Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 91: Mẹ Mất Con Rồi!




Trong khi đang ra sức giễu cợt nỗi đau của Phong Lâm Vũ thì những tiếng gọi vang vọng từ chất giọng quen thuộc của Tiệp Trân ở phía gian phòng khách lúc này khiến Đặng Thiên phải nhíu mày lẩm nhẩm:

- Con đàn bà này còn dám đến đây nữa sao?

Đặng Thiên khẽ chậc lưỡi rồi hạ cánh cửa mật thất rời bước tiến về phía gian phòng khách nơi có Tiệp Trân đang dáo dác tìm mình.

Vừa nhìn thấy Đặng Thiên thì Tiệp Trân đã vội siết chặt lấy tay của hắn:

- Đặng Thiên!Anh đây rồi!

Đặng Thiên nhìn về gương mặt đầy rẫy những vết sẹo ngang dọc còn đỏ lói những mảng thịt chưa kéo da non của Tiệp Trân thì tỏ rõ vẻ kinh tởm trong ánh mắt.

Hắn vội gạt tay Tiệp Trân ra rồi gằn giọng:

- Cô còn đến nơi đây làm gì?

Tiệp Trân vội run giọng nhìn Đặng Thiên với ánh mắt khẩn thiết:

- Em đến báo cho anh biết tin vui…Đặng Thiên!Em đã có thai rồi!

Đặng Thiên thoáng sững sờ trước những lời Tiệp Trân vừa thốt ra:

- Cô nói sao?Cô đã mang thai?

Tiệp Trân vội đáp:

- Đó là sự thật!Em đã mang thai con của chúng ta rồi!

Đặng Thiên lấy lại vẻ điềm nhiên tiếp tục hỏi:

- Chẳng phải bao nhiêu năm nay cô vẫn duy trì các phương pháp tránh thai sao?Đột nhiên đến đây báo tin mình đã mang thai là như thế nào?

Tiệp Trân nắm lấy tay Đặng Thiên nhìn hắn với ánh mắt ngập tràn niềm hy vọng:

- Em sơ suất quên uống thuốc tránh thai trong lần quan hệ của chúng ta gần đây!Nhưng không sao cả!Đứa con này đến rất đúng lúc!Đặng Thiên à!Đứa con sẽ là sợi dây gắn kết giúp chúng ta xóa bỏ những mâu thuẫn trước đó!Chúng ta hãy quên hết chuyện cũ và bắt đầu lại từ đầu được không anh?

Đặng Thiên một lần nữa hất mạnh tay của Tiệp Trân ra khỏi người mình rồi nhạt giọng đáp:

- Tiệp Trân!Cô nghĩ là tôi sẽ tin đứa trẻ trong bụng cô là con của tôi sao?Cô một lúc ăn nằm cùng hai thằng đàn ông thì làm sao lại dám khẳng định đó không phải là con của Phong Lâm Vũ?

Tiệp Trân cố nén lại sự uất ức run giọng nói:

- Đặng Thiên!Em đã từng nói rõ với anh rồi!Từ lúc gặp lại Phong Lâm Vũ đến nay em và anh ta chưa phát sinh bất kỳ lần quan hệ nào cả!Phong Lâm Vũ vẫn tôn trọng em chờ đợi em tự nguyện chứ không giống như những gì anh đang suy đoán!Đứa bé trong bụng em chính là con anh!Là máu mủ của anh!

Đặng Thiên vẫn giữ tông giọng lạnh nhạt:

- Cứ cho là đứa bé trong bụng cô là con tôi thì đã sao?Cô đừng hòng dùng nó để trói buộc tôi và hy vọng tôi vì đứa con này sẽ trở về bên cô như xưa!

Tiệp Trân ngỡ ngàng khi nghe qua từng lời Đặng Thiên vừa nói:

- Anh nói thế là có ý gì?Anh định ruồng rẫy chính đứa con ruột của mình hay sao?

Đặng Thiên cười lớn đáp lời:

- Cô nghĩ tôi thiếu người sinh con cho tôi à?Làm sao tôi có thể để cho người phụ nữ có gương mặt kinh tởm như loài quái vật hạ sinh đứa con của mình chứ?

Tiệp Trân siết chặt lấy cổ áo của Đặng Thiên mắt long lên tia phẫn uất cực hạn:

- Tôi có gương mặt như loài quái vật hiện tại không phải là do chính tay anh ban tặng hay sao?Tôi những tưởng sau khi mình báo tin đã mang thai cốt nhục của anh thì anh sẽ thay đổi quyết định và cùng tôi làm lại từ đầu!Đặng Thiên!Sao anh có thể tán tận lương tâm đến mức đó?

