Anh ấn nút gọi trên vô lăng,sau vài hồi chuông đầu bên kia mới bắt máy, giọng nói có chút thở gấp.
"Cố đại nhân tìm tôi" giọng nói khàn đặc không kiên nhẫn pha trộn cùng tiếng rên rỉ nhè nhẹ của nữ nhân truyền đến.
"cho cậu năm phút đến gặp tôi" Cố Danh Quân lạnh lẽo mà nói một câu,không để ai trả lời đã ngắt máy. Anh mắng tên Lăng Niên Hữu này không có việc làm liền tìm nữ nhân vui đùa,không biết tiết chế.
"mẹ nó năm phút,Cố chết tiệt bị yếu sao" Lăng Niên Hữu tức đỏ mắt ném điện thoại vào tường,điện thoại vô tội bể tan. Anh nhìn khuôn mặt khát tình của nữ nhân dưới thân,lại nhìn thân thể kiều diễm mềm mại,ngực nhũ đung đưa đôi chân thon dài mịn màn. Quan trọng hơn nơi huyệt ấm nóng kia đang gắt gao bao chặt lấy tiểu đệ anh,cảm giác mất hồn muốn chết.
"Hữu mau tiếp tục" nữ nhân vặn vẹo khó chịu làm nũng với anh,giọng nói bị tình dục làm ngắt quãng, hai tay vòng trên cổ anh hơi dùng sức.
"a dâm đãng..." Lăng Niên Hữu mắng một tiếng nhưng nghĩ đến tương lai sau này đành cắn răng kết thúc sự việc. Anh nhìn huynh đệ rung rẫy trong gió của mình bất đắt dĩ thở dài,cầm lấy chăn lông lau đi dấu vết.
"ân..." nữ nhân kia vì bị anh đột ngột rời đi trở nên hư vô,bất mãn lên tiếng mở đôi mắt mơ màng nhìn anh.
"có việc đi trước" nhanh chóng mặt lại quần áo,anh cũng không quay đầu mà rời đi. Đối với anh ân ái quan trọng nhưng vật để ân ái càng quan trọng hơn,để Cố Danh Quân tức giận chặt mất chi bằng nhịn một chút.
Nữ nhân kia nằm trên giường trợn tròn mắt,anh cứ như vậy mà đi,Sầm Á tức đến cả người run lên. Nhưng cảm giác thân thể thiếu gì đó lấp đầy liền đánh tan tức giận,cô lấy điện thoại trong túi sách gọi đến số quen.
"3005, Moon light" người bên kia vừa bắt máy cô đã nhanh chóng nói địa chỉ,trong lúc chờ đợi cô không nhịn được dùng ngón tay an ủi.
Cửa phòng có tiếng gõ cửa,Sầm Á không chờ nổi chạy đến mở cửa.Nam nhân mặc áo khoác xanh,đội nón xanh,quần jean đen,đeo khẩu trang trắng thẩm mỹ phối đồ có chút kì lạ. Nhưng Sầm Á không quan tâm nhanh chóng kéo anh vào phòng giật xuống khẩu trang,hôn lên môi anh tay cũng bắt đầu thoát quần áo anh. Trong khi cô nhiệt tình như lửa thì anh lại bất động như đá,khiến Sầm Á bất mãn dừng lại mọi động tác.
"Tô Nhiễm mau đến,tôi muốn,nhanh lên" giọng cô như cầu xin cũng như ra lệnh,ánh mắt rời rạc như không hồn phách nhìn anh.
"ảnh hậu Sầm Á,bộ dạng của em bây giờ không khác gì gái điếm." Tô Nhiễm mỉa mai cô,giọng nói mang đầy châm chọc,từng câu đâm vào tận tim Sầm Á.
"nhưng ít ra một con điếm còn kiếm được tiền,mà em lại phải xin người ta chơi em,Sầm Á nếu tôi thõa mãn em,em có phải nên trả công cho tôi không?" anh vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô bóp chặt lấy khuôn hàm một cách thô bạo,vén lại sợi tóc bị mồ hôi làm ướt đẩm,từ từ mở lời.
