Tôi Muốn Anh Cười

Chương 45





Quán trà Đông Khang theo phong cách hoa cổ nằm giữa con phố ẩm thực của thành phố Vĩnh Thành.

Những người cao tuổi, trung niên thường lui đến.

Hiếm khi người trẻ thưởng trà.

Khuôn viên rộng lớn với nhiều hoa cảnh hữu tình tựa như xuyên không về quá khứ.

Hồ cá koi cá lọi êm đềm khiến mặt hồ tĩnh lặng khó động thành những vòng tròn nước.

Bên trong chìm vào tiếng nhạc thiền, mấy cụ già uống trà cùng nhau lắng nghe âm thanh cuộc sống của những năm tháng cuối đời.

Mái tóc bạc trắng trên đầu càng chứng tỏ rằng không lâu đời người đã trải bao sinh lão bệnh tử cũng phải nằm xuống tấc đất sâu.

Trở về cùng cát bụi, đoàn tụ cùng những người đi trước.

Cùng an phương hưởng lạc.
Lá phong chạm nhẹ hồ nước, tạo ra vòng tròn chuyển động.

Mùa thu mát mẻ, gió lạnh mơ hồ của đông lén lút gió thu mà lùa đến.

Bước chân Thanh Nhân trên cầu nhỏ bắt qua hàng lang bên kia.

Nơi này là điểm họp của Lê Hòa Lỗ.

Một nơi thanh tịnh đầy người già lương thiện hiền lành, dù có vi phạm pháp luật cũng chẳng ai hay biết.
Trước phòng có hai vệ sĩ vest đen đeo kính răm, vừa thấy anh liền cúi đầu cung kính như thể anh là một trong những vị lãnh đạo của họ.

Kéo cửa bước vào, một làn khói mờ ảo vờn quanh.

Làn khỏi tản đi lập tức, liền thấy có bốn người trong phòng.
Người ngồi đầu bàn, một vị trí nói lên người ấy là thủ lĩnh.

Không ai khác chính là Lê Hòa Lỗ.

Ngồi bên trái là gã da đen đô con với gương mặt nghiêm nghị.

Bên phải là một người phụ nữ có mái tóc đuôi cá theo kiểu nhật trong trang phục vest đỏ sẫm đang hút tẩu.
Thanh Nhân sững sốt khi trông thấy một người.

Là Lâm Hoàng!
Hắn ta cũng ngồi ở đây cùng nét mặt hiện ý cười khi nhìn thấy anh.
Lê Hòa Lỗ mỉm cười hân hoan: "Người bằng hữu của chúng ta cuối cùng cũng đến, nào cậu qua đó ngồi đi".
Vị trí trống ở cạnh Lâm Hoàng.
Đây là thiên cơ nhiều lần cho anh gặp gỡ Lâm Hoàng, sau đó gặp lại nhau trong nhiều hoàn cảnh.
Cởi bỏ giày đặt ngay ngắn lịch sự ngoài cửa, anh bước vào ngồi xuống.
Người đàn ông da đen và người phụ nữ nọ dán ánh mắt lên người anh mà dò xét, âm thầm đánh giá.

"Đây là Thanh Nhân, thành viên mới của tổ chức Sát Hoa chúng ta, chắc đây là cuộc họp đầu tiên của cậu cùng bốn người chúng ta nhỉ?".

Lê Hòa Lỗ chủ hội lên tiếng giới thiệu.
Thanh Nhân lãnh đạm đáp: "Vâng".

Lê Hòa Lỗ nói: "Đây là Hắc Kiên, no.2.

Còn cô nàng này là Phương Nhã no.3, cậu chàng cạnh cậu là Lâm Hoàng no.4 của chúng ta".
"Chào cậu".

Hắn Kiên nói ngắn gọn.
Thanh Nhân gật đầu chào lại.
Nét hàn băng của anh khiến Phương Nhã đặt biệt chú ý, cô ta liếc mắt đưa tình với anh: "Làm thế nào mà anh lại có thể quen biết ngài Lê vậy no.5?".
Thanh Nhân đáp: "Tình cờ quen biết".
"Ồ".

Trong giây phút ngắn ngủi anh khiến Phương Nhã tim đập lỡ nhịp.