Đặng Thiên hất tay Tiệp Trân ra khỏi cổ áo mình rồi nhếch môi cười:

- Tôi cũng không ngại nói cho cô biết trong tuần sau tôi và Rose sẽ tổ chức lễ cưới!Cô ấy cũng đã mang thai con của tôi được ba tháng rồi!Và tất nhiên tôi chỉ mong chờ người phụ nữ có quốc tịch Mỹ sinh ra đứa con cho tôi!Còn cái bào thai vô tích sự trong bụng cô hiện tại muốn phá hay giữ thì tùy ý cô!Tôi không quan tâm đến và cũng đừng đến đây làm phiền tôi nữa!

Tiệp Trân không kiềm được sự uất hận giáng vào mặt Đặng Thiên bạt tai nảy lửa rồi gào lên:

- Thằng đểu cán!Anh có thể phũ bỏ hết mọi trách nhiệm dễ dàng như vậy sao?

Đặng Thiên nhếch môi cười trong sự bình thản:

- Cô lên cơn điên đủ chưa?Đủ rồi thì cút khỏi nhà tôi ngay!

Tiệp Trân trừng mắt nhìn về phía Đặng Thiên không cam tâm:

- Anh khá lắm!Ngay cả cốt nhục của mình mà anh vẫn có thể dứt bỏ một cách thẳng thừng đến như vậy!Tôi sẽ không cho anh được toại nguyện mà vui vẻ kết hôn cùng con đàn bà ấy đâu!Ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm gặp ả ta cho ả biết tất cả sự thật về mối quan hệ của chúng ta bao gồm cả bào thai tôi đang mang trong người chính là con của anh!Đặng Thiên!Anh thấy món quà cưới tôi chuẩn bị cho anh như thế nào?

Đặng Thiên sấn bước đến gần Tiệp Trân trợn mắt giận dữ gằn giọng:

- Mày vừa nói gì?Mày định tiết lộ toàn bộ sự thật cho Rose được biết?Mày định uy hiếp tao?

Tiệp Trân hoảng sợ bước lui về phía bức tường phía sau cất giọng run rẩy:

- Đặng Thiên…Anh…Anh định làm gì?

Đặng Thiên ghì chặt thớ tóc trên đỉnh đầu Tiệp Trân giật mạnh về phía trước rồi quát lớn:

- Đệch con mẹ mày!Tao sẽ làm cho mày không còn cơ hội đem cái bào thai này ra uy hiếp tao nữa!

Tiệp Trân hoảng sợ quỳ xuống chấp tay van nài Đặng Thiên:

- Em xin anh!Em xin anh đừng làm hại con em!Do là em trong lúc nóng giận nói năng hồ đồ rồi!Nếu anh không muốn nhận đứa con này thì em không bắt ép anh nữa!Mẹ con em sẽ rời khỏi anh thật xa!Đặng Thiên!Đây là máu mủ của anh!Em xin anh hãy tha cho em và con!

Đặng Thiên trợn mắt nở nụ cười man rợ bỏ ngoài tai tất cả sự van nài của Tiệp Trân lúc này:

- Muộn rồi!Mày đã có gan uy hiếp tao thì hãy tự nhận lấy bài học thật thích đáng đi!

Nói dứt lời thì Đặng Thiên liên tiếp vung những cú đạp không chút niệm tình với tốc lực kinh hoàng vào phần bụng dưới của Tiệp Trân.Hắn vừa vung ra những cú đạp vừa điên tiết hét lên:

- Mẹ kiếp dám uy hiếp tao!Mày nghĩ mày có đủ tư cách đó sao?Con đàn bà khốn kiếp!

Tiệp Trân cố che chắn cho bào thai trong bụng mà gào khóc van xin không ngừng:

- Đặng Thiên!Tha cho em!Em xin anh đừng làm hại đến con của chúng ta!

Đặng Thiên làm ngược lại với tất cả lời van xin khẩn thiết từ Tiệp Trân lúc này,hắn liên tiếp tung ra những cú đạp mạnh vào bụng người phụ nữ đầu ấp tai gối cùng mình trong suốt 7 năm qua không một chút xót thương.

Đến khi Tiệp Trân không còn sức để kêu la,phía dưới cửa mình ồ ạt xuất huyết thành vùng máu tanh tưởi thì hắn mới hả giận mà dừng lại những cú đạp kinh hoàng.

Nhìn thấy Tiệp Trân đã ngất lịm đi thì lúc này Đặng Thiên mới hạ lệnh cho thuộc hạ:

- Đem vứt con đàn bà này ra ngoài đường ngay lập tức!Mẹ kiếp làm chậm trễ thời gian đi thử y phục cưới của tao với Rose!

