Ngu Vô Song hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của người đàn ông này, hoàn toàn chết đứng!
Ngu Vô Song nghĩ, đời này cho dù cô có đấu cũng không đấu lại Hoắc Cố Chi, bởi vì anh luôn âm trầm bất định, khiến cho người khác không thể đoán biết được tâm tư của anh.
Năm đó khi anh còn trẻ đã trầm ổn, lão luyện, bây giờ nhiều tuổi hơn, khí chất đó càng thêm lắng đọng.
Một lát sau, cô mới kéo kéo khóe môi đỏ mọng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cảm ơn anh, em vốn định ngày mai mới tới, nhưng mà hôm nay còn dẫn theo cả bảo bảo, ông nội ở trên trời chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Bảo bảo bị ‘điểm danh’ liên tục cũng gật đầu không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ánh lên nụ cười lấy lòng: “Đúng rồi, đúng rồi, cụ nội chắc chắn sẽ rất vui, bảo bảo đáng yêu như thế, sao cụ nội có thể không yêu thích chứ?”
Nhưng mà Hoắc Cố Chi lại nghe được ý tứ khác trong lời nói, cô ấy vốn định ngày mai lên núi cúng bái một mình, ngay từ đầu đã không coi anh là cái quái gì!
Nghĩ tới đây, anh đã cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên hàng loạt, cảm giác bực bội cứ đeo bám dai dẳng.
Ngu Vô Song nói xong thì cũng thu hồi ánh mắt, cho nên không thấy được sự biến đổi của anh, mà chỉ cười dịu dàng nhìn bảo bảo trong ngực, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Ông nội là người duy nhất đối xử tốt với cô ở nhà họ Giản, quan hệ vợ chồng của Giản An Dương và Chung Tiếu Dung không hề êm ấm như vẻ bề ngoài, cha cô ở bên ngoài luôn chú trọng thể diện, mẹ thì luôn kỳ vọng cô và Giản Uyển Linh có thể giúp bà nở mày nở mặt, chỉ có ông nội mới quan tâm cô có đau buồn hay không, cuộc sống có vui vẻ hay không.
Ngược lại thì người làm cha như Giản An Dương lại không hề để ý một chút gì tới những thứ này, khi đó ông ta chỉ toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp, nếu không thì cũng chẳng cưới Chung Tiếu Dung làm vợ.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy sự tồn tại của mình quả thật là khôi hài, thiệt cho cô mấy năm trước vẫn ảo tưởng rằng cha mẹ mình lúc nào cũng ân ân ái ái, còn từng cảm thấy may mắn vì được sinh ra trong một gia đình như vậy, nhưng rốt cuộc thì sao? Rốt cuộc chính là những người thân của cô chỉ chú trọng vào lợi ích và dang tiếng của mình, không hề để ý gì tới việc cô sống hay chết.
…….
Cùng với những suy nghĩ của cô, xe đã đến gần chân núi Nam Sơn, A Cửu xuống xe đầu tiên để mở ô che cho Hoắc Cố Chi, cũng không biết là cố ý hay vô ý, ngay cả một góc dù cũng không để lại cho Ngu Vô Song.
Hoắc Cố Chi xuống xe, ngước mắt nhìn lên núi Nam Sơn đang bị bao phủ trong mưa phùn, tiếng mưa tí tách bên tai, anh cau mày, ánh mắt âm trầm thoáng lướt qua A Cửu, sau đó tự động cầm ô đi vòng sang phía bên kia để mở cửa xe cho Ngu Vô Song.
Cửa xe vừa mở, một luồng khí lạnh đột nhiên ùa vào, Ngu Vô Song ôm bảo bảo xuống xe, cả người đứng thẳng nhưng không hề thấy lạnh, ngược lại còn nở nụ cười với người đàn ông đứng bên cạnh.
Từ trước tới giờ cô luôn ăn mặc mỏng manh, hôm nay vì những lời nói của anh mà mặc thêm một cái áo khoác, cả người mặc một màu đen, rất phù hợp với việc cúng bái.
Vài năm không trở về Nam Giang nên còn chưa quen thuộc với khí hậu nơi này. Hiện tại mới nhớ ra, Nam Giang trước khi bước vào mùa hè sẽ thường xuyên xuất hiện mưa rào, lúc này nhiệt độ sẽ đột nhiên giảm xuống, đợi tới khi kết thúc đợt mưa này, thì cả thành phố mới chính thức bước vào mùa hè.
Cũng may trước đây đã từng tới nơi này, Ngu Vô Song cũng không hề cảm thấy xa lạ, thuận tay thuận chân ôm bảo bảo thẳng hướng lên núi, hôm nay cô đi một đôi giày da đế bằng Martin, cho nên lúc ôm bảo bảo có cân nặng không nhẹ cũng không quá tốn sức.
Hoắc Cố Chi che ô đi bên cạnh cô, ngược lại còn khiến cho nửa người anh dính đầy mưa bụi.
A Cửu sau khi bị trừng mắt một cái cũng không lên núi mà ở lại dưới đường, anh thầm than không ổn, trong lòng cũng biết là vừa rồi mình lại vẽ rắn thêm chân rồi (ý là làm việc thừa thãi), đùa giỡn hơi quá mức.
