Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 351: Điều trị




Tôi đang nằm trên giường trong một phòng bệnh rất cao cấp, tất cả đều mang sắc trắng, sạch

không tì vết.

Phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, còn có một chiếc máy to, giống như máy MRI trong bệnh

viện.

Tôi đang nằm trên giường, dưới người lót tấm khăn trải y tế màu xanh. Trước mặt tôi là một bác sĩ

mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang và găng tay y tế đang cẩn thận kiểm tra vết thương cho tôi.

Tôi vội hỏi: "Bác sĩ, Mộc Dịch sao rồi?"

Tôi rất lo cho Mộc Dịch.

Bác sĩ đáp với giọng nhàn nhạt: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Tôi chịu trách nhiệm chữa trị

cho cậu. Sau khi vết thương của cậu lành hẳn, cậu có thể rời khỏi đây".

"Cuộc điều trị này và tất cả mọi thứ ở đây, chỉ cần ký một thỏa thuận bảo mật là được".

Có vẻ như bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho tôi không biết chuyện của Mộc Dịch.

Tôi tin rằng với sức mạnh của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, Mộc Dịch chắc chắn có thể được

chữa khỏi.

Đã bịt tai tôi, đã bịt mắt tôi, lại còn phải ký thỏa thuận bảo mật gì chứ?

Đây chỉ là một phòng bệnh, có gì bí mật?

Tôi lại hỏi: "Còn có một cô gái khác đang hôn mê, cô ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ nói: "Đây không phải là việc mà bộ phận của chúng tôi phụ trách. Tôi chỉ điều trị vết thương

cho cậu. Khi cậu bình phục, tự nhiên sẽ có người đến tìm cậu".

Tôi tin rằng Lâm Ngọc Lam cũng không sao cả.

Bác sĩ chỉ đơn giản kiểm tra các vết thương bên ngoài, sau đó ấn vào mạch môn của tôi để kiểm tra

tình trạng cơ thể.

Một lúc sau, bác sĩ rất ngạc nhiên, nói: "Nội tạng của cậu bị tổn thương và mất rất nhiều máu.

Nhưng cậu lại rất tỉnh táo, có thể sống sót đến bây giờ".

“Lợi hại thật đấy!”

Bác sĩ tiếp tục kiểm tra cơ thể tôi, sau đó nói: "Cậu không phải là người tu luyện, nhưng cơ thể của

cậu đã từng được linh khí chuyển hóa".

"Linh khí luyện hóa cơ thể của cậu rất tốt, cho nên lần này khi linh khí làm tổn thương cơ thể cậu,

cơ thể của cậu có khả năng chống lại linh khí nhất định”.

Phải nói rằng bác sĩ này cũng có bản lĩnh đấy, nhưng ông ta dường như không phát hiện được cơ

thể tôi là thể chất dương.

“Ơ?”, bác sĩ lại sớm phát hiện ra sự khác thường: “Tại sao trong đan điền của cậu lại có dấu vết

của linh khí?”

“Cậu có thể tu luyện linh khí sao? Nhưng... thể chất của cậu còn chưa đạt tới trình độ đó".

"Nếu cậu thật sự có thể luyện hóa linh khí, vậy linh khí sẽ không thể thương tổn cậu".

"Kỳ thật đấy, quá kỳ lạ".

Linh khí và sức mạnh mà tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt vào đều được lưu giữ trong đan điền của tôi.

Lần này, tiên nữ Thanh Thuỷ đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình để bảo vệ Lâm Ngọc Lam và

tôi, nên bây giờ đan điền trống rỗng. Nhưng đan điền lưu giữ linh khí và sức mạnh đã trải qua nhiều

lần chuyển hoá, bác sĩ chắc chắn phải là người tu luyện mới có thể tìm ra những dấu vết này.

Nhưng bác sĩ cũng không hỏi quá nhiều, nhiệm vụ của ông ta là chữa trị vết thương cho tôi, có thể

ông ta còn không biết tôi là ai.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Thể chất của cậu rất tốt, sau một tuần điều trị, cậu sẽ hoàn toàn

bình phục, không để lại bất kì di chứng gì".

Nói xong, bác sĩ trực tiếp đỡ tôi xuống giường, ông ta ôm lấy tôi rồi đặt tôi lên bàn vận chuyển của

thiết bị cách đó không xa, sau đó ông ta đặt đầu và chân của tôi cho ngay ngắn.

Quần áo của tôi từ trên xuống dưới rách lỗ chỗ, có nhiều vết bỏng khác nhau. Ông ta cứ vậy mà

điều trị cho tôi luôn?

Tôi nói: "Bác sĩ, ông không cần phải xử lý quần áo và các vết thương ngoài của tôi sao?"

Bác sĩ cười, nói: "Không cần, phương pháp điều trị của chúng tôi rất tiên tiến, lát nữa cậu sẽ biết".

Tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc là điều trị kiểu gì?

