Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 83: Vu thuật sinh tá




Mắt thấy bóng người nọ từ từ thành hình, tôi và Trường Sinh liếc nhìn nhau, không dám ngừng lại, hai tay tôi nhanh chóng dẫn ba tấm Dẫn Lôi phù đánh thẳng tới bóng người kia.

Trường Sinh niệm vài câu chú ngữ, hai cái đầu Hắc Xà khổng lồ không còn há miệng hấp thụ mà đồng thời cắn vào đầu bóng người nọ.

“Toa! Toa!”

Lúc Dẫn Lôi phù của tôi sắp đánh tới bóng người kia, nó lại mặc cho miệng rắn cắn chặt đầu mình, nhanh chóng kéo dài tóc về phía trước, quấn chặt lấy hai tấm Dẫn Lôi phù, sau đó những sợi tóc này đồng loạt tách khỏi da đầu.

“Ầm! Ầm!”

Lúc Dẫn Lôi phù phát huy tác dụng, tóc kia gần như đã bọc Dẫn Lôi phù đến cửa sổ, tia sấm đốt đám tóc kia thành mùi khét lẹt, lại chẳng chút ảnh hưởng đến bóng người kia.

Lòng tôi nóng nảy, vội tiến lên hai bước, muốn dán trực tiếp bùa chú lên bóng người nọ, lại thấy có ánh sáng trắng chợt loé.

Mấy người giấy đã bao vây bóng người kia lại, duỗi móng tay nhọn chộp lấy nó.

Tôi đột nhiên cảm thấy có điều không ổn, còn chưa kịp lên tiếng, lại phát hiện bóng người kia đột nhiên cười quỷ dị, vươn cánh tay đen ngòm về phía người giấy.

“Hồi!” Trường Sinh ở phía sau cũng phát giác có gì đó không đúng, muốn thu người giấy về, nhưng chỉ thấy được linh hồn trong người giấy đang vặn vẹo, bị bóng người kia hút ra, lập tức dung hoà vào trong nó.

“Khà khà!”

Bóng người cười lớn, hai tay đột nhiên dài ra, tôi vội kết Lôi Tâm Chưởng(*) muốn đánh tới, lại phát hiện đôi tay kia hướng về phía người giấy bên cạnh bể formalin.

(*) này trong raw là Lôi Tâm Chưởng thật á, k phải tui để sai đâu ◆:vc

“Trường Sinh!” Thứ này có thể hấp thu linh hồn, còn tăng trưởng nhanh chóng, tôi muốn gọi Trường Sinh thu hồi người giấy, nhưng đã không kịp.

Mấy người giấy ấn ngực Tĩnh Trần còn chưa nâng lên, linh hồn đã bị hút ra.

“Khà khà!” Thứ kia cười đến càn rỡ, trên khuôn mặt trắng quỷ dị toàn là ý cười, vươn tay kéo mạnh thân thể Hắc Xà lại.

“Xì! Xì!” Hai đầu Hắc Xà thè lưỡi rắn(*) ra, thân rắn cuốn chặt lấy bóng người kia, siết bóng người kia ngày càng nhỏ, nhưng nó lại càng như có thực thể.

(*) nguyên văn là xà tín: nghĩa là lưỡi rắn, do lưỡi của rắn chủ yếu để thu thập thông tin nên người ta gọi là xà tín.

Tôi nóng lòng, vội lấy chuông gọi hồn ra, muốn đi lên thử xem có thể dẫn những linh hồn đã bị nuốt ra hay không.

Chỉ thấy bóng người kia đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đỏ rực lại ẩn chứa khát vọng vô hạn.

Say đó tay nó giữ Hắc Xà, siết chặt lại, tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể có gì đó lạnh lẽo, Khổn Tiên thằng trói chặt bóng người kia bỗng đứt hết.

“Đi theo tôi đi!” Bóng người nọ không để ý đến Hắc Xà quấn chặt trên người, đi thẳng về phía tôi.

“Cút!” Trường Sinh kéo mạnh tôi về phía sau, hắc tuyến Dẫn Hồn trên người mau chóng bay ra, toàn bộ dung nhập vào cơ thể Hắc Xà.

Tôi thấy vảy của Hắc Xà đột nhiên như toả sáng từ bên trong, mắt rắn loé ra ánh đỏ, thân rắn vặn vẹo thoát khỏi tay bóng người kia, sau đó hai cái miệng há to, một trái một phải cắn mất đầu của bóng người kia.

“Đi!” Trên khuôn mặt Trường Sinh đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng, gật đầu với Hắc Xà.



Nhìn bóng người không đầu kia, hơi thở của tôi còn chưa bình ổn, chỉ thấy bóng người kia bỗng tản ra thành một đám hắc khí, nháy mắt đã vây lấy tôi và Trường Sinh.

“Đi với tôi! Cô và tôi giống nhau, giống nhau!” Bên tai tôi truyền đến giọng nói âm trầm, mang theo dục vọng vô hạn.

