Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 46




Lâm Thanh Hải đi ra khỏi bệnh viện, đứng cạnh xe của mình và móc điếu thuốc ra từ từ rít một hơi.

Khói thuốc do anh ta nhả ra làm tầm mắt anh ta mờ đi. Trong lòng anh ta đã có quyết định, ngoài việc tìm kiếm trái tim phù hợp thì việc ưu tiên hàng đầu là loại bỏ các mối đe dọa xung quanh Thanh Thanh, anh ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Diệp Uẩn Thanh, dù chỉ là một chút ít.

Và người có khả năng làm hại Thanh Thanh nhất chắc chắn là Diệp Uẩn Ninh.

Chồng sắp cưới không chỉ phản bội cô ấy, hiến tặng trái tim của gã cho người phụ nữ khác mà thậm chí từ trước đến nay vẫn luôn lừa dối cô. Cho dù người phụ nữ ấy là em gái cùng cha khác mẹ của mình thì Diệp Uẩn Ninh vẫn hận đúng không?

Nói cách khác, chính vì đó là em gái của mình nên Diệp Uẩn Ninh càng không thể chịu đựng được.

Trong thâm tâm, Lâm Thanh Hải đã xác định, Diệp Uẩn Ninh đương nhiên hận em gái mình, nhất định cô sẽ trả thù, hơn thế nữa còn đang bắt đầu thực hiện.

Nếu muốn biết rốt cuộc Diệp Uẩn Ninh đã làm gì, cách trực tiếp nhất chính là hỏi Hoắc Tranh, nhưng hiện tại tinh thần của gã cực kỳ bất ổn, gã lại được nhà họ Hoắc bảo vệ chặt chẽ, thật sự rất khó để lấy được đáp án từ trong miệng hắn.

Sau khi nhả ra làn khói cuối cùng, người đàn ông lịch lãm sạch sẽ ném tàn thuốc vào thùng rác ở bên cạnh rồi sải bước ngồi lên xe.

Xe khởi động rồi phóng vút đi, Lâm Thanh Hải vừa lái xe vừa lấy điện thoại gọi điện chỉ đạo phía đầu dây bên kia.

Mấy phút sau, chuông điện thoại vang lên, Lâm Thanh Hải nhấc máy mà không chút kinh ngạc, sau khi nghe được mấy câu, xe liền quay đầu chuyển hướng đi.

Nơi này là một khu dân cư cũ. Có rất ít người trẻ sống ở đây. Hầu hết họ là người trung niên và người già, hoặc là những người thuê nhà từ nơi khác đến.

Ban ngày khu dân cư có rất ít người, dưới gốc cây đa lớn bên ngoài có hai ba ông lão đang ngồi phe phẩy quạt hương bồ và chăm chú chơi cờ tướng.

Bà Mã ôm giỏ đồ ăn trên tay, cúi đầu vội vã trở về nhà.

Gia đình bà Mã mới chuyển đến đây. Một nhà ba người, gồm hai vợ chồng lớn tuổi đã về hưu cùng một cậu con trai bị liệt trên giường, ở tại một căn gồm hai phòng ngủ và một phòng khách tại tầng một của tòa nhà.

Vì gia đình gặp chuyện, họ không thể ở lại khu dân cư mà mình vốn đang sinh sống rồi chịu đựng những ánh nhìn khác thường từ người khác nên họ phải chuyển đi.

Mở cửa ra, điều hòa trong nhà mang đến từng luồng khí lạnh lẽo khiến bà Mã không khỏi run lập cập.

Trong nhà im ắng, không thấy ông nhà đi ra, vậy chắc hẳn ông ấy đang không ở trong nhà.

Bà bưng giỏ đồ ăn vào bếp, nghĩ xương mới mua còn tươi, bà sẽ hầm canh để bồi bổ cho con trai.

Bà lấy một túi táo từ trong giỏ ra, chọn những quả to nhất và đỏ nhất, rửa sạch, cẩn thận gọt vỏ, cắt thành khối vuông, đặt lên đĩa rồi mới bưng đến một căn phòng.

