Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 84




Thấy Trường Sinh ngã xuống đất, Hắc Xà thè một đoạn lưỡi rắn về phía tôi, thân thể chậm rãi dung hợp với Trường Sinh.

“Tiểu tiên sinh! Tiểu tiên sinh!” Tĩnh Trần cũng vội tới đỡ Trường Sinh, nhưng vừa thấy khuôn mặt Trường Sinh nhiễm hắc khí thì hoảng sợ.

Mắt tôi đỏ lên, đau đớn còn chưa tiêu tan, hét lớn một tiếng với Tĩnh Trần: “Thất thần cái gì, còn không mau đến bệnh viện!”

“Ồ ồ!” Tĩnh Trần bị tôi quát, vội ôm Trường Sinh lên, sải bước chạy xuống lầu.

Đạo sĩ trung niên vẫn chờ ở dưới, thấy Tĩnh Trần xuống thì mừng như điên, nhưng đến khi thấy rõ Trường Sinh mà cậu ta đang ôm, vẻ mặt trầm xuống, cuống quít gọi điện cho tài xế lái xe tới.

Trên xe, Trường Sinh không ngừng ho ra máu đen, thân thể không ngừng **, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Tôi có thể thấy cả Hắc Xà trong cơ thể cậu dường như cũng chịu đựng những đau đớn kia vì cậu, ngay cả ánh sáng trên vảy cũng ảm đạm đi.

Sau khi cấp cứu tại bệnh viện nhưng không thể tìm ra nguyên nhân, chỉ nói rằng có thể do gãy tay quá đau, dẫn đến tinh thần bệnh nhân không muốn tỉnh lại.

“Con mẹ nó, ông gãy xương thì sẽ không ngừng hộc máu à!” Tôi gấp đến phát điên, một phen đẩy bác sĩ kia ra, ôm chặt lấy Trường Sinh không biết nên làm thế nào cho phải.

Nếu như có thể, tôi tình nguyện để cậu lúc này có thể dẫn Tác Hồn Dẫn, mượn tuổi thọ của tôi, để cho cậu sống lại.

Tôi hẳn nên biết ngay từ đầu, tuy nói hắc khí trên người lão đạo Diêu bị Hắc Xà hút ra, nhưng nơi đến cuối cùng là cơ thể Trường Sinh, nếu không quả trứng gà kia cũng sẽ không chỉ còn lại phôi thai như bông, chỉ bằng quả trứng đó sẽ không thể chống đỡ nổi oán khí kia.

Cậu gieo cổ cho Tĩnh Trần, cũng là dùng vu thuật dẫn toàn bộ những gì Tĩnh Trần phải chịu lên người mình, ngay cả trên người tôi cậu cũng hạ cổ khi ở hành lang, nếu không lúc vừa vào phòng mẫu vật tôi cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng kia từ trong mắt cậu!

Trường Sinh!

Bà nội cậu không sợ trời phạt giúp cậu tá thọ, cũng chuyển hết thọ mệnh của mình và mẹ sang cho cậu, chỉ mong cậu có thể trường

sinh, cuối cùng cậu lại dùng thân thể tá thọ của mình để chịu đựng tổn thương của người khác.

Đạo sĩ trung niên kia thấy tôi đau lòng đến như vậy, cũng vội gọi điện thoại muốn dùng lực lượng của Ngọc Hoàng cung giúp tôi hỏi thăm danh y ở đây.

Tôi đoạt lấy điện thoại, gọi vào số điện thoại nhà sư thúc vô lương, điện thoại đó có thể tìm được giám đốc Đinh.

Đêm đó, tất cả danh y của Hoài Hoá đều tới, nhưng không ai có thể tìm ra nguyên nhân bệnh của Trường Sinh, cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu không ngừng hộc máu đen.

Gọi điện cho sư thúc và Viên Uy nhưng không có ai nghe máy, tôi nhìn những danh y kia không ngừng đo lường gì đó cho Trường Sinh, bắt mạch, nhìn mắt, cuối cùng lại chỉ lắc đầu.

