Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 74




Cảnh Nhạc Dương hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại, cậu ta giống như vừa trải qua một giấc mộng, đột nhiên không biết mình đang ở đâu.

Cho đến khi có một khuôn mặt xuất hiện phía trên đầu và giọng nói mừng rỡ cất lên: “Nhạc Dương, anh đã tỉnh rồi, may quá, em lo lắng chết mất!”

Nói xong, cô vừa khóc vừa cười, nhào vào người Cảnh Nhạc Dương và ôm chặt lấy cậu ta.

“Lạc Đình Đình?” Cảnh Nhạc Dương cuối cùng cũng nhớ ra hết mọi chuyện, cậu ta nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.

“Là em đây, Nhạc Dương, anh làm em sợ quá đi mất, sau này không cho phép anh bị bệnh nữa!” Lạc Đình Đình ngọt ngào làm nũng, không nghe ra giọng nói của cậu ta không thích hợp.

Những ngón tay mạnh mẽ, cứng rắn của người đàn ông đặt lên vai rồi chậm rãi di chuyển đến cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại.

Lạc Đình Đình ngoan ngoãn dựa vào người cậu ta và mặc kệ cậu ta hành động, có điều khuôn mặt đã vụng trộm ửng đỏ.

Nhạc Dương thật là, mới tỉnh dậy mà đã muốn làm xằng làm bậy.

Lạc Đình Đình ngượng ngùng đắm chìm giữa dòng suy nghĩ kiều diễm và mơ hồ, nhưng không ngờ bàn tay to lớn lại đột nhiên khép lại, bóp chặt cổ cô. Ngay sau đó cô bị ném lên giường.

Cơ thể nặng nề của người đàn ông đè lên người cô, cô sợ hãi ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu và hơi thở nặng nề của cậu ta.

Cảnh Nhạc Dương chưa bao giờ chán ghét một người phụ nữ nào như vậy, cậu ta lên tiếng với giọng điệu căm hận và độc ác: “Lạc Đình Đình, cái đồ ngu xuẩn, đần độn nhà cô sao lại dám?”

Cảnh Nhạc Dương khôi phục trí nhớ đã tức điên rồi, cậu ta không thể tin được mình sẽ làm những việc như vậy. Cậu ta không chỉ coi một người phụ nữ ngu ngốc như báu vật, chịu thương chịu khó làm trâu làm ngựa vì cô ta mà còn dùng Julie để đe dọa anh cả và cùng người bỏ trốn.

Cậu ta nghĩ đến việc bản thân khi bị mất trí nhớ đã coi Lạc Đình Đình là người trong lòng, hạ mình làm việc, nấu cơm, giặt đồ, quét dọn, còn nộp tất cả tiền công mà mình đã vất vả làm lụng mới kiếm được, làm những công việc cực khổ nhất nhưng ăn uống lại chẳng bằng con gà, còn có cả việc quỳ dưới đất thông bồn cầu, v.v.

Cậu ta, tiểu thiếu gia được sủng ái nhất nhà họ Cảnh, trước giờ vẫn luôn là người được hầu hạ chẳng phải nhúng tay vào việc gì, vậy mà lại dùng đôi bàn tay cao quý ấy đi thông bồn cầu trong nhà trọ.

Ọe, vừa nghĩ đến là đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Sao Lạc Đình Đình dám, sao cô ta dám lợi dụng việc cậu ta mất trí nhớ để tùy ý làm bậy, sử dụng cậu ta làm việc cho cô? Cô ta có xứng không?

Cậu ta muốn giết cô.

Máu nóng trong người Cảnh Nhạc Dương sôi sục, hai mắt cậu ta đỏ ngầu như sắp rỉ máu đến nơi: “Con khốn này, dùng tiền của tao có thích không? Đồ ăn có ngon không? Cmn mau nhổ hết ra cho tao.”

Tay cậu ta dùng lực thật mạnh, cậu ta điên cuồng tóm lấy cái cổ mảnh khảnh và lắc mạnh, trông như thực sự muốn bóp chết cô.

Lạc Đình Đình trợn trắng mắt, tay cô giãy giụa vỗ vào cậu ta. Sự khó hiểu và hoảng sợ ngập tràn trong mắt cô.

