Từng lời Phong Lâm Vũ thốt ra lúc này như những lưỡi dao sắt nhọn cứa vào tim Châu Tuệ.
Cô không còn giữ được bình tĩnh mà giáng thẳng bạt tai vào mặt hắn rồi gào lên giận dữ:
- Phong Lâm Vũ!Sao anh lại có thể thốt ra những lời như vậy?Đứa bé trong bụng em là con anh!Anh muốn đem lòng nghi kỵ chính giọt máu của mình hay sao?
Phong Lâm Vũ thoáng sững sờ trước cái tát tay của Châu Tuệ rồi lấy lại sự bình thản sau đó.Hắn quay gót rời khỏi nhà không quên để lại câu nói:
- Đứa bé có thực sự là giọt máu của tôi hay không thì hãy chờ đến ngày cô hạ sinh nó ra sẽ kiểm chứng được thôi!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ bước vội đi,phía xa vẫn còn nghe tiếng gào khóc của Châu Tuệ vang vọng:
- Phong Lâm Vũ sao anh không tin em?Đứa bé trong bụng em chính là con anh!Là con của anh!
Phong Lâm Vũ bước đến bãi gara rồi ngồi vào ghế lái trên xe,hắn đưa hai tay siết chặt lấy vô lăng mà không khỏi run lên bần bật vì những cảm xúc hỗn loạn lúc này.
Việc Châu Tuệ có thai đối với hắn mà nói đó là một sự đả kích rất lớn,trong lòng hắn dấy lên hàng loạt nghi hoặc rốt cuộc bào thai mà Châu Tuệ đang mang trong người có phải là giọt máu của hắn không?
Những hình ảnh ôm ấp nhau trên giường của Châu Tuệ cùng Kỳ An vẫn bám miết lấy tâm trí hắn từng ngày.Hắn tự hỏi sự nghi ngờ của mình đối với thai nhi trong bụng Châu Tuệ có gì là sai khi rõ ràng hắn không phải là người đàn ông duy nhất của cô?
Phong Lâm Vũ siết chặt tay đấm mạnh vào vô lăng liên tiếp như muốn trút bỏ đi sự bức bối trong nội tâm cực kỳ bấn loạn lúc này.
Sau khi trấn tĩnh được tinh thần thì Phong Lâm Vũ đánh tay lái điều khiển xe rời khỏi trang viên Châu gia.
Hắn chỉ muốn tránh gặp mặt Châu Tuệ trong một vài ngày để tâm trạng cả hai thực sự bình ổn trở lại.
Điều hắn không muốn tin lại là điều cô luôn quả quyết và bắt hắn phải thừa nhận,Phong Lâm Vũ cho rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để cả hai có thể đối mặt cùng nhau.
…
Đã gần một tuần trôi qua kể từ hôm Châu Tuệ thông báo về việc mình đã mang thai và sau khi xảy ra tranh cãi đêm hôm đó đã không thấy Phong Lâm Vũ quay trở về trang viên Châu gia nữa.
Châu Tuệ nằm trên giường đưa tay sờ lên bụng mình như đang muốn tâm sự cùng sinh linh bé bỏng chưa chào đời,nước mắt của sự tủi hờn pha lẫn xót xa ướt nhòa trên gối:
- Con đừng buồn!Cha không cần con thì còn có mẹ yêu con!Mẹ sẽ làm tất cả để con được hạnh phúc!
Được thủ thỉ cùng đứa con yêu là niềm an ủi cho Châu Tuệ lúc này,cô khép chặt đôi mi cố chìm vào giấc ngủ khi đã mỏi mệt vì bọng mắt sưng húp do đã khóc quá nhiều trong những ngày qua.
Cô đã từng nghĩ rằng đứa con mình mang trong bụng sẽ đem đến niềm vui bất ngờ cho Phong Lâm Vũ,nào ngờ đổi lại chỉ là sự lãng tránh và bỏ rơi mẹ con cô trong những ngày vừa qua của hắn.
Hết lần này đến lần khác Châu Tuệ đặt cược hy vọng vào Phong Lâm Vũ để rồi gặt lại cho mình những nỗi thất vọng đến ê chề.
Sự tổn thương lập lại nhiều lần để Châu Tuệ có thể nhận ra dù có cố sức tiến về phía sa mạc thì đổi lại cho mình chỉ là những vết bỏng rát khắp bàn chân và dần dà mất đi niềm tin xương rồng sẽ nở hoa trên mảnh đất khô cháy.
…
Sáng nay là một ngày thật đặc biệt với Châu Tuệ và mẹ mình.
Như lời đã hứa trước đó Châu Tuệ từ sáng đã vào bệnh viện thật sớm cùng Kỳ An đến đón bà Lạc Hà đến thăm Lạc Châu Viên.
Bà Lạc Hà mặc trên người chiếc áo len thêu hình hoa mai là món quà đầu tiên được người chồng quá cố tặng cho mình mà không khỏi xúc động nói với Châu Tuệ:
- Châu Tuệ con nhìn xem!Chiếc áo len này đã đi theo mẹ hơn 30 năm qua mà chất liệu vẫn còn tốt lắm!Mẹ nhớ lại đó là ngày đầu tiên cha con đưa mẹ đến Lạc Châu Viên vậy mà mất cả một ngày trời ông ấy cứ tỏ vẻ rụt rè rồi mới tặng mẹ chiếc áo len này kèm theo lời tỏ tình!Nhớ lại những kỷ niệm xa xưa ấy mẹ không tài nào quên được!