“Trương Dương, trước tiên cô đừng lo lắng, bây giờ tôi sắp xếp cho xe đưa thẳng đến Bắc Kinh, ở đó nhiều bác sĩ giỏi, địa phương nhỏ như Hoài Hoá này không thể so bì.” Giám đốc Đinh vỗ vai tôi, nặng nề nói.

Phu nhân Đinh ở bên cạnh, trên gương mặt tuyệt mỹ cũng tràn đầy lo lắng, kéo tay tôi nhỏ giọng an ủi.

Tôi lắc đầu, đây đã không phải bệnh y học có thể chữa trị, trừ phi tôi có thể dùng kim châm cứu như sư phụ, nói không chừng còn có chút hy vọng.

Trong đầu tôi chợt loé, sư phụ nói trong phòng ông ấy có quyển “Bí thuật châm cứu”. Tôi đứng phắt dậy, muốn giám đốc Đinh giúp tôi sắp xếp người chăm sóc Trường Sinh trước, kéo phu nhân Đinh muốn cô ấy lái xe đưa tôi về vịnh Du Thụ.

Phu nhân Đinh bị tôi kéo thẳng xuống lầu, ngay cả giày cao gót cũng rớt, chân trần lái xe đưa tôi về nhà.



Lão đạo Diêu đã tỉnh, cũng nghe Tĩnh Trần đến đón ông ấy kể chuyện Trường Sinh, vẻ mặt đầy áy náy. Nhưng tôi đã không còn thời gian để ý đến ông ta, đóng cửa phòng sư phụ lại rồi bắt đầu lục lọi rương đen của ông.

Cái rương đen của sư phụ chưa bao giờ khoá, nhưng nếu ông không lên tiếng, tôi sẽ không động vào đồ của ông.

Bên trong có rất nhiều đồ, có lá bùa kỳ quái, cũng có tay chân khô của động vật, tôi cũng không thèm để ý xem những thứ này có thể bị hư hại hay không, chỉ cần không phải “Bí thuật châm cứu” là ném sang một bên.

Phu nhân Đinh ở ngoài gõ cửa gọi tôi, tôi cũng mắt điếc tai ngơ, lật mãi đến đáy rương, rốt cuộc tôi cũng lấy từ trong một cái túi vải hoa ra một quyển sổ tay mới tinh, bên trên viết mấy chữ xiêu vẹo “Bí thuật châm cứu”.

Tôi mở to mắt nhìn mấy chữ kia, xác định nhiều lần mấy chữ này không phải là giả, nhưng sao lại mới như vậy? Chữ còn viết xấu như vậy nữa?

Trước tiên đặt túi vải lên đầu gối, tôi lại bắt đầu lục soát đồ vật bên dưới, lật rương lên cả trời. Không còn gì khác ngoài quyển sổ tay hoàn toàn mới.

Ôm thái độ ngựa chết làm ngựa sống, tôi lấy quyển sổ tay kia, mở ra xem.

Tuy nói chữ xiêu vẹo không nhịn nổi, nhưng vẫn hiểu được ý nghĩa. Về 365 huyệt vị trên cơ thể con người, 12 chính kinh và kỳ kinh bát mạch, trước kia sư phụ đã cho tôi học thuộc lòng, cho nên quyển sách nói luôn từ đoạn hạ châm này, ngoại trừ không biết hạ châm từ đâu ra, tôi có thể nhận biết được các huyệt.

Bên trong cũng ghi chép một vài bệnh lý kỳ quái, ví dụ như người thứ nhất bị “Ly hồn chứng”, người thứ hai bị “Thoát dương”, tổng cộng là 36 loại chứng bệnh.

Tôi xem từ đầu đến cuối, cuối cùng tìm được một bệnh rất có thể là bệnh của Trường Sinh, “Thừa âm hoá vô”.