Nước mắt mất khống chế mà chảy xuống từ khóe mắt, Lạc Đình Đình dùng ánh mắt van xin nhìn người đàn ông đã mất đi lý trí: Thả em, buông em ra.

Đúng lúc cô không thở nổi, trợn mắt và sắp bất tỉnh, lực trên cổ cuối cùng cũng buông lỏng, đầu cô bị đẩy mạnh vào góc tường, lập tức sưng một cục u.

“Con khốn, mày còn không đáng để làm bẩn tay tao. Hơn nữa chết luôn như vậy thì hời cho mày quá.” Cảnh Nhạc Dương tàn nhẫn kéo cô tới và cho nàng vài cái tát.

Lạc Đình Đình ôm mặt khóc đến mức thở hổn hển, nhưng cô vẫn nắm lấy góc áo cậu ta: “Nhạc Dương, rốt cuộc anh bị sao thế? Tại sao anh lại làm như vậy với em, em đã làm gì sai? Cầu xin anh đừng mang dáng vẻ này nữa, em sợ lắm.”

Lạc Đình Đình không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao người yêu vừa mở mắt đã trở mặt với cô.

“Buông ra,” Cảnh Nhạc Dương chán ghét đẩy cô ra, nhìn cô như rác rưởi, “Đồ ngu, mày không cho rằng tao thực sự thích mày đấy chứ, dám ỷ vào việc tao mất trí nhớ để lợi dụng tao, sớm muộn gì tao cũng tính sổ với mày.”

Lạc Đình Đình ngơ ngác chớp mắt: “Anh có ý gì? Nhạc Dương, anh đang nói cái gì vậy? Tại sao em nghe không hiểu?”

“Có nghĩa là từ đầu đến cuối tao chưa từng thích mày,” Cảnh Nhạc Dương đau lòng xoa xoa cái chân bị thương của mình. Cậu ta cũng không dám nhìn vào gương xem bộ dáng mình bây giờ, chắc hẳn là rất thê thảm, “Đâm xe làm chân tao bị thương, còn dám sai khiến tao như người hầu, mày thật là to gan lớn mật.” Cậu ta tức giận đến mức ngực đau nhói.

Lạc Đình Đình cuối cùng cũng phản ứng lại: “Nhạc Dương, anh, anh đã nhớ lại rồi sao? Nhưng mà, không phải chính anh nói anh thích em à?”

“Tất cả đều là lừa mày thôi.” Cảnh Nhạc Dương hối hận đến chết vì ý định tìm niềm vui lúc trước. Ai mà ngờ được vốn dĩ chỉ là một trò chơi bé nhỏ không đáng kể lại hại mình thảm như vậy.

“Lừa em,” Lạc Đình Đình ngây ngốc lặp lại, “Vậy anh nói là lúc trước anh không cố ý bỏ rơi em và vẫn luôn tìm em, cũng là giả ư?”

“Giả, giả, tất cả đều là giả.” Cảnh Nhạc Dương sốt ruột hét lên, cậu ta lập tức lấy đi di động và ví tiền trên người cô, “Trả lại toàn bộ tiền của tao cho tao, nhanh lên.”

Cậu ta không bao giờ muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa. Việc cấp bách lúc này là tìm anh cả và nghĩ cách làm Julie bớt giận rồi dỗ cho cô vui vẻ.

Trời ạ, sao cậu ta không hồi phục trí nhớ sớm hơn chứ, nếu thế cậu ta đã không làm ra việc ngu xuẩn là bỏ trốn cùng người rồi.

Lạc Đình Đình ngây ngẩn cả người. Đả kích ập đến đã hoàn toàn đánh nát cô. Thì ra tình yêu mà cô cho là sâu sắc và hoàn mỹ là giả dối ư?

Cảnh Nhạc Dương hoàn toàn không lưu tình với cô. Cậu ta tịch thu từng xu mà Lạc Đình Đình có, cuối cùng còn lấy đi chiếc điện thoại di động duy nhất của cô.

Về phần số thẻ và mật khẩu gì đó trên điện thoại di động thì cậu ta đều biết rõ, đỡ phải mất công tra hỏi Lạc Đình Đình.

Không để ý tới Lạc Đình Đình đang ngây ra như phỗng, Cảnh Nhạc Dương không mang thêm gì khác, vội vàng khoác áo khoác rồi rời đi.