Sau đó toàn thân tôi trở nên lạnh lẽo, đám hắc khí kia lại không vướng chút trở ngại nào mà dung hợp vào trong cơ thể tôi, những người đó bị lấy nội tạng làm thành mẫu vật, lại bị người tuỳ ý mổ xẻ, cảm giác bị người ta chỉ trỏ ùa tới như thuỷ triều.

Đầu đau không thể kiềm chế nổi, khoé miệng của tôi không tự chủ được mà nhếch lên, từ từ đi về phía tủ dụng cụ sau tấm vải!

“Trương Dương!” Trường Sinh ở phía sau hét lớn, thân thể giống như bị thứ gì đó lạnh như băng quấn lấy, chân cũng không nhấc lên được.

“Khà khà!” Tôi nhìn Trường Sinh ở trước mắt, há miệng phát ra tiếng cười cổ quái.

Nhưng trong lòng tôi lại vô cùng hoảng hốt, muốn niệm Khu Linh chú lại phát hiện trong đầu chỉ có đủ kiểu chết, muốn tìm trong đó một kiểu thích hợp với mình, càng đẹp, càng khiến người ta khiếp sợ!

“Xì xì!” Tiếng rắn rít lưỡi không ngừng vang lên bên tai, lưỡi rắn không ngừng lướt qua mặt tôi, nhưng khoé miệng tôi vẫn cứ giương lên.

Một tiếng ầm lớn vang lên trong đầu, tay tôi mạnh mẽ giơ lên chộp lấy thân Hắc Xà, rồi nhấc thân rắn to như cánh tay của Trường Sinh lên một phen.

“Bịch!” Tay tôi vung mạnh một cái, ném con Hắc Xà kia đi thật xa.

Trong đầu phát ra một giọng nói mang ý thán phục sâu sắc: “Quả nhiên là một cơ thể tốt, chúng ta dung hợp quả không sai, biến tất cả mọi người thành tiêu bản đi, để chúng ta từ từ vạch từng chút từng chút thân thể họ ra, bắt đầu từ bản thân!”

Hai tay tôi run rẩy không ngừng, trong mắt toàn là khát vọng nhìn dao phẫu thuật được trưng bày trong tủ dụng cụ, khoé miệng mang theo nụ cười thoả mãn.

“Trương Dương!” Trường Sinh lao lên, đột nhiên dùng sức cắn rách cổ tay mình, nhét cổ tay chảy máu vào miệng tôi.

Một cỗ máu tươi quen thuộc mang theo vị đắng, trong cơ thể như có cái gì kêu gào thoả mãn, tôi theo bản năng mút lấy, mặc dù trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh những người tự sát, nhưng sâu trong tôi vẫn cảm thấy như vậy không được, cứ tiếp tục như vậy Trường Sinh sẽ chết.

Tác Hồn Dẫn lấy máu làm dẫn, nếu tôi hút khô máu Trường Sinh, như vậy thì Trường Sinh không cần sống nữa.

Tôi hút một hơi thật sâu ở cổ tay Trường Sinh, hai tay dùng sức ấn vào lòng bàn tay mình, cảm giác có gì đó ấm nóng chảy ra, trong đầu nháy mắt tỉnh táo hơn không ít.

Miệng nhanh chóng niệm Khu Linh chú, tôi liếc mắt nhìn Trường Sinh một cái, nhanh chóng kết một tấm Dẫn Lôi phù đánh lên người mình.

“Trương Dương!” Trường Sinh kéo Lôi phù trong tay tôi ra, hai tay mở ra, hắc tuyến dày đặc từ trong lòng bàn tay cậu nhanh chóng bao quanh tôi một cách chắc chắn.

Tôi đột nhiên cảm thấy những hình ảnh trong đầu bắt đầu vặn vẹo, sau đó một đám khí đen theo hắc tuyến mà Trường Sinh Tác Hồn Dẫn bắt đầu chảy về phía cậu.

“Đừng!” Hai mắt tôi đỏ bừng, nhìn Trường Sinh đang cười ngây ngô, vươn tay về phía tôi.

Đám hắc khí kia không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi Tác Hồn Dẫn, nhưng cuối cùng đành bất lực, từ từ dung nhập vào trong cơ thể Trường Sinh.

“Xì!” Hắc Xà rít một tiếng dài, muốn nhào tới thân thể Trường Sinh, nhưng vừa mới nhào đến trên người Trường Sinh đã bị Trường Sinh mang theo nụ cười quỷ dị một tay hất ra.

“Trường Sinh!” Tôi trơ mắt nhìn hắc tuyến của Tác Hồn Dẫn từ từ rút về, trên mặt Trường Sinh mang theo hận ý điên cuồng.

Khuôn mặt trắng quỷ dị từ từ hiện ra dưới khuôn mặt đen mà thật thà của Trường Sinh, đôi mắt Trường Sinh vốn đen như mực cũng bắt đầu xuất hiện thù hận.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cơ thể không ngừng run rẩy.



“Cậu ta chết rồi lại tìm đến cô cũng được! Khà khà!” Trường Sinh nhìn tôi cười to, nhấc chân muốn đi về phía tủ dụng cụ.

“Xì!” Thân thể Hắc Xà uốn éo quấn lấy chân Trường Sinh, nhưng Trường Sinh lại đá mạnh nó ra.

