Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 196: Trở mặt




Tôi cười đáp: “Trai gái yêu nhau là tự do, bởi hai người có tình cảm với nhau thì mới có hạnh phúc”.

“Hơn nữa, Lưu Thiến không thích anh, hà tất phải cưỡng ép làm gì?”

“Dương Đông, chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu dưa chín ép không ngọt à?”

“Anh...”, Dương Đông không nói lại được tôi, nên chuyển qua nhìn Lưu Thiến, nói: “Lưu Thiến, em muốn đi theo Trương Sơn Thành thật sao?”

“Không sai”, Lưu Thiến vô cùng bình tĩnh, nắm chặt tay tôi, dựa sát vào người tôi, mặt vô cùng hạnh phúc, nói: “Lần trước ở khách sạn tôi đã nói với anh rồi, Trương Sơn Thành là bạn trai tôi”.

“Dương Đông, chúng ta không hợp nhau, anh hãy buông tay đi”.

Dương Đông phẫn nộ hét lên: “Trương Sơn Thành chỉ là một gã nông dân, một tên bác sĩ quèn, hơn nữa còn là một thằng du côn, thậm chí còn là thầy khai quang tiếng xấu khắp thôn!”

“Sao em lại thích người như anh ta chứ!”

“Anh hơn hắn hàng nghìn hàng vạn lần!”

Lưu Thiến vẫn bình thản nói: “Dương Đông, mỗi người có một gu riêng, dù Trương Sơn Thành là người thế nào thì tôi vẫn thích anh ấy”.

“Tôi với anh không đi chung một đường, chúng ta không thể bên nhau được”.

“Anh hãy từ bỏ đi”.

Lời của Lưu Thiến như nhát dao chí mạng găm vào tim Dương Đông, cũng vả thẳng vào mặt anh ta.

Không khí càng ngày càng ngột ngạt, dường như sắp nổ tung!

Giọng của Dương Quang lạnh như băng, anh ta nhìn chằm chằm vào chủ tịch thị trấn rồi nói: “Anh Hồng Vĩ, chuyện này anh giải thích thế nào đây?”

“Anh dạy được đứa con gái tài giỏi lắm!”

Chủ tịch thị trấn nghe thế thì nổi giận đùng đùng, nói: “Thiến Thiến, đừng có làm bừa!”

“Hai đứa đừng có làm những chuyện mất mặt như thế nữa!”

“Trương Sơn Thành, cậu biến khỏi đây ngay cho tôi!”

“Thiến Thiến, vào trong phòng ngay!”

Lưu Thiến không hề đi, mà tôi cũng không ra về. Hôm nay tôi phải đưa Lưu Thiến đi, không ai có thể cản được tôi hết!

Lưu Thiến cũng vô cùng kiên quyết, nói: “Bố, con không muốn lấy Dương Đông!”

“Hôm nay con sẽ không đính hôn với anh ta đâu!”

“Con muốn ở bên Sơn Thành!”

“Con...”, chủ tịch thị trấn tức đến xanh cả mặt, ông ấy gào lên: “Chuyện của con bố không thèm quản nữa, con muốn làm thế nào thì làm!”

Trước đó Lưu Thiến đã nói với chủ tịch thị trấn điều gì đó. Vì tai tôi rất thính nên tôi đã nghe được, Lưu Thiến nói với ông ấy, những nhân vật máu mặt ở đây đều do tôi mời đến.

Dù chủ tịch thị trấn có tin hay không thì hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn đứng về phía nhà họ Lưu, nên ông ấy không cần sợ người nhà họ Dương.

Hơn nữa ngay từ đầu, người nhà họ Dương đã ở thế yếu hơn, chưa từng thắng được lần nào. Chủ tịch thị trấn muốn làm bí thư, muốn âm thầm điều tra nhà họ Dương cũng như tung tích một người bạn đã mất tích của mình. Thế nên chủ tịch thị trấn cũng không có gì tiếc nuối, thà hi sinh hạnh phúc của con gái mình cũng nhất định phải điều tra chân tướng sự việc.

Bây giờ có nhiều nhân vật quyền thế đứng về phía nhà họ Lưu như vậy, chủ tịch thị trấn không cần sợ hay e ngại nhà họ Dương nữa. Ông ấy có thể đạt được mục đích của mình mà không cần hi sinh hạnh phúc của con gái.

Chỉ cần một trong số những người này đứng ra ủng hộ chủ tịch thị trấn, chắc chắn ông ấy có thể ngồi lên được cái ghế bí thư, đồng thời vạch rõ giới hạn với nhà họ Dương!

Thế nên, thái độ của chủ tịch thị trấn mới thay đổi.

Chủ tịch thị trấn nổi giận cũng chỉ là cố ra vẻ cho nhà họ Dương nhìn. Bây giờ ông ấy nói mặc kệ, cũng tức là ngầm cho phép Lưu Thiến thích làm gì thì làm.

Thái độ của chủ tịch thị trấn khiến người nhà họ Dương sửng sốt.

Dương Quang đen mặt, nói: “Hôn sự của Dương Đông với Lưu Thiến được định ra từ bé, sao có thể để chúng nó thay đổi tuỳ tiện thế được!”

