kiên nhẫn nói: “Tiếu Vi Vi, rốt cuộc cô đến đây làm gì?”

Tiếu Vi Vi mỉm cười: “Để luật sư của tôi nói chuyện với anh trước đã!”

Một người trong nhóm người kia đứng lên, nho nhã lịch sự nói: “Chào anh, để tôi tự giới thiệu một chút. Tôi họ Triệu, đến từ ‘Văn phòng luật sư Quần Anh’. Cứ gọi tôi là Luật sư Triệu là được. Theo tôi được biết, vốn ban đầu để khởi nghiệp công ty anh phần lớn là từ số tiền do khách hàng của tôi là Tiếu tiểu thư cung cấp. Lúc đó, anh Vệ đây đã hứa rằng số tiền này là công ty vay, sau đó, khi công ty gặp khó khăn và không thể xoay sở được tiền để trả, anh Vệ hứa sẽ trả lại bằng cổ phần công ty. Bây giờ chúng tôi đến đây để thay mặt Tiếu tiểu thư đòi lại, mong anh hiểu cho.”

Vệ Đông cau mày, nghi hoặc hỏi: “Văn phòng luật sư Quần Anh, họ Triệu, anh có quan hệ gì với ‘Tập đoàn Blue Shield’?”

Luật sư Triệu khiêm tốn nói: “Không có gì, chỉ là luật sư của đoàn luật sư trực thuộc tập đoàn Blue Shield mà thôi.”

‘Tập đoàn Blue Shield’ do cha Tiếu thành lập, đó không chỉ là tập đoàn lớn mạnh nhất thành phố Từ mà còn thuộc nhóm các tập đoàn đứng đầu trên cả nước. Đoàn luật sư mà ông ấy thuê cực kỳ nổi tiếng, từ trước đến nay chưa từng thua kiện.

Vệ Đông cảm thấy choáng váng, có một loại dự cảm không lành nảy sinh trong lòng gã. Gã biết chủ tịch của Tập đoàn Blue Shield. Ông ấy họ Tiếu, mà Tiếu Vi Vi cũng họ Tiếu. Hai người rốt cuộc có quan hệ gì mà ông ấy lại cho phép đội ngũ luật sư của mình đứng ra phục vụ Tiếu Vi Vi?

Gã nghĩ đến những đơn hàng và hợp đồng bị hủy trước đó cùng lời nhắc nhở của đối tác rằng gã đã chọc giận “ông lớn”, chẳng lẽ?

Vệ Đông mang theo một chút hi vọng nhìn Tiếu Vi Vi: “Chủ tịch tập đoàn Blue Shield, Tiếu Thành Phương, là gì của cô?”

Tiếu Vi Vi mỉm cười mỉm cười, bình tĩnh nói: “Ông ấy à, ông ấy chỉ là bố của tôi mà thôi!”

Thân thể Vệ Đông lắc lư, tầm mắt tối sầm lại.

Gã nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Cô nói dối, cô nói dối. Sao Tiếu Thành Phương lại là bố của cô được? Nếu cô là thiên kim nhà họ Tiếu thì tại sao lại không nói cho tôi biết, tại sao cô lại muốn giấu giếm danh tính của mình?”

Tiếu Vi Vi ác ý nhìn chằm chằm gã: “Chẳng lẽ không phải do mỗi lần tôi muốn giới thiệu cho anh, anh đều kiếm cớ từ chối hay sao? Chẳng lẽ không phải do mỗi lần tôi định nói chuyện về người nhà với anh thì anh đều không kiên nhẫn mà bỏ đi à? Không phải tôi không muốn nói mà là do chính anh không muốn nghe mà thôi. Cũng may là chưa kịp nói cho anh biết. Khi tôi chỉ là một người bình thường trong mắt anh thì tôi đã bị anh lợi dụng triệt để như thế, nếu anh biết được điều kiện thực sự của gia đình tôi thì chắc hẳn anh sẽ bám vào nhà họ Tiếu hút máu, cuối cùng chúng tôi lại nuôi ra một kẻ vô ơn.”

Đối mặt với ánh mắt chán ghét và khinh thường của Tiếu Vi Vi, sắc mặt Vệ Đông hết xanh mét rồi xám xịt, theo sau là sự hối hận. Nếu gã sớm biết, nếu gã sớm biết Tiếu Vi Vi là con gái của nhà họ Tiếu, gã nhất định sẽ không đối xử với cô như thế, cho dù cuối cùng thật sự muốn chia tay thì gã cũng phải chờ sau khi chính mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng chứ không phải không thể trở tay như hiện tại.

Gã yếu ớt nói: “Cho nên tất cả những rắc rối của công ty đều do cô tạo ra, là do chủ tịch Tiếu…?”

Gã đã từng gặp Tiếu Thành Phương mấy lần trong các buổi tiệc rượu. Tuy đối phương không dễ gần nhưng lại có một chút tán thưởng gã. Có lẽ lúc đó ông ấy đã biết chuyện gã hẹn hò cùng con gái ông.

“Nếu không thì sao? Anh ức hiếp con gái ông, nếu không có chút hành động nào thì ông sẽ khó chịu.” Tiếu Vi Vi lãnh đạm nói: “Tất cả mọi chuyện đều do anh gieo gió gặt bão mà thôi.”

Nếu yêu đương rồi chia tay bình thường thì cô còn có thể mỉm cười rời đi. Nhưng Vệ Đông thật sự quá khinh người, trước thì lừa dối tình cảm, sau khi lợi dụng xong lại dẫm đạp cô. Cô có năng lực nên đương nhiên cô phải trả thù.

Lúc này, luật sư Triệu bước tới nói: “Anh Vệ, bây giờ chúng ta nói về số cổ phần mà anh nợ khách hàng của tôi. Anh xem anh có muốn trả lại cổ phần và bồi thường tiền tổn thất không?”

Đồng tử Vệ Đông đột nhiên co chặt, gã buột miệng thốt ra: “Không thể được, cổ phần là của tôi, công ty cũng là của tôi.”

Không ai có thể cướp được từ trong tay gã.