Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 350: Di chuyển




Mộc Dịch nói gì cũng vô dụng, xem ra chế độ của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cực kì nghiêm

ngặt, tính nguyên tắc rất cao. Bọn họ chỉ phục vụ cho người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí,

còn những người khác bất kể là thân phận gì cũng sẽ không cung cấp.

Tôi không ngờ Mộc Dịch chỉ là cảnh sát thực tập, vụ án ở thôn chúng tôi còn là vụ án đầu tiên cô ta

phụ trách.

Mộc Dịch cắn răng, nói: “Đồng chí, bản thân tôi xin được chi viện cứu chữa cấp một và chi viện

nhân chứng liên đới”.

Đối phương ngạc nhiên hỏi lại: “K924, cô chắc chắn không?”

“Tôi chắc chắn”, Mộc Dịch vô cùng khẳng định.

Đối phương nói: “K924, nếu đề nghị chi viện của cô không phù hợp với hồ sơ, cô phải chịu trách

nhiệm trước pháp luật, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Tôi xác nhận lại một lần nữa, cô chắc chắn

đề nghị chi viện cấp một và chi viện nhân chứng liên đới?”

“Tôi chắc chắn”, Mộc Dịch khẳng định thêm lần nữa.

Đối phương nói: “Xin cô hãy dừng xe ở một vị trí hẻo lánh, không được để người khác phát hiện,

chúng tôi sẽ đến hiện trường trong vòng mười lăm phút”.

Đối phương cúp điện thoại.

Tôi hỏi: “Mộc Dịch, cô gọi cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao?”

“Ừ”, Mộc Dịch đáp: “Bây giờ chỉ có người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí mới có thể kịp thời

cứu chữa cho anh”.

“Mỗi một thành phố đều có căn cứ bí mật của Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra

công năng đặc dị, phục vụ cho người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.

“Chi viện vũ lực, chi viện cứu chữa, còn có chi viện phá án”.

“Chi viện cứu chữa là chi viện cho tất cả mọi người trong Cục. Bình thường chi viện bị thương nặng

hoặc là nguy hiểm đến tính mạng thuộc về chi viện cấp một, người của Chi cục sẽ đến chi viện

trong thời gian sớm nhất”.

“Chi viện vũ lực và chi viện phá án khá phiền phức. Người đề nghị gặp vấn đề trong lúc điều tra án,

bất kể là xin chi viện khi gặp phải kẻ địch mạnh hay điều tra vụ án không hoàn thành đúng thời hạn,

người đề nghị sẽ bị cấp trên phán định là hành động thất bại, sẽ bị trừ điểm hoặc thậm chí là bị

trừng phạt”.

“Chi viện của Cục điều tra hiện tượng huyền bí không cung cấp cho bất kì ai khác, dù đối phương

có thân phận cao quý thế nào cũng không cung cấp”.

“Đề nghị của tôi lần này là chi viện cứu chữa cấp một và chi viện nhân chứng liên đới, nghĩa là tôi bị

thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng, nhân chứng cũng bị thương nặng, có thể thuận tiện cứu

chữa cho nhân chứng”.

“Chủ yếu vẫn là tôi bị thương, nếu tôi không bị thương, sẽ không ai quan tâm đến anh”.

Nói xong, Mộc Dịch lái xe đến bờ đê không xa, dừng bên bờ một con suối nhỏ.

Tôi không hiểu hỏi: “Nhưng... cô không bị thương, cô lừa họ như thế, họ còn cứu chữa cho tôi được

sao?”

“Cho nên... tôi cần phải bị thương...”, Mộc Dịch tắt máy quay hành trình, lấy một con dao găm từ

trong túi ra, sau đó nhắm mắt, đâm mạnh vào bụng mình.

Tôi kinh ngạc hét lên: “Mộc Dịch...”

Ngay sau đó, Mộc Dịch rút dao ra, lại nhát thứ hai, nhát thứ ba... đâm vào cơ thể cô ta!

Sau khi đâm liên tục ba nhát, Mộc Dịch mở cửa sổ xe, dùng sức ném dao găm xuống suối...

Khóe miệng Mộc Dịch chảy máu, dựa vào chỗ ngồi, miệng vết thương chảy máu ròng ròng, hơi thở

yếu ớt...

“Mộc Dịch...”, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, đau đớn như bị kim đâm vào tim!

“Tại sao phải như vậy, tại sao!!!”, mắt tôi thấm ướt, nước mắt không kìm được rơi xuống...

“Vì sao lại ngốc như vậy, cô vì tôi có đáng không?”

“Tôi chỉ bị linh khí làm tổn thương cơ thể, không chết được đâu mà...”

Mộc Dịch cười rất miễn cưỡng, nói: “Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn bè...”

“Anh đã từng cứu tôi ở dưới hang động, đương nhiên tôi phải cứu anh”.

“Khi cơ thể bị linh khí làm tổn thương, nếu không kịp thời loại bỏ linh khí còn sót lại, nội tạng của

anh sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, sẽ giảm thọ, thậm chí là không thể tu luyện, hậu quả rất nghiêm

trọng”.

