Tôi Muốn Anh Cười

Chương 44





Từng tầng mây vụt qua sau ô cửa sổ trực thăng, bỏ lại khoảng trời đang dần sáng.

Phong Tình chống cằm nhắm mắt nghe Du Thành Nghĩa nói sơ lược về những chiến thuật kinh doanh của tập đoàn Độ Lượng, những mục tiêu duy trì của tổ chức Ngũ Hoa Xà.

Điều này khiến hắn khá buồn ngủ, không phải vì không quan tâm đ ến công việc mà là nói rồi hắn cũng đã cố gắng làm hơn những gì trong cuộc họp.

Cho nên chẳng có gì đặc biệt.
Du Thành Nghĩa bên cạnh đặt ipad xuống, hắn ta cắn một thanh sô cô la.

Đưa thanh khác cho Phong Tình.
"Tôi không ăn".

Hắn lắc đầu từ chối.

Thấy Phong Tình mấy tháng trở lại đây có vẻ giảm sút năng lượng, đôi khi lại ngẩn ngơ hay quên.

Du Thành Nghĩa đoán hắn đang nhớ đến Thanh Nhân, không những cả hai chia cách mà còn vì vở kịch mà trở thành kẻ thù.

Muốn gần gũi với người yêu nhưng không thể.
Không biết sau khi hạ màn hai người bọn họ có thể giải quyết hiểu lầm?
"Phong Tình, cậu có biết dạo này Thanh Nhân đang làm gì không?".

Đột nhiên Du Thành Nghĩa hỏi.
Nghe nhắc đến người trong lòng, hắn mở mắt lườm kẻ bên cạnh: "Có chuyện gì xảy ra với anh ấy sao?".
Du Thành Nghĩa: "Anh ta không bị sao hết, nhưng anh ta đã đi vào tòa đánh mạt chược Ma Jong Ji.

Nghe nói là gặp Lão Qui".
"Cái gì?!".

Hắn liền bật ngồi thẳng dậy, sốt sắng.
Du Thành Nghĩa chấn an: "Lão Qui sẽ không khai cậu đang diễn kịch trong vai trò là tôi của kế hoạch đâu, Lang Tuấn Phi nói lão già kia đã cho anh ta xem ảnh của Phong Thành và bảo đó là cậu, nói rằng cậu đang sống trong thận phận Phong Thành và phục tùng dưới trướng của chủ tịch Du Thành Nghĩa, cho nên cậu đừng lo lắng".
Càng nghe trong lòng hắn bỗng run rẩy, một gã giang hồ lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như hắn chưa bao giờ biết sợ hãi bất kỳ một kẻ nào.

Nhưng hắn sợ Thanh Nhân sẽ phát hiện ra sự thật, hắn sợ nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ đẫm lệ của anh.

Sợ nhìn thấy sự đau khổ tột cùng của anh.

Sợ anh sẽ ghét hắn hơn hiện tại.
Hắn không thể để điều đó xảy ra!
Hắn còn có nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc đời được ân nhân đưa lệnh, trước khi hoàn thành nó hắn chỉ muốn được nhìn thấy anh cười chứ không phải những giọt nước mắt.
Dù đang ở trong thân phận ai đi chăng nữa, chỉ cần có cơ hội gần gũi anh thì hắn sẽ tiến đến.
Có một chuyện mà Thanh Nhân không nhận ra, Phong Tình luôn dõi theo anh dẫu ở bất cứ nơi nào.

Những gì anh làm, những công việc của anh thậm chí cả những nơi anh đi qua hắn đều biết.
Phong Tình biết anh chính là đại ca băng Chợ Đời, đã thu phục được Phi Bông.

Sau đó đánh bại đội trưởng Trương Như Phá của băng Đại Dương, rồi thâu tóm phân nữa băng đảng của Lão Ngư.

Cái đêm anh đi dạo dọc bờ sông ấy, hắn đã lái xe theo anh, giữ một khoảng cách hòa lẫn trong dòng đời để anh không phát giác.

Từ xa trông lại, hắn thấy có kẻ tiến đến bắt chuyện với anh.

Không giống như cái cách Thanh Nhân sẽ đề phòng kẻ lạ, anh lại nói chuyện với kẻ đó rất thoải mái, cười nói vui vẻ.

Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu, vừa lo anh sẽ gặp chuyện nguy hiểm, vừa lo anh sẽ thay lòng đổi dạ.
Ghen.
Hắn cho người điều tra kẻ này, nhưng kết quả nhận lại chỉ là một người qua đường bình thường thích giao lưu nói chuyện chứ chẳng phải kẻ ôm âm mưu đi hại người.
Nhưng hắn không tin, nhìn thế nào cũng thấy kẻ này có vấn đề.
Cho đến hiện tại, chẳng thấy anh bị gì cả hắn cũng yên tâm nên bỏ qua chuyện anh đã gặp người đàn ông bí ẩn ấy.
Chỉ là...
Hắn sợ anh sẽ thay đổi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chót lọt vào khung hình nhỏ đặt trên bàn làm việc của chủ tịch hội Ngũ Hoa Xà.