"hay làm đồ chơi cho tôi mỗi ngày,đến khi chán thì tôi cho em tiền.Tô Nhiễm tôi cũng không thiếu tiền, sao nào?" anh bóp mạnh lấy cằm cô,ép buộc cô nhìn vào mắt mình,Sầm Á nhìn khuôn mặt anh không khỏi sợ hãi. Bình thường Tô Nhiễm bộ dáng hiền lành,luôn theo sát cô xu nịnh,cũng bởi vì cô biết anh thích cô cho nên thời khắc này liền nghĩ gọi anh. Nhưng hiện tại không giống dáng vẻ bảo hộ hằng ngày đó,ánh mắt anh đầy tia máu,hung tợn như muốn phanh thay xẽ thịt cô.
"Nhiễm Nhiễm..." giọng cô vì sợ hãi mà run rẫy, nhưng cảm giác khó chịu lại lần nữa đánh úp lí trí Sầm Á.
"sao hả? bình thường chẳng phải diễn rất giỏi sao?" Anh có chút lớn tiếng bộ dạng hoàn toàn nổi điên. Anh yêu Sầm Á,yêu từ khi cô còn là một thực tập sinh,yêu cô những ngày đầu tiên vào công ty,anh dành mọi điều tốt đẹp cho cô,giúp đở cô thành công trong sự nghiệp,dành được giải ảnh hậu.Vậy mà hôm nay cô lại làm trò này,người anh yêu hóa ra lại đê hèn đến như vậy.
"Nhiễm lúc nãy em uống thuốc,...a khó chịu" Sâm Á nức nở khóc,hai tay bắt lấy tay anh bỏ qua cảm giác đau đớn anh đem đến.Mà bộ dạng này khiến Tô Nhiễm mềm lòng,anh nhăn mày nhìn cô,uống thuốc?
"thuốc gì?" Anh quay đầu đi đến giường lớn,liếc mắt nhìn mớ hỗ độn trên giường trong lòng lửa giận càng lớn. Nhưng anh nhanh chóng tìm được vĩ thuốc trong túi sách Sầm Á,đọc tên thuốc anh liền sáng tỏ. Đây là loại thuốc quen thuộc trong giới giải trí, chỉ là bao năm qua anh đã bảo vệ cô thoát khỏi nó. Hiện tại thật hay,cô tự mình uống,muốn cùng người nào xảy ra quan hệ,Tô Nhiễm anh có phải ngu lắm không,làm chuyênn thừa thãi như vậy bao năm nay.
"Được,cô nếu đã muốn tôi liền không từ chối" Anh nói xong liền mở ra khóa quần jean kề sát miệng cô dùng sức đẩy đến.
"mở miệng ngậm vào" anh từ trên cao nhìn xuống ngạo nghễ ra lệnh cho cô,mà Sầm Á hiện tại bị dục vọng khống chế ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy. Cô dùng sức mút vào,kỉ thuật không tốt nhưng đủ khiến nam nhân lần đầu trải nghiệm như Tô Nhiễm sung sướng.
Sầm Á liếm mút đủ kiểu lại dùng tay chơi đùa hai viên tròn bên dưới,khiến anh không nhịn được bao lâu liền bắn ra,cảm giác lần đầu được cùng nữ nhân thật sự làm anh điên cuồng. Tô Nhiễm ép Sầm Á nuốt hết không đợi cô nghĩ ngơi đã nhanh chóng đẩy ngã cô trên nền gạch nâu lạnh băng,kéo căng hai chân cô không chờ đợi tiến vào.
