Anh ta giống như hiệp sĩ bảo vệ Diệp Uẩn Thanh, luôn luôn ở bên cạnh và âm thầm đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta mà không đòi hỏi cô ta phải báo đáp bất cứ thứ gì.
Nếu Diệp Uẩn Thanh cũng yêu anh ta thì đương nhiên anh ta sẽ rất hạnh phúc và cảm động đến rơi nước mắt, sau đó sẽ nâng niu chiều chuộng cô ta trong suốt quãng đời còn lại. Còn nếu Diệp Uẩn Thanh yêu người khác thì cho dù đau lòng không thôi nhưng anh ta vẫn sẽ nhịn đau buông tay, chấp nhận làm bạn bè để người trong mộng được hạnh phúc.
Anh ta có thể tàn nhẫn, giả dối, vô tình đối với người khác, nhưng anh ta lại hiến dâng tất cả sự chân thành cho một mình Diệp Uẩn Thanh.
Bởi vì Diệp Uẩn Thanh chính là tia sáng duy nhất trong lòng anh ta. Vì cô ta, anh ta sẵn sàng vượt qua sông sâu biển lửa.
Sở dĩ lúc trước anh ta sẵn sàng rút lui để Hoắc Tranh được như ý, một phần cũng bởi vì trong tay của đối phương có tài nguyên y tế, có thể dễ dàng tìm được người hiến tim thích hợp cho Diệp Uẩn Thanh hơn.
Nhưng anh ta cũng không đặt hết hy vọng vào một mình Hoắc Tranh mà tiếp tục tìm kiếm người hiến tim.Trước đây, khi tình trạng của Diệp Uẩn Thanh đột nhiên trở nên tồi tệ và cần phải phẫu thuật khẩn cấp, lý do anh ta không có mặt là vì nhận được tin ở nước ngoài có người hiến tim phù hợp nên anh ta vội vàng bay ra nước ngoài.
Kết quả là, hy vọng không những không thành mà trên đường đi còn xảy ra một số việc ngoài ý muốn khiến anh ta không thể không ở lại nơi xa xôi đó.
Khi Lâm Thanh Hải liều mạng muốn chạy về bên Diệp Uẩn Thanh thì nhận được tin tức từ người của anh ta ở trong nước, họ nói rằng bệnh tình của Diệp Uẩn Thanh đã được khống chế, tạm thời chuyển nguy thành an và anh ta có thể không cần phải gấp gáp trở về.
Sau đó anh ta mới biết đây đều là thủ đoạn mà Hoắc Tranh sử dụng. Gã tạo tin tức giả để che giấu người khác để bọn họ không thể xuất hiện ở thời điểm quan trọng khi Diệp Uẩn Thanh làm phẫu thuật ghép tim.
Trên thực tế, lúc đó Hoắc Tranh cùng Trần Diệp âm mưu cướp đi trái tim của Diệp Uẩn Ninh, để tránh chuyện đổ vỡ thì đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Vì thế gã ta đã dùng một ít mưu kế để ngăn cản những người theo đuổi khác của Diệp Uẩn Thanh bên ngoài bệnh viện.
Khi Lâm Thanh Hải trở về thì tất nhiên anh ta đã điều tra nguyên nhân kết quả một lượt. Anh ta đã biết trái tim của Diệp Uẩn Thanh kỳ thực là do Trần Diệp cung cấp, còn những bí mật sâu xa hơn, bởi vì thủ đoạn xử lý của Hoắc Tranh quá thận trọng và chu đáo nên anh ta chưa thể điều tra sâu như vậy. Rốt cuộc, ngay cả cảnh sát cũng bị lừa gạt.
Lâm Thanh Hải cảm thấy vô cùng khó chịu khi biết trái tim trong cơ thể Diệp Uẩn Thanh là của Trần Diệp, nhưng xét đến việc tốt xấu gì trái tim đó cũng đã cứu sống Diệp Uẩn Thanh nên anh ta cũng chỉ có thể nhịn cho qua.
