Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 73: Nỗi đau quá lớn





Châu Tuệ cùng Kỳ An đẩy xe lăn đưa bà Lạc Hà qua cổng bảo vệ rồi cùng nhau hướng mắt về công trình Lạc Châu Viên đang dần dần hiện ra.

Thế nhưng chỉ đi được vài bước thì hình ảnh khiến bà Lạc Hà cùng Châu Tuệ vô cùng ngỡ ngàng là năm,sáu chiếc xe cần cẩu đang ra sức công phá tất cả cảnh quan ở Lạc Châu Viên thành những đống gạch vụn tan hoang đổ nát.

Bà Lạc Hà không khỏi bàng hoàng nhìn về nơi từng lưu giữ bao hồi ức tốt đẹp của Châu gia đang bị tàn phá thảm hại trước sức công phá lớn của hàng loạt xe cần cẩu và máy xúc kèm theo những âm thanh ầm ĩ như muốn xé nát bầu trời lúc này.

Lạc Châu Viên nơi bà được tỏ tình lần đầu tiên,nơi diễn ra lễ thành hôn cùng người chồng quá cố,nơi sinh hạ ra Châu Tuệ,nơi hai vợ chồng bà cùng dìu dắt con gái mình tập tễnh những bước đi đầu tiên đã trở thành đống đổ nát mịt mù khói bụi không còn nguyên hình dạng.

Bà Lạc Hà đưa tay ôm lấy lồng ngực quặn thắt mà không ngừng thảng thốt nhìn về Châu Tuệ thốt lên từng tiếng ngắt quãng:

- Châu Tuệ…Tại sao…Lạc Châu Viên…lại trở thành thế này?

Châu Tuệ lúc này cũng đang sững sờ không hiểu vì sao Lạc Châu Viên lại bị phá hủy trầm trọng như vậy?

Nhìn thấy bà Lạc Hà đang ôm lồng ngực khó nhọc từng hơi thở khiến Châu Tuệ hoảng hốt trấn an:

- Mẹ ơi!Mẹ bình tĩnh lại đã!Con cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại như thế!

Châu Tuệ cùng Kỳ An vội chạy đến ngăn cản đám tài xế đang điều khiển xe cần cẩu và máy xúc lúc này:

- Các người dừng lại ngay!Ai cho các người tùy tiện phá hủy Lạc Châu Viên của chúng tôi?

Đám tài xế vẫn tiếp tục điều khiển xe cần cẩu phá nát toàn bộ cảnh quan chỉ thờ ơ đáp lời:

- Bọn tôi chỉ làm theo lệnh chủ nhân khu trang viên này thôi!Đã nhận đủ tiền thì phải hoàn thành công việc của mình chứ!

Châu Tuệ lập tức gào lên:

- Các người mau dừng tay lại cho tôi!Không ai được động đến Lạc Châu Viên của chúng tôi!

Từ phía xa bà Lạc Hà đã nghe được những lời Châu Tuệ thốt ra lúc này.Bà nhận ra được sự thật Lạc Châu Viên đã rơi vào tay người khác và bọn họ đang ngang nhiên tàn phá trang viên tâm huyết một đời của vợ chồng bà biến nó thành đống đổ nát ngổn ngang ngay trước mắt bà.

Bà Lạc Hà ôm lấy lồng ngực đang đau buốt lúc này mà không ngừng thổ huyết ướt đẫm lên chiếc áo len thêu hình hoa mai một màu đỏ thẫm.Hơi thở bà ngày càng trở nên nặng nhọc và yếu dần đi,bà cố đưa tay về phía Châu Tuệ gọi tên con gái nhưng không còn kịp nữa!Đôi tay bà buông xuống chiếc xe lăn rồi trút đi hơi thở cuối cùng đến lúc chết vẫn không thể nhắm mắt.

Kỳ An đang ra sức ngăn cản bọn tài xế xe cần cẩu cùng Châu Tuệ khi hướng mắt nhìn thấy bà Lạc Hà gục đầu ngồi trên xe lăn không còn cử động thì liền hoảng hốt thốt lên:

- Tiểu thư!Lão phu nhân không ổn rồi!

Châu Tuệ vội chạy đến xe lăn gào khóc lay gọi mẹ:

- Mẹ ơi!Mẹ sao thế này?Mẹ tỉnh lại đi mẹ ơi!

Kỳ An run rẩy sờ tay vào cánh mũi đã không còn hơi thở của bà Lạc Hà mà đau lòng nói với Châu Tuệ:

- Tiểu thư!Lão phu nhân đã mất rồi!

Châu Tuệ ôm lấy thi thể không còn sự sống của mẹ gào lên thảm thiết:

- Mẹ ơi!Con xin lỗi!Mẹ đừng bỏ con mẹ ơi!