Không xử lý vết thương, không xử lý bất kì chỗ nào cả, không sợ bị nhiễm trùng sao?

Bác sĩ nói: "Từ bây giờ, tôi sẽ chữa trị cho cậu. Cậu sẽ hoàn toàn hồi phục sau khi nằm trong thiết

bị này khoảng bảy ngày. Ngoài ăn uống đi vệ sinh ra, cậu sẽ phải nằm trong đó".

“Năm ngày nữa, tôi sẽ tới kiểm tra lại”.

Dứt lời, bác sĩ đi đến bên cạnh thiết bị, nhấn công tắc khởi động và một số các nút khác trên đó.

Bàn vận chuyển bắt đầu khởi động, đưa tôi vào bên trong thiết bị.

Cảm giác giống như chụp CT đầu.

Bác sĩ rời phòng mà không dặn dò gì thêm.

Tôi nhìn thấy hai hàng đá xanh nhạt to bằng nắm tay trên tấm kim loại bạc ở hai bên trái và phải

của đỉnh đầu.

Linh khí mạnh mẽ dần dần toát ra từ trong đá, quấn lấy cơ thể tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy toàn thân nóng lên, những luồng linh khí này không thoát ra từ lối ra của

thiết bị, chúng giống như có mắt mà quấn lấy cơ thể và đi vào theo vết thương của tôi.

Lẽ nào những viên đá này là linh thạch? Sau khi thiết bị này hoạt động, nó có thể thôi thúc sức

mạnh trong những linh thạch này?

Những linh khí này không phải là linh khí thuần túy, chúng dường như được trộn lẫn với những sức

mạnh khác, và những sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể tôi với mục đích chữa bệnh.

Tôi nóng hết cả người, cơn đau trên người tôi bắt đầu giảm dần.

Nhưng tôi cảm thấy rằng những linh khí này khác với linh khí bị tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt chửng.

Những linh khí bị tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt vào là linh khí đã được luyện hoá, còn những linh khí ở

đây hoàn toàn là ngoại lực. Chúng chỉ chữa lành vết thương của tôi chứ không tôi luyện cơ thể tôi.

Ở một góc của thiết bị, có một chiếc đồng hồ điện tử để xem ngày và giờ, bây giờ đã là một giờ

rưỡi sáng.

Tôi nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, tôi nghĩ rằng khi tôi giao bảo thạch cho Lữ Vô Thiện, ông

ta sẽ thả Lâm Ngọc Lam đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng Lữ Vô Thiện còn muốn giết tôi!

Có lẽ Lữ Vô Thiện đoán được nếu hôm nay ông ta thả Lâm Ngọc Lam ra, một ngày nào đó, tôi cũng

sẽ tìm ông ta trả thù. Cho nên, ông ta đã làm thì làm cho trót, biết được tôi rất quan tâm Lâm Ngọc

Lam, ông ta liền nghĩ cách cho tôi và Lâm Ngọc Lam bị nổ chết.

Lần này tiên nữ Thanh Thuỷ đã dồn hết sức mạnh để giải cứu Lâm Ngọc Lam.

Thù này, tôi nhất định sẽ trả!

Đợi sau khi vết thương của tôi hồi phục, việc đầu tiên tôi làm sẽ là tìm Hoàng Tiểu Tinh và giết anh

ta!

Sau đó dụ Lữ Vô Thiện ra, nghĩ mọi cách để giết chết ông ta!

Nghĩ đến đó, tôi bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dường như sức mạnh trước mặt có tác dụng thôi

miên.

Cảm xúc và suy nghĩ của tôi đều chìm đắm trong cảm giác ấm áp, thoải mái này, tôi dần thiếp đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi lại thấy đói cồn cào, xem ngày giờ thì đã mười giờ sáng ngày thứ ba.

Tôi thực sự đã ngủ hơn ba mươi tiếng.

Tôi thấy tình trạng đau nhức trên người đã thuyên giảm nhiều, có thể cử động được, vết thương

trên người tôi đều đã đóng vảy!

Ôi trời, chuyện gì thế này? Tại sao vết thương lại đóng vảy nhanh như vậy?

Nơi bị bỏng khó hồi phục nhất cũng đã đóng vảy!

Tôi thực sự kinh ngạc, sức mạnh bí ẩn này quá mạnh đi.

Tôi lập tức ra khỏi thiết bị, vận động xương cốt một chút, vẫn còn hơi đau nhưng vết thương đã hồi

phục hơn một nửa.

Chỉ là những thương tổn trong cơ thể vẫn cần phải điều trị thêm.

Tôi vào phòng tắm, đồ vệ sinh cá nhân rất đầy đủ. Tôi đi vệ sinh, tắm rửa đơn giản, tắm xong, tôi

cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Tôi nhìn mình trong gương, nước da nhợt nhạt, miệng khô, trông cứ như bị ốm nặng vậy.

Từ phòng tắm bước ra, tôi tìm thấy một vài chai nước tinh khiết trên chiếc bàn nhỏ trong góc.