Tiệp Trân tròn xoe mắt nhìn về phía Phong Lâm Vũ lúc này.
Cụm từ “Muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi!” thật sự mang rất nhiều hàm ý của hắn trong đó.
Suốt thời gian ngồi tại quán cafe Tiệp Trân không đưa ra lời phủ định cũng không vội trả lời trước lời đề nghị ấy.Chỉ có Phong Lâm Vũ là hướng nhìn Tiệp Trân với ánh mắt đầy ắp sự chân thành và cả niềm hy vọng nhận được sự đồng ý của cô trong thời gian sớm nhất.
…
Tối hôm ấy Phong Lâm Vũ đích thân lái xe đưa Tiệp Trân về tận nhà.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà chung cư có thiết kế khá bình dân và cũ kỹ.
Đoán được tâm trạng của Phong Lâm Vũ khi đang thất thần nhìn thấy nơi mình sinh sống khiến Tiệp Trân không khỏi ái ngại:
- Thực ra tòa chung cư này có vị trí di chuyển vào trung tâm khá dễ dàng mà an ninh lại rất tốt!Em đã sống ở đây hơn một năm qua!
Phong Lâm Vũ liền quay sang nói với Tiệp Trân:
- Anh muốn lên căn hộ tham quan nơi em đang sinh sống hiện tại!Em không phiền mời anh một tách trà nóng chứ?
Tiệp Trân vui vẻ đáp:
- Em còn chưa dọn dẹp lại và bên trong căn hộ còn khá bừa bộn!Chỉ sợ Phong thiếu gia không quen mắt thôi ạ!
Phong Lâm Vũ vội xua tay:
- Chỉ là uống tách trà tiện thể xem hoàn cảnh sống hiện tại của em như thế nào thôi!Em không cần câu nệ khách khí làm gì!
Tiệp Trân khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý.Cô đi trước làm người hướng dẫn cho Phong Lâm Vũ bước vào thang máy di chuyển lên căn hộ mà mình đang sinh sống.
Bước vào không gian chật hẹp bên trong căn hộ khiến Phong Lâm Vũ không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt.Trong lúc ngồi chờ Tiệp Trân pha trà thì hắn có thời gian quan sát không gian sống của cô một cách khái quát hơn.
Căn hộ vừa ẩm thấp vừa nhỏ hẹp chỉ đơn sơ vài món đồ nội thất ít ỏi đã ố màu theo thời gian khiến cho Phong Lâm Vũ không tránh khỏi cảm giác xót xa.Chứng tỏ thời gian vừa qua Tiệp Trân đã trải qua cuộc sống vô cùng khắt nghiệt.
Phong Lâm Vũ xoa lòng bàn tay lên tách trà nóng,nhìn về Tiệp Trân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tiệp Trân à!Em không thể tiếp tục sống ở không gian như thế này được!Ngôi biệt thự ở phía Đông Bắc Kinh của anh vẫn để trống nhiều năm qua anh sẽ sai người thu dọn tất cả hành lý của em chuyển đến biệt thự trong thời gian sớm nhất!
Tiệp Trân vội lắc đầu:
- Không cần đâu Phong thiếu gia!Em trước giờ ở căn chung cư này vẫn rất ổn nên không cần phải thay đổi chỗ ở gì cả!
Phong Lâm Vũ liền thở dài:
- Vì nguyên do gì khiến em liên tục từ chối anh như vậy?
Tiệp Trân ấp úng đáp:
- Chẳng phải Phong thiếu gia đã kết hôn rồi sao?Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ nên dừng ở mức bạn bè thì tốt hơn!
Phong Lâm Vũ nghe thế liền phá lên cười:
- Kết hôn sao?Thì ra em chính vì chuyện này mà luôn tỏ ra xa cách với anh!Nói chính xác là anh đang trong mối quan hệ hợp đồng hôn nhân thôi!Chỉ còn chưa đầy ba tháng là mọi thứ sẽ kết thúc!Chuyện kể ra thì dài lắm!Nhưng Tiệp Trân à em phải tin anh!Dù anh đã từng là kẻ phong lưu khốn nạn thế nào thì đối với em anh thực sự nghiêm túc!Anh không làm trò một chân đạp hai thuyền và em không phải lo ngại mình là kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của người khác!
Nói đoạn Phong Lâm Vũ buông tách trà đặt lên bàn rồi choàng qua ôm Tiệp Trân vào lòng:
- Đợi đến khi hợp đồng hôn nhân kết thúc anh nhất định sẽ cho em một danh phận xứng đáng!Em hãy tin ở anh và đừng đẩy anh ra xa nữa!
Tiệp Trân không nói gì thêm mà chỉ vòng tay ôm lấy Phong Lâm Vũ thể hiện sự thuận ý.
Trước khi ra về Phong Lâm Vũ không quên đặt nụ hôn nhẹ lên trán Tiệp Trân kèm theo lời dặn dò:
- Cuối tuần này anh sẽ sai thuộc hạ đến đón em về biệt thự phía Đông nên bắt đầu từ giờ em hãy thu dọn lại hành lý của mình là vừa!Ngoan ngoãn nghe theo lời anh!Anh sẽ sắp xếp thời gian đến thăm em thường xuyên!