Châu Tuệ vì quá đau lòng trước cái chết đột ngột của bà Lạc Hà mà ngất đi sau đó.Bầu trời Lạc Châu Viên trong phút chốc bao phủ một màu tang thương với những tiếng khóc xé lòng và nỗi đau thấu tận trời xanh.



Đặng Thiên cùng Tiệp Trân mặc lại quần áo sau cuộc mây mưa ướt át.

Tiếng chuông điện thoại báo đến khiến Đặng Thiên ngưng lại việc kéo khóa quần rồi nhàn nhã bắt máy.

Sau một hồi nghe được thông tin từ đám thuộc hạ báo cáo lại thì hắn tỏ rõ vẻ hả hê hài lòng trên gương mặt,trông thấy thế Tiệp Trân liền dọ hỏi:

- Có chuyện gì khiến anh tâm đắc đến thế?

Đặng Thiên liền cười phá lên tràng dài rồi đáp:

- Kế hoạch thành công mỹ mãn rồi!Mụ già ấy vừa thấy đống sắt vụn đổ nát của Lạc Châu Viên đã chết mà không kịp trăn trối!Châu Tuệ thì khỏi phải nói cũng biết cô ta đang vật vã đến mức nào!Sau chuyện này cô ta sẽ không còn thiết tha việc theo đuổi Phong Lâm Vũ và quấy phá chúng ta nữa!Bảo bối à!Em yên tâm rồi chứ?

Tiệp Trân sà vào lòng Đặng Thiên nũng nịu:

- Đúng là người đàn ông của em ngày càng tàn nhẫn rồi!

Đặng Thiên sờ lên cằm Tiệp Trân nhếch môi cười:

- Mụ già ấy lâm trọng bệnh như vậy sớm muộn gì cũng chết thôi!Anh chỉ là làm phước giúp mụ ta đi sớm hơn một chút!Sao hả bảo bối?Em sợ anh rồi à?

Tiệp Trân đưa tay vuốt lên ngực Đặng Thiên:

- Sợ gì chứ?Em vốn mê mệt gu đàn ông tàn nhẫn như anh!Chỉ sợ sao này đại sự thành công anh lại ruồng rẫy em thôi!

Đặng Thiên nhếch môi đáp:

- Bảo bối lo xa quá!Không có ngày ấy đâu!

Đúng lúc này cuộc điện thoại hiển thị danh bạ “Rose” gọi đến.Đặng Thiên thoáng sửng sốt cầm máy điện thoại đến nơi khác nói chuyện tránh tầm mắt của Tiệp Trân lúc này.

Sau khi kết thúc cuộc gọi thì hắn lại vui vẻ sà đến ôm Tiệp Trân vào lòng.Hành động khác thường của hắn khiến Tiệp Trân không khỏi thắc mắc:

- Anh yêu vừa gọi cho ai có vẻ bí mật như thế?

Đặng Thiên liền dịu giọng dỗ dành:

- Chỉ là chuyện liên quan đến công việc thôi!Sao vậy?Bảo bối có ý nghi ngờ anh sao?

Tiệp Trân khẽ cười:

- Không có!Em chỉ hơi thắc mắc thôi mà!

Mặc dù dạo gần đây nhận ra Đặng Thiên có phần khác thường,thi thoảng cơ thể lại ám mùi nước hoa lạ khiến Tiệp Trân không khó nhận ra thế nhưng ả vẫn một lòng tin tưởng hắn.

Kế hoạch đang diễn ra hết sức thuận lợi,ả tự nhủ bản thân ngoài việc phò trợ Đặng Thiên đạt được tham vọng sớm ngày thâu tóm Khải Hoàng thì không nên có những suy nghĩ không hay về hắn.



Châu Tuệ mặc tang phục ngồi thất thần bên di ảnh kết vòng hoa trắng của bà Lạc Hà.

Trong di ảnh mẹ đang nhìn cô cười thật tươi khiến cô không thể tin vào sự thật mẹ đã rời xa mình mãi mãi.

Trong thời gian diễn ra lễ tang là từng ấy thời gian cô liên tục ngất lịm trước nỗi mất mát quá lớn.Kỳ An và thím Trương phải liên tục thay nhau trông chừng sức khỏe Châu Tuệ mặt khác cùng nhau hoàn thành việc hậu sự cho bà Lạc Hà thật chu toàn.

Châu Tuệ hướng mắt nhìn đầy căm phẫn khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ đang mang vòng hoa đến viếng mẹ mình.

Đến ngày thứ ba diễn ra tang lễ của mẹ thì cuối cùng hắn cũng đã xuất hiện trước cô.

Châu Tuệ liền lao đến giáng vào mặt Phong Lâm Vũ bạt tay nảy lửa rồi gào lên thảm thiết:

- Anh còn dám vác mặt đến đây viếng mẹ tôi sao?