Chỉ có điều tay Trần Diệp này đúng là một kẻ chẳng ra sao, ngay cả trái tim cũng vô dụng. Mới chỉ một thời gian ngắn sau phẫu thuật mà Diệp Uẩn Thanh lại phải trải qua nỗi đau bị bệnh tật tra tấn như xưa.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Diệp Uẩn Thanh lặng lẽ dựa vào đầu giường.
Nếu chưa bao giờ có được, chưa từng được tận hưởng những ngày thoải mái sau khi được thay trái tim khỏe mạnh thì cô ta cũng không cảm thấy khổ sở như vậy.
Nhưng chính vì biết được làm một người khỏe mạnh hạnh phúc đến mức nào nên giờ đây khi phải trở lại những ngày trước kia cô ta mới không thể chịu đựng được.
Cô ta đã được thay tim một lần, liệu cô ta có may mắn tìm được trái tim thứ hai phù hợp không?
Diệp Uẩn Thanh miễn cưỡng nở nụ cười, khuôn mặt như ngọc quá mức tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ bi thương khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Dù luôn bị bao phủ trong bóng tối của cái chết nhưng cô ta không đành lòng nhìn những người xung quanh lo lắng cho mình. Nhưng cô ta không biết rằng việc cô ta thấu hiểu lòng người như vậy, luôn cố gắng tỏ ra lạc quan, vui vẻ và phối hợp bọn họ nỗ lực thả lỏng tâm tình sẽ càng khiến những người bên cạnh cô ta đau lòng hơn.
“Thanh Thanh, nếu em không muốn cười thì đừng cười,” Lâm Thanh Hải nhếch môi, dịu dàng nắm lấy tay cô ta, “Không sao đâu, ở trước mặt anh thì em không cần gượng ép bản thân. Anh luôn mong em được vui vẻ chứ không phải ép buộc chính mình như thế.”
Nghe vậy, Diệp Uẩn Thanh nén lại nụ cười trên môi, cô đơn thở dài, hàng mi dài rũ xuống che giấu suy nghĩ trong mắt. Cô ta nhẹ nhàng nói: “Thanh Hải, có phải em quá tham lam không? Em biết rằng mạng sống của mỗi người là do ông trời an bài, nếu trời xanh chỉ cho em chừng ấy thời gian thì em không nên cầu mong xa vời. So với những người có cuộc sống bấp bênh trắc trở rồi mất sớm, hoặc so với những người bệnh nặng hơn em thì em đã may mắn lắm rồi. Có cuộc sống không phải lo âu cơm áo gạo tiền, có tình yêu của cha mẹ, còn có rất nhiều bè bạn, giống như anh chẳng hạn.” Một giọt nước mắt lăn dọc theo chiếc cằm duyên dáng của cô ta rồi rớt xuống làm ướt chăn, “Nhưng mà em thật sự không nỡ, không nỡ rời xa mọi người sớm như vậy. Em chính là một kẻ nhát gan, em rất sợ chết.”
Ông trời ơi!
Lâm Thanh Hải không nhịn được mà ôm người con gái ấy vào lòng: “Không cho phép em nói như vậy. Em rất dũng cảm, muốn sống sót là một điều hết sức bình thường, không phải là nhát gan gì cả.”
Trong mắt anh ta hiện lên sự tăm tối, dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải tìm được một trái tim thích hợp để cấy ghép trước khi tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn, kể cả anh ta có phải trộm cắp cướp đoạt.
Sau khi xoa dịu cảm xúc của Diệp Uẩn Thanh rồi nhìn cô ngủ ngoan ngoãn và bất lực với những giọt nước mắt còn vương trên mi, Lâm Thanh Hải lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu mới gọi y tá canh chừng và bước ra khỏi phòng bệnh.