“Theo tuổi tác dần tăng lên, di chứng sẽ càng lúc càng nhiều, thậm chí thể chất còn không bằng

người bình thường”.

“Tôi phải cứu anh, nếu không, cả đời này coi như bỏ...”

Tôi không hiểu linh khí làm tổn thương cơ thể nghiêm trọng đến mức nào, nghe Mộc Dịch nói như

vậy, trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi.

Mộc Dịch vì tôi mà tự đâm liên tiếp ba nhát.

Cô ta ra tay rất dứt khoát, không chút nhíu mày. Nếu bảo tôi tự đâm mình, tôi không thể làm được.

Hô hấp của Mộc Dịch càng lúc càng yếu, nằm trên ghế không nhúc nhích.

Trong lòng tôi đau đớn vô cùng, nếu Mộc Dịch xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho mình.

Tại sao lại ngốc như vậy...

Tôi cố gắng tiến sát lại Mộc Dịch, kéo tay cô ta, nói: “Mộc Dịch, đừng ngủ, nhất định phải kiên trì!”

“Mộc Dịch, tuyệt đối đừng ngủ, nếu cô có chuyện gì, tôi cũng không sống một mình đâu!”

“Mộc Dịch, cô tỉnh lại đi...”

Trên ngực và trên bụng Mộc Dịch máu chảy đầm đìa, mất máu quá nhiều, nếu lúc này mà hôn mê

thì vô cùng nguy hiểm.

Mộc Dịch xuống tay rất nhẫn tâm, chi viện cứu chữa cấp một nhất định phải nguy hiểm tới tính

mạng mới được.

Không có tiên nữ Thanh Thủy, tôi không làm được gì cả.

Từ trước đến nay, tôi luôn dựa dẫm vào tiên nữ Thanh Thủy, bây giờ không có cô ấy, tôi hoàn toàn

bất lực.

Đến cả sức lực cầm máu cho Mộc Dịch tôi cũng chẳng có, chỉ có thể dùng tay đè lên vết thương

của Mộc Dịch.

Trong lòng tôi luôn cầu khấn, xin tất cả Thần Phật cho Mộc Dịch đừng xảy ra chuyện.

Vài phút sau, tôi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động kì lạ, nó truyền tới từ trên không trung.

Một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ đáp trên khoảng đất bằng phẳng cách chúng tôi hơn ba mươi

mét. Cánh quạt chuyển động rất nhanh, khiến dòng không khí xung quanh hình thành từng trận gió

mạnh.

Một người đàn ông trung niên hơi béo và hai người mặc áo khoác trắng nhanh chóng xuống khỏi

máy bay, khiêng theo cáng cứu thương.

Tôi không ngờ chi viện cấp một của Cục điều tra hiện tượng huyền bí lại là máy bay trực thăng.

Thảo nào tốc độ chi viện lại nhanh như vậy, tốc độ của máy bay trực thăng nhanh gấp mấy lần xe ô

tô.

Cục điều tra hiện tượng huyền bí là lực lượng của chính phủ, chính phủ có một chiếc máy bay trực

thăng cũng không lạ gì, vậy cũng có thể thấy chính phủ xem trọng người của Cục điều tra hiện

tượng huyền bí đến thế nào.

Người đàn ông trung niên mở cửa xe, cất giọng lạnh như băng: “K924, chúng tôi cần xác thực thân

phận”.

Người đàn ông trung niên cầm một thứ tương tự như di động đưa đến trước mặt Mộc Dịch, Mộc

Dịch ấn ngón trỏ lên đó.

Tít...

Cái máy kêu lên một tiếng, bên trên hiển thị hai chữ thông qua.

Người đàn ông trung niên nói: “K924 thông qua kiểm chứng thân phận, chi viện cấp một và chi viện

nhân chứng liên đới”.

“Đưa đi!”

Hai thanh niên mặc áo khoác trắng dìu Mộc Dịch dậy, đặt lên cáng cứu thương đưa tới máy bay.

Sau đó, hai người lại lấy cáng cứu thương ra, dìu tôi từ trong xe ra ngoài.

Bọn họ nhét nút tai cho tôi, dùng vải đen bịt mắt rồi mới khiêng tôi lên cáng.

Cuối cùng, một người cởi áo khoác ra, đắp lên người Lâm Ngọc Lam, ôm Lâm Ngọc Lam lên máy

bay.

Tôi nằm trên cáng, máy bay bay thẳng lên trời, nhanh chóng tiến về phía trước trong màn đêm mịt

mờ.

Trên đường đi, tôi không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả, cho dù thính lực của tôi cực

kì nhạy cũng không nghe được bất cứ tiếng động nào ở bên ngoài.

Mười mấy phút sau, tôi được người ta khiêng xuống máy bay, di chuyển đến một nơi nào đó.

Sau đó có người tháo vải đen trên mặt tôi xuống, lấy nút tai đi.