“Đi!” Hai tay tôi dẫn vài tấm Định Hồn phù dán lên lưng Trường Sinh.

Tôi không dám dùng Dẫn Lôi phù với Trường Sinh, thuật pháp cậu dùng quá tổn hại âm đức, nếu tia sấm hiện lên, chỉ sợ thiếu niên Trường Sinh dựa vào tá thọ mà sống sót sẽ lập tức bị sét đánh đến mức không còn cặn bã.

Nhưng Định Hồn phù chẳng có chút tác dụng nào với thứ kia, nó vẫn phát ra nụ cười quái dị đi về phía tủ dụng cụ.

Trong đầu tôi nổi giận, đạp hai bước đi lên giữ chặt tay Trường Sinh, đối diện với khuôn mặt trắng bệch kia, trong đầu tôi thoáng hiện

lên một chút ngôn ngữ quen thuộc, những thứ đó cứ vô duyên vô cớ tuôn ra.

Trái tim đau đến mức vỡ ra, tôi chỉ thấy trong đôi mắt đen kịt mang theo hận ý nồng đậm của Trường Sinh là một đôi mắt đỏ máu đến mức ngay cả Hắc Xà cũng không sánh bằng, miệng tôi đọc ra chú ngữ mình quen thuộc mà lại xa lạ.

“Đừng! Đừng!” Trường Sinh mạnh mẽ **, muốn rút tay từ trong tay tôi ra.

Tay tôi lại chẳng hề nhúc nhích, giữ chặt cổ tay chết chóc của Trường Sinh, đột nhiên nghe thấy tiếng xương nứt, khuôn mặt trắng bệch dưới mặt của Trường Sinh mang theo biểu cảm sợ hãi vô cùng, cố gắng tránh khỏi tôi, nhưng bị tôi trừng mắt thì sợ tới mức run rẩy, không ngừng run rẩy.

Không biết tôi đọc bao lâu, hai mắt nóng bỏng đau đớn, mờ mịt nhìn khuôn mặt kia đang không ngừng vặn vẹo, bên trong lại có vô số khuôn mặt khác nhau vọt ra, có đứa trẻ chưa thành hình, có thiếu nữ trẻ tuổi, khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch,…

Đầu óc tôi quay cuồng, trong đầu như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, nắm lấy tay Trường Sinh nặng nề ngã xuống.

Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng la hét, sau đó có thứ gì đó nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Cảm ơn cô!”

Trong đầu không ngừng hiện lên những tiếng gọi quen thuộc khi trường học vừa đào được quan tài đá, trước mắt lại hiện lên những chữ kỳ quái trong suối đá, cùng với chiếc quan tài đá nhỏ ở trung đội sau núi, những ánh mắt khác nhau, và chiếc mặt nạ quỷ dị kia…

“Trương Dương!” Trường Sinh thấy tôi tỉnh lại, ôm lấy tôi rồi nói: “Cô doạ chết tôi rồi!”

Tôi đỏ mặt, vội đẩy cậu ra. Lại thấy mặt cậu toàn mồ hôi lạnh, vội kéo tay cậu sờ thử, toàn bộ khớp xương trên cánh tay đều bị bẻ gãy, nhất định phải đến bệnh viện nối xương.

“Khụ khụ!” Tôi đang nhìn Trường Sinh, lại nghe thấy có người ho lớn vài tiếng.

Tôi vội quay đầu lại nhìn, thấy Tĩnh Trần ở một bên ho dữ dội, nhưng vẫn chưa phun nước ra.

Trong lòng cả kinh, vừa rồi không có thời gian để ý đến cậu ta, rơi vào trong bể formalin, chỉ cần hít formalin vào, e là Tĩnh Trần này có thể bỏ trực tiếp vào bình thuỷ tinh làm mẫu vật.

“Cô không cần lo lắng!” Trường Sinh cười khổ kéo tôi lại, khẽ cười nói: “Cậu ta sẽ không sao, tôi hạ vu thuật trên người cậu ta, toàn bộ những gì cậu ta phải chịu đều bị quả trứng kia dẫn ra!“

Quả nhiên Tĩnh Trần ho mạnh vài tiếng xong cũng không xảy ra chuyện gì khác, nghe Trường Sinh nói như vậy thì mừng rỡ như điên mà lấy trứng gà từ trong túi cậu ta ra.

Nhưng cậu ta vừa lấy ra, vỏ trứng lập tức vỡ thành bột, bên trong trống rỗng.

Tĩnh Trần ngơ ngác nhìn bột phấn chảy ra từ kẽ ngón tay, rồi lại nhìn Trường Sinh với vẻ khó hiểu.

Trong đầu tôi chợt loé lên cái gì đó, chỉ thấy khoé miệng Trường Sinh chảy ra tia máu đen, nhẹ nhàng cười với tôi: “Tôi đã nói sẽ không để cô xảy ra chuyện.”

“Trường Sinh!” Tôi dùng tốc độ nhanh nhất đỡ lấy cậu, nhưng cậu vẫn nặng nề ngã xuống đất, không có nửa điểm tức giận.