"A..." Sầm Á bị cảm giác đau đớn hét lớn,vừa rồi Lăng Niên Hữu chỉ là phần đầu,chưa hoàn toàn phá thân cô. Nhưng cảm giác đau đó nhanh chóng bị Tô Nhiễm lấp đầy,anh điên cuồng ra vào tay dùng lực bóp lấy ngực cô,để lại dấu đỏ rực rỡ. Mà Sầm Á vì uống loại thuốc kích thích kia mới trở nên như bây giờ,khát cầu đàn ông chơi chết mình. Anh đau lòng nhưng cũng chán ghét cô,loại thuốc này chính là chìa khóa để các ông lớn lợi dụng chiếm đoạt những cô gái thanh thuần. Tại sao cô có thể dùng loại thuốc này lên bản thân mình,đây chính là tự làm nhục thân thể. Tô Nhiễm chìm trong thù hận cùng oán giận điên cuồng luân động,không biết anh xuất bao nhiêu lần,cũng không biết cứng mềm bao lâu. Cho đến khi Sầm Á bị làm hôn mê anh mới dừng lại, mặc kệ thân thể cô trần trụi nằm trên nền gạch lạnh, mặc kệ thân thể bị hành hạ nhếch nhác đầy vết xanh tím,mặc kệ hạ thân cô là mớ hỗn độn dịch thể, vệt đỏ trên sàn thật nổi bật nhưng đó không chỉ là máu xử nữ còn có âm hộ bị tổn thương,tóc Sầm Á rối ướt đẫm mồ hôi. Tô Nhiễm cứ như vậy tắm rữa sạch sẽ rời đi,bỏ lại căn phòng mùi vị hoan ái nồng đậm và cảnh tượng loạn đến đáng sợ.
Phía Lăng Niên Hữu cũng không tốt đẹp gì,anh bị Cố Danh Quân lôi đến sàn đấu,bị đánh đến không còn hình dạng. Lăng Niên Hữu ôm lấy cột bên võ đài,hơi thở khó khăn xua tay về phía Cố Danh Quân.
"đánh nữa cậu sẽ đánh chết tôi" trong khi anh bị đánh đến bầm mặt,khóe miệng bị rách,tay chân đầy vết thương,hơi thở rời rạc. Cố Danh Quân lại chỉ hơi thở gấp tay chân xay sát nhẹ có chút máu,nhưng bộ dạng là muốn đánh đến chết,Lăng Niên Hữu thực sự sợ bị anh đánh chết thật.
" cậu tha cho tôi đi" vừa nói Lăng Niên Hữu vừa tháo găng tay đấm bốc bò ra khỏi sàn đấu, anh cố gắng đi đến bình nước uống như đang trên sa mạc.
"ngày mai..tôi phải nói tôi đánh nhau với ai" Lăng Niên Hữu bất lực nằm trên sàn nhà,thân là cảnh sát hình sự tổ trọng án. Mà trong tay Cố chết tiệt này anh bị hành đến sắp thoi thóp,ai có biết tên này từ nhỏ được nung trong lò luyện. Đánh hơn năm tiếng hơi sức vẫn dư thừa,mà anh đã kiệt sức có được không, muốn anh trên giường chiến đấu bao lâu cũng không thành vấn đề. Còn việc đánh đấm này anh thừa nhận Cố Danh Quân là trâu bò,không đánh lại hắn.
"thể lực kém" Cố Danh Quân cũng tháo găng tay bước xuống võ đài,cầm lấy bình nước uống một ngụm lớn.
"thật mẹ nó,Cố Danh Quân nói đạo lý chút đi,ông đây trên giường một chút cũng không kém" Lăng Niên Hữu ngồi bật dậy hướng tên kia hét lớn, một bộ dạng cực kì tràn đầy tự tin với khả năng của mình.
"xem ra thể lực hồi phục" anh làm như muốn đeo lại găng tay dọa Lăng Niên Hữu đứng lên bỏ chạy.
"cậu nên đổi cách giải tỏa khác đi" vừa chạy anh không quên quay đầu hét,bước chân lại không ngừng tiến về phía trước như chậm một chút thôi thì sẽ bị Cố Danh Quân xử chết.