Thanh Nhân khẽ cau mày cầm bức hình lên.

Trong hình là một người đàn ông vest đen tầm hàng ba, nụ cười hiền lành, ngũ quan hiền dịu đang ôm hai đứa trẻ cỡ mười tuổi vào lòng.

Bên trái là một đứa trẻ tóc đen, câu cổ ông ta mà nũng nịu.

Bên phải là đứa trẻ tóc vàng với gương mặt ngây thơ mà cười tươi.
Anh biết ba người này là ai.
Người đàn ông chính là Du Hữu Độ hồi trẻ, cậu bé tóc đen kia là con trai ruột của ông, Du Thành Nghĩa khi còn bé.

Đứa trẻ tóc vàng có gương mặt giống hệt hắn ta là Phong Tình.
Bức ảnh chụp trước tổng bộ hội Ngũ Hoa Xà mười bảy năm trước.
Anh nhẹ nhàng chạm vào Phong Tình trong ảnh, bỗng cười khổ: "Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại".
Cạch.
Có người bước vào, Thanh Nhân nhanh chống đặt khung hình xuống.
"Anh đợi tôi lâu chứ?".

Người đến là Phong Tình.
Thanh Nhân sẵn sàng cho chiếc mặt nạ da người, nụ cười không ai nghĩ là giả dán trên môi: "Không, tôi rất kiên nhẫn".
"Thật vậy sao?".
Hắn nhếch mép tiến lên liền áp anh lên bệ cửa sổ, nắm lấy cằm anh: "Anh thay lòng thật sao?".
Thoáng chốc sự chán ghét xuất hiện, nhưng nhanh chống lấn xuống: "Tôi chỉ là muốn cùng cấp trên của mình ăn cơm nói chuyện công việc không được sao?".
Anh mò tay đến phần eo của hắn khẽ vuốt, Phong Tình bất ngờ bắt lấy tay anh: "Đây là công việc anh muốn sao?".
Rút tay lại: "Chúng ta ăn trưa trước đi".
Xe dừng lại trước nhà hàng theo phong cách hoa cổ, nơi này khi trước hắn từng dẫn anh đến.

Nhưng lúc đó mới vừa bán nhà xong rồi từ chức bán lại ngân hàng Long Á của Lam Khải cho hắn nên khi ngồi ăn cùng với hắn, anh chẳng hưởng thức được mùi vị ra sao.

Vì cơn tức đã lan trong miệng, ăn cũng no.

Hôm nay mọi thứ đã chuẩn bị, cho nên dù có tức giận cũng không phải no cục hỏa.
Phòng vip, vừa ngồi xuống ghế Thanh Nhân nói: "Trong lúc đợi người đem món ra chúng ta có thể từ từ nói chuyện".

Nhìn thấy Thanh Nhân nói chuyện nghiêm túc, hắn nhận ra cái công việc mà anh muốn nói không phải đùa giỡn.

Không biết anh lại muốn làm gì đây: "Anh nói xem".
Đặt chiếc huy hiệu đen bóng có biểu tượng Ngũ Hoa Xà lên bàn, nói: "Du tổng, cậu có thể nói lý do cậu cho tôi cái này không?".
"Chẳng phải khi đưa nó cho anh tôi đã nói rồi sao?".
"Tôi tưởng khi đó cậu nói đùa".

Anh mỉm cười thu hồi lại huy hiệu.
Từng món ăn được những nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám bưng ra.

Thanh Nhân chủ động gắp đồ ăn cho hắn, nói: "Du tổng, cậu bảo tôi trở thành người của Ngũ Hoa Xà, nhưng mấy tháng nay chẳng thấy có nhiệm vụ cho tôi.

Cậu xem có nhiệm vụ nào phù hợp với tôi không?".
"..........".

Phong Tình ăn rất tự nhiên, hắn chẳng hề đề phòng điều gì bởi đối phương vốn là người yêu của mình.

Nghe anh đột ngột hỏi, hắn khá bất ngờ.

Hắn biến anh trở thành người của tổ chức chỉ là cái cớ.

Bởi vì như vậy hắn mới có thể bảo vệ anh.

Chim mất cánh, cò mất lối thì khi bị người ta chọi đá sẽ ngã quặp ngay tức khắc.