‘Cốc cốc’, trước tiên bà gõ cửa, sau đó nhẹ nhàng nói: “Con trai, mẹ vào nhé.”

Không có tiếng trả lời từ bên trong. Bà Mã xua đi nỗi buồn trên mặt và mở cửa.

Nằm trên giường trong phòng là một người đàn ông với đôi mắt đờ đẫn, bất động như đã chết, dưới mắt có quầng thâm đen, hai má hóp sâu lại, nhìn qua là biết đã chịu rất nhiều đau đớn.

“Con trai, mẹ mua trái cây về, con ăn một chút đi.” Bà Mã dịu dàng nói.

Người nằm trên giường chính là trợ lý của Hoắc Tranh – Trợ lý Mã, người đã tiếp tay cho giặc rồi sau đó nhận tội thay gã.

Lẽ ra anh ta phải ngồi tù nhưng do hai chân bị tê liệt nên đã xin án treo.

Dù không phải ngồi tù nhưng anh ta cũng phải chịu rất nhiều đau đớn.

Bởi vì nhận tội danh bắt cóc nên anh ta trở thành tội phạm, lại còn là một người tàn tật bị tê liệt.

Trước đây Trợ lý Mã vẻ vang và được người hâm mộ bao nhiêu thì hiện tại anh ta lại thê thảm bấy nhiêu.

Vợ anh ta đã ly hôn với anh ta và dẫn theo con trai của hai người đi, chỉ để lại hai vợ chồng già họ Mã chăm sóc cho con trai tàn tật.

Một gia đình đang hạnh phúc như thế cuối cùng lại bị chia năm xẻ bảy, nhưng họ lại không thể trách người khác, đây đều là do con trai họ tự làm tự chịu.

Đương nhiên Trợ lý Mã có tiền, anh ta nhận được một số tiền khổng lồ từ Hoắc Tranh vì đã sẵn sàng gánh tội thay cùng với một số tiền lớn khác do nhà họ Hoắc đưa để an ủi và bịt miệng anh ta.

Nhưng có tiền thì có ích gì? Tiền không thể mua được sức khỏe của anh ta cũng như không mua được một nhà đoàn tụ, có cả vợ và con trai.

Anh ta cũng không dám lấy số tiền đó ra.

Dù anh ta chẳng phải là kẻ tốt lành gì, đi làm lâu rồi cũng cùng một giuộc với sếp của mình, nhưng cha mẹ và vợ anh ta đều là người tốt, họ sẽ không thể hiểu được tại sao anh ta phải làm việc phi pháp như vậy.

Anh ta không dám để họ biết rằng con trai, chồng và cha họ là một tên súc sinh thấy tiền là sáng mắt.

Nhưng điều khiến anh ta đau đớn nhất là cơn ác mộng mà anh ta gặp phải mỗi đêm. Trong giấc mơ ấy, anh ta biến thành nạn nhân bị ép lên bàn mổ, sống sờ sờ bị người moi tim, sau đó không cam lòng và oán hận rồi chết đi.

Gặp ác mộng hết lần này đến lần khác, cơ thể vốn yếu ớt của anh ta hoàn toàn suy sụp. Có lúc anh ta sợ hãi đến mức muốn trốn trở lại nhà tù, có lẽ ở nơi đó ác mộng mới không ập đến mỗi khi đêm về.

Đôi khi anh ta tự hỏi liệu giấc mơ kỳ lạ này có phải đang nhắc nhở anh ta rằng tội lỗi của mình vẫn chưa được chuộc lại hay không. Suy cho cùng, giấc mơ này liên quan đến việc trước kia anh ta lén sắp xếp việc mổ tim cho Diệp Uẩn Ninh. Chẳng lẽ giấc mơ này muốn nhắc anh ta đi tự thú, nói ra sự thật ư?

Nếu có thể đổi được sự bình yên, anh ta tình nguyện đi tự thú và khai báo sự thật cho cảnh sát, nhưng anh ta không thể không suy nghĩ cho người nhà? Một khi sự việc người thừa kế của nhà họ Hoắc tiến hành thay tim khi không được sự đồng ý của người khác bị phanh phui, chắc chắn bệnh viện nhà họ Hoắc sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề. Nếu thế bọn họ có tha cho anh ta và người nhà không?