Bực thay khi cậu ta đã mất di động và chẳng nhớ được số của ai nên chỉ có thể về thành phố Thanh tìm người trước rồi mới nghĩ cách liên lạc với người nhà.

“Nhạc Dương, anh định đi đâu? Anh đừng bỏ rơi em, em thích anh, em vẫn luôn thích anh mà!” Lạc Đình Đình lấy lại tinh thần, cô không màng tất cả ôm lấy đùi của người đàn ông ấy.

“Biến.” Cảnh Nhạc Dương không thương tiếc đạp cô mấy cái, mỉa mai nói: “Mày thích tao á, thích việc tao chiều mày, nuôi mày vô điều kiện chứ gì!”

Cậu ta cũng không phải là chính mình khi bị mất trí nhớ và não bị úng nước, cậu ta có thể thấy rõ ràng ánh mắt lơ đãng toát ra sự ghét bỏ và thất vọng của Lạc Đình Đình khi đối mặt với cậu ta lúc chật vật, nghèo túng, phải bán sức lao động để mưu sinh.

Người phụ nữ này không ngừng nói thích, nhưng thực ra chỉ thích cậu ta khi có hào quang đầy người thôi. Một khi cậu ta cùng đường khốn khó, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ xoay người rời đi.

“Không phải vậy. Nhạc Dương, em thực sự yêu anh. Anh muốn đi đâu, dẫn em theo với!” Lạc Đình Đình chảy nước mắt cầu xin.

“Mày nên cảm thấy vui vẻ vì hiện tại tao có việc xử lý nên phải rời đi, nếu không tao sẽ khiến cho mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Đợi tao xử lý xong chuyện này thì sẽ đến lượt mày chịu khổ, đồ đê tiện.” Mắng một câu độc ác xong, Cảnh Nhạc Dương bỏ lại Lạc Đình Đình không xu dính túi và hất cửa rời đi.

“Nhạc Dương, Nhạc Dương!” Lạc Đình Đình loạng choạng đuổi theo phía sau, nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi trên xe taxi rồi đi mất.

Cô ngã quỵ xuống đất, quỳ rạp xuống và khóc lóc thảm thiết. Một lần nữa, Cảnh Nhạc Dương lại bỏ rơi cô một lần nữa.

Lạc Đình Đình đắm chìm trong đau đớn cũng không nhớ ra rằng hiện tại bản thân đã hai bàn tay trắng, nếu cô thật sự không kiếm tiền thì ngày mai ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Bên này Cảnh Nhạc Dương cuối cùng đã trở lại thành phố Thanh sau rất nhiều trắc trở, và người đầu tiên cậu ta muốn tìm chính là Diệp Uẩn Thanh.

Cậu ta cảm thấy rất có lỗi với nữ thần vì lâu lắm rồi không tới thăm cô, không biết liệu cô có giận cậu ta không.

Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương ven đường, đôi mắt Cảnh Nhạc Dương đau xót. Người đàn ông trước mắt đã già hơn mười mấy tuổi, già nua và nghèo túng này là ai?

Cậu ta lập tức từ bỏ ý định, cậu ta sẽ không xuất hiện trước mặt người trong lòng trước khi chăm chút lại bản thân. Cậu ta không thể chấp nhận được việc Diệp Uẩn Thanh nhìn thấy bản thân thê thảm thế này

Lam Tử Quân mở cửa căn hộ của mình liền nhìn thấy Cảnh Nhạc Dương đang đứng trước mặt, anh ta không dám tin tưởng mà xoa mắt: “Nhạc Dương, là ông thật.”

Cảnh Nhạc Dương không khách khí đẩy anh ta ra và đi vào: “May mà tôi còn nhớ rõ nơi ông ở, cuối cùng không mất công chạy vô ích. Ông mau cho tôi số của anh cả tôi, tôi không nhớ số của anh ấy.”

“Nhạc Dương, ông đã khôi phục trí nhớ rồi à?” Lam Tử Quân trợn to mắt.

“Tôi đã nhớ cả rồi,” Cảnh Nhạc Dương không vui nói: “Tất cả đều tại con ngu Lạc Đình Đình. Đúng rồi, anh cả của tôi đâu? Anh ấy về rồi à, cả Julie nữa, cô ấy đâu rồi?”