“Còn ra cái thể thống gì nữa!”

“Trương Sơn Thành, bây giờ cậu cút ra khỏi nhà họ Dương ngay!”

Tôi nói: “Tôi đến chúc thọ bà, nếu bà đuổi tôi đi thì tôi sẽ đi. Nhưng người nhà họ Dương không có quyền đuổi tôi!”

Dù người nhà họ Dương nói gì thì tôi cũng bỏ ngoài tai, khiến Dương Quang tức đến sắp hộc máu.

Ông cụ nhà họ Dương cũng cố nhẫn nhịn, quay đầu lại nói với bà nội Lưu Thiến: “Em à, năm đó chính chúng ta định hôn sự cho chúng nó. Chúng ta đã bàn bạc rồi, đến đại thọ bảy mươi tuổi của chúng ta, hai đứa nó cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng, lúc đó chúng ta sẽ tổ chức đám cưới cho chúng nó luôn”.

“Chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?”

Bà Lưu cũng bất lực, thở dài một tiếng, nói: “Mấy đứa nó đã lớn rồi, có suy nghĩ riêng rồi, người lớn chúng ta cũng không quản được”.

“Ở thời của chúng ta, cưới xin là lệnh của cha mẹ, là lời của bà mối, nhưng thời đại này, chúng nó được tự do yêu đương”.

“Thiến Thiến không nghe lời, tôi cũng không có cách nào cả”.

Bà cụ và chủ tịch thị trấn đều đẩy trách nhiệm lên người Lưu Thiến, tất nhiên, đây là cách tốt nhất.

Đột nhiên ông cụ nổi giận đùng đùng, nói: “Em gái, em nói thế là thế nào?”

“Thế ước định giữa hai nhà, em định hủy bỏ hay sao?”

“Nếu Thiến Thiến tìm được một nhà tử tế, điều kiện tốt hơn nhà họ Dương, anh cũng không nói gì”.

“Nhưng sao em có thể giao Lưu Thiến cho một thằng nhóc nghèo như Trương Sơn Thành được chứ!”

“Thiến Thiến theo cậu ta có hạnh phúc được không?”

“Bố mẹ Trương Sơn Thành đều đã mất, cậu ta không có gì trong tay, sao em nhẫn tâm nhìn Thiến Thiến nhảy vào bể khổ chứ!”

Bà cụ nói: “Anh trai à, anh nói thế là chưa đúng rồi. Hồi đó lúc chị dâu gả cho anh, anh có gì trong tay không? Anh cũng chỉ hai bàn tay trắng thôi”.

“Bây giờ nhà họ Dương vẫn giàu có lên được đấy thôi!”

Ông cụ đờ ra, xong vẫn nói tiếp: “Em gái à, thời đại bây giờ khác rồi. Sao mà so thời đó với thời nay được!”

“Trước đây chúng ta chịu được khổ, chăm chỉ làm ăn, chỉ cần có chí cầu tiến chắc chắn sẽ có được sự nghiệp vẻ vang. Nhưng bây giờ là xã hội của đồng tiền, nếu không có tiền, có cố cả đời cũng chẳng được gì”.

Lúc này, Dương Đông cũng lên tiếng: “Bà à, Trương Sơn Thành mới mười tám tuổi, Thiến Thiến đã hai mươi ba rồi. Trương Sơn Thành không có gia thế, không có bất cứ thứ gì, anh ta không hợp với Thiến Thiến”.

Dương Quang cũng nói thêm: “Cô à, hai nhà chúng ta quen biết mấy đời, nếu làm thông gia với nhau thì tương lai sẽ càng rộng mở hơn. Cô à, cô cũng không muốn vì chuyện của Thiến Thiến mà cắt đứt con đường phát triển của hai bên chứ?”

Câu nói này của Dương Quang đã nâng cao vấn đề lên rồi!

Đây là uy hiếp!

Dương Thành Công cũng nói: “Mấy năm nay, nhà họ Dương chúng tôi luôn ủng hộ nhà họ Lưu hết mình. Sao nhà họ Lưu có thể phản bội chúng tôi, sao có thể huỷ hôn chứ?”

“Bây giờ bao nhiêu người đang nhìn vào, nhà họ Lưu các người phải cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng!”

Người nhà họ Lưu nghe thấy những lời này thì sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt của Dương Quang dời đến chỗ chủ tịch thị trấn, nói: “Anh Hồng Vĩ, chúng ta là người một nhà cả, trước đây anh đã đồng ý với tôi cái gì? Anh đã hứa với tôi cái gì?”

“Chẳng lẽ anh quên hết rồi?”

“Chẳng lẽ anh muốn tự chặt đứt đường lui của mình?”

“Chặt đứt con đường thăng tiến của mình sao?”

Người nhà họ Dương dồn ép từng bước một, khiến nhà họ Lưu không có thời gian mà nghĩ ngợi.

Thế này là muốn lật mặt luôn chứ gì? Không đến nước này, họ cũng không muốn dồn ép nhà họ Lưu như vậy.

Sắc mặt của bà cụ, chủ tịch thị trấn và viện trưởng Lưu đều khó coi hẳn đi, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn!