Thứ bảy là một ngày trời đầy mây, tối hôm qua mưa to cả đêm sáng nay mưa đã dần ngớt, chuyển thành mưa phùn rả rích, cả phía chân trời chỉ là một khoảng mờ mịt, nhưng không khí lại mát mẻ hơn nhiều.
Hoắc Cố Chi đã đưa Ngu Vô Song và Bảo Bảo ra ngoài từ sớm, A Cửu lái xe, bởi vì chuyện ngày hôm trước mà sắc mặt của Ngu Vô Song hơi tối.
Chuyện Bảo Bảo giỏi nhất là nhìn mặt nói chuyện, biết tâm tình mẹ không tốt liền ngoan ngoãn nằm trên đầu gối của mẹ chơi đùa, không có chút dáng vẻ làm nũng nào của thường ngày.
Về phần Hoắc Cố Chi anh vẫn làm việc với máy tính, anh vốn không phải là người nói nhiều, bây giờ còn cố ý trầm mặc khiến không khí càng trở nên lạnh lùng.
A Cửu vừa chậm rãi lái xe vừa len lén nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.
Càng nhìn trong lòng anh ta càng không dễ chịu, anh ta đã biết những chuyện kia rồi nên càng trách móc Ngu Vô Song nhiều hơn.
Sao người phụ nữ này phải cương quyết như vậy làm gì? Chuyện giết người phóng hỏa không phải để đàn ông làm là được rồi sao? Những người đi theo lão đại có ai không phải là quân nhân anh dũng giải ngũ, có thủ đoạn gì chưa từng dùng qua? Đâu cần một người phụ nữ bất hảo suốt ngày muốn thể hiện như thế?
Một bên vừa thầm oán Ngu Vô Song không hiểu chuyện, nhưng một bên lại giằng co nên cảm thấy đau lòng, nhìn một nhà ba người này thế nào cũng cảm thấy có khí phách, anh ta chưa từng gặp qua gia đình nào xứng đôi như vậy cả.
Nhưng tình cảnh bây giờ đúng là chế giễu người ta, chỉ hữu danh vô thực, những người anh em của Hoắc Cố Chi đều cảm thấy lo lắng mà hai nhân vật chính kia lại chẳng vội vàng tí nào.
Cái này đúng là hoàng thượng không vội thái giám đã gấp mà !
Rốt cuộc A Cửu thẳng tính không nhịn được nữa, dấn đầu đánh vỡ không khí yên lặng này, “Tiểu thiếu gia có biết hôm nay chúng ta sẽ đi đâu không?”
Ngại vì vẫn có Hoắc Cố Chi bên cạnh, Bảo Bảo cố gắng đè nén không dám làm ra chuyện gì, bây giờ nghe thấy có người hỏi mình, Bảo Bảo nhanh chóng ngước mắt, đôi mắt đen nhánh long lanh mở to, “Cháu không biết đâu, chú Cửu nói cho cháu biết đi!”
Trước kia ở Pháp mặc dù ba cũng rất nghiêm nghị, nhưng ít ra còn có lão phật gia chơi đùa cùng nó, hơn nữa tất cả những tuần lễ thời trang lớn nhỏ thằng bé đều có thể đi đến, thỉnh thoảng còn có thể đi chơi, cuộc sống lúc ấy trôi qua thật tốt.
Nhưng nhìn hiện tại xem, ba động một chút mà giận dỗi với mẹ, đây là muốn một mình ngủ ở “lãnh cung” đây mà!
Đối với đứa nhỏ đáng yêu như vậy, trong lòng A Cửu thở dài, quan hệ của cha mẹ không tốt cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển của đứa bé, nếu Tống Ngạn mà biết được thì thể nào cũng càu nhàu không ngừng cho mà xem.
May mà thời gian này anh ta đưa cả nhà đi chơi, nếu không sẽ tức đến trợn trắng mắt mất.
Nghĩ tới đây, anh ta lặng lẽ liếc nhìn Ngu Vô Song, thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ điều gì thì bĩu môi nói: “Đây là lần đầu tiên Tiểu thiếu gia về nước nên chưa đi bái lạy tổ tông, hôm nay chúng ta đến Nam Sơn cũng bái cho Thái Tổ Tông đì!”
Bảo Bảo vốn thông minh, nghe một hiểu ba, nghĩ đến những danh xưng kia thì lập tức hưng phấn.
Chỉ là giọng nói líu lo còn chưa vang lên, Ngu Vô Song bên kia chợt ngồi thẳng người, cô không nhìn A Cửu đang giễu cợt như thế nào, mà chuyển tầm mắt lên người Hoắc Cố Chi cách đó không xa, anh đang dồn toàn bộ chú ý của mình vào màn hình vi tính, lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì quan trọng lắm.
Ngu Vô Song kinh ngạc, mím môi hỏi, “Hôm nay chúng ta đến thăm ông nội em sao?”
Ông cụ nhà họ Giản mất đã lâu, được chôn cất trên một ngọn núi ở Nam Giang.
Từ trước đến giờ anh căm hận người nhà họ Mạnh, tuyệt đối không có khả năng đến thăm người nhà họ Mạnh, Thái Tổ Tông trong miệng A Cửu chỉ có thể là ông của cô.
Nghe giọng nói vang lên bên tai, lúc này Hoắc Cố Chi mới hơi ngước mắt, anh lạnh lùng đóng màn hình máy tính, không lạnh không nhạt đáp một tiếng, “Ừ.”
Lúc này Ngu Vô Song mới lộ ra khuôn mặt cảm kích, không trách được sáng nay anh đã đưa bảo bảo đi ăn điểm tâm sớm như vậy.
Bảo Bảo vốn nên đi nhà trẻ từ sớm nhưng dù sao thằng bé cũng lớn lên ở nước ngoài, thường nói tiếng Pháp và tiếng Ạnh, mặc dù vẫn nói được tiếng trung nhưng so ra vẫn kém hơn tiếng Pháp nhiều, nhưng kỳ thật cô cũng đa tâm, bảo bảo vốn thông minh, so với bạn bè đồng trang lứa thì tinh quái hơn nhiều.
Chủ yếu Ngu Vô Song vẫn lo lắng tính Bảo Bảo quá sôi nổi, muốn để thằng bé ở nhà hai năm, chờ đến khi lớn hơn, hiểu chuyện hơn một chút thì mới bắt đầu cho nhập học lại.
Đôi mắt long lanh của Bảo Bảo mở to, kéo vạt áo Ngu Vô Song, nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, Thái Tổ Tông là ai vậy? Khi chúng ta đến đó liệu ông ấy có thích con không?”
Sự lo lắng của đứa bé bốn tuổi cũng chỉ dừng ở chuyện có thích hay không thôi, Ngu Vô Song nghe vậy không khỏi bật cười, cũng không để ý đến mặt lạnh của Hoắc Cố Chi mà nhu hòa nói với bảo bảo: “Thái Tổ Tông đã mất rồi, bây giờ đã được an táng dưới mộ, hôm nay chúng ta đến đó để thắp hương cho ông, con phải lễ phép, không được to tiếng cũng không được chạy lung tung biết chưa?”
Bốn chữ "an táng dưới mộ" đối với bảo bảo mà nói không hề xa lạ, thằng bé nghĩ lại chuyện trước kia chôn một con mèo Scotland mà tâm tình nhất thời rơi xuống vạn trượng.
Hốc mắt ửng đỏ, đáng thương nhìn Ngu Vô Song, “Mẹ, Thái Tổ Tông cũng chết giống Phì Phì sao?’
Phì Phì là thú cưng mà bảo bảo thích nhất, khi ở nước pháp dường như thằng bé cùng ăn cùng ngủ với Phì Phì, quan hệ tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
“Ừm!” Nghĩ đến sự yêu thương của ông dành cho mình trước kia, trong lòng Ngu Vô Song cũng cảm thấy không dễ chịu, giọng mũi của cô hơi nặng đpa lại một tiếng.
Sau đó lại sợ bảo bảo không hiểu nên ôn thanh giải thích, “Cụ nội khác với Phì Phì, bảo bảo phải tôn trọng cụ nhiều hơn Phì Phì!”
Nói đến ông nội, cô liền nghĩ đến cuộc sống tuổi thơ u tối của mình.
Khi còn bé thân thể của cô rất mềm dẻo, thích hợp để khiêu vũ, Chung Tiếu Dung liền đưa hai chị em cô đi học múa, đạt được không ít giải thưởng và huy chương, cũng khiến nhà họ Giản được nở mày nở mặt.
Nhưng đồng thời cả ngày tập luyện khô khan cũng khiến cô khổ không để đâu cho hết, chứ đừng nói gì đến chuyện mọi người xung quanh còn lôi hai chị em ra so sánh.
Từ nhỏ cô đã được dạy là phải lấy được vinh quang về cho gia đình, khi những đứa bé ở nhà khác còn đang nũng nịu trong lòng ba mẹ thì cô ép mình phải tập múa, dần dà cũng thích.
Chỉ có ông nội thương yêu cô, thỉnh thoảng gọi cô đến chơi, cô còn nhớ rất rõ ông thích ngồi trong hậu viện ở nhà cũ vẫy tay gọi cô, sau khi cô chạy đến, sẽ ngồi trên đùi ông xem ông đánh cờ.
Đó là hạnh phúc trong tuổi thơ của cô!
Mới vậy mà đã hai mươi năm trôi qua rồi, cô cũng đã thay tên đổi họ, ngay cả khuôn mặt cũng thay đổi....
“Mẹ....Mẹ...” Từ trong ký ức đột nhiên cô nghe thấy tiếng trẻ con non nớt gọi mình, Ngu Vô Song giật mình, lấy lại tinh thần nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ lo lắng của bảo bảo.
