Nghe những lời trách cứ từ Phong Lâm Vũ khiến cho Châu Tuệ thoáng chút ngỡ ngàng.
Hắn không phân biệt được đấy chỉ là cái ôm xã giao chào tạm biệt giữa bạn bè thôi sao?
Châu Tuệ thiết nghĩ không cần phải giải thích nhiều lời nên quay gót định rời đi,lúc này thì vòng tay ôm của Phong Lâm Vũ từ phía sau lại giữ chặt lấy cô:
- Châu Tuệ em đừng đi!Anh có rất nhiều điều muốn nói với em!
Châu Tuệ cố gạt cánh tay Phong Lâm Vũ ra khỏi người mình:
- Giữa chúng ta không còn gì để nói cả!
Phong Lâm Vũ vẫn không ngừng thổn thức:
- Sao lại không?Anh đã đè nén tất cả cảm xúc của mình trong suốt bao nhiêu năm qua rồi!Đến bây giờ gặp lại em thì anh phải nói ra hết suy nghĩ của mình dành cho em!Châu Tuệ!Anh nhớ em!Anh yêu em!
Châu Tuệ lùi bước về phía sau giữ khoảng cách với Phong Lâm Vũ rồi lạnh giọng đáp:
- Nhớ tôi?Yêu tôi?Những lời như vậy anh chỉ nên nói với Tiệp Trân thì hơn!
Phong Lâm Vũ vội nắm lấy tay của Châu Tuệ phủ nhận:
- Anh không yêu Tiệp Trân!Người anh yêu duy nhất là em!Chỉ là anh không phân biệt được như thế nào là yêu một người và muốn báo đáp ân tình cho một người!Chỉ là anh ngu ngốc không chịu tự thừa nhận mình đã yêu em từ lâu!Châu Tuệ!Anh biết mình đã gây ra cho em không ít sự tổn thương!Sự thật về những bức ảnh,về mối quan hệ giữa em và Kỳ An trước đó anh đã biết cả rồi!Đó điều là mưu ma chước quỷ của Đặng Thiên khiến anh hiểu lầm em!Xin em hãy tha thứ cho anh!
Châu Tuệ hất tay Phong Lâm Vũ ra khỏi người mình:
- Phong Lâm Vũ!Anh nói với tôi điều đó có ích gì?Tôi không còn bận tâm đến những gì thuộc về quá khứ nữa!Mỗi người chúng ta đều đã thay đổi rồi!Tôi không còn là Châu Tuệ cách đây ba năm yêu anh đến cuồng si và bất chấp hết tất cả mọi thứ nữa!Anh chính là bóng ma của quá khứ mà tôi muốn xóa sạch trong ký ức mình!Xin anh hãy để tôi yên và đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa!
Phong Lâm Vũ vẫn nhìn về phía Châu Tuệ với ánh mắt đầy chân thành:
- Anh biết những tội lỗi mà mình đã gây ra sẽ không dễ dàng nhận được lời tha thứ từ em!Nhưng anh vẫn muốn ở bên cạnh em và dùng cả quãng đời còn lại bù đắp cho em!Châu Tuệ à!Anh thực sự rất yêu em!
Châu Tuệ vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng trên gương mặt mà buông lời khước từ:
- Tôi không cần anh phải bù đắp!Anh chỉ việc tránh xa tôi và đừng làm phiền đến cuộc sống hiện tại của tôi là được!Phong Lâm Vũ!Mọi việc đã kết thúc rồi!Anh đừng tỏ ta ngoan cố như thế nữa!
Khi Châu Tuệ định quay bước đi thì vòng tay của Phong Lâm Vũ lại ôm chặt lấy cô nức nở:
- Anh không cho phép em rời xa anh!Có hận anh đến tận xương tủy cũng phải ở bên anh!Châu Tuệ!Anh cần phải làm gì để khiến em quay trở về bên anh?Thân anh,tim anh,tính mạng của anh hay là Khải Hoàng?Em nói đi! Anh sẽ đánh đổi hết tất cả để có được em!
Châu Tuệ một lần nữa đẩy cánh tay của Phong Lâm Vũ ra khỏi người mình:
- Tôi thực sự không hiểu điều gì khiến cho anh trở nên cố chấp đến vậy?Khi xưa tôi nhất mực theo đuổi anh thì chỉ nhận từ anh sự vô tâm phũ phàng!Đến nay tôi đã gần như chữa lành được sự tổn thương trong quá khứ thì anh lại xuất hiện và nói lời yêu tôi sao?Anh muốn luân phiên chơi trò đuổi bắt cùng tôi à?Nếu anh còn lòng tự trọng thì đừng xuất hiện trước mặt tôi và nói những câu từ vô nghĩa thêm một lần nào nữa!
Lúc này thì xe của Triệu Nhiên đã bóp còi inh ỏi phía trước,Châu Tuệ vội bước lên xe bỏ lại phía sau những tiếng gọi vang của Phong Lâm Vũ:
- Châu Tuệ!Em đừng đi!Anh vẫn chưa nói xong!Châu Tuệ!
Đáp lại lời khẩn cầu của Phong Lâm Vũ là tiếng động cơ xe ngày càng khuất xa dần.
Phong Lâm Vũ không cam tâm mà đánh lái chiếc Bugatti đuổi theo sau,câu chuyện đang dở dang và hắn còn nhiều điều muốn nói cùng Châu Tuệ,cô không thể nào cứ bỏ hắn mà đi như vậy được!