Phong Lâm Vũ chưa hiểu nguyên do vì sao khiến Châu Tuệ nổi giận như vậy liền ấp úng trả lời:

- Tôi chỉ vừa mới trở về sáng nay sau chuyến công tác ở Hàng Châu,khi hay tin mẹ qua đời thì tôi lập tức có mặt ở đây!Cô đang nổi giận vì sự chậm trễ của tôi sao?

Châu Tuệ siết chặt lấy cổ áo của Phong Lâm Vũ mà gào khóc:

- Không phải là anh luôn mạnh miệng nói Tiệp Trân yêu thích lối thiết kế ở Lạc Châu Viên nên mới không từ thủ đoạn để đoạt lấy sao?Thế nhưng rốt cuộc thì sao?Ả đàn bà đó đã cho người phá nát công trình Lạc Châu Viên ngay trước mắt mẹ tôi!Bà ấy chỉ mong muốn nhìn thấy Lạc Châu Viên một lần cuối cùng thôi!Sao các người lại nhẫn tâm để mẹ tôi chết đi trong sự tức tưởi đến vậy?

Phong Lâm Vũ tỏ vẻ bàng hoàng khi nghe những lời Châu Tuệ vừa nói:

- Cô nói sao?Tiệp Trân sai người phá nát Lạc Châu Viên?

Châu Tuệ không ngừng tuôn những dòng nước mắt phẫn uất nhìn về Phong Lâm Vũ:

- Mẹ tôi chết rồi!Chết không nhắm mắt!Như thế đã vừa lòng các người chưa?Phong Lâm Vũ!Tất cả cớ sự này đều do một tay anh gây nên!Nếu không vì anh mê muội Tiệp Trân lừa tôi ký tên vào hợp đồng mua bán Lạc Châu Viên thì tôi đã không để nó rơi vào tay của kẻ khác và mẹ tôi không phải ra đi một cách uất ức như vậy!

Phong Lâm Vũ mấp máy môi run giọng nói:

- Tôi vốn nghĩ là Tiệp Trân yêu thích Lạc Châu Viên!Tôi không biết về việc cô ấy cho người phá nát nó!Cô ấy cũng không nói gì với tôi cả!

Châu Tuệ càng gào khóc thảm thiết hơn:

- Sao các người lại đối xử với mẹ tôi như thế?Sao lại có thể tàn nhẫn như thế?

Châu Tuệ liên tục kêu gào đau đớn như muốn ngất đi.Kỳ An vội đến đỡ lấy cánh tay Châu Tuệ rồi quay sang nghiêm giọng nói với Phong Lâm Vũ:

- Phong thiếu gia!Hiện giờ tiểu thư đang rất xúc động!Tốt nhất là Phong thiếu gia nên rời khỏi đây!

Nhìn về cơ thể gầy yếu đang rét run lên từng cơn đau của Châu Tuệ lúc này khiến Phong Lâm Vũ cảm thấy xót xa xen lẫn sự day dứt.

Hắn tự hỏi có phải bản thân mình đã làm sai điều gì khiến tình cảnh rơi vào đến bước đường này hay không?Phong Lâm Vũ dợm bước quay đi tự nhủ đây không phải là lúc thích hợp có thể đối mặt với Châu Tuệ.

Khi bóng lưng của Phong Lâm Vũ đã khuất dần xa thì cũng là lúc Châu Tuệ ôm bụng kêu lên đau đớn,những vệt máu từ nơi cửa mình đỏ thẫm chảy dọc xuống đến gót chân.Kỳ An và thím Trương hoảng hốt đưa cô đến bệnh viện gần nhất.

Kỳ An bế Châu Tuệ trên tay tiến về phòng cấp cứu của bệnh viện,anh cùng thím Trương ngồi hàng giờ liền trước cửa phòng cấp cứu.

Sau hàng giờ chờ đợi thì đèn ở phòng cấp cứu đã vụt tắt.Lần lượt ê kíp bác sĩ bước ra và Châu Tuệ được các y tá đẩy băng ca chuyển về phòng hồi sức.

Kỳ An cùng thím Trương vội chạy đến hỏi về tình hình sức khỏe của Châu Tuệ:

- Bác sĩ!Tình hình của cô ấy như thế nào rồi?

Vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống buồn bã đáp:

- Tạm thời cô ấy đã không sao!Chỉ là đứa bé đã không thể giữ được nữa!Chúng tôi rất tiếc phải thông báo như vậy!

Kỳ An siết chặt bàn tay không khỏi đau lòng khi nghe từng lời vị bác sĩ vừa nói,nỗi đau mất mẹ còn chưa kịp nguôi ngoai thì Châu Tuệ lại phải đối mặt với nỗi mất mát tiếp theo.

Nghịch cảnh không ngừng đè nặng lên đôi vai gầy của người con gái anh yêu,Kỳ An tự hỏi mình có thể làm được những gì để có thể giúp Châu Tuệ chấp nhận và vượt qua những nỗi đau quá lớn.