Trong nguyên tác, Cảnh Nhạc Dương cũng không hề thích Julie, hơn nữa còn công khai tìm một người để che mắt và mua vui nhưng ít nhất cậu ta biết rằng mình không thể chọc giận gia đình cô. Vì thế cậu ta vừa lên kế hoạch hủy hôn vừa dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Julie khiến cô yêu sâu đậm hơn, thậm chí sau đó cô còn làm rất nhiều việc sai trái để tranh giành tình cảm.
Vào thời điểm đó, nhà họ Cảnh đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ sự hợp tác kinh doanh của hai bên gia đình, còn gia tộc của Julie lại gặp phải khó khăn ngoài ý muốn, Cảnh Nhạc Dương đã nhân cơ hội này để hủy bỏ hôn ước và nhà họ Cảnh còn kiếm chác được đôi chút trong bản đồ thương nghiệp của đối phương.
Hiện tại mặc dù Julie thích Cảnh Nhạc Dương nhưng vẫn chưa đến mức cuồng si, đặc biệt là sau khi cô gặp lại cậu ta và tận mắt nhìn thấy bộ dáng lôi thôi, quê mùa, đầu bù tóc rối của cậu ta khi khuân vác gạch trên công trường thì bộ lọc dành cho cậu ta trước đây trong lòng cô đã vỡ nát một nửa.
Người cô thích là một Cảnh Nhạc Dương tuấn tú đa tình, lịch lãm và kiêu ngạo như một chàng hoàng tử, chứ không phải là Cảnh Nhạc Dương của hiện tại, già nua, đen đúa, hốc hác và nhan sắc đã tàn phai.
Sở dĩ cô không buông bỏ đối phương có lẽ là do sự không cam lòng khi chồng chưa cưới của mình bị người cướp mất.
Còn bây giờ ấy à, Julie lạnh lùng hừ một tiếng, cô tội gì phải treo cổ chết trên cây Cảnh Nhac Dương này. Ngược lại, cô muốn chặt nó, sau đó dùng làm củi thiêu đốt sạch sẽ đến mức không còn một hạt bụi.
Suy nghĩ kỹ càng trong nháy mắt, Julie không thèm để ý đến đám người Cảnh Tử Mặc đang bị nhốt trong phòng bệnh, cô vừa gọi điện cho vệ sĩ của mình vừa lập tức sắp xếp công việc khi về nước.
Khi Cảnh Tử Mặc đi ra, bên ngoài đã vắng tanh, Lam Tử Quân nhanh chóng nhân cơ hội chuồn êm vì sợ bị vạ lây.
Trái tim Cảnh Tử Mặc đập thình thịch, anh ta lập tức gọi điện cho Julie để hỏi cô đang ở đâu.
Lúc đó anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, anh ta không thể nhìn Julie gặp chuyện và cũng sợ để đứa em trai úng não ở bên cạnh rồi gây ra rắc rối lớn hơn nên đành phải thả người đi.
Cảnh Tử Mặc cho rằng Julie vẫn thích em trai mình nên trước hết sẽ nói mấy lời hay ý đẹp để dỗ dành cô ấy. Về phần Cảnh Nhạc Dương, đương nhiên không thể mặc kệ cậu ta, nhưng lần này sau khi bắt được người nhất định phải xác định cậu ta đã ngoan ngoãn rồi mới thả ra.
Nhưng Julie không bắt máy cuộc gọi của anh ta, Cảnh Tử Mặc không khỏi dâng lên dự cảm không tốt trong lòng và càng thêm giận Cảnh Nhạc Dương hơn. Anh ta âm thầm nghiến răng, chờ lần này tóm trở về nhất định phải dạy dỗ cậu ta.
Nhưng rất nhanh sau đó, Cảnh Tử Mặc đã không rảnh bận tâm đến chuyện tìm kiếm em trai mình. Sau khi về nhà, Julie đã mách với người lớn trong nhà và trực tiếp tuyên bố hôn ước giữa hai nhà đã bị hủy bỏ, cô không cần người chồng chưa cưới Cảnh Nhạc Dương này nữa.
Điều nghiêm trọng hơn là gia đình Julie rất không hài lòng khi nhà họ Cảnh đã ức hiếp thiên kim bảo bối nhà mình. Họ chấm dứt hợp tác kinh doanh giữa hai nhà và dùng thủ đoạn để chèn ép nhà họ Cảnh đến mức cùng đường mới thôi.