Hắn không muốn để người mình yêu bị hệ lụy đến tính mạng, âm thầm làm tấm lá chắn bền vững khó đâm thủng.
Nhiệm vụ của tổ chức nguy hiểm, chẳng có cái nào dành cho anh cả.
Thanh Nhân vẫn đang chờ đợi câu trả lời của hắn: "Tôi có thể làm được gì?".
Bỗng hắn nhếch mép gian xảo, rót rượu đẩy qua cho anh.

Giọng điệu của hắn khiến đối phương hiểu lầm là đang xem thường: "Anh nghĩ anh có thể làm gì được? Đâm thuê chém mướn? Đòi nợ thuê? Hay là giết người?".
Vốn dĩ anh đã kìm chế cơn nóng giận của mình, cố đem cục băng lạnh rét đè lên cục lửa trong lòng.

Anh cười lạnh: "Chỉ cần cậu muốn tôi sẽ làm".
Ở cùng Thanh Nhân gần mười năm làm sao mà hắn không biết anh là người như thế nào.

Anh không thích nhìn những sinh vật bị chém giết mổ xẻ đem bán đầy sạp hàng ngoài chợ.

Anh ghét những kẻ ăn không ngồi rồi sinh ra tư tưởng ăn trộm ăn cắp.

Anh không ưa những kẻ lười biếng suốt ngày than vãn sau đó đi vay tiền ngân hàng của anh, đến khi đòi nợ thì lại khóc lóc van xin không trả.
Không lý nào anh sẽ làm những chuyện hắn đã đề cập.
Ánh mắt đen láy thâm sâu khó đoán được hắn đang nghĩ gì mà nhìn Thanh Nhân chăm chú.


Hắn nói: "Những việc trên đã có người làm hết rồi, không có chỗ cho anh đâu.

Nhưng còn một nhiệm vụ này, nếu anh chịu tôi sẽ bổ nhiệm".
Nhiệm vụ gì cũng được, miễn anh có thể tạo điều kiện tiếp xúc với Phong Thành là được: "Được".
Phong Tình chống cằm nhìn anh đăm chiêu: "Nhưng mà nói trước nhé, cấm anh hối hận".
"Không hối hận".

Thật là mạnh miệng.
"Anh làm bạn tình của tôi đi".

Nói ra câu này với gương mặt thản nhiên.
Thanh Nhân: "?!".
"Đơn giản thôi, giúp tôi vui sau những giờ mệt mỏi vì công việc là được.

Chúng ta từng hôn nhau rồi, không biết chuyện kia anh làm được không?".
Khẽ cắn răng, anh thả lỏng cơ mặt xem như công việc được giao: "Được".
Không ngờ anh lại chấp nhận chuyện l@m tình với kẻ thù, Phong Tình cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu xem hắn là Du Thành Nghĩa, một kẻ đã hại người yêu của anh, thì lý do gì đồng ý cho đối phương động chạm thể xác?
"Thế anh muốn gì nữa không?".
Điều anh muốn chính là gặp Phong Tình, người đàn ông đeo mặt nạ với cái tên khác Phong Thành.

Nhưng nói thẳng ra sẽ khiến hắn nghi ngờ.

"Tôi chỉ yêu cầu như vậy, ăn đi".
Nãy giờ quan sát hắn ngầm đoán được ý đồ của bữa ăn này, không đơn giản Thanh Nhân chỉ muốn công việc.

Rõ ràng anh muốn gặp Phong Tình.

Lão Qui cũng thật biết cách che giấu thân phận thật sự của hắn.

Nhưng có sự nhầm lẫn ở đây, nhỡ đâu anh hiểu lầm thật thì làm sao? Không phân biệt rõ Phong Tình và Du Thành Nghĩa.
Mà cũng tốt thôi, vở kịch không bị phanh khui.
Phong Tình đứng lên: "Tôi đi hút thuốc một lát tôi quay lại".
Bên ngoài hành lang, trước cửa sổ thông thoáng khí trời trong lành.

Khói thuốc lượn lờ dưới ánh nắng nhẹ, Phong Tình gọi điện thoại: "Chuyện của Hà Minh Liên thế nào rồi?".
Ryan đầu dây bên kia đáp: "Cho người theo dõi thì phát hiện cô ta có quan hệ qua lại với một người đàn ông tên là Hà Minh Lâm, người này còn có tên gọi khác là Lâm Hoàng.

Hắn cũng chính là người ngày hôm ấy Thanh Nhân gặp ở bờ hồ.

Theo điều tra cho thấy Lâm Hoàng là giám đốc tập đoàn Helen và cũng chính là anh trai của Hà Minh Liên".
Hà Minh Lâm? Lâm Hoàng?
Trong Liên Minh Bang Hội, từ thủ lĩnh đến đội trưởng đội phó của các tổ chức hắn đều biết mặt.

Đặt biệt có một kẻ họ Lâm, một trong những đội trưởng của tổ chức Vô Diện nhưng là Lâm Hàn.

