Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 118




Lão đạo Diêu nói sập mộ ở trong nghề của chúng tôi được xem là chuyện cực kỳ không may mắn, mộ là âm trạch, ở thời cổ đại chỉ cần có điều kiện đầy đủ, chuyện người có tiền coi trọng cả đời chính là sửa chữa phần mộ cho tốt, ngay cả đế vương, vương tướng cũng không thoát khỏi loại suy nghĩ này, học vấn trong đó tương đối tinh thâm, bây giờ còn có cả một chuyên môn gọi là Mộ Táng học.

Mà chuyện sập mộ của người trong âm dương song trạch(*), chính là nói âm trạch sụp đổ. Về mặt địa chất thì đó là chuyển động của lớp vỏ trái đất, hoặc những thay đổi do các điều kiện vật lý khác.

(*) hiểu là con người có 2 nhà, 1 nhà dương, 1 nhà âm.

Tôi ngay cả giày cũng chưa xỏ đã bị lão đạo Diêu kéo đi về phía phần mộ ở sau núi, còn chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy Tiểu Ngô với vẻ mặt đau khổ kéo Trường Sinh thúc giục đẩy cửa ra.

Trường Sinh cũng cười khổ nhìn tôi, tối hôm qua cậu bị thương, nhưng sau khi đã rửa mặt và súc miệng, tôi nhìn thử, đột nhiên phát hiện cậu không sao cả, cả chỗ trên mắt cá chân tôi bị nhện độc kia cắn, giờ ngay cả vết thương cũng không có, nhất định là có liên quan đến nhựa của cây thông ngàn năm kia.

Trong lòng tôi thầm nghĩ đáng tiếc, Trường Sinh bị nội thương nặng được chữa thì tốt, tôi bị một vết cắn nhỏ đã dùng đến cái này, thật sự là không có lãi.

“Đi thôi! Mọi người đều thúc giục ở bên ngoài!” Tiểu Ngô không dám thúc giục tôi, chỉ đành không ngừng oán giận với Trường Sinh.

Trường Sinh từ trước đến nay chưa từng nóng giận, chỉ đưa mắt nhìn tôi.

Tôi liếm liếm môi, nghĩ có lẽ không rửa mặt được, xách balo lên rồi đi.

“Chờ tôi!”

Chân trước tôi vừa nhấc lên, bên cạnh lập tức xuất hiện linh hồn của Nguỵ Yến, vẻ mặt khẩn trương nói: “Ở chỗ này tôi luôn cảm thấy sợ hãi!”

Nhìn trái phải, ngoại trừ cảm thấy hơi mát mẻ một chút, tôi còn không biết nơi này có cái gì có thể khiến ma sợ đấy?

“Là linh lực của cây thông ngàn năm!” Trường Sinh chỉ chỉ từ đường nói.

Trong lòng tôi lập tức hiểu ra, lão thông kia nhất định sẽ có tác dụng chấn nhiếp đối với những linh hồn này, vội thú Ngụy Yến vào trong vảy rồng của Âm Long.

Khi đến dưới chân mộ sơn kia, trưởng thôn nghênh đón với vẻ mặt khẩn trương.

Tôi đang muốn xua tay với ông ta, lại thấy ông ta đi thẳng nghênh đón lão đạo Diêu ở phía sau tôi, nắm chặt tay ông ta không chịu buông, nói: “Đạo trưởng ơi, nhất định ngài phải giúp chúng tôi xem thử! Sập mộ là chuyện đại hung đấy!”

“Chuyện này?” Lão đạo Diêu khẩn trương liếc hai mắt nhìn tôi, há miệng không biết đáp lại thế nào.

“Chúng ta trước tiên đi xem đã!” Lòng tôi thầm mắng lão đạo Diêu lừa đời lấy tiếng, nhưng không thể không giúp ông ta nói dối.

Vừa lên đến nghĩa trang, đã thấy mấy ngôi mộ mới đầu đã sập hết xuống.

Nghe nói người đầu tiên phát hiện ra lại là Tiểu Ngô, theo quy định là lập đạo tràng, buổi sáng đưa tang, buổi chiều phải đi đốt nhà giấy, sau đó là nhảy mộ lập bia.