Trong đó giải thích là một người nhận âm lực hoặc bị tổn thương nguyên khí quá nặng, linh hồn bị trọng thương, làm cho dương khí không còn chỗ ấn náu, hoá thành máu đen chảy ra ngoài, đến khi mất hết dương khí thì chính là một cỗ thi thể khô xác.

Bên trong có ghi một trường hợp, nói là một cụ già từng ước nguyện trước Phật, nguyện thừa nhận tất cả bệnh tật của con trai yêu quý đang bị bệnh, nhưng con trai ông ta lại bị Diễm quỷ mê hoặc, ngày đêm dây dưa với Diễm quỷ kia.

Khi cụ già chưa ước nguyện, thân thể gã ta yếu ớt nên còn biết kiểm soát, nhưng sau khi cụ già ước nguyện rồi, gã ta rốt cuộc không để ý ngày đêm nữa, cuối cùng cụ già kia ho ra máu đen ngất xỉu, khi sắp mất mạng thì được châm cứu mới có thể giữ mệnh.

Mà con trai của ông ta bởi vì không còn nơi chuyển nhượng, bị Diễm quỷ kia hút khô dương khí, chờ chết ở hoàng tuyền, lão nhân gia cuối cùng vẫn đau lòng mà chết.

Tôi cẩn thận đọc kỹ mấy lần, tính ra tuy nói Trường Sinh không phải ước nguyện rồi mới thừa nhận âm lực, nhưng dùng vu thuật dẫn dắt cũng không khác lắm.

Vội vàng nhét cuốn sách vào balo, mở cửa chạy ra ngoài.

“Dương Dương!” Phu nhân Đinh vội đứng dậy từ trên ghế đẩu, giữ chặt tôi, nói: “Tôi đưa cô đi!”

Thấy cô ấy vẫn đi chân trần, gương mặt tôi đỏ lên, miễn cưỡng mỉm cười với cô ấy.

Ở trên xe, tôi cẩn thận đọc châm pháp từ đầu đến cuối một lần, ngoại trừ lúc hạ châm yêu cầu tập trung suy nghĩ, cũng cần có pháp lực ra, những thứ khác tôi đều có thể.

Tôi gọi điện thoại cho giám đốc Đinh trước, nhờ mượn giúp tôi một bộ kim bạc dùng để châm cứu, yêu cầu càng cũ càng tốt.

Anh ta đồng ý liên tục, bảo tôi không cần gấp gáp, anh ta đã gọi cho người đi tìm sư phụ tôi.

Nhắc đến sư phụ, trong lòng tôi luôn có dự cảm không tốt, tuy nói bọn họ mới đi chưa đến hai ngày, nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh mặt nạ từ trong làn nước lạnh như băng trồi lên cười với tôi.



“Dương Dương, đừng gấp, có chuyện gì thì nói với chúng tôi, cô bây giờ còn nhỏ, đừng để mình bị áp lực quá lớn.” Phu nhân Đinh nhẹ nhàng cười an ủi tôi.

Tôi gật gật đầu, nhìn khuôn mặt của cô ấy, sẽ khiến tôi nhớ đến nữ quỷ giống cô ấy đến tám phần gặp phải ở nhà họ Đinh kia, không biết sau nó có câu chuyện xưa nào không, nhưng ít nhất cũng cùng huyết thống với phu nhân Đinh.

Tôi vừa mới đến phòng bệnh của Trường Sinh ở trên tầng cao nhất, đã có một thiếu niên mặc áo vải đứng đối diện, đưa tới một hộp châm cứu bằng gỗ lim đã dùng nhiều năm.

Thiếu niên kia hình như bất mãn, nhưng gia giáo tốt lại khiến cậu đè ép nó xuống, sau khi buồn bực đưa đồ cho tôi, chẳng nói cái gì đã xoay người rời đi.

Giám đốc Đinh ngượng ngùng cười với tôi: “Tổ tiên của cậu ấy năm đó từng làm ngự y, nhưng bởi vì không muốn để ý tới chuyện ngấm ngầm xấu xa trong hậu cung, cuối cùng vẫn về quê, nghe nói bộ ngân châm này là từ tổ tiên làm ngự y kia truyền xuống, bình thường tuyệt đối không được dùng.”