Trước tình hình này, nhà họ Cảnh nhanh chóng rơi vào tình cảnh sứt đầu mẻ trán. Mặc dù hận không thể tự tay đánh chết kẻ gây họa là Cảnh Nhạc Dương nhưng họ hoàn toàn không có tinh thần và sức lực để đi tìm người.
Mong muốn được cùng người thương bên nhau dài lâu, vì tình yêu đi khắp cùng trời cuối đất đã chiếm đầy tâm trí Cảnh Nhạc Dương. Cậu ta sợ người nhà họ Cảnh đuổi theo nên hai người họ đi tàu hỏa và đổi xe liên tục, cho đến tận khi họ tới một thị trấn nhỏ hẻo lánh và yên bình thì mới quyết định dừng lại.
Cảnh Nhạc Dương cứ tưởng rằng mình đã trốn thoát khỏi người truy đuổi mà không hay biết rằng hiện tại nhà họ Cảnh đã không rảnh để ý tới cậu ta, để mặc cậu ta tự sinh tự diệt.
Bọn họ thuê một căn phòng trong thị trấn. Bởi vì nền kinh tế của thị trấn kém phát triển nên giá thuê nhà cũng không đắt đỏ, nhưng dù vậy thì bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.
Cảnh Nhạc Dương mặc áo bệnh nhân chạy ra ngoài, trên người không có thứ gì giá trị. Cũng may Lạc Đình Đình mang theo điện thoại di động, trong thẻ có vài nghìn tệ.
Lúc đó Lạc Đình Đình đã bị tình yêu mãnh liệt làm cho đầu óc mụ mị và không hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Cô quên mất người mẹ đang nằm viện, quên mất công việc và bạn bè, cô chỉ muốn cùng người đàn ông yêu dấu của mình bỏ trốn đến chân trời góc biển.
Có đôi khi trong lòng cô sẽ cảm thấy bồn chồn và áy náy, cô cứ thế bỏ mẹ một mình trong bệnh viện, không biết khi nào mới có thể vào thăm mẹ?
Cũng may trước đó cô đã đóng viện phí vài tháng vào thẻ của bệnh viện nên không cần lo lắng việc mẹ bị đuổi ra ngoài vì không có tiền nằm viện, do vậy mới có thể đè ép một chút sự áy náy trong lòng.
Lạc Đình Đình không biết rốt cuộc việc mình làm là đúng hay sai, nhưng nếu không ở cùng Cảnh Nhạc Dương, cô nhất định sẽ hối hận cả đời, mẹ cô nhất định sẽ hiểu cho cô.
Sau khi cuộc sống tạm thời ổn định, việc tiếp theo họ phải làm là tìm việc.
Cơ hội việc làm ở thị trấn nhỏ rất hạn chế. Lạc Đình Đình chỉ có bằng trung học. Tất cả những gì cô có thể làm là nhân viên quán trà sữa hoặc những công việc dịch vụ tương tự khác, chẳng hạn như làm việc trong bếp của nhà hàng.
Thường thì sau một ngày làm việc, Lạc Đình Đình nếu không đau eo đau lưng thì cũng không nhấc nổi tay dù đã cố hết sức.
Sau một thời gian làm việc nhàn hạ ở công ty, cô khó có thể trở lại trạng thái tinh thần như lúc trước và dễ dàng chấp nhận những công việc lao động lặp đi lặp lại và không hề có tương lai này.
Chỉ vài ngày trôi qua, khuôn mặt cô trở nên tiều tụy rất nhiều, nhìn càng thêm mong manh yếu đuối và khiến Cảnh Nhạc Dương cực kỳ đau lòng.
Là một người đàn ông, làm sao cậu ta có thể yêu cầu người mình yêu, hơn nữa người ấy còn bỏ trốn cùng mình, ra ngoài làm việc vất vả cơ chứ? Cảnh Nhạc Dương lập tức không cho phép Lạc Đình Đình lại ra ngoài làm việc, một mình cậu ta gánh vác trọng trách nuôi gia đình.
Có điều, cậu ta cũng không có bằng cấp gì. Cậu ta thậm chí còn chẳng có giấy tờ tùy thân, các đơn vị bình thường sẽ không thuê cậu ta.
Cảnh Nhạc Dương đành phải làm lại nghề cũ là đến công trường xây dựng làm thuê. Để kiếm thêm một chút tiền, cậu ta làm bất cứ việc gì, có thể là xếp ngói, có thể là trộn vữa. Nếu không biết làm việc gì thì cậu ta sẽ học, cậu ta luôn liều mạng làm việc.
