Những ánh đèn đường muôn màu thắp sáng khắp phố phường tô điểm nên cảnh sắc về đêm của Bắc Kinh thêm vẻ lung linh huyền ảo.
Chiếc Bugatti Divo vẫn mang theo nét nổi bật xa hoa lướt gió trên đại lộ tấp nập người qua.
Trợ lý Hạo Quân quan sát nét mặt trầm tư của Phong Lâm Vũ rồi dọ hỏi:
- Phong tổng!Lịch trình tiếp theo ngài muốn đến đâu?
Phong Lâm Vũ suy ngẫm một chút rồi đáp:
- Đến quán bar Nam thành!Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối tuần tôi cũng muốn hẹn Tống Vệ ra làm vài ly thư giãn với hắn!
Hạo Quân mỉm cười đáp:
- Trước khi chở ngài đến quán bar có thể cho tôi xin phép ghé vào ngã tư phía trước mua ít mỹ phẩm cho em gái được không ạ?Sẽ không làm mất nhiều thời gian!
Phong Lâm Vũ liền gật gù:
- Cậu cứ việc ghé vào đấy đi!Tôi cũng không vấn đề gì gấp gáp cả!Xem ra em gái cậu có ông anh tâm lý biết quan tâm thật đấy!
Hạo Quân gãi đầu đáp:
- Chả là em gái tôi hiện đang ở quê có việc chưa thể lên Bắc Kinh để săn voucher khai trương giảm đến 50% tất cả sản phẩm của công ty Thiên Á nên mới nhờ tôi mua giúp vài món!
Phong Lâm Vũ lấy làm ngạc nhiên:
- Nghe qua cách cậu mô tả thì dường như mỹ phẩm ở công ty ấy rất nổi tiếng?
Hạo Quân liền gật đầu:
- Vâng đúng là như vậy ạ!Nghe em gái tôi bảo rằng công ty Thiên Á những năm gần đây rất nổi tiếng ở lĩnh vực sản xuất mỹ phẩm dành cho phái đẹp!Trụ sở của họ đặt tại Hoa Kỳ,còn chi nhánh khai trương tôi sắp ghé qua là cửa hàng đầu tiên ở Trung Quốc!
Hạo Quân đánh tay lái thêm một đoạn thì cho xe dừng bên lề đường đối diện ngã tư phía trước:
- Phong Tổng ngồi trên xe đợi tôi khoảng 5 phút tôi sẽ quay lại ngay!
Phong Lâm Vũ nhìn về bóng dáng Hạo Quân thoăn thoắt tiến về cửa hàng mỹ phẩm đang nhộn nhịp khai trương rồi tự nhận xét lời trợ lý của mình nói qua về độ nổi tiếng của công ty mỹ phẩm này quả không sai.
Mọi người đang tranh nhau xếp hàng rồng rắn chỉ để săn được voucher của Thiên Á.
Với cương vị của một doanh nhân thì Phong Lâm Vũ ngầm đánh giá cao chiến lược marketing pr sản phẩm của Thiên Á tại thị trường tiềm năng như ở Trung Quốc như vậy đã rất thành công.
Hắn cũng khá tò mò về danh tính của người đứng sau thành lập nên thương hiệu mỹ phẩm đình đám hiện tại này rốt cuộc là vị cao nhân nào?
Ánh mắt của Phong Lâm Vũ chợt sững lại khi nhìn về dáng người phụ nữ ở phía trước cửa hàng mỹ phẩm lúc này. Truyện Hot
Cô ấy khoác trên người chiếc váy satin ánh tuyền xẻ cao khoe khéo đôi chân dài nuột nà cực phẩm kết hợp cùng bộ trang sức đá quý và kiểu tóc búi cao sang trọng đang tươi cười rạng rỡ nhận lấy vòng hoa chúc mừng khai trương từ mọi người.
Điều làm cho Phong Lâm Vũ phải thẫn thờ không phải vì vẻ đẹp vô cùng thu hút phát ra hào quang của nữ thần mà là người phụ nữ ấy có những đường nét trên gương mặt rất giống Châu Tuệ.
Phong Lâm Vũ vội mở cửa xe tự mình bước gần hơn về phía trước cửa hàng để kiểm chứng hình ảnh mình vừa trông thấy,trái tim hắn không ngừng đập liên hồi trong sự thổn thức mong chờ.