Nhưng con dâu Dương Tiến đưa tang buổi chiều, cho nên đành phải đổi thành buổi sáng hôm sau đến đốt nhà giấy rồi lại nhảy mộ, loại chuyện này còn không thể làm khi dương khí quá nặng, cho nên Tiểu Ngô mới sáng sớm đã bị người ta đào đi.

Nhà giấy bị đốt ở địa điểm cố định, nhưng khi Tiểu Ngô đến mộ, vừa thấy cả hàng mộ đều sập xuống, bị doạ suýt nữa đánh rơi kiếm gỗ trong tay, chạy thẳng đến nhà trưởng thôn đào lão đạo Diêu đi.



Thừa dịp những người khác đều lôi kéo lão đạo Diêu chậm rãi đi ở phía sau, tôi và Trường Sinh lợi dụng ưu thế trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sải bước chạy đi.

Đầu tiên là thấy ngôi mộ vừa mới chôn ngày hôm qua đã sập xuống, toàn bộ mộ gần như ngang bằng với mặt đất, mà mấy ngôi mộ mới bên cạnh ngôi mộ này cũng vậy.

Tôi cẩn thận đếm thử, ít nhất cũng có 7,8 cái chứ? Vội kéo ông chú ở bên cạnh đang giúp Tiểu Ngô xem đồ vật này nọ, hỏi: “Những ngôi mộ đó là của ai vậy ạ?”

“Ông cả ông hai nhà họ Liễu, còn có quả phụ Liễu kia, lão thợ mộc nữa, cái kia…” Ông chú kia nói đến quả phụ Liễu, vội cẩn thận nhìn bốn phía vừa định nói tiếp, thấy trưởng thôn đưa lão đạo Diêu tới, vội vàng ngậm miệng lại, khoát tay với tôi bảo đừng nói chuyện.

Trường Sinh lại kéo tôi đi thẳng về phía bên cạnh ngôi mộ, cách những ngôi mộ kia hai ba bước, hai tay chìm xuống đất, sau khi nghe được vài tiếng sột soạt, lập tức thấy trên mặt đất nhiều kiến hơn, chúng đều đang vội vàng bò xuống đất.

“Lát nữa sẽ biết bên dưới xảy ra chuyện gì!” Trường Sinh cười với tôi, kéo tôi ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh.

Lúc này mặt trời vừa mới lên núi, trên mặt đất của mộ sơn tuy nói mang theo cảm giác mát mẻ, nhưng địa thế tương đối cao so với thôn, tôi và Trường Sinh vừa vặn nhìn thấy một mặt trời đỏ bừng chậm rãi mọc lên từ trên đỉnh của lão thông trong thôn, trông như lão thông kia mới là mặt trời trong thôn này vậy.

“Đạo trưởng, ngài xem!” Trưởng thôn chỉ vào ngôi mộ kia rồi bắt đầu nói với lão đạo Diêu cái gì mà trong thôn vẫn luôn yên bình mà, gần đây lại nhiều chuyện, lão đạo Diêu là thần tiên các thứ, bồ tát sống, bất cứ lời tâng bốc nào ông ta có thể nghĩ ra thì đều đặt lên người lão đạo Diêu.

Lão đạo Diêu đang muốn mở miệng, chỉ thấy mấy người phụ nữ ở bên kia mộ sơn vừa khóc vừa leo lên, còn chưa đến chỗ mộ đã “oa” một tiếng gào thét khóc lớn, rồi nằm sấp trên mặt đất.

Tôi bị tiếng gào thét kia dọa sợ, vội nhìn về phía trước, mấy người ở gần vội đưa tay kéo mấy người phụ nữ kia, còn vừa khuyên vừa rơi nước mắt theo.

Nhưng trong đám phụ nữ kia có mấy người rất kỳ quái, bây giờ trời đang nóng bức, thế mà lại mặc áo khoác dày, tuy nói buổi sáng nhiệt độ thấp, cũng không thấp đến mức như vậy chứ?