Không còn thời gian để trì hoãn, anh ta phải lập tức sử dụng mọi nguồn lực trong tay để tìm ra người có trái tim thích hợp để thay thế cho Diệp Uẩn Thanh.
Đi được vài bước về phía thang máy, anh ta bất ngờ dừng lại bước chân, khẽ cau mày và nhìn thấy một chiếc xe lăn chắn đường trước mặt.
Lâm Thanh Hải chỉnh lại kính, khí chất ôn hòa vô hại, trên mặt không biểu hiện ra chút gì khác thường. Anh ta kinh ngạc nói: “Anh Trần?”
Ngồi trên xe lăn chính là người đang bệnh đến mức gầy trơ xương, Trần Diệp. Dáng vẻ của gã đã hoàn toàn thay đổi. Gã chịu đủ nỗi đau khi bị bệnh tim tra tấn, xương gò má nhô lên, đôi môi tím tái, đôi mắt hắn nhìn người đầy buồn bã và vô hồn.
“Lâm Thanh Hải, là cậu.” Dường như việc ngẩng đầu cũng rất khó khăn đối với gã, giọng điệu của gã vô cùng suy yếu.
Lâm Thanh Hải che giấu sự chán ghét trong mắt, nhẹ giọng nói: “Sao anh Trần lại ở đây? Có cần tôi gọi người đến để đẩy anh về không?”
“Không cần,” Trần Diệp ngơ ngác lắc đầu, “Tôi nghe nói Thanh Thanh lại nhập viện, trái tim của cô ấy có vấn đề gì à?”
Trần Diệp cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì, gã hy vọng Diệp Uẩn Thanh sẽ khỏe mạnh, nhưng nghĩ đến việc giờ phút này trái tim của mình đang tồn tại trong cơ thể cô ta, gã lại có có một ảo tưởng khó tin, đó là nếu trái tim gã không thích hợp với Diệp Uẩn Thanh thì mình có thể lấy lại được không?
Ngày ngày đêm đêm ốm đau không chỉ hủy diệt ý chí chiến đấu với bệnh tật của gã mà còn xói mòn cả tình yêu của gã dành cho Diệp Uẩn Thanh. Bệnh tim quả thực là cực hình nhưng lại không hoàn toàn lấy đi tính mạng gã, mỗi ngày gã tồn tại là một ngày gã bị tra tấn.
Đôi mắt Lâm Thanh Hải hơi lóe lên: “Cảm ơn anh Trần Diệp quan tâm, nhưng Thanh Thanh không có việc gì, anh trở về đi!”
“Tôi muốn đến thăm cô ấy.” Lúc trước Trần Diệp tâm như tro tàn, không có tâm tư quấy rầy Diệp Uẩn Thanh, nhưng hiện tại gần trong gang tấc, gã không biết chính mình muốn gặp Diệp Uẩn Thanh hay là muốn được gần gũi cảm nhận trái tim đã từng thuộc về mình kia?
Chỉ khi trải qua mất mát và đau đớn, gã mới nhận ra rằng bản thân mình khi còn hoàn chỉnh hạnh phúc đến nhường nào, sau đó chính là sự hối hận không thể nói thành lời.
Phải, Trần Diệp đã hối hận, thậm chí còn ghen tị với Diệp Uẩn Thanh, người đã có được trái tim của gã và khỏe mạnh trở lại.
Lâm Thanh Hải không bỏ qua tia u ám trong mắt gã, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, đối với gã càng thêm chán ghét.
“Tôi thấy không thích hợp.” Lờ đi ánh mắt kinh ngạc của Trần Diệp, anh ta thẳng thừng từ chối, “Việc anh Trần đồng ý hiến tặng trái tim của mình cho Thanh Thanh đúng là một việc làm tốt nhất trên đời. Nhưng Thanh Thanh không biết đó là trái tim của anh, cô ấy lại là một người thiện lương như thế, nhỡ đâu cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của anh Trần thế này rồi xảy ra chuyện gì thì anh có gánh vác được hậu quả không?”