Thằng bé đang chu môi hồng, oán trách cô: “Mẹ, sao lúc nói chuyện mà mẹ không để ý con? Mặc dù con chưa từng nhìn thấy cụ nội, nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy con phải kính trọng người trên, tất nhiên con biết phải làm sao, sao con có thể làm mất mặt mẹ được?’
Đứa bé còn nhỏ mà đã hiểu chuyện nói những lời khiến người khác hài lòng như thế, cho dù trong lòng A Cửu có oán hận với Ngu Vô Song nhưng cũng âm thầm tán thưởng nhìn cô.
Từ lúc Bảo Bảo nói được câu đầu tiên đã quay sang gọi Ngu Vô Song là mẹ, sau đó mới gọi ba thì có thể thấy được địa vị của cô trong lòng thằng bé lớn như thế nào.
Nhưng cũng nhờ cô hết lòng chăm sóc, đứa bé thiện lương rất mẫn cảm, biết người nào đối tốt với nó, người nào ghét nó, thằng bé vẫn có thể phân biệt được.
Nghe lời này, Ngu Vô Song cũng phải mỉm cười, cô không nhịn được véo khuôn mặt phúng phính của bảo bảo, sau đó cười nhẹ: “ Đây là con đang khen ngợi con hay khen ngợi mẹ đây?”
“Hì hì....” Bảo bảo cười tươi lập tức nhào vào trong ngực Ngu Vô Song, hôn mạnh một cái lên gò má cô, nói một câu mà dạo này rất thịnh hành trên mạng: “Đương nhiên là khen mẹ rồi, sao sao lộc cộc.”
Nghe thấy bốn chữ “sao sao lộc cộc” Ngu Vô Song càng cười tươi, đáy mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Sau đó càng ôm bảo bảo chặt hơn, hôn nhẹ lên trán thằng bé, nụ hôn đó mang theo tình yêu không nói nên lời.”
A Cửu tinh mắt nhìn Hoắc Cố Chi đang đen hết mặt lại qua kính chiếu hậu, chỉ chốc lát sau, anh đã khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như vừa rồi anh ta đã nhìn lầm rồi...
A Cửu thầm cảm thấy buồn cười trong lòng, rõ ràng là không bỏ qua được, nhìn thấy cô chủ chủ động hôn bảo bảo cái người này lại ghen rồi.
Hắc hắc cười trộm vài tiếng anh ta mới chủ động nhắc nhở: “Cô Ngu đây là lão đại nghĩ ra đây, anh ấy biết mấy ngày nữa cô sẽ phải lộ diện trước mặt Ban hội đồng quản trị của Giản Thị nên mới nhất định phải đến tế bái ông vào cuối tuần như thế này!”
Đây cũng là lời nói thật, quả thật Ngu Vô Song có ý định này nhưng cô định đến một mình, nhưng không ngờ hôm nay anh đã chuẩn bị trước rồi.
Anh thậm chí còn biết cô nhất định muốn đến tế bái ông nội, hiểu rõ điều này càng khiến lòng cô ấm áp.
Cô liếc mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, trùng hợp lúc này anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng ngời thản nhiên, không hề có sự phức tạp.
Người đàn ông này có một khuôn mặt hoàn mỹ đến mức có thể lừa cả thế giới, nếu không biết những thủ đoạn tàn nhẫn của anh, chỉ sợ cô cũng bị gương mặt này làm cho tin tưởng.
Nghĩ đến đây co lại muốn biết có phải cô đã bị gương mặt này lừa hay không? Khi đó có ai ngờ anh lại to gan như thế, buổi tối còn dám chạy đến phòng cô, còn không làm kinh động đến người nào.
Nghĩ đến hành động trèo tường của anh, ánh mắt của Ngu Vô Song liền thay đổi, sau khi tấm hình của anh được đăng lên mạng, anh liền bị mọi người gọi là Nam Thần, viên kim cương sáng giá....đâu đâu cũng là lời khen.
Nếu để những người đó biết khi còn trẻ anh đã làm những chuyện như là theo đuổi một cô gái, không biết sẽ bị bàn tán thành cái gì nữa.
Hoắc Cố Chi không lên tiếng, anh vốn trầm tính, lại xảy ra chuyện kia nên anh không biết phải nên nói chuyện với cô như thế nào.
Nhưng càng về sau, nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng phức tạp của cô, không nhịn được khóe môi liền mấp máy, quay đầu đi lạnh lùng nói, “Em mới về nước chưa lâu, chưa tới thăm ông nội lần nào, hơn nữa sắp tới có một trận đánh ác liệt phải đối mặt, lúc này nhất định em muốn gặp ông nội nhất!”
Anh gọi ông nội cô là ông nội, giọng nội còn thành khẩn và tôn kính như vậy...