Tại biệt thự Hỏa Sơn-Căn cứ điểm tập đoàn Bạch Ưng.
Kỳ An ngồi đối diện với Bạch Tử Sâm,ánh mắt đanh lạnh nhìn theo từng cử chỉ của lão lúc này.Bạch Tử Sâm tay nâng chung trà uống trước một ngụm điềm nhiên cất vang giọng nói với Kỳ An:
- Đây là trà sen hảo hạng ở Giang Nam!Cậu dùng thử xem hương vị thế nào?
Kỳ An nhếch môi đáp:
- Tôi không đến đây để uống trà!Nguyên văn nội dung tin nhắn ông gửi đến là muốn cùng tôi thương lượng việc liên quan đến Châu Tuệ nên bây giờ cứ nói thẳng vào vấn đề chính đi!
Bạch Tử Sâm đặt chung trà xuống rồi khẽ thở dài:
- Sao cậu không có sở thích thưởng trà như mẹ cậu vậy?Vị trà bà ấy thích nhất cũng là loại này đấy!
Gương mặt Kỳ An chợt biến sắc khi nghe qua lời Bạch Tử Sâm vừa nói:
- Ông biết gì về mẹ tôi và sở thích của bà ấy kia chứ?
Lúc này Bạch Tử Sâm đặt trước mắt Kỳ An tấm ảnh đã nhuốm màu thời gian rồi cất giọng trầm buồn:
- Cậu có nhận ra hai người trong ảnh không?Đó là ảnh ta chụp cùng Kỷ Lam cách đây hơn hai mươi năm!
Nghe Bạch Tử Sâm vừa nhắc đúng tên mẹ mình và nhìn thấy những đường nét quen thuộc trên gương mặt của bà khiến Kỳ An không khó để nhận ra.
Tay anh khẽ run cầm lấy tấm ảnh,giọng hơi nghẹt nơi đầu mũi cất giọng hỏi:
- Sao ông lại chụp ảnh cùng mẹ tôi?Ông có quan hệ gì với bà ấy?
Bạch Tử Sâm vẫn giữ nguyên tông giọng trầm buồn khi hồi tưởng lại quá khứ:
- Ta và mẹ cậu vốn là thanh mai trúc mã từ bé!Khi bước qua tuổi 20 thì ta đã ngỏ lời yêu với Kỷ Lam và may mắn đã được bà ấy nhận lời!Khi đã yêu nhau được 5 năm thì cũng chính ta là người phụ bạc bà ấy để chọn kết hôn với vị Tiểu thư gia thế giàu có bậc nhất ở Bắc Kinh lúc bấy giờ.Đến khi kết hôn xong thì ta theo gia đình vợ đến Bắc Kinh lập nghiệp,từ đó ta cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bà ấy!
Kỳ An nhìn Bạch Tử Sâm rồi cười lạnh:
- Ông kể với tôi những điều ấy để làm gì?
Đến lúc này thì Bạch Tử Sâm không còn giữ được bình tĩnh mà nắm chặt tay Kỳ An run giọng nói:
- Kỳ An!Con hãy nghe cho rõ những gì ta sắp nói ra!Lần đầu nhìn thấy con tại biệt thự Hỏa Sơn ta đã rất bất ngờ khi nhận ra gương mặt con quá đỗi giống ta thời trai trẻ!Con hãy nhìn vào tấm ảnh này đi!Có phải hai cha con ta rất giống nhau không?
Kỳ An hiện rõ nét sa sầm trên gương mặt,tay run bần bật cầm lấy tấm ảnh xưa cũ của Bạch Tử Sâm chụp cùng mẹ mình mà không thể thốt nên lời.
Bạch Tử Sâm run giọng nói tiếp:
- Để khẳng định điều mình dự cảm ta đã đem vết máu ngày hôm ấy con để lại hiện trường thực hiện xét nghiệm huyết thống cha con.Kỳ An à!Đúng như ta đã dự đoán!Con chính là con trai ta!Là máu mủ ruột thịt của ta!
Nghe đến những điều này thì Kỳ An đã không thể giữ được bình tĩnh,anh đứng bật dậy cùng khóe mắt hoen đỏ nhìn về phía Bạch Tử Sâm phủ nhận:
- Ông nói láo!Tôi không phải con trai ông!Đó hoàn toàn là điều bịa đặt!
Bạch Tử Sâm thở dài buồn bã đưa về phía Kỳ An một số giấy tờ:
- Đây là kết quả xét nghiệm ADN của cha con ta!Con hãy nhìn cho rõ!Kết quả hiển thị 99,9%!Kỳ An à!Con hãy chấp nhận sự thật đi!Con chính là con ruột của cha!
Kỳ An cầm lấy mẫu giấy xét nghiệm rồi lập tức xé bỏ thành nhiều mảnh quẳng trước mặt Bạch Tử Sâm:
- Tôi không quan tâm đến việc này!Và cũng không bao giờ nhận một kẻ xấu xa như ông làm cha!
Bạch Tử Sâm khẽ thở dài,ánh mắt hiện rõ sự buồn bã xen lẫn áy náy:
- Ta biết mình có lỗi với con và Kỷ Lam!Ta đã phụ bạc bà ấy mà mưu cầu lấy hư vinh của sự giàu sang!Nhưng ta thực sự không biết về sự có mặt của con!Khi đưa ra đề nghị chia tay với Kỷ Lam bà ấy đã không nói với ta đang mang trong người cốt nhục của mình!Chắc là vì bà ấy rất hận ta!Phải!Một kẻ khốn nạn tệ bạc như ta rất đáng để căm hận!