…
Phong Lâm Vũ cho xe dừng lại trước cổng trang viên Châu gia.
Lúc này Châu Tuệ đã về đến nhà và toàn bộ hệ thống đèn đã được bật sáng.
Vì vẫn chưa có được số điện thoại mới từ Châu Tuệ nên Phong Lâm Vũ cứ thế mà đứng trước cổng trang viên la toáng lên ầm ĩ:
- Châu Tuệ!Em ra đây gặp anh một lát!Anh vẫn còn nhiều điều chưa nói hết với em!
Châu Tuệ định bỏ ngoài tai tiếng gọi vang vọng của Phong Lâm Vũ nhưng không thể cứ để hắn đứng đấy tiếp tục gào thét mà bỏ lên tầng ba mở cửa sổ ban công nói vọng xuống chỗ hắn đang đứng:
- Anh về đi!Tôi sẽ không ra gặp anh đâu!Chúng ta không còn gì để nói nữa cả!
Phong Lâm Vũ nghe thế liền hô hoán:
- Anh không về!Em không xuống đây gặp anh thì anh sẽ không đi đâu cả!Anh sẽ đứng ở đây đến khi trời sáng đợi em!
Những tưởng sẽ làm lung lay ý định của Châu Tuệ vì câu nói ấy nào ngờ trái lại sự kỳ vọng của Phong Lâm Vũ chỉ là hai từ rất ngắn gọn từ cô:
- Tùy anh!
Phong Lâm Vũ ngỡ ngàng nhìn về cánh cửa ban công đã đóng lại.Tiếp theo đó là hệ thống đèn trong nhà đều đã vụt tắt.
Hắn tự hỏi lòng không phải là Châu Tuệ cứ thế mà bỏ mặc hắn đứng đợi trước cổng trang viên mà đi ngủ đấy chứ?
Phong Lâm Vũ kiên quyết không rời đi mà hô hoán vang vọng mong muốn Châu Tuệ nghe thấy:
- Châu Tuệ!Anh sẽ đứng đây đến sáng thật đó!
Đáp lại lời Phong Lâm Vũ chỉ là bốn bề im bặt của màn đêm vây phủ.
Dẫu biết không thể lung lay khiến Châu Tuệ ra gặp mình nhưng Phong Lâm Vũ vẫn kiên quyết không chịu rời đi.
Cứ thế một tiếng,hai tiếng rồi ba tiếng đồng hồ trôi qua hắn vẫn đứng như pho tượng đợi chờ trước cổng trang viên của Châu gia với tất cả sự kiên nhẫn.
Lúc này mây đen ùn ùn kéo đến tiếng sấm chớp rền vang cả một vùng trời báo hiệu cho trận mưa to sắp diễn ra.
Từ khi những giọt mưa rớt rơi lộp độp trong sự thưa thớt khiêm tốn đến khi phủ lấy cả bầu trời trong làn nước xối xả không ngừng trút xuống thì Phong Lâm Vũ vẫn đứng ở trước cổng trang viên mà run rẩy với một tư thế không đổi.
Hắn đã ướt như chuột lột từ đầu đến chân,nước mưa từ vầng tóc lòa xòa trước trán nhỏ từng giọt làm cay nhòe mắt hắn và từng đợt gió lạnh thoảng qua càng gia tăng thêm cái lạnh buốt đến cắt da cắt thịt hiện tại.
Phong Lâm Vũ đã hy vọng phía cửa sổ nơi ban công sẽ là một bàn tay khẽ vén lên chiếc rèm quan sát xem hắn đã về chưa?
Hoặc là tiếng bước chân vội vã cùng chiếc ô che nghiêng cho hắn trước màn mưa tầm tã.
Nhưng tất cả những điều mơ tưởng ấy đã không thành sự thật.Đã hơn sáu tiếng đồng hồ rồi!Hắn nghĩ ắt hẳn giờ này Châu Tuệ đã ngủ rất say.
Khi cơn mưa dần tạnh hạt thì cũng là lúc Phong Lâm Vũ thất thiểu bước lên xe cùng thân thể rét run cầm cập mà gối đầu lên chiếc vô lăng não nề.
Hắn nhận ra lời nói của Châu Tuệ khi nãy hoàn toàn là sự thật.Châu Tuệ đã thay đổi thật rồi!Chỉ có mình hắn là cố chấp tìm lại một ít hơi ấm từ trong quá khứ.
Châu Tuệ giờ đây đã trở nên lý trí và quyết gạt tên Phong Lâm Vũ ra khỏi cuộc sống của mình mặc cho hắn có cố tình đeo bám đến đâu.
Một Châu Tuệ mãi đuổi theo sau luôn quan tâm hắn từng miếng ăn giấc ngủ đã không còn nữa!
Phong Lâm Vũ chợt thấy lạ lẫm trước hình tượng lạnh lùng Châu Tuệ khoác lên người hiện tại nhưng dù thế nào thì hắn vẫn kiên quyết không thể buông tay cô.
Dù có bước qua sa mạc nắng cháy như thuở hồng hoang hay dằm mình dưới những tảng băng lãnh của kỷ thiên hà thì Phong Lâm Vũ vẫn chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có được tình yêu của Châu Tuệ thêm một lần nữa.