Lam Tử Quân thở dài, nhìn cậu ta mang theo chút thương hại: “Nhạc Dương, lát nữa ông phải bình tĩnh đấy. Có một số chuyện vẫn nên để đích thân người nhà ông nói cho ông thôi!”

Lam Tử Quân dứt khoát dùng di động của mình gọi cho Cảnh Tử Mặc, chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy, từ bên trong truyền ra giọng nói mỏi mệt của người đàn ông: “Alo, Tử Quân phải không?”

Cảnh Nhạc Dương nóng lòng giật điện thoại và kêu lên: “Anh cả, là em, Nhạc Dương đây. Em đã khôi phục trí nhớ, anh lập tức cho người đến đón em đi…”

“Cảnh Nhạc Dương, tên khốn kiếp này.” Tiếng mắng chửi của Cảnh Tử Mặc vang lên bên tai cậu ta, “Bây giờ mày khôi phục trí nhớ thì có ích gì chứ? Mày xem việc tốt mà mày làm đi, mày đúng là đồ yêu tinh hại người, nhà mình bị mày hại cho thê thảm, bị gia đình Julie trả thù. Hiện tại nhà họ Cảnh đã phá sản, phá sản thật rồi, mày có thấy vui không?”

Cảnh Nhạc Dương sửng sốt, mặt mũi trắng bệch: “Anh nói gì cơ? Phá sản gì, anh đừng có lừa em.”

“Tao ước gì mình đang lừa mày, nhưng nhà họ Cảnh thực sự tan hoang cả rồi.” Tiếng nức nở của Cảnh Tử Mặc vang lên trong điện thoại, “Mày hại cả nhà hại đến mức này, hiện giờ phải gánh một khoản nợ khổng lồ, bố cũng bị bệnh phải nằm viện. Bây giờ mọi người cũng mặc kệ mày. Mày cũng đừng về nữa, sau này nhà họ Cảnh cũng không có đứa con trai là mày, mày tự lo cho mình đi!”

Nói xong, Cảnh Tử Mặc chán nản cúp điện thoại.

Cảnh Nhạc Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm di động: “Giả, nhất định là giả. Sao nhà họ Cảnh có thể phá sản được chứ? Lam Tử Quân, ông hãy nói với tôi rằng đây không phải là sự thật đi.”

Lam Tử Quân cười khổ: “Là thật đấy. Ông đối xử với Julie như thế, không chỉ ở bên người phụ nữ khác mà còn vừa đánh vừa mắng rồi cầm dao uy hiếp cô ấy, sao cô ấy lại không muốn trả thù chứ?”

Lam Tử Quân vỗ vỗ cậu ta: “Chuyện đến nước này rồi, tốt nhất ông hãy ở lại trong nước đi, kiểu gì cũng có miếng cơm ăn. Nếu không về bên đó cũng chỉ ôm đống nợ, nói không chừng còn bị người phụ nữ hẹp hòi Julie này nhắm vào và trả thù. Ông nói xem, sao đang yên đang lành lại bị mất trí nhớ chứ?”

Lam Tử Quân thở dài.

Cảnh Nhạc Dương vô cùng đau đớn mà ôm đầu, đúng vậy, sao cậu ta lại chơi đùa đến mức bị mất trí nhớ thế này?

Nếu không phải lúc trước cậu ta nảy lòng tham đùa bỡn Lạc Đình Đình thì có phải sẽ không bị xe đâm không? Nếu không phải lúc trước không bị xe đâm nằm viện, có phải cậu ta sẽ không xui xẻo đến mức bị cành cây rơi trúng đầu rồi mất trí nhớ không?

Nếu như ngay từ đầu cậu ta không trêu chọc Lạc Đình Đình thì có phải sẽ không xảy ra những việc phía sau không?

“A!” Cảnh Nhạc Dương thống khổ kêu to thành tiếng.

Tất cả những điều này đều là lỗi của Lạc Đình Đình. Cậu ta gặp phải cô giống như bị đâm trúng vận đen, từng điều xui xẻo nối gót nhau kéo tới.

Không sai, chính Lạc Đình Đình làm hại cậu ta.

Cậu ta không thể sống tốt thì Lạc Đình Đình cũng đừng có mơ được yên ổn, cậu ta muốn cô phải trả một cái giá thật lớn!