Một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, cao ráo lại mang lạnh lùng đương nhiên khiến ít nhiều nữ nhân gục ngã.

Nhưng cô ta không bộc lộ nhiều cảm xúc bên ngoài, đuôi mắt cong lên sắt bén mà nhìn anh.
Lâm Hoàng bên cạnh mỉm cười: "Chúng ta thật có duyên nhỉ?".
Phải chăng có sự sắp đặt sẵn ở đây?
Thanh Nhân chỉ cười nhạt: "Rất có duyên".
Lê Hòa Lỗ: "Thanh Nhân, cậu là no.5 một trong những lãnh đạo của tổ chức Sát Hoa.

Cùng chung chức vụ mọi người dần làm thân với nhau, cùng nhau đoàn kết cho kế hoạch lần này".
Tựa như chiếc lá cuốn ngang cuộc đời, tình cờ là món đồ để Lê Hòa Lỗ lợi dụng lại biến anh trở thành no.5 của tổ chức Sát Hoa.

Một tổ chức tụ họp những kẻ phản bội Liên Minh Bang Hội.

Thanh Nhân không biết thân thế của ba người ở đây ra sao, nhưng cũng ngầm đoán được địa vị của những kẻ này trong Liên Minh Bang Hội không phải dạng vừa.
Một người bước ra châm trà rót trà một cách điệu nghệ, mỗi người một chung trà thơm hương thảo mộc.

Trụ sở của tổ chức Sát Hoa ngụy trang dưới dạng trà quán dành cho những người yêu trà, nhầm đánh lừa chính phủ.
"Kim Đại Đế đã gánh tội cho chủ tịch Vu bị Du Thành Nghĩa bắt lại, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì từ hắn ta.

Không rõ sống hay chết, hiện tại tổ chức Cửa Trắng đã mất chủ đang trong tình trạng căm phẫn hội Ngũ Hoa Xà vì bọn chúng bị đổ tội oan.

Nếu chiến tranh giữa tổ chức Cửa Trắng và hội Ngũ Hoa Xà diễn ra.

Các cậu nghĩ bên nào sẽ lành lặn dành chiến thắng?".
Phương Nhã nói: "Đương nhiên là tàn phế hết, lượng quân hai bên chất xác thành núi.

Nhưng mà, như vậy sao đầu quân qua cho chúng ta? Chết hết rồi thì Liên Minh Bang Hội chẳng phải sẽ bị yếu thế bị các liên minh xã hội đen trên khắp thế giới nhắm trúng sao?".
Lê Hòa Lỗ nhếch mép: "Cô là một trong những đội trưởng Đội số 3 của Đạo Hương Hội bao năm rồi vẫn không biết luật chơi à?".
Phương Nhã khẽ nhíu mày: "Tôi biết, nhưng tôi không nghĩ Du Thành Nghĩa sẽ tuân theo luật đâu".
"Hừ, làm như ai cũng chơi bẩn như cô mà gạt bỏ luật".

Hắc Kiên uống cạn trà với điệu bộ mỉa mai Phương Nhã.
Gân xanh trên mu bàn tay cô ta in hằn, nhưng trên nét mặt không biểu lộ cảm xúc.

Ém nhẹm cơn tức, hiện tại trước mặt thủ lĩnh Sát Hoa cô ta không thể thô lỗ gây lục đục với cái hội này.
"Trong khi hai bên đánh nhau, chúng ta tiếp tục thả lưới câu cá.

Đạo Hương Hội với tổ chức Vô Diện sẽ là mẻ cá tươi ngon nhất.

Vu Hiện là tên nghiện á phiện, chỉ cần lộ tung tích những doanh nghiệp của gã kinh doanh hàng cấm đang liên kết với các doanh nghiệp khác ở nước ngoài, đám chính phủ vốn đang nhịn gã sẽ bùng lên gì cái lý do chất cấm lưu hành trên toàn cầu mà ném gã vào nhà đá".

Ngưng một lát, Lê Hòa Lỗ quan sát bốn người còn lại thì thấy Thanh Nhân không tập trung.

Anh trầm mặc, móng tay khẽ cào trên bàn như đang nghĩ sang chuyện khác, hồn treo trên cây.

