Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 195: Làm loạn lễ đính hôn




Lần này, người nhà họ Dương lại bị mất mặt, còn mất mặt một cách triệt để.

Nếu màn cá cược vừa nãy của tôi và Dương Đông mà thành công, thì e là hôn ước của bọn họ chỉ có thể hủy bỏ.

Nét mặt của Dương Đông và Dương Quang vô cùng đáng sợ, hết lần này đến lần khác nhìn sang chỗ tôi, chắc chắn bọn họ đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến tôi.

Vừa nãy bọn họ hùng hổ hăm dọa, liên tục yêu cầu kiểm tra nhân sâm nhà họ Lưu. Bọn họ vừa muốn khiến cho nhà họ Lưu xấu hổ, vừa muốn hạ bệ uy thế nhà họ Lưu.

Nhưng lần này bọn chúng đã tự bê đá đập chân mình.

Sớm biết vậy thì ngay lúc bà cụ bảo chủ tịch thị trấn nhận lấy nhân sâm, bọn họ nên giữ im lặng, như vậy thì sẽ không có chuyện gì hết.

Bọn họ đã hối hận xanh cả ruột rồi, nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận đâu.

Chủ tịch thị trấn nở mày nở mặt nói: “Củ nhân sâm này là do người anh em của tôi tốn rất nhiều thời gian mới tìm được, tôi cũng không biết tuổi thọ bao nhiêu, thật sự không ngờ lần này chúng tôi lại có được của quý, là loại hơn một nghìn sáu trăm năm”.

Viện trưởng Lưu cũng cười nói: “Anh Dương tôi bảo này, nhân sâm của bọn anh chỉ là loại hơn chín trăm năm tuổi, không thể nào so sánh với nhân sâm của chúng tôi được đâu”.

Người nhà họ Dương không thể đỡ lời người nhà họ Lưu.

Lúc này tôi mới lên tiếng: “Theo phán đoán của tôi, nhân sâm nhà họ Lưu mới là vua nhân sâm núi Trường Bạch thật sự, còn cái của nhà họ Dương quả đúng là nhân sâm nghìn năm tuổi nhưng chắc chắn không phải nhân sâm núi Trường Bạch”.

“Nhân sâm này được sản xuất ở nước ngoài”.

Dương Thành Công đột nhiên nổi giận nói: “Trương Sơn Thành, cậu đừng có mà nói linh tinh ở đây, nhân sâm của chúng tôi là nhân sâm núi Trường Bạch thật, chỉ là không nhiều năm bằng của nhà họ Lưu mà thôi”.

Tôi không giải thích gì cả, chỉ cười nói: “Cứ cho là tôi nhìn nhầm rồi đi, tôi lười giải thích lắm, ha ha...”

“Cậu...”, Dương Thành Công tức giận.

Vừa rồi tôi vừa nhìn nhân sâm nhà họ Lưu đã đoán ra độ tuổi hoàn toàn chính xác với kết quả kiểm tra. Bây giờ tôi nói nhân sâm nhà họ Dương không phải là nhân sâm núi Trường Bạch, thì chắc chắn mọi người đều tin.

Bầu không khí càng lúc càng đè nén, càng lúc càng căng thẳng, nhà họ Dương vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để thắng một ván, nhưng vẫn thua thê thảm!

Hôm nay, từ lúc lễ mừng thọ bắt đầu, từ lúc những nhân vật tai to mặt lớn thật sự xuất hiện, người nhà họ Dương chưa từng giành chiến thắng!

Không thắng được một ván nào cả!

Mọi người đang nhập tiệc trong bầu không khí hết sức xấu hổ. Lúc này ông cụ bỗng nhiên nói: “Tiệc mừng thọ của hai ông bà già chúng tôi hôm nay đến đây là kết thúc”.

“Tiếp theo, tôi sẽ tuyên bố một chuyện cực kì quan trọng, cũng chính là việc đính hôn giữa cháu trai tôi – Dương Đông và cháu gái của em gái tôi – Lưu Thiến”.

Hai nhà so đi đấu lại khiến sự việc đã rối loạn ra như này rồi, mà hiện tại trong lúc căng thẳng này tuyên bố đính hôn, khiến cho bầu không khí bữa tiệc càng thêm đè nén.

Dưới sân khấu chỉ có lác đác vài tiếng vỗ tay, dường như tâm trạng của các vị khách cũng lên bị làm cho lên xuống thất thường, không thể vui nổi nữa.

Cục diện bây giờ là điều mà không ai ngờ tới, vốn chỉ là một lễ mừng thọ bình thường, sau đó sẽ tổ chức lễ đính hôn trong bầu không khí vui vẻ.

Giờ thành ra như này, người nhà họ Dương ai ai cũng cảm thấy cực kì ấm ức cùng không cam lòng, thậm chí còn vô cùng tức giận. Bọn họ còn phải nhịn cơn tức trong lòng, giả vờ mỉm cười vui vẻ tuyên bố lễ đính hôn.

Lễ đính hôn do ông cụ đích thân chủ trì, ông cụ nói: “Sau đây, xin mời Dương Đông và Lưu Thiến lên sân khấu!”

Nhà họ Dương chỉ muốn mau chóng hoàn thành lễ đính hôn rồi nhanh nhanh kết thúc buổi tiệc.