Mỗi lần Cảnh Nhạc Dương nhận được những đồng tiền công loang lổ mồ hôi từ mồ hôi nước mắt của mình, cậu ta lại đấm đấm cái lưng không thể duỗi thẳng và cảm thấy thật vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Lạc Đình Đình có thể thoải mái, dễ chịu ở nhà, cậu ta lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, những mỏi mệt trên người dường như cũng tan biến hết.
Có điều không phải lúc nào công trường cũng có việc. Làm xong công việc này rồi thì công việc tiếp theo không biết ở nơi đâu, Cảnh Nhạc Dương mệt mỏi quay cuồng giữa đi làm – tìm việc – trên đường đi làm, cậu ta càng ngày càng không giống với thiếu gia nhà họ Cảnh trước kia nữa. Hiện giờ nếu đứng giữa những người nông dân, công nhân thì hoàn toàn không tìm thấy sự khác biệt giữa cậu ta và bọn họ.
Làn da của cậu ta đã ngăm đen, thô ráp, thậm chí còn có cả nếp nhăn; bàn tay không còn mịn màng trắng nõn mà trở nên chai sạn và đầy vết sẹo; sống lưng không còn thẳng, bờ vai cũng hơi cong do thường xuyên mang vác nặng;
Còn cả chân cậu ta nữa. Đùi của cậu ta bị thương do bị xe đâm, thời gian dài không được trị liệu nên hiện giờ luôn đau nhức, ngay cả đi lại cũng rất khó khăn.
Khi mùa đông đến, những công việc mà Cảnh Nhạc Dương có thể tìm được càng ít hơn, cậu ta không thể không ở trong phòng chờ đợi qua mùa đông.
Trong khoảng thời gian này, Lạc Đình Đình cũng không phải chịu khổ gì. Có tiền lương Cảnh Nhạc Dương đưa, cô chỉ cần lo liệu cho bản thân là được. Cô còn cố ý dành nhiều tâm huyết để trang trí cho phòng trọ trở nên ấm áp và thoải mái.
Có điều do Cảnh Nhạc Dương đi sớm về muộn nên đã lâu rồi họ không trò chuyện riêng tư với nhau. Lạc Đình Đình chuẩn bị bữa tối cùng ánh nến một cách tỉ mỉ với mong muốn tạo một chút cảm giác lãng mạn cho hai người.
Khi đèn tắt, Lạc Đình Đình vui vẻ ngồi xuống, cô giật mình khi chợt nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đối diện dưới ánh nến.
Đã bao lâu rồi cô chưa nhìn kỹ Cảnh Nhạc Dương? Người đàn ông có gò má cao, gương mặt gầy gò và có nhiều nếp nhăn đối diện này là ai vậy? Trong nháy mắt, cô gần như cho rằng người ngồi đối diện là một người xa lạ.
Tâm trạng hào hứng ban đầu dường như bị tuyết dập tắt. Thậm chí trong lòng Lạc Đình Đình còn dâng lên cảm giác hoang mang, Cảnh Nhạc Dương có dáng vẻ như thế này ư?
Hoàng tử học đường xán lạn như ánh dương, thu hút mọi tầm mắt của mọi người đâu rồi? Rốt cuộc tại sao Cảnh Nhạc Dương lại biến thành thế này?
Như chợt tỉnh táo lại giữa lớp bọt biển ngọt ngào, Lạc Đình Đình lơ đãng suốt phần còn lại của bữa ăn, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng Cảnh Nhạc Dương.
Có phải là tại cô không? Vì ở bên cô nên Cảnh Nhạc Dương mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Khi Lạc Đình Đình đang thấp thỏm và lo âu, Cảnh Nhạc Dương miễn cưỡng ăn vài miếng liền không thể nuốt trôi nữa. Thịt bò kém chất lượng cùng với rượu nho chua chát khiến người ta phải cau mày, tất cả đều như đang thách thức vị giác của cậu ta. Tính cách tiết kiệm của Lạc Đình Đình thực sự không hề thay đổi.
Hơn nữa cậu ta cảm thấy hơi chóng mặt, không biết có phải do bị cảm hay không mà đầu đau dữ dội.