Gã bỗng hỏi: "Thành viên mới Thanh Nhân của chúng ta có gì cần nói không?".
Thanh Nhân bừng tỉnh khỏi một số ký ức, anh ngẩng đầu trong phút chốc không biết nói gì.
"Tôi không có".
Lê Hòa Lỗ mỉm cười bỏ qua, gã bắt đầu những chiến lược đã được chuẩn bị kỹ càng mà phát biểu.
Khi Lê Hòa Lỗ nhắc đến Kim Đại Đế, một số mảnh vỡ chứa đựng hình ảnh mờ nhòa dần quay cuồng biến thành một thước phim bị cắt đoạn vốn đã ẩn sâu trong trí nhớ.

Kim Đại Đế, Kim Khang, tổ chức Cửa Trắng.

"Cậu quyết rời tổ chức sao?".
Đoàng!
Sét đánh ngang trời, mưa tầm tã, sắc cảnh u ám đã hiện trong ánh mắt Thanh Nhân.

Điếu thuốc trên tay cháy đã tàn, nhưng anh không hề động đến.
Câu hỏi vừa rồi khiến anh rũ mi, nhìn màn mưa bị ngăn cách bên ngoài, anh mệt mỏi đáp: "Kim Khang à, có lẽ sau khi ra tù tôi sẽ không bao giờ quay lại giang hồ nữa đâu".
Kim Khang lẳng lặng nhìn anh.
Anh từng là thành viên của tổ chức Cửa Trắng, người đàn ông tên Kim Khang từng là đồng đội của anh.

Hắn ta là đội trưởng của anh, một vị lãnh đạo cấp cao trẻ tuổi nhất của Cửa Trắng khi ấy chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
"Thanh Nhân à, nếu cậu đi tù thay thằng nhóc đó thì tương lai đang trên đà danh vọng của cậu sẽ bị giam theo cậu trong ngục tù.

Cậu không định trả thù bọn Vô Diện đã bắt chú Lu của cậu đi à? Cậu không định đi tìm em gái của cậu sao? Khi có mọi thứ trong tay việc giải quyết những nỗi đau của cậu sẽ vô cùng dễ dàng...".

Kim Khang ngồi dậy bước đến cạnh anh thì bất chợt nhìn thấy gương mặt u sầu in rõ.

Hắn ta liền im bặt.
"Tôi xin lỗi".

Hắn ta lúng túng.
Thanh Nhân lắc đầu cười khổ: "Anh nói đúng, tôi sẽ mất đi tất cả ở nơi ngục tù.

Nhưng nếu Phong Tình đi tù thì tương lai của em ấy sẽ bị nhấn chìm".

Thoáng ngưng, anh khoác vai hắn ta: "Đâu phải dưới trướng anh toàn là đám người yếu đuối đâu, tôi đi rồi thì anh như bình thường mà sống thoải mái đi, vẫn còn nhiều người hỗ trợ mà".

Kim Khang cau mày muốn nói gì đó nhưng giây sau lại thả lỏng, hắn ta choàng vai anh: "Hai mươi năm cậu trong tù, bên ngoài tôi sẽ cố gắng vươn lên vị trí chủ tịch.

Khi có quyền có thế cao, cậu trở về tôi sẽ cho cậu một vị trí tốt nhất, cho cậu ăn sung mặc sướng bù những năm tháng khổ cực".
Thanh Nhân: "Cảm ơn anh, nhưng tôi rửa tay gác kiếm".
"Dù cậu quy ẩn giang hồ hay ở bất kỳ đâu tôi cũng sẽ tìm đến cậu, bù đắp những giấc mơ của cậu.

Giúp cậu gặp lại chú Lu và em gái tiểu Còm của cậu".

Lời hắn ta nói là thật.
Thanh Nhân chỉ biết mỉm cười nhận lấy thành ý tương lai của hắn ta.
Máu chảy trên mây, xác chất trên đồng, tim máng trên cây, người treo giữa rừng.
Câu thơ trên tờ giấy bị giẫm đạp in nguyên dấu giày, bay lất phất xuống cầu thang.

Bịch bịch.
Két.
Cánh cửa sắt vừa hé, dòng máu tươi chảy đến chân anh.

Ánh mắt anh dần lia đến con dao trên tay cậu thiếu niên, mái tóc vàng ấy gọn gàng tựa hồ phát sáng giữa căn phòng u ám.