Nhưng mà cứ nhìn thấy những quan tâm âm thầm mà mãnh liệt của Hoắc Cố Chi với Ngu Vô Song thì anh lại gấp tới giơ chân, đại ca cái gì cũng tốt, nhưng mà về mặt tình cảm thì đúng là quá si tình rồi.
Hướng về chân trời phía Tây, A Cửu làm một động tác bái Phật, trong miệng không khỏi tuôn ra mấy lời bất đắc dĩ: “Cụ nội à cụ nội, nếu như người thật sự linh thiêng, xin hãy phù hộ cho lão đại của chúng con đi, người nhìn xem, anh ấy chăm sóc cháu gái của người tới mức này, người không thể bỏ mặc một người đàn ông tốt như vậy đâu, a di đà Phật, a di đà Phật!”
………….
Nam Sơn là dãy núi nổi tiếng nhất mấy tỉnh miền Trung, phía trên có rất nhiều ngôi mộ, hoàn cảnh nơi đây cực tốt, là nơi non xanh nước biếc, rất có hương vị thiên nhiên.
Càng lên phía trên, tâm tình kích động của Ngu Vô Song càng thêm rõ ràng, ngay cả bảo bảo cũng cảm giác được, lần trước mẹ tới cúng bái cụ nội không mang theo bé, lần này bé phải thật ngoan ngoãn không thể khiến mẹ phiền lòng.
Lần trước Hoắc Cố Chi cũng không tới, cũng không biết tâm tình của cô, bây giờ nhìn thấy cô chưa lên đến nơi mà vành mắt đã đỏ hồng, trong lòng không khỏi cứng đờ, có một loạt cảm xúc không diễn tả được đang lên men trong ngực.
Nhưng lúc tới chỗ rẽ, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên gọi cô, hiếm khi thấy được giọng nói ôn hòa: “Em yên tâm đi, đã là của em thì luôn là của em, không ai có thể cướp đi.”
Anh đang nói tới chuyện về cổ đông lớn thứ hai của Giản thị!
Trong nháy mắt Ngu Vô Song đã hiểu rõ ý tứ của anh, cô nhìn anh bằng đôi mắt đã ướt nhẹp, nói cảm ơn một lần nữa: “Cảm ơn, thật cảm ơn!”
Cô thật sự cảm ơn, nếu không nhờ người đàn ông này, bây giờ cô đã vùi thân dưới biển, làm gì còn khả năng sống trên đời này nữa.
Câu cảm ơn này thật sự là chói tai, Hoắc Cố Chi mấp máy môi mỏng, cánh môi rét lạnh, nhưng cũng không bới móc, ngược lại còn dựa vào cô một chút, cánh tay dài ôm lấy cô, hoàn toàn bao bọc cô vào trong ngực: “Lúc đầu ông nội em để lại số cổ phần kia cho em hẳn là có cái lý của mình, em cứ yên tâm, thoải mái lấy về là được, luật sư Hàn đã quen biết với chúng ta lâu như vậy, em nên tin tưởng vào năng lực của anh ấy.”
Ở một nơi mà thời tiết lành lạnh lại mênh mông mưa phùn như thế này, lồng ngực người đàn ông lại nóng bỏng như lửa, thân thể mềm mại của Ngu Vô Song hơi cứng lại, cũng không đẩy anh ra mà cứ như thế kề sát vào anh….
……….
Sắp lên đến nơi, Ngu Vô Song nhìn quanh ngàn vạn cái bia mộ rồi tìm được phần mộ của ông nội, cô cũng không nhịn hơn được nữa, thả bảo bảo xuống rồi rảo bước tới quỳ trước bia mộ, khuôn mặt từ trước đến giờ luôn kiên cường bền bỉ đã sớm ràn rụa nước mắt.
“Ông nội ………” Giọng nói của cô nghẹn ngào, những biểu hiện mềm mại không thường xuyên xuất hiện lại được bộc lộ vào thời khắc này, năm năm qua cô vẫn sống một cuộc sống ăn sung mặc sướng, có người đàn ông anh tuấn thương yêu, có bảo bảo nhỏ bé ở bên cạnh, còn có sự nghiệp của riêng mình, ở trong mắt những người như A Cửu, cuộc sống của cô có lẽ còn rạng rỡ hơn cả trước kia.
Nhưng chỉ có chính cô mới biết rằng trong lòng mình chồng chất trăm nghìn vết thương, làm gì có ai nguyện ý xa xứ để tới sống ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, làm gì có ai muốn bên cạnh mình chẳng có lấy một người thân.
Cũng may là lúc này mưa đã tạnh, dù cô có quỳ trên mặt đất thì cũng chỉ có quần áo bị bẩn, nếu không thì rất có khả năng sẽ bị cảm.
Hoắc Cố Chi lặng yên suy nghĩ sau lưng cô, bảo bảo lại càng không biết phải làm sao chỉ đành vặn xoắn ngón tay, dù sao bé cũng chưa từng thấy Ngu Vô Song bộc lộ cảm xúc như thế bao giờ.