Không theo một quy luật tự nhiên nào, hắn biết Lâm Hàn chính là Lâm Hoàng.

Mà Hà Minh Liên cũng là thành viên của tổ chức Vô Diện, việc cô ta cùng Lâm Hàn lên kế hoạch ám sát tân chủ tịch hội Ngũ Hoa Xà là chuyện dễ đoán.

Nhưng người đàn ông tên Lâm Hàn này vì lý do gì mà lại tiếp cận Thanh Nhân?
Phong Tình: "Hà Tuyết Ly thì sao? Cô ta có dính líu gì với Hà Minh Liên không?".
Ryan đáp: "Hà Tuyết Ly chỉ là một nhân viên bình thường, cô ta từng làm việc cho tập đoàn Helen của gia đình Hà Minh Liên, trước khi nghỉ việc cô ta là bạn của Hà Minh Liên".
Dàn dựng thật tốt.

Phong Tình nhếch mép vỗ tay cho những kẻ giả tạo, hắn nói: "Anh cứ tiếp tục giám sát Hà Minh Liên và Hà Tuyết Ly.

Còn một chuyện này, cho người theo dõi Lâm Hàn, một trong những đội trưởng của tổ chức Vô Diện".
Ryan cảm thấy không liên quan cho lắm, Lâm Hàn có liên quan gì đến Hà Minh Liên? Chắc vì Phong Tình đang có suy tính riêng, anh ta đáp: "Vâng".
Gạt tàn thuốc, trở vào trong thì không thấy Thanh Nhân đâu.
Hắn thở dài, lầm bẩm: "Mới nói mấy câu cứ thế mà bỏ người ta đi vậy à?".
Bỗng nhiên có người đột ngột từ phía sau ôm hắn khiến hắn không kịp phòng bị.
"Du tổng, cậu có thích thế này không?".

Thanh Nhân tựa đầu lên vai hắn.
Người khiến hắn buông cảnh giác chỉ có thể là anh, bất chợt thế này khiến hắn chưa chuẩn bị tinh thần.
"Anh muốn làm nhiệm vụ luôn sao?".
Câu hỏi vừa dứt, Thanh Nhân đem hắn đẩy ra ghế.

Bờ môi nhạt vị tình cảm áp xuống môi hắn.
"?!".
Nhưng rất nhanh lại buông, Phong Tình bỗng đơ người mà nhìn anh.
"Du tổng cậu có thích được bạn tình đột ngột ôm rồi chủ động hôn như vậy không?".
"Anh nghĩ tôi thích không?".

Phong Tình bỗng ôm anh đặt ngồi trên đùi mình, lần này đến lượt hắn tấn công.
Chiếc lưỡi bạc hà quấn lấy anh, có một cảm giác thân quen đến lạ.

Nhưng đối phương lại là kẻ mình chẳng ưa, điều này khiến trái tim bỗng trở nên ngột ngạt.
Sợi chỉ kim tuyến kéo ra cũng là lúc hai đôi môi tách rời.

Phong Tình c ắn vào cổ anh, vuốt v e phần eo, bàn tay dần sờ s0ạng.

Mi dưới ửng hồng, Thanh Nhân đẩy hắn ra.
"Chúng ta dừng lại ở đây, đến tối...".
Phong Tình chặn môi anh: "Không được, tôi muốn bây giờ".
Reng reng___
Điện thoại của anh đã giúp anh thoát khỏi tên điên này.
Phong Tình: "..........".
Đi ra ngoài nghe điện thoại, người gọi đến là Lê Hòa Lỗ.
"Bây giờ cậu rảnh chứ?".
Không biết gã kiếm anh có chuyện gì.
"Tôi đang ăn trưa, có chuyện gì sao?".

"Kế hoạch bắt Du Thành Nghĩa và phá hủy hội Ngũ Hoa Xà đang có mục tiêu tiến triển mới, chiều tôi tổ chức cuộc họp, địa chỉ tôi gửi qua cho cậu".

Lê Hòa Lỗ gửi điểm hẹn qua.
Đi bắt kẻ thù mà trong khi đó kẻ thù lại đang ăn trưa cùng mình.

Đời thật không thể lường trước việc vô lý xảy ra.
Thanh Nhân nhận được tin nhắn, nói: "Được rồi thế ăn xong tôi qua liền".
Lê Hòa Lỗ cười nói: "Cậu thật tích cực".
Kết thúc cuộc gọi.
Quay vào phòng, vừa mở cửa ra đã chạm mặt Phong Tình.

Hắn đã đứng trước cửa nãy giờ, có vẻ hắn đã nghe thấy anh nói chuyện điện thoại.
"Anh có hẹn với ai sao?".
Thanh Nhân cất điện thoại, mỉm cười: "Công việc cá nhân của tôi, vào trong ăn tiếp thôi"..