Phong Tình không ngừng run rẩy quay đầu lại nhìn anh, gương mặt sợ hãi dính máu không chút huyết sắc.
Hắn đang quỳ bên cạnh một thiếu niên cơ thể không ngừng chảy máu.

Mái tóc vàng đã ra chân đen được cắt cạo hai bên mép tai, phần sau để dài Du Thành Nghĩa miên mang mờ màng bất động.

Vết thương ngay bụng hắn ta không ngừng tuôn trào.
"Phong Tình..?".
"Không phải...!Em không có...!Không phải em làm!".

Phong Tình hoảng loạn khiến con dao rơi ra đất.

Hắn lùi lại trong góc ôm đầu, hai tay nhuộm màu đỏ tươi khiến máu dính trên mái tóc vốn thuần khiến đã thành màu sắc chết chóc.
"Thanh Nhân, cậu sao thế?".

Kim Khang đặt đũa xuống bàn, khẽ nhíu mày chạm vào bàn tay anh.
Thanh Nhân bừng tỉnh rút tay lại: "À không có gì".
Suốt quãng đường đến quán ăn, anh như treo hồn vào gió đến khi đã ăn những gì chính anh cũng không biết.
Kim Khang lo lắng: "Cậu ổn không? Sắc mặt cậu tệ quá hay lát nữa ăn cơm xong tôi dẫn cậu qua bệnh viện cho người ta khám".
Thanh Nhân vội từ chối: "Tôi không sao đâu".

Ngưng một lát anh nói: "Ngày mai anh về lại Kim Lữ hử?".
Kim Khang gật đầu, nét buồn bã hiện trên mặt: "Chuyến đi làm nhiệm vụ đến Thỏa Bình có cậu và tôi, nhưng khi trở về chỉ có mình tôi thì có hơi buồn đấy".
Mỉm cười cố che giấu tâm sự trong lòng, anh nói: "Trở về Kim Lữ nhớ viết thư gửi tôi nha, nếu trong tù mà không ai thăm cũng không ai hỏi han thì tôi càng buồn hơn anh đấy".
Nghe anh đề cập đến chuyện thú tội thay, Kim Khang trầm mặc muốn nói gì đó nhưng hắn ta lại thở dài: "Dù bao lâu đi chăng nữa tôi vẫn sẽ gặp lại cậu".
Lời hứa như chiếc thuyền giữa đại dương mênh mang, một khi ra khơi sẽ không lường trước được bao sóng gió biển xô biến cố ập đến.

Đi không trở lại.

Sau khi tiễn Kim Khang về nước anh đến đến bệnh viện thăm Phong Tình.

Trước khi đâm Du Thành Nghĩa, Phong Tình có giằng co xê xích với hắn ta cũng bị thương không ít.

Còn Du Thành Nghĩa vẫn cứu được vì vết thương không nằm ngay vùng trí mạng.
Lỗi ban đầu là do Du Thành Nghĩa, nhưng Phong Tình không nói rõ cho anh.

Thanh Nhân hiểu tâm lý hắn hiện tại không được ổn cho lắm, nếu càng đi sâu dò vấn có khi hắn sẽ tự kết liễu chính mình.

Anh biết chắc chắn có khúc mắc ở trong chuyện này.
Thanh Nhân tự đứng ra nhận tội thay cho Phong Tình, tự mình đi đến trụ sở Ngũ Hoa Xà gặp trực tiếp Du Hữu Độ.

Lính của ông không chặn anh liền cho anh vào văn phòng chủ tịch.
"Thanh Nhân, cậu không cần phải nhận tội đi tù thay cháu trai tôi đâu".

Du Hữu Độ không tức giận, nhẹ nhàng nói.
Thanh Nhân sững sốt: "Sao lại..?".
Ông cười nhạt: "Tôi biết chuyện gì xảy ra giữa hai đứa nó, lỗi cũng không phải của Phong Tình.

Đợi sau khi Du Thành Nghĩa tỉnh dậy tôi sẽ giải quyết, cho nên không cần cậu đầu thú.

Không ai phải đi tù hết".
Làn gió lướt qua vạt áo, màn đêm buông xuống bao nhiêu lạnh lẽo của màn mưa sau khi tạnh đang thấm vào da thịt Thanh Nhân.
Anh đi vào xe về căn nhà Lam Khải cho anh.