Và rồi giây phút được tận mắt chứng kiến người con gái ấy không ai khác đang đứng trước mắt mình chính là Châu Tuệ thì ngay tại khoảnh khắt này Phong Lâm Vũ có cảm giác như trái tim hắn đã được tái sinh thêm một lần nữa.
Phong Lâm Vũ nghẹn ngào cất vang tiếng gọi thu hút tất cả sự chú ý của mọi người:
- Châu Tuệ…
Tiếng gọi thất thanh của Phong Lâm Vũ phút chốc làm Châu Tuệ thoáng ngẩn ngơ.
Khi phát hiện hắn đang đứng cách mình chỉ vài bước chân và nhìn về cô với ánh mắt hoen đỏ như sắp khóc thì Châu Tuệ lại vội quay gót định rời đi.
Tuy nhiên bước chân của cô không nhanh bằng cái níu tay giữ chặt của Phong Lâm Vũ,hắn đã không kiềm được những giọt nước mắt đang lăn dài mà tha thiết gọi tên cô:
- Châu Tuệ!Đúng là em thật rồi!Đây không phải là giấc mơ!Em đã trở về bên anh thật rồi!
Châu Tuệ nhìn về phía cổ tay của mình đang bị Phong Lâm Vũ nắm chặt lấy rồi nhạt giọng đáp:
- Tiên sinh!Phiền ngài bỏ tay ra!
Phong Lâm Vũ vẫn nhất quyết không buông:
- Châu Tuệ!Em vẫn còn sống!Đúng như điều anh luôn dự cảm bao lâu nay là em sẽ không bao giờ bỏ anh mà đi như vậy được!Thật may mắn cuối cùng ông trời đã cho anh tìm gặp được em!Lần này anh sẽ giữ chặt lấy em không cho em rời xa anh thêm một lần nào nữa!
Châu Tuệ nhận thấy đám đông quan khách đang nhìn về phía mình tò mò bàn tán thì lấy làm khó xử mà cố thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt của Phong Lâm Vũ:
- Tiên sinh!Phiền ngài bỏ tay tôi ra!Mọi người đang nhìn về chúng ta!Hãy cân nhắc lấy hành động của mình!
Phong Lâm Vũ vẫn quyết giữ chặt cổ tay Châu Tuệ:
- Anh không buông ra đâu!Em đang định rời xa anh nữa sao?Châu Tuệ!Hãy quay về bên anh!
Trong khi Châu Tuệ đang cảm thấy vô cùng bối rối trước thái độ cương quyết của Phong Lâm Vũ thì ngay lúc này Kỳ An đã bước đến và buông giọng đanh thép:
- Phong thiếu gia!Anh hãy buông tay Châu Tuệ ra mau!Anh không thấy mình đang làm cô ấy đau sao?
Chợt nhìn thấy những vết hằn đỏ trên cổ tay Châu Tuệ lúc này Phong Lâm Vũ vội buông tay cô ra tỏ vẻ hối hận:
- Xin lỗi…Anh không cố ý làm em đau…
Châu Tuệ không màng đến lời xin lỗi của Phong Lâm Vũ mà quay gót bước vào bên trong cửa hàng.
Nhận ra khi nãy mình vì quá xúc động trước sự thật Châu Tuệ vẫn còn sống nên đã hành xử hơi quá khích,Phong Lâm Vũ cũng không muốn làm Châu Tuệ khó xử trước sự kiện đông người nên đành tạm lui về phía sau và tìm cơ hội thích hợp trò chuyện cùng cô.
Tính đến giờ đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua Phong Lâm Vũ vẫn kiên nhẫn ngồi trên xe đợi chờ buổi lễ khai trương của Châu Tuệ kết thúc.
Tâm trạng của Phong Lâm Vũ hiện giờ cực kỳ rối loạn,vừa vui mừng khôn xiết khi được gặp lại Châu Tuệ,vừa thấp thỏm lo âu khi nhận ra thái độ lạnh nhạt vừa rồi chứng tỏ cô vẫn chưa nguôi niềm căm hận dành cho hắn,lại vừa nhen nhóm sự hờn ghen khi Kỳ An vẫn tỏ ra thân thiết và quan tâm cô như ngày nào.
Ba năm nay Phong Lâm Vũ chưa từng nguôi niềm thương nhớ và day dứt bóng hình Châu Tuệ trong trái tim mình.