Vì gia đình, anh ta chỉ có thể giữ kín như bưng. Có điều trong lòng anh ta dâng lên sự hối hận không thể nói nên lời, một bước sai là từng bước sai, anh ta đã quá sai lầm rồi.

Bà Mã nhìn cậu con trai đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, lau nước mắt, đặt đĩa trái cây xuống, tập tễnh bước ra ngoài.

Có tiếng gõ cửa, bà Mã vội vàng bước ra khỏi bếp, ngập ngừng hỏi: “Ai vậy?”

Từ khi chuyển đến khu dân cư này, họ rất ít liên lạc với bạn bè thân thích. Ông nhà đã mang chìa khóa đi, người tới lúc này là ai đây?

“Xin chào, có phải anh Mã Minh Trụ sống ở đây không?” Một giọng nói ôn hòa và nhã nhặn, khiến người khác có cảm tình vang lên.

“Ồ, tôi tới đây.” Bà Mã vội vang đi mở cửa.

Ngoài cửa, Lâm Thanh Hải ăn mặc chỉnh tề đứng mỉm cười, anh ta chỉnh lại kính nói: “Cháu họ Lâm, cháu là bạn của anh Mã, cháu đến thăm anh ấy.”

“Ồ, mời vào, mau vào đây.” Bà Mã vội nhiệt tình mời người vào nhà, xoa tay nói, “Minh Trụ ở trong phòng, để tôi dẫn cậu vào.”

Bà Mã có chút vui mừng. Kể từ khi biến cố xảy ra, không có ai đến thăm con trai bà. Bà hy vọng người bạn này đến chơi sẽ khiến con trai bà vui hơn.

“Con trai, bạn của con tới thăm con này.” Bà Mã gọi con trai mình.

Mã Minh Trụ chuyển động đôi mắt đờ đẫn, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt tươi cười vô hại của Lâm Thanh Hải, đồng tử anh ta co rút lại.

Anh ta đương nhiên nhận ra Lâm Thanh Hải. Trước khi Diệp Uẩn Thanh tiết lộ mình yêu Hoắc Tranh, người đàn ông này đã từng đấu đến vỡ đầu chảy máu với Hoắc Tranh. Anh ta thường xuyên lén dùng thủ đoạn ngầm xấu xa, là điển hình của loại người tàn nhẫn có ngoại hình đối lập với tâm hồn.

Lâm Thanh Hải mỉm cười nói: “Dì ơi, cháu có thể nói chuyện riêng với anh Mã một lát được không?”

Bà Mã chần chờ nhìn con trai, thấy con trai nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ cứ làm việc của mẹ đi.”

Khi bà Mã rời đi, trợ lý Mã nói với vẻ mặt đề phòng: “Anh Lâm có việc gì à?”

Lâm Thanh Hải lại gần, dùng ánh mắt thưởng thức để liếc nhìn đôi chân tê liệt dưới chăn, từ từ nói: “Thật đáng thương!”

Trợ lý Mã tức giận đến muốn hộc máu: “Anh Lâm cố tình đến đây để cười nhạo tôi đấy à? Như anh thấy đấy, tôi đã thành đồ bỏ đi rồi.”

Lâm Thanh Hải chủ động kê ghế đến trước giường, thong thả ung dung ngồi xuống, bắt chéo chân và cười nhã nhặn: “Đừng căng thẳng, tôi đến hỏi anh một vấn đề, nếu đáp án làm tôi hài lòng, tôi sẵn sàng trả công hậu hĩnh, có được không?”

Trợ lý Mã thấp thỏm chuyển động ánh mắt: “Anh muốn hỏi cái gì?”

“Tại sao Hoắc Tranh lại bắt cóc Diệp Uẩn Ninh?” Anh ta đi thẳng vào vấn đề.

Trợ lý Mã nheo mắt lại và không nói lời nào.

“Hiện tại Hoắc Tranh còn không thể tự bảo vệ mình, chắc hẳn cũng mặc kệ trợ lý trước như anh.” Lâm Thanh Hải nhìn căn phòng chật hẹp, “Anh không muốn cho cha mẹ anh đổi sang một căn nhà rộng rãi hơn à?”

Trợ lý Mã trầm ngâm một lúc rồi gian nan nói: “Anh muốn biết điều gì?”

Lâm Thanh Hải nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Hoắc Tranh bắt cóc Diệp Uẩn Ninh là vì biết được cô ta muốn hãm hại Thanh Thanh? Rốt cuộc cô ta đã làm gì?”

Nghe vậy, Trợ lý Mã sửng sốt.

Anh không nói nên lời: “Thì ra anh tưởng, anh tưởng…”

Anh ta cho rằng Lâm Thanh Hải đã phát hiện ra manh mối nào đó, muốn vạch trần động cơ thầm kín của Hoắc Tranh đối với Diệp Uẩn Ninh, từ đó phá hủy hình tượng của Hoắc Tranh trong lòng Diệp Uẩn Thanh và chiếm được trái tim của người đẹp. Nhưng hóa ra điều anh ta tưởng lại là Diệp Uẩn Ninh đang âm mưu nhằm vào Diệp Uẩn Thanh, bị Hoắc Tranh nắm được nhược điểm.

Lúc này, trợ lý Mã thực sự muốn cười.

Nghĩ đến việc Hoắc Tranh đã làm bao nhiêu việc cho Diệp Uẩn Thanh, dáng vẻ dù có ba ngàn con sông cũng chỉ uống một gáo nước, cùng Lâm Thanh Hải và những người khác tranh giành đến chết đi sống lại, nếu anh ta biết Hoắc Tranh bắt cóc Diệp Uẩn Ninh chỉ để thỏa mãn dục vọng của bản thân, liệu anh ta có ngạc nhiên đến mức rớt cằm không?

Về phần Diệp Uẩn Ninh, mọi chuyện đều xảy ra sau khi cô trốn khỏi bệnh viện. Từ khi đó, mỗi một vụ việc phát sinh đều có liên quan đến sự kiện đổi tim.

Trong lòng trợ lý Mã có một nỗi sợ hãi bí ẩn đối với người này, nỗi sợ hãi đó đã ăn sâu vào tận xương tủy của anh ta.

“Không, cô Diệp không làm gì cả, càng không làm hại em gái cô ấy.”

Lâm Thanh Hải không tin: “Vậy tại sao Hoắc Tranh lại muốn làm như vậy?”

Mang một nỗi oán hận trong lòng, Trợ lý Mã nói thẳng: “Cô Diệp vô tội. Sếp Hoắc sai tôi bắt cóc cô Diệp là bởi vì anh ta thèm khát, muốn khinh nhờn cô ấy. Anh ta bắt cóc cô ấy vì chính bản thân anh ta chứ không vì bất kỳ ai khác cả.”

Lâm Thanh Hải đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa?”

Trợ lý Mã hoảng sợ: “Những gì tôi nói đều là sự thật. Sếp Hoắc quả thực có ý xấu với cô Diệp và muốn chiếm đoạt cô ấy.”

“Đồ khốn!” Sự tức giận bùng lên trong mắt Lâm Thanh Hải, anh ta đột nhiên đá vào ghế, lạnh lùng nói: “Sao anh ta dám?”

Sắc mặt Lâm Thanh Hải cực kỳ khó coi, anh ta không có cách nào trút được cơn tức giận trong lồng ngực, không biết là vì hành vi của Hoắc Tranh xúc phạm Diệp Uẩn Thanh, hay là vì gã đang nhắm vào Diệp Uẩn Ninh, có lẽ là cả hai?

Trợ lý Mã chợt nhận ra: “Anh Lâm tức giận vì cô Diệp à? Tôi suýt quên mất trước đây anh và cô Diệp là bạn.”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thanh Hải càng trở nên khó coi.

Anh ta lạnh lùng nói: “Tốt nhất là anh đừng lừa tôi.” Sau đó rời đi.

Trợ lý Mã cười khẩy, đôi mắt lại trống rỗng như cũ. Anh ta thực sự hy vọng đêm dài không bao giờ đến nữa.