Ở trong mắt bé, mẹ luôn dịu dàng, xinh đẹp thậm chí là cao quý vô thượng, lớn lên ở một đất nước đa sắc tộc, hoặc là bởi vì thường xuyên xem phim ảnh, bé đã nhìn thấy vô vàn người phụ nữ xinh đẹp, nhưng ở trong mắt bé, không ai có được khí chất giống như mẹ.
Nhưng bây giờ, mẹ vẫn luôn kiêu ngạo, cứng rắn lại đang khóc tới đau lòng…..
Nhìn thấy bảo bảo vẫn còn chưa hiểu, trong lòng Hoắc Cố Chi thật chua xót, anh xoa đầu bảo bảo, mấp máy môi mỏng, khom lưng thì thầm vào tai bé: “Không nên quấy rầy mẹ con!”
Bảo bảo chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng gật đầu, rất ngoan ngoan đứng yên ở đó.
Lực chú ý của trẻ con thường rất tập trung, bảo bảo đứng khoảng mười phút, Ngu Vô Song chỉ còn yên lặng rơi lệ, rồi càng về sau càng trở nên trầm tĩnh.
Giờ khắc này cô nghĩ tới rất nhiều rất nhiều thứ, ông nội qua đời lúc cô mười sáu tuổi, có thể do ông đã thiên vị cô ngay từ nhỏ, cho nên lúc viết di chúc đã chia cho cô phần lớn cổ phần, ngược lại lại khiến cho con trai của mình bị thua thiệt.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ tuổi, luôn luôn kính trọng cha mẹ, nhưng chính từ lần đó thái độ của cha đối với cô có sự thay đổi, mẹ thì càng ngày càng dùng ánh mắt ăn thịt người để nhìn cô chằm chằm.
Càng không cần phải nói tới Giản Uyển Linh từ trước tới giờ đã không hợp với cô, lúc đó Giản Uyển Linh thường xuyên ngấm ngầm bắt nạt cô, nhưng một khi chuyện bại lộ thì mặc kệ là ai đúng ai sai, cô vĩnh viễn là người bị cha mẹ chỉ trích.
Tình huống cứ tiếp diễn như thế mãi cho tới khi cô trở thành bạn gái của Mạnh Thiếu Văn thì mới bắt đầu có sự thay đổi, khi đó cô cũng không biết là vì cái gì, nhưng sau một loạt chuyện xảy ra, cô đã mơ hồ hiểu ra đôi chút.
Bọn họ cũng chỉ vì thấy cô có cơ hội được gả vào nhà họ Mạnh, mang tới cho bọn họ lợi ích lớn hơn, cho nên mới muốn mượn hơi của cô mà thôi.
Ông nội muốn cho cô số cổ phần lớn hơn, là muốn cô có được vị trí trong nhà, nhưng chắc hẳn ông nội cũng không ngờ được, chính vì số cổ phần này mà cô đã trở thành một miếng mồi ngon, đồng thời cũng thường xuyên bị người nhà lạnh nhạt.
……..
Hoắc Cố Chi chỉ yên lặng đứng ở đó, anh quá rõ tình cảm của cô đối với ông nội, cũng giống như mỗi lần anh trở về Vô Tích sẽ tới viếng mộ của mẹ.
Nhưng mà cô đã quỳ như thế mười mấy phút đồng hồ rồi, cuối cùng anh cũng không đành lòng, đành phải tiến lên khuyên nhủ: “Đứng lên đi, dưới đất rất lạnh, nếu như ông nội biết em vì thế mà bị cảm, nhất định sẽ rất buồn.”
Cô không chỉ trải qua một lần bị hãm hại năm đó, mà lúc ở Pháp đã bị thêm một tai nạn xe cộ, những chỗ như đầu gối và mắt cá chân đều không được nhanh nhẹn, thân thể lại càng sợ lạnh, cho nên anh đã không ít lần dặn dò cô phải mặc thêm quần áo.
Nhưng mà người con gái này lại thích chưng diện tới trình độ nhất định rồi, đi ra ngoài lúc mùa đông khắc nghiệp mà còn có thể mặc váy dài, đi giày cao gót, giống như không hề cảm thấy rét lạnh.
Quỳ trên mặt đất một thời gian dài, đúng là Ngu Vô Song cũng không được thoải mái, ánh mắt cô u ám, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng để anh đỡ cô dậy, lúc đứng lên mới cảm thấy chân đã tê rần, cảm giác đau đớn bén nhọn khiến thân thể cô run rẩy, thiếu chút nữa đã không đứng vững được.
Lúc Hoắc Cố Chi đỡ cô cũng cảm nhận được cô đang run rẩy, hai người áp sát vào nhau, anh chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe của cô.
Đáy lòng lập tức cảm thấy khó chịu vô cùng, còn ẩn chứa một loại đau đớn.
“Chân tê rồi?” Lúc nói chuyện, anh đã khom lưng xuống để xoa đầu gối và bắp chân cho cô, quần áo cô đã dính bùn đất, nhưng anh giống như không nhìn thấy, vẫn xoa bóp rất lưu loát……