Châu Tuệ áp tay mình vào lòng bàn tay mẹ rồi mỉm cười:
- Lát nữa đây con sẽ đưa mẹ đến tham quan lại từng nơi mẹ đã có những hồi ức thật đẹp với cha!Con vẫn giữ nguyên kiến trúc Lạc Châu Viên như xưa nên tổng thể không có gì thay đổi cả!
Châu Tuệ cùng Kỳ An cẩn trọng dìu bà Lạc Hà lên xe rồi đánh tay lái hướng đến Lạc Châu Viên.Suốt quãng đường đi hôm đó bà Lạc Hà liên tiếp nở những nụ cười mãn nguyện,thời khắt gần đất xa trời được nhìn thấy Lạc Châu Viên lần cuối chính là tâm nguyện lớn nhất trong đời bà.
…
Khi đã đến Lạc Châu Viên thì Châu Tuệ cho xe vào bãi đậu gần đó rồi cùng Kỳ An tản bộ đẩy xe lăn đưa bà Lạc Hà tiến vào bên trong.
Tuy nhiên khi ba người chỉ vừa dợm bước đến cổng thì đã bị bảo vệ ngăn lại:
- Này các người đi đâu đấy?Có xin phép ai chưa mà vào đây?
Bà Lạc Hà chợt cảm thấy khó hiểu nhìn về Châu Tuệ như muốn hỏi vì sao vào trang viên của gia đình lại phải xin phép đến bảo vệ làm gì?
Châu Tuệ cố ý giấu mẹ về sự thật Lạc Châu Viên nay đã thuộc về quyền sở hữu của Tiệp Trân nên đã quay sang mẹ trấn an:
- Để con đến nói với bảo vệ vài tiếng!Chắc bọn họ mới chuyển ca trực ngày hôm nay nên không hiểu rõ chúng ta là ai!
Châu Tuệ liền bước đến cổng nói thật khẽ với bảo vệ:
- Tôi là chủ cũ của Lạc Châu Viên!Hôm nay tôi đưa mẹ vào bên trong tham quan một lát rồi sẽ ra ngay!
Người bảo vệ trực cổng liền lắc đầu:
- Chủ cũ gì chứ?Tôi chỉ quan tâm đến chủ hiện tại khu này thôi!Cô ấy có căn dặn là không cho phép người lạ mặt bước vào Lạc Châu Viên!
Ngoái nhìn vẻ mặt bất an của bà Lạc Hà lúc này khiến Châu Tuệ ra sức xuống nước nài nỉ,cô giúi vào tay bảo vệ những tờ tiền mệnh giá cao rồi nói:
- Phiền anh giúp tôi với!Chúng tôi chỉ vào thăm một lát rồi sẽ ra ngay!
Người bảo vệ trông thấy tiền thì sáng rỡ cặp mắt nhưng vẫn vờ tặc lưỡi:
- Thôi được rồi!Cô chờ một chút để tôi gọi cho cô chủ xin ý kiến đã!Mà cô tên là gì vậy?
Châu Tuệ liền đáp:
- Tôi họ Châu tên Tuệ!
Người bảo vệ nhấn phím điện thoại,sau khi nghe thấy giọng Tiệp Trân trả lời thì liền trình báo:
- Thưa cô chủ!Có người phụ nữ tên là Châu Tuệ tự xưng là chủ cũ của Lạc Châu Viên muốn đưa mẹ vào bên trong tham quan ạ!Không biết ý kiến của cô chủ thế nào?
Tiệp Trân lúc này đang ưỡn ẹo cùng Đặng Thiên mây mưa trên giường,ả đưa điện thoại ra xa hỏi ý kiến của Đặng Thiên về việc bảo vệ vừa gọi đến.Khi đã nhận được cái gật đầu của Đặng Thiên thì Tiệp Trân tiếp tục nói với bảo vệ:
- Được rồi!Cho cô ta vào đi!
Được sự chấp thuận của Tiệp Trân thì người bảo vệ liền vui vẻ ấn công tắc điều khiển thanh rào chắn lên cao cho phép Châu Tuệ đưa mẹ vào bên trong Lạc Châu Viên.
Châu Tuệ vui mừng đến nói với mẹ:
- Mọi việc ổn cả rồi!Bây giờ con đưa mẹ vào nhé!.
Bà Lạc Hà khẽ mỉm cười hài lòng:
- Được rồi!Chúng ta cùng vào thôi!
…
Cũng trong lúc này tại phòng vip khách sạn Tiệp Trân và Đặng Thiên thỏa thích lăn giường cùng nhau.
Tiệp Trân rướn người nhận những đợt tấn công vào bên dưới của Đặng Thiên vừa rên rĩ vừa thì thầm hỏi bên tai hắn:
- Anh dễ dàng cho Châu Tuệ đưa mẹ vào tham quan Lạc Châu Viên như thế ắt hẳn là đã sắp xếp sẵn kế hoạch gì rồi đúng không?
Đặng Thiên bên trên la liếm khắp bầu ngực của Tiệp Trân,bên dưới không ngừng thúc đẩy hạ vật vào nơi tư mật của ả mà nở nụ cười thừa nhận:
- Bảo bối đúng là thông minh!Cứ để cô ta đưa mẹ vào bên trong tham quan đi!Anh đã chuẩn bị màn chào đón hết sức nồng hậu dành cho Châu Tuệ rồi!
Đặng Thiên nói dứt lời thì đắc ý ấn sâu hạ vật vào huyệt thịt của Tiệp Trân mà tấn công kịch liệt hơn khiến ả liên tục kêu rên trong cơn khoái lạc,hắn nhíu lại đôi mắt sâu thẳm mà thầm tự đắc trong thâm tâm:
“Châu Tuệ!Lần này thì tôi sẽ khiến cô chết tâm hoàn toàn vì Phong Lâm Vũ!”