Bạch Tử Sâm ôn tồn đặt hai tay lên vai Kỳ An rồi tiếp tục hạ giọng:
- Kỳ An à!Cha biết con rất căm hận cha nên tạm thời sẽ không muốn nhìn nhận hay tha thứ cho cha!Không sao!Cha sẽ cho con thời gian để tiếp nhận sự thật này!Cha hứa sẽ bù đắp tất cả cho con!
Kỳ An vội hất tay của Bạch Tử Sâm,khóe mắt đỏ hoen dấy lên sự căm hận:
- Tôi không cần ông phải bù đắp!Tôi không muốn dính dáng gì đến ông!Ông không những là kẻ khốn kiếp phụ bạc mẹ tôi mà còn là kẻ thù không đội trời chung của Thời Đại!Hạng người xấu xa như ông hãy cút khỏi tầm mắt tôi càng sớm càng tốt!
Bạch Tử Sâm liền chậc lưỡi:
- Kỳ An à!Con có thể phân định mọi chuyện rạch ròi một chút được không?Những gì tội lỗi cha đã gây ra cho mẹ con con thì cha sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp!Còn với bọn người Thời Đại cha không làm gì để phải hổ thẹn với chúng cả!Con không nhất thiết vì Thời Đại mà trở mặt với cha!
Kỳ An nhếch môi cười:
- Tôi là người đã ăn cơm của Châu gia mà lớn lên nên vốn xem Thời Đại là gia đình ruột thịt của mình!Ông có tư cách gì mà xen vào?Bọn người Bạch Ưng của ông luôn gây khó dễ cho Thời Đại và Châu Tuệ,ông không thấy hành động của mình quá đê tiện hay sao?
Bạch Tử Sâm cau mày đáp:
- Kỳ An!Tốt nhất là con nên tránh xa bọn người Thời Đại và không cần phải làm thuộc hạ thấp kém ở Châu gia nữa!Con hãy về Bạch Ưng cùng Tử Kỳ tiếp quản sự nghiệp của gia tộc và đừng cứ mãi nối giáo cho giặc như thế!Giữa chúng ta và Châu gia vốn có mối thâm cừu đại hận không thể nào ở cùng chiến tuyến được đâu!
Kỳ An đáp giọng đầy khinh nhạo:
- Ông nghĩ ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?Tại sao tôi phải từ bỏ Thời Đại và rời khỏi Châu gia để quay về tiếp nhận băng phái dơ bẩn của ông chứ?
Bạch Tử Sâm gằn giọng:
- Con luôn miệng bênh vực bọn người Châu gia nhưng có biết bọn chúng trong quá khứ đã gây ra những chuyện gì không?Hơn mười năm trước chính Châu Khiêm đã liên kết bè phái phản bội lại Bạch Ưng trong khi cha là người nâng đỡ và tạo điều kiện cho hắn có chỗ đứng trong giới Hắc đạo.Thậm chí còn tin tưởng hùn hạp làm ăn thì lại bị hắn biển thủ công quỹ khiến cha gần như mất trắng cả gia sản thời điểm ấy!
Bạch Tử Sâm nuốt nước bọt,cố kìm lại nỗi uất hận đang chực ập đến:
- Vậy con nói thử xem!Ai mới là kẻ dơ bẩn?Là kẻ ăn cháo đá bát không bằng loài súc sinh?Ta chỉ hận là cách đây mười năm không diệt trừ hậu hoạn của Châu gia tận gốc để bọn chúng âm thầm ươm mầm kết rễ lại còn tác oai tác oái tranh giành thị phần với Bạch Ưng như hiện tại!
Kỳ An siết chặt tay,khóe môi run lên bần bật:
- Ông vừa nói gì?Cách đây mười năm?Cuộc thảm sát ở Châu gia mười năm về trước là do ông gây ra sao?
Bạch Tử Sâm liền thừa nhận:
- Con nói không sai!Là do cha đích thân chỉ đạo thuộc hạ đến lấy mạng Châu Khiêm và gia đình hắn!Cha có lòng tốt muốn cả nhà hắn cùng nhau đoàn tụ dưới hoàng tuyền cùng một lúc nên đã chọn ngày sinh nhật con gái hắn mà ra tay!Đáng tiếc là bọn thuộc hạ lại chẳng làm nên tích sự gì!Chỉ lấy được mạng Châu Khiêm mà để xổng vợ và con gái hắn!
Kỳ An nghe những lời thốt ra từ miệng Bạch Tử Sâm lúc này thì đã không thể kiềm được cơn thịnh nộ.Anh đưa hai tay siết lấy cổ áo lão ta,tròng mắt lúc này chỉ còn là tơ máu giăng đỏ phẫn uất mà gào lên:
- Sao ông lại xuống tay với Châu gia?Ông đúng là loài cầm thú không còn tính người!
Bạch Tử Sâm vùng ra khỏi cái siết tay của Kỳ An,chỉnh sửa lại cổ áo rồi bình thản đáp:
- Con còn bênh vực Châu gia?Bọn người ăn cháo đá bát đáng có kết cục như thế!Ta dù sao cũng là cha đẻ của con!Sao con cứ muốn nối giáo cho giặc chống đối lại cha mình?Bạch Ưng mới là gia đình là cơ nghiệp của con!Theo lý mà nói con nên quay về Bạch Ưng cùng Tử Kỳ đưa cơ nghiệp gia tộc vượt qua mặt bọn người Thời Đại khốn kiếp ấy mới phải!
Lúc này từ phía xa Bạch Tử Kỳ một tay chống nạn khập khiễng bước đến,nghe những lời Bạch Tử Sâm vừa thốt lên hắn vô cùng hoảng loạn mà run giọng hỏi:
- Cha!Cha vừa nói gì?Tại sao cha lại muốn thằng nhãi này cùng con tiếp quản cơ nghiệp của Bạch Ưng?