Hắn thầm cảm ơn thượng đế đã mang Châu Tuệ đến bên đời hắn một lần nữa.Từ nay trái tim hắn đã được hồi sinh,hắn tự nhủ bản thân không được phép phạm thêm bất kỳ sai lầm và đánh mất cô thêm một lần nào nữa.
…
Đến gần 11 giờ đêm thì buổi lễ khai trương cửa hàng đã kết thúc.Dòng người lần lượt xách trên tay những túi to nhỏ của mỹ phẩm Thiên Á ra về.
Châu Tuệ choàng tay ôm lên vai tạm biệt Kỳ An:
- Cám ơn anh đã đến dự lễ khai trương cửa hàng tối hôm nay!
Kỳ An nhìn về vết hằn đỏ trên cổ tay của Châu Tuệ lo lắng:
- Tay của cô không sao chứ?
Châu Tuệ khẽ lắc đầu:
- Không vấn đề gì đâu!Do làn da tôi mỏng dễ mẫn cảm thôi!
Kỳ An vẫn chưa hết lo lắng:
- Hay là để tôi đưa cô về?
Châu Tuệ khẽ cười:
- Tôi sẽ về cùng xe với Triệu Nhiên!Anh cứ yên tâm về trước đi!
Kỳ An đứng trò chuyện với Châu Tuệ thêm một lúc nữa thì lấy xe ra về,anh vẫn không sao yên tâm khi vừa nãy Phong Lâm Vũ đã có những biểu hiện khá cố chấp khi biết được sự thật Châu Tuệ vẫn còn sống.
Dù nhận ra thời gian sắp tới sẽ không hề yên ả cho mình và cả Châu Tuệ nhưng Kỳ An không có ý định sẽ thoái lui.
Dù là Phong Lâm Vũ hay bất kỳ người đàn ông nào gây trở ngại cũng không ngăn cách được tình yêu anh dành cho Châu Tuệ hiện tại.Anh cũng không cần tỏ ra nhân nhượng mà thay vào đó là chấp nhận dấn thân giành lấy tình yêu của mình.
Khi đã chào tạm biệt tiễn Kỳ An ra về thì Châu Tuệ lại đứng chờ xe của Triệu Nhiên đến đón.
Lúc này vòng tay rắn chắt từ phía sau đã bước đến ôm lấy cô.
Nhận ra chiếc đồng hồ Richard Mille quen thuộc do đích thân mình lựa chọn trên cổ tay người đàn ông khiến Châu Tuệ thoáng bàng hoàng rồi la toáng lên:
- Phong Lâm Vũ!Thả tôi ra!
Đáp lại tiếng la thất thanh của Châu Tuệ là cú xoay người của Phong Lâm Vũ về phía trước áp đôi tay ôm lấy gương mặt của cô mà trượt dài lên đôi môi hoa đào những nụ hôn gấp gáp.
Châu Tuệ cố né tránh bờ môi khô lạnh của Phong Lâm Vũ đang áp sát lên môi mình:
- Ưm…Buông tôi ra…
Dường như không cách nào ngăn được hành động điên rồ của Phong Lâm Vũ hiện tại Châu Tuệ chỉ còn có thể giáng bạt tai thật mạnh vào mặt hắn kèm tiếng quát lớn:
- Anh nổi cơn điên gì thế hả?
Có ai ngờ cái bạt tai của Châu Tuệ không khiến Phong Lâm Vũ tỉnh táo mà còn làm cho hắn ôm siết lấy cô trong vòng tay mình chặt hơn mà thô bạo cắn mút lên bờ môi mềm những nụ hôn nồng nhiệt hơn khi nãy.
Cảm giác ngột ngạt không thể hô hấp khi khoang miệng ngập tràn những nụ hôn của Phong Lâm Vũ đang tùy tiện chiếm lấy khiến Châu Tuệ càng thêm tức giận.
Một cái bạt tai nữa được giáng vào mặt Phong Lâm Vũ kèm theo tiếng hét phẫn uất của Châu Tuệ:
- Anh có thôi đi không?
Phong Lâm Vũ nhìn về Châu Tuệ đầy trách móc:
- Sao em lại ôm Kỳ An?Anh không cho phép em chạm vào bất kỳ người đàn ông nào khác!