Đám thuộc hạ vâng lệnh lôi xếch Tiệp Trân ra khỏi gian phòng khách hiện tại,những vệt máu từ cửa mình chảy dài xuống gót chân thành những vệt đỏ thẫm trượt dài khắp sàn nhà.

Đám thuộc hạ vứt thân thể đang ngất lịm trong đau đớn của Tiệp Trân ở một góc ven đường gần đó.Lúc này trời đã nhá nhem tối và mây đen kéo đến sấm chớp rền vang báo hiệu cho cơn mưa nặng hạt đang chuẩn bị kéo đến.



Những giọt mưa không ngừng trút xuống trên khắp gương mặt khiến cho Tiệp Trân run rẩy dần mở mắt tỉnh thức.

Ả nhìn thấy mình đang nằm ở bụi cây ven đường xung quanh vắng lặng như tờ trong màn mưa đêm kéo dài dai dẳng.

Cảm giác đau bụng dữ dội ở phía bụng dưới khiến Tiệp Trân hoảng sợ nhìn xuống những vệt máu đỏ thẫm từ cửa mình đang ồ ạt xuất huyết không ngừng.

Tiệp Trân đưa tay xoa lên bụng gắng gượng ngồi dậy không ngừng run sợ tự trấn an thai nhi trong bụng:

- Con ơi…Con sẽ không sao đâu…Có mẹ ở đây…Con đừng sợ…

Tiệp Trân cố lê lết thân thể không còn chút sức lực của mình ra bên lề đường,hy vọng sẽ có người đi đường ngang đây ra tay cứu giúp.

Một lúc sau thì một chiếc ô tô sáng đèn dừng lại nơi Tiệp Trân đang ngất lịm giữa lòng đường.

Cặp vợ chồng trên chiếc ô tô vội chạy xuống đến cạnh Tiệp Trân lo lắng hỏi:

- Cô gì ơi cô có làm sao không?

Tiệp Trân chỉ có thể gắng gượng chút hơi thở yếu ớt đưa đôi tay thấm đầy máu tanh nắm lấy tay người đi đường run rẩy cầu xin:

- Làm ơn cứu con tôi với…

Cánh tay của Tiệp Trân vội buông xuống vì sức lực đã kiệt quệ khi ngất đi giữa màn mưa trong suốt hàng giờ liền.Bên tai ả vẫn có thể nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu đang vang lên inh ỏi cả vùng trời đêm tĩnh mịch.



Khi Tiệp Trân tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường ở bệnh viện,trên tay vẫn đang truyền dây dưỡng chất.

Cô y tá vừa trông thấy Tiệp Trân mở mắt thì nở nụ cười thân thiện:

- Cô tỉnh rồi à?Thấy trong người thế nào rồi?

Tiệp Trân vẫn còn choáng váng vì cơn đau đầu,đưa mắt nhìn ngơ ngác khắp xung quanh rồi dọ hỏi cô y tá:

- Sao tôi lại có mặt ở bệnh viện thế này?

Cô y tá liền đáp:

- Cô ngất giữa lề đường trong cơn mưa tầm tã tối qua!Người đi đường đã gọi xe cấp cứu đưa cô đến bệnh viện!

Như chợt nhớ ra điều quan trọng Tiệp Trân vội đưa tay sờ lên bụng mình rồi lo lắng hỏi y tá:

- Con…Con của tôi thế nào rồi?

Cô y tá nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Tiệp Trân thì ái ngại không nỡ nói ra sự thật.Tiệp Trân dường như phán đoán được điều gì bất ổn đã xảy ra liền vội vã hỏi:

- Làm ơn nói cho tôi biết!Con của tôi thế nào rồi?

Cô y tá khẽ thở dài rồi tần ngần đáp:

- Bào thai trong bụng cô không thể giữ được do tác động của ngoại lực!Chúng tôi rất tiếc!Mong cô hãy bớt thương tâm!

Tiệp Trân bàng hoàng lăn dài những giọt nước mắt trong nỗi đau khôn xiết:

- Con…Con tôi đã…

Cái gật đầu buồn bã của cô y tá lúc này như lời khẳng định nỗi đau mất con của Tiệp Trân đang trải qua không phải là cơn ác mộng.

Tiệp Trân ôm lấy bụng của mình rồi gào khóc gọi tên con thống thiết:

- Con tôi…Con của tôi…Con của tôi không còn nữa rồi…

Vì quá đau lòng trước cái chết đầy oan ức của con nên Tiệp Trân đã ngất lịm đi trong vòng tay của cô y tá.Tiệp Trân vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang đầy lo lắng bên tai mình lúc này:

- Cô ơi!Cô có sao không?Tỉnh lại đi cô ơi!