Cảnh Nhạc Dương đặt đũa xuống, xin lỗi nói: “Xin lỗi Đình Đình nhé, anh không thể ăn thêm được nữa, để đó ngày mai mình lại ăn. Anh hơi khó chịu, anh lên giường nằm nghỉ một lát trước. Em cứ để bát đũa đó để anh dọn nhé.”
Lạc Đình Đình tỉnh táo lại, vội quan tâm hỏi: “Nhạc Dương, anh sao vậy? Anh khó chịu ở đâu, mình đến bệnh viện nhé?”
Cảnh Nhạc Dương sờ sờ đầu mình và gượng cười: “Chắc là bị cảm, không sao đâu, anh nằm một lát là được.”
Lạc Đình Đình vội vàng đứng dậy đỡ cậu ta vào phòng ngủ, sau đó đi vào bếp chuẩn bị nước ấm.
Chờ đến khi Cảnh Nhạc Dương đang mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê, Lạc Đình Đình mới đỡ đầu cậu ta và đút một chén nước, ít nhất lần này nước còn ấm, không làm cậu ta bị bỏng.
Thật kỳ lạ, tại sao cậu ta lại có ý nghĩ như vậy.
Huyệt thái dương cậu ta căng tức, từng cơn đau đớn dữ dội ập đến, trong đầu dường như có sợi gân bị kéo căng ra như thể sắp đứt. Cảnh Nhạc Dương không khỏi ôm đầu ra ngoài.
“Nhạc Dương, Nhạc Dương, anh sao vậy, anh đừng làm em sợ?” Lạc Đình Đình chực khóc, cô nhìn mặt Cảnh Nhạc Dương đã lập tức đỏ bừng và nóng khủng khiếp.
Cô luống cuống chân tay một lúc rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy vào bếp lấy một chậu nước lạnh, sau đó nhúng khăn vào chậu cho ướt, vắt khăn rồi lao về phòng đắp lên trán Cảnh Nhạc Dương để hạ nhiệt.
“Nhạc Dương, cầu xin anh đừng bị gì cả. Nếu không có anh thì em biết phải làm sao đây?” Lạc Đình Đình cầu xin và không ngừng gọi tên cậu ta.
Cảm giác mát lạnh đột ngột trên đầu khiến Cảnh Nhạc Dương đang khó chịu thấy thoải hơn một chút, nhưng trong đầu lại như có người đang gây chiến vậy, vô số hình ảnh tràn vào ồ ạt, lấp đầy trí nhớ của cậu ta.
Có lúc là khi cậu ta còn nhỏ, trong ảnh có một cô bé vô cùng thuần khiết và yếu đuối, cậu ta đã thầm yêu cô và thề rằng khi lớn lên sẽ cưới cô làm vợ. Có lúc là hình ảnh bọn họ ở bên nhau, có rất nhiều người khác cũng thích cô gái mà cậu ta thích khiến cậu ta cực kỳ tức giận; Lại có lúc là khi còn cấp ba, cậu ta tự do, phóng khoáng và làm bất cứ điều gì mình muốn, người cậu ta thích vẫn là cô bé thuở nhỏ, cậu ta gọi cô là chị ‘Thanh Thanh’;
Còn Đình Đình đâu? Đình Đình ở nơi nào, người cậu ta thích không nên là Đình Đình ư?
Cuối cùng thì hình ảnh Đình Đình cũng hiện lên trong đầu cậu ta. Cô lặng lẽ và ngoan ngoãn đi qua khuôn viên trường, Cảnh Nhạc Dương còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy chính mình đang nhìn chằm chằm vào cô như đang đánh giá con mồi, sau đó cậu ta đã hung ác cá cược với bạn bè rằng trong vòng một tháng sẽ cưa đổ cô, rồi đá cô, nhìn cô bị giễu cợt ở trường.
Khi thời gian cá cược kết thúc, cậu ta thắng được số tiền cược và vỗ mông chạy lấy người, cậu ta vẫn thờ ơ dù biết rõ Lạc Đình Đình sẽ phải đối mặt với tình cảnh gì.
Cảnh Nhạc Dương nhận ra một sự thật khủng khiếp, cậu ta hoàn toàn không thích Lạc Đình Đình chút nào.
Đây có phải là một giấc mơ, hay nó thực sự đã xảy ra? Nếu là sự thật thì tại sao lại khác hẳn với những gì Lạc Đình Đình đã nói với cậu ta?
Cảnh Nhạc Dương đau đớn kêu to một tiếng, đầu, đau đầu quá!