Mở hộp gỗ lim kia ra, bên trong là một hàng ngân châm sắp xếp chỉnh tề được đánh bóng đến phát sáng, bởi vì trên châm có ánh vàng nhàn nhạt.

Quả nhiên là đồ tốt, không trách người ta không nguyện ý cho tôi.

“Cái kia…” Giám đốc Đinh ngượng ngùng xoa tay, nói với tôi: “Châm này chỉ là mượn một lúc thôi, Dương Dương dùng xong thì phải trả lại cho người ta? Cô xem?”

“Giám đốc Đinh, tôi hiểu!” Đồ tốt như vậy, người ta có thể cho mượn đã không tệ rồi, nếu như còn muốn chiếm đoạt, nhất định thiên lý bất dung.

Mấy người trong đó nhìn châm vàng trong tay tôi lại để ý, lạnh mặt nói: “Cũng chỉ là một bộ ngân châm, bạc cũ cũng không phải thứ tốt, bây giờ đánh một bộ mới cũng không tốn bao nhiêu tiền. Hơn nữa cô, một đứa bé gái chẳng lẽ còn có thể châm cứu!”

Một người râu bạc khác cũng nói: “Tôi hành y mấy chục năm cũng chưa từng gặp bệnh nào kỳ lạ như vậy, cô bé cho rằng mượn một bộ

ngân châm cũ của người ta là được sao? Còn không bằng mời người của nhà lão Nguyên đến đây!”

Tôi vừa nghe thì biết những người này rất cố kỵ đối với gia đình thiếu niên vừa rồi, cũng tò mò vì sao giám đốc Đinh có thể mượn được ngân châm lại không mời người nhà họ đến chữa bệnh, lại thấy mặt giám đốc Đinh cũng đỏ lên, khoát khoát tay áo với tôi.

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi đuổi hết bác sĩ Trung bác sĩ Tây ra khỏi phòng bệnh, lấy “Bí thuật châm cứu” ra, xem từ đầu đến cuối một lần nữa, đỏ mặt lột sạch Trường Sinh.

Cẩn thận lấy một cây ngân châm từ trong hộp ra, tôi vừa đụng tới cây châm kia thì đã cảm thấy một trận lạnh lẽo truyền ra từ đầu ngón tay, sau đó cây ngân châm trên tay kia thế mà bắt đầu phiếm hồng.

Lòng tôi vui vẻ, châm này vậy mà có thể dùng để mượn khí, vội vàng bình tĩnh, vận lực từ từ đâm châm vào huyệt đạo thứ nhất.

Châm kia vừa hạ xuống, ngón tay tôi đau đớn, chỉ thấy trong châm kia như mang theo một đạo khí cơ vọt vào trong cơ thể Trường Sinh.

Trong lòng lại vui vẻ, tôi vội lấy cây châm thứ hai, từ từ đâm xuống.

Bộ châm pháp này tổng cộng có chín châm, có lẽ liên quan đến “Cửu châm toả hồn” mà sư phụ nói.

Châm xong châm thứ bảy, hai tay tôi đã không còn chút cảm giác, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực.

Khi châm thứ tám đi xuống, hai mắt đã bắt đầu choáng váng, trong đầu trống rỗng, tôi cố gắng cắn môi, tay trái giữ lấy tay phải mới có thể cầm lên châm thứ chín.

Gần như dùng hết sức lực toàn thân, tôi mới đâm châm thứ chín kia xuống, một châm kia vừa đâm xuống, chỉ thấy tám châm khác nháy mắt tuôn ra quang mang màu vàng kim, bao phủ toàn thân Trường Sinh.

“Khụ khụ!” Trường Sinh bỗng ho hai tiếng, ngực phập phồng, ho mạnh ra một cục máu đen đặc, từ từ mở mắt.