Ngôi nhà nằm trong con hẻm nhỏ u tối khuất sau thành phố hoa lệ.


Nửa năm ở Thỏa Bình làm nhiệm vụ, căn nhà này chính là trái tim chung nhịp đập của anh và Phong Tình.

Chiếc giường ấm áp chứa hơi ấm của cả hai cùng kịch liệt một đêm mây mưa.

Có lẽ ngôi nhà sẽ gắn bó với anh từ nay về sau, quy ẩn giang hồ, từ bỏ thế giới ngầm.

Sống một cuộc đời của một công dân bình thường.

Không đao súng máu tanh, không âm mưu thủ đoạn.

Anh đợi Phong Tình tốt nghiệp đại học sẽ cùng hắn rời Thỏa Bình ra nước ngoài lập nghiệp.
BÍP!!!
Đèn pha xe tải chói lóa, bóp kèn in ỏi.

Thanh Nhân bừng tỉnh hoảng hồn.
"?!".
RẦM!
Vụ tai nạn giao thông trên đường phố, một chiếc container lớn cùng một chiếc ô tô va vào nhau.

Máu trên vô lăng chảy dọc trên tay Thanh Nhân, đầu xe ô tô móp méo tan tành không còn ra hình đâm chặt cứng lên đầu xe tải.
Trước mắt mơ màng, ý thức mất dần...
"Thanh Nhân, nãy giờ anh có nghe tôi nói gì không?".

Lâm Hoàng bên cạnh huých tay anh.
Từng mảng hiện thực liền kết nối, Thanh Nhân như từ cuốn phim bật tỉnh dậy.

Anh dáo dác nhìn xung quanh.

Nãy giờ vẫn đang trong cuộc trò chuyện chiến thuật cùng kế hoạch của Lê Hòa Lỗ.

Anh đỡ đầu thở dài.
"Nãy giờ cậu nói gì vậy?".
Hắn ta thì thầm với anh: "Tôi nói Kim Khang, chủ tịch của Cửa Trắng thật là đáng thương, vô tội trên bàn ăn của lũ quỷ".
Môi anh khẽ mấp máy, người đồng đội khi xưa nói sau khi hắn ta vào ghế vương sẽ tìm anh nối tình huynh đệ nghĩa xưa.

Nhưng ngay sau khi ẩn chốn yên bình thì chẳng còn nghe tin tức gì của hắn ta, chẳng nhận nổi một lá thư hỏi han trong suốt mười hai năm.

Tự hứa với chính mình sẽ không bao giờ quan tâm chuyện giang hồ kể cả người đồng đội từng vào ra sinh tử với mình.
Trong khoảng thời gian đó anh khá bức rức trong lòng, lo sợ Kim Khang đã tử trận.

Cho rằng hắn ta đã chết, tự trách mình không thể đến thắp cho bạn mình một nén nhang.
Mãi đến tận ngày hôm nay, vứt bỏ lời thề liền quay trở lại giang hồ biết được tin hắn ta vẫn còn sống lại còn là chủ tịch của tổ chức Cửa Trắng trong lòng anh mới nhẹ nhàng thở phào.

Nhưng khi nghe Lê Hòa Lỗ tính kế Kim Khang, cơn hỏa sùng sục dưới bụng không ngừng cuộn trào trong máu.
Rất muốn cho Lê Hòa Lỗ một bài học ngay bây giờ.

Bỗng hình ảnh người thương lướt qua đầu liền ngăn chặn tức giận.

Anh cần phải giữ một cái đầu lạnh, nếu không sẽ mang lại thiệt thòi cho mình.

Mục đích của anh hợp tác trở thành cái danh no.5 của Sát Hoa trong giấy.

Cũng chỉ vì muốn đồng minh hùng mạnh để trả thù, kéo Phong Tình đáng thương của mình thoát khỏi con quỷ dữ đang hành hạ.
Anh không muốn theo phe hội ai cả, hiện tại anh vừa là đại ca băng Chợ Đời.

Vừa là người của hội Ngũ Hoa Xà.

Bây giờ lại còn là thành viên của Sát Hoa.

Đều có mục đích..