Dương Đông rời khỏi chỗ ngồi và đi lên sân khấu, hai người phụ nữ xinh đẹp chơi violin ở lối đi, giai điệu tuyệt đẹp vang vọng khắp không gian.

Lưu Thiến gửi cho bà cụ ánh mắt cầu xin giúp đỡ, Lưu Thiến đương nhiên không muốn đính hôn với Dương Đông và bà cụ lại càng không đồng ý.

Đúng lúc bà cụ đang muốn nói gì đó thì tôi lắc đầu với bà.

Chuyện này nên để tôi ra mặt thì thích hợp hơn.

Tôi từng nói với Lưu Thiến rằng tôi sẽ cướp hôn, tuy là nói đùa nhưng chuyện đã đến nước này, dù sao thì tôi từ lâu đã đắc tội với nhà họ Dương, người nhà họ Dương cũng muốn giết tôi.

Vậy thì...Chi bằng chơi lớn một chút.

Tôi đứng dậy liếc nhìn mọi người rồi bình tĩnh nói: “Tôi phản đối Lưu Thiến đính hôn với Dương Đông!”

Tuy giọng tôi không lớn nhưng đã lan tỏa đến từng ngõ ngách, khiến cả nghệ sĩ đang kéo đàn violin cũng phải sững sờ và dừng lại.

Tất cả mọi người đều choáng váng!

“Mày nói cái gì!” Dương Đông tức giận nhìn tôi, khóe miệng giật giật: “Mày có gan thì nói lại lần nữa!”

Tôi cười nhạt nói: “Sao? Tai anh có vấn đề à?”

“Tôi nói... Tôi phản đối anh và Lưu Thiến kết hôn”.

“Lưu Thiến là người phụ nữ của Trương Sơn Thành tôi!”

Lần này, giọng của tôi rất lớn!

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ, tôi quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến tất cả mọi người không thể phản ứng lại.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Dương Quang đập bàn đứng dậy, vô cùng tức giận nói: “Hỗn láo!”

“Trương Sơn Thành, cậu đúng là ăn gan hùm gan báo rồi!”

Tôi nhìn chằm chằm Dương Quang, tôi không hề sợ ông ta một chút nào: “Lưu Thiến là người phụ nữ của tôi, trước đây tôi đã từng nói rồi”.

“Chỉ cần có Trương Sơn Thành tôi ở đây thì hôm nay, lễ đính hôn của các ông sẽ không thể tiến hành được”.

Người nhà họ Dương mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ u ám và tức giận, các khách mới có mặt cũng vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tôi sẽ công khai ngăn cản hai người họ đính hôn!

Càng không ngờ sự việc ngày hôm nay lại biến đổi bất ngờ, càng lúc càng phức tạp!

“Ngạo mạn!” Lưu Thành tức giận nói: “Trương Sơn Thành, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà ngăn cản cuộc hôn nhân này?”

“Tôi có tư cách”. Tôi bình tĩnh nói: “Vì tôi thích Lưu Thiến”.

Lưu Thành lại tức giận nói: “Một tên nghèo kiết xác không có gì như cậu thì có tư cách gì thích Lưu Thiến!”

Tôi nói: “Tôi thích ai là quyền của tôi, tôi cũng biết Lưu Thiến không hề thích Dương Đông”.

Dứt lời, tôi đi đến trước mặt Lưu Thiến và đưa tay phải ra.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Lưu Thiến nhẹ nhàng đưa tay phải ra đặt vào bàn tay tôi, rồi rời khỏi chỗ ngồi và đứng lên cùng tôi.

Trong mắt Lưu Thiến tràn đầy sự cảm động và dịu dàng.

Bà cụ cũng cực kì hài lòng gật đầu với hai chúng tôi, ánh mắt của viện trưởng Lưu thì hiện lên vẻ hoang mang, còn trong mắt của những người khác toàn là sự tức giận!

Cơn giận dữ vô tận bao trùm lên tôi và Lưu Thiến!

Những khách mời có mặt không hiểu chuyện gì đang há hốc mồm kinh ngạc. Hiện giờ thì bọn họ đã hiểu rồi, tôi và Lưu Thiến là một đôi, Lưu Thiến đồng ý ở bên tôi.

“Buông người phụ nữ của tao ra!”, Dương Đông không thể chịu được cú sốc này.

Trong lễ đính hôn của anh ta, người phụ nữ của anh ta lại bị người đàn ông khác nắm tay!

Đây là cắm sừng anh ta, khiến anh ta xấu hổ trước mặt tất cả mọi người!

Dương Đông xông lên trước mặt tôi, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

Tôi bình tĩnh nói: “Sao? Anh muốn ra tay à? Lần trước bị tôi đánh vẫn chưa đủ à? Hay là muốn ngủ trong bệnh viện thêm mấy tháng nữa?”

Ở đây có rất ít người biết chuyện lần trước Dương Đông bị tôi đánh, giờ tôi nói ra cho tất cả mọi người đều biết rồi.

Dương Đông như một con sư tử tức giận, hai mắt đỏ ngầu, hét lên: “Đây là nhà họ Dương bọn tao! Mày dám làm xằng làm bậy ở nhà họ Dương!”

Vẻ mặt tôi bình tĩnh, không hề tức giận, trong tình huống này, Dương Đông sẽ không ra tay mà cũng không dám ra tay, bởi vì khi ra tay thì sẽ mang ý nghĩa khác.