Lâm Thanh Hải nhẹ nhàng cười: “Anh đã làm việc tốt thì làm cho trót, đừng khiến Thanh Thanh phải đau lòng. Anh Trần nói có đúng không?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Diệp xuất hiện vệt đỏ ửng, trong lúc nhất thời tầm mắt trở nên tối đen, gã muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, ngực gã nghèn nghẹn không thở nổi.
Gã cắn răng rặn ra một câu: “Trái tim của cô ấy là do tôi cho.” Nó vốn dĩ thuộc về tôi.
“Rất cảm ơn sự hào phóng của anh Trần, nhưng anh đã tự nguyện tặng đúng không?” Đối với Trần Diệp, Lâm Thanh Hải chỉ có sự khinh thường.
Là anh rể mà lại thèm khát em gái của vợ sắp cưới, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi. Anh ta không nói toạc ra đã là giữ mặt mũi cho gã, chẳng lẽ gã còn tưởng gã chính là một người vô cùng lương thiện vô tư giúp đỡ người khác sao?
“Ngược lại, hành động của anh có thể sẽ mang đến phiền phức cho Thanh Thanh.” Lâm Thanh Hải không kiên nhẫn nói.
“Phiền phức gì?” Trần Diệp sửng sốt.
Ánh mắt Lâm Thanh Hải sâu thẳm: “Diệp Uẩn Ninh, vợ sắp cưới của anh, đừng nói đến chuyện cô ta có đồng ý việc anh đổi tim cho Thanh Thanh hay không, anh nghĩ xem cô ta có thể giận chó đánh mèo sang Thanh Thanh, hận cô ấy rồi làm ra chuyện gì không?”
Uẩn Ninh?
Nhắc đến Diệp Uẩn Ninh, Trần Diệp theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng ngay sau đó trong lòng lại dấy lên một vị vừa chua vừa ngọt.
Có đôi khi ngay cả Trần Diệp cũng không hiểu rõ tâm tư của mình. Gã biết rõ rằng Diệp Uẩn Ninh đã trở nên rất đáng sợ và không còn là Diệp Uẩn Ninh mà gã quen thuộc trước đây. Có điều, gã vẫn thường xuyên nghĩ đến cô và nhớ những khoảng thời gian hạnh phúc ngày xưa của hai người.
Trái tim gã dường như bị chia thành hai phần, một phần dành cho Diệp Uẩn Ninh và một phần dành cho Diệp Uẩn Thanh, nhưng cả hai đều không thuộc về gã.
“Uẩn Ninh, Uẩn Ninh ra tay với Thanh Thanh à?” Trần Diệp vô thức buột miệng thốt ra.
Có lẽ trong tiềm thức, gã vô cùng sợ hãi Diệp Uẩn Ninh sẽ báo thù mọi người, chỉ là bịt tai trộm chuông mà giả vờ quên đi, giống như làm như thế thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Quả nhiên anh đã biết cái gì, cho nên Diệp Uẩn Ninh thật sự sẽ làm ra chuyện bất lợi cho Thanh Thanh?” Ánh mắt Lâm Thanh Hải chợt lóe lên.
Sau khi nghe Diệp Uẩn Thanh đề cập đến việc Hoắc Tranh đã gây sự với chị gái mình, xuất phát từ tâm lý phải cẩn thận nên anh ta đã cho cấp dưới điều tra một chút, kết quả là điều tra ra việc trợ lý của Hoắc Tranh bắt cóc Diệp Uẩn Ninh.
Mặc dù trợ lý Mã đã thừa nhận mọi tội danh nhưng Lâm Thanh Hải cũng nghĩ đến chuyện trợ lý Mã đang gánh tội thay cho người khác, và người có thể khiến anh ta làm điều này chắc chắn chính là cấp trên trực tiếp của anh ta, Hoắc Tranh.
Nhưng tại sao Hoắc Tranh lại bắt cóc Diệp Uẩn Ninh?
Cho dù Diệp Uẩn Ninh gặp phải cảnh bị phản bội thì người cô nên hận nhất vẫn là Trần Diệp, trừ khi gã có lý do khác, chẳng hạn như Diệp Uẩn Ninh sẽ làm hại Thanh Thanh, vì vậy gã phải dạy cho cô một bài học, nhưng gã không ngờ tới cuối cùng lại khiến cho người của mình bị vào tròng.
Hay là anh ta nên dành chút thời gian đến thăm Hoắc Tranh, nói không chừng có thể biết chút gì đó từ trong miệng gã.
“Không, tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Trong đáy mắt Trần Diệp tràn đầy nỗi sợ hãi sâu sắc, ký ức kỳ quái không thể mở miệng vẫn còn mới mẻ, đó là sức mạnh mà người trần mắt thịt không thể có được.
“Tôi không đến thăm Thanh Thanh nữa, cậu nói đúng, tôi không nên quấy rầy cô ấy.” Trần Diệp chật vật quay xe lăn, cố gắng rời đi.
“Chờ một chút!” Lâm Thanh Hải ngăn gã lại, trầm ngâm nói: “Theo lý mà nói, người nên bị Diệp Uẩn Ninh trả thù nhất không phải là anh à? Chẳng lẽ cô ta buông tha anh?”
Trần Diệp nở một nụ cười thảm thiết khó hiểu. Không, cô ấy đã trả thù nên tôi mới biến thành bộ dáng như bây giờ.
Sống không bằng chết, khổ sở hơn cả ở trong trại giam, gã thậm chí tình nguyện đi ngồi tù.
“Đừng làm phiền Thanh Thanh nữa, cô ấy không phải là người anh có thể mơ tới.” Lâm Thanh Hải cảnh cáo gã, “Nếu anh không muốn nhà họ Trần có thêm kẻ thù, tôi khuyên anh nên tìm một bệnh viện khác. Lần sau tới đây, tôi không hy vọng lại nhìn thấy anh nữa.”
Trần Diệp giật mình ngẩng đầu lên, gã biết Lâm Thanh Hải mặc dù mang một vẻ ngoài lương thiện nhưng có lẽ hắn là kẻ theo đuổi âm hiểm và xảo quyệt nhất bên cạnh Diệp Uẩn Thanh. Nhưng gã cũng không trách cậu ta khắc nghiệt, không cho gã mặt mũi.
Một nỗi buồn dâng lên từ sâu trong nội tâm gã. Trân trọng người sẽ được người trân trọng lại, kẻ xúc phạm người khác cuối cùng cũng bị người khác xúc phạm. Gã chưa bao giờ tôn trọng Diệp Uẩn Ninh và dễ dàng cho đi trái tim của cô nên bây giờ bị người khinh thường, xua đuổi. Đây chẳng phải là một loại báo ứng khác sao?
“Tôi sẽ rời đi, tôi sẽ tránh thật xa.” Trần Diệp yếu ớt nói.
Gã không nghĩ cho bản thân mà còn nghĩ cho nhà họ Trần. Bởi vì quyết định sai lầm của gã mà cha mẹ gã đã chịu đả kích, làm sao gã còn nhẫn tâm để họ gặp bất hạnh lúc tuổi già nữa chứ?
Nhìn bóng lưng suy sụp của Trần Diệp trên xe lăn đang đi xa dần, Lâm Thanh Hải không có chút thương cảm nào.
Cần phải cảm kích vì trái tim của Trần Diệp đã cứu được Diệp Uẩn Thanh ư? Đó chẳng phải là vinh dự của gã sao?
Đối với Lâm Thanh Hải, nếu có thể đổi trái tim mình lấy sức khỏe của Thanh Thanh, anh ta sẽ không ngần ngại moi tim mình ra.
Cho nên, đây là lựa chọn của chính Trần Diệp, cầu nhân đức được nhân đức, chỉ thế mà thôi.