Phong Lâm Vũ bịn rịn chia tay Tiệp Trân,trước khi ra về vẫn ngoái đầu nhìn lại nhiều lần.
Hắn thực sự sợ cảm giác của bốn năm trước lập lại một lần nữa,Tiệp Trân lại cứ thế không một lời từ biệt mà mất tăm khỏi cuộc đời hắn để lại cho hắn khoảng trống day dứt và khó hiểu trong suốt nhiều năm qua.
Lần này gặp lại Tiệp Trân,Phong Lâm Vũ tự nhủ bản thân phải hết mực quan tâm và báo đáp cô,không thể để cô thân gái dặm trường một mình phải lao tâm khổ tứ như thế nữa!
Tiệp Trân nhìn bóng lưng Phong Lâm Vũ khuất dần xa rồi chợt thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ lớp mặt nạ nặng nề trên gương mặt mình.Tiếp theo đó ả lục tìm danh bạ người có biệt danh “Darling” rồi gửi tin nhắn:
“Bước đầu tiếp cận con mồi đã thành công!Anh yêu à!Anh định thưởng cho em như thế nào đây!?”
…
Tại tòa nhà tập đoàn Khải Hoàng.
Phong Lâm Vũ đang thiu thiu ngủ trên ghế xoay thì bất ngờ thức giấc trước lời gọi thì thầm của Châu Tuệ:
- Chồng yêu!Dậy ăn cơm trưa nào!
Phong Lâm Vũ mơ màng thức giấc nhìn thấy Châu Tuệ liền hoảng hốt:
- Châu Tuệ!Sao cô vào phòng mà không gõ cửa gì vậy chứ?
Châu Tuệ ghé sát vào bên tai Phong Lâm Vũ rồi dọ hỏi:
- Sao lại phải gõ cửa?Anh sợ người khác nhìn thấy điều gì hay sao?
Phong Lâm Vũ vội đính chính:
- Tôi thì có thể làm ra điều gì khi ở văn phòng của mình chứ?Cô đừng nói vớ vẩn như thế!
Châu Tuệ không ngừng tra hỏi:
- Dạo gần đây anh rất chăm ăn diện so với trước đây!Lại còn hay đi sớm về trễ!Có phải anh đang cặp với tiểu tình nhân nào bên ngoài rồi hay không?
Phong Lâm Vũ hơi chột dạ rồi hắng giọng đáp:
- Sao cô lại dùng ngữ khí của người vợ đang ghen tuông với chồng mình như thế hả?Tôi có làm gì bên ngoài miễn là không vi phạm các điều khoản trong hợp đồng là được!Châu Tuệ!Bây giờ cô đang muốn quản cả tôi hay sao?
Châu Tuệ đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ áo Phong Lâm Vũ rồi khẽ cười:
- Sao anh lại tỏ ra tức giận như thế?Em chỉ là đang phản ứng đúng với tình cảm mình dành cho anh hiện tại thôi!
Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp:
- Xét về ghen tuông thì cô hoàn toàn không có tư cách ấy đâu!Cũng đừng lấy danh nghĩa người vợ giả tạm trên hợp đồng quản quá nhiều chuyện của tôi!
Nhận thấy bầu không khí đang trở nên căng thẳng Châu Tuệ liền tìm cách xoa dịu trạng thái của Phong Lâm Vũ:
- Không đề cập đến chuyện này nữa!Anh dùng cơm trưa đi!
Phong Lâm Vũ khẽ chậc lưỡi rồi mở nắp hộp cơm gấp thức ăn.Hắn cũng đã nhiều lần bảo với Châu Tuệ không nhất thiết ngày nào cũng đích thân mang cơm đến văn phòng như thế nhưng hành động lặp lại đều đặn của cô mỗi ngày khiến hắn chẳng buồn đoái hoài đến nữa.
Hắn cũng đã thẳng thắn từ chối và đặt rõ giới hạn giữa hai người nếu Châu Tuệ cứ nhất mực theo đuổi không buông thì hắn cũng không cách nào quản được.
Tâm trí Phong Lâm Vũ giờ đây chỉ ngập tràn hình bóng của Tiệp Trân.
Trong tuần dù bận rộn đến đâu hắn đều dành ra từ một đến hai ngày đến thăm và cùng Tiệp Trân đi ăn uống mua sắm.
Tiệp Trân vẫn cư xử dè dặt trước Phong Lâm Vũ chưa hoàn toàn mở lòng đón nhận nhưng hắn vẫn kiên nhẫn từng bước tiếp cận cô ta một cách thận trọng nhất.
Dù đã giải thích mối quan hệ giữa mình và Châu Tuệ chỉ là hợp đồng hôn nhân nhưng trong mắt Tiệp Trân thì Phong Lâm Vũ vẫn là người đàn ông đã lập gia đình.
Hắn không muốn gây thêm sức ép cho Tiệp Trân mà chỉ muốn thuyết phục cô ta tiếp nhận mình dù có mất thêm thời gian bao lâu đi nữa.
Tiệp Trân trong mắt hắn không chỉ là ân nhân mà còn là hồng nhan tri kỷ đáng được trân quý.Một lần vuột mất cô ta trong quá khứ đã là quá đủ!Phong Lâm Vũ tuyệt nhiên không để điều đó lập lại thêm một lần nào nữa!