Từ trong đám kèm năm kẹp bảy khuyên nhau kia tôi cuối cùng cũng hiểu được, mấy người phụ nữ kia đều là thím của Liễu oa tử, mà trong đó có một bà lão nhìn qua đã 80 tuổi, lại là mẹ của quả phụ Liễu.

Theo phía sau những người này, lại là người nhà của chủ những ngôi mộ khác.

Mấy người phụ nữ kia kêu khóc động trời, gào thét đến mức có lẽ cả thôn đều có thể nghe thấy, liên tục kêu chồng con của mình chết oan uổng.

Từ trong lời nói kia, đơn giản là ám chỉ Liễu oa tử làm trò quỷ gì đó.

Tôi sững sờ nhìn mấy người phụ nữ kia khóc lớn, nhưng lại luôn thấy có chỗ nào không đúng, giống như tiếng gào khóc của bọn họ đều không theo kịp hơi thở.

Vội kéo Trường Sinh đi về phía trước, hai mắt ngưng thần nhìn, chỉ thấy mấy người phụ nữ một bên nước mũi một bên nước mắt, nhưng khi lau nước mũi, lại bỗng nhiên phát hiện nhân trung của bọn họ đều bẹp, gần như nhìn không rõ nữa.

Hơn nữa lúc gào thét, tưa lưỡi trong miệng rất dày, sau khi gào vài câu, rõ ràng toàn thân đều có từng đợt âm khí từ từ đi lên.

“Đừng khóc nữa!” Tôi vội hét lớn một câu với mấy người kia, chỉ vào ngôi mộ đã sập nói: “Còn khóc nữa mấy người cũng mất mạng!”

“Nói cái gì?” Mẹ của quả phụ Liễu phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi một cái, đứng phắt dậy từ trên mặt đất, chỉ vào tôi rồi mắng: “Cô là con nhóc nhà nào vậy? Tôi khóc con gái tôi còn có thể khóc chết cái mạng già này của tôi chắc? Cô có thiên lý hay không? Mẹ cô có dạy dỗ cô hay không?”

Hai thím người nhà họ Liễu bên cạnh cũng lập tức đứng dậy, chỉ ngón tay vào tôi mắng không ngừng, trong miệng còn gào thét đàn ông trong nhà chết thảm.

Trưởng thôn vội đến giữ bọn họ lại, trừng mắt nhìn tôi một cái, lúc này mới không ngừng nói mấy lời tốt đẹp an ủi bọn họ.



Tôi nhìn mấy người này kêu gào thảm thiết, trong lòng rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là không phải người một nhà thì không đi chung một cửa, vô lực trợn trắng mắt.

“Cô nói chuyện quá hấp tấp rồi!” Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ với tôi, kéo tôi sang một bên nói: “Thấy cái gì?”

Tôi lắc đầu, cả giận nói: “Người chết!“

“Tiểu tiên sinh này, cô xem cái này xem?” Lão đạo Diêu thừa dịp trưởng thôn đi an ủi mấy người phụ nữ kia, vội nhỏ giọng hỏi tôi.

“Đào lên thì cái gì cũng biết!” Tôi tức giận liếc mắt nhìn Trường Sinh một cái.

Trường Sinh vừa giận vừa buồn cười lắc đầu với tôi, ngồi xổm xuống đặt tay lên mặt đất, nhắm hai mắt lại.

Qua một hồi lâu, tiếng khóc bên kia gần như ngừng lại, cậu mới giơ tay lên nói: “Có thể đào mộ lên, bên trong không có thứ gì lạ!”

“Ồ!” Lão đạo Diêu vội gật đầu, nhanh chóng đoạt lấy kiếm gỗ từ trong tay Tiểu Ngô, chạy đến trước mắt trưởng thôn, nói: “Vừa rồi bần đạo bấm đốt tính toán thử, lại quan sát địa hình xung quanh, đợi sau khi bần đạo làm phép xua tan tà khí bên trong, là có thể đào mộ lên, chôn cất lại.”

Trưởng thôn vừa nghe muốn đào mộ, lắc đầu như búp bê lắc đầu, miệng đầy lời từ chối. Mắt thấy mấy người phụ nữ bên cạnh lại bắt đầu muốn gào thét, lão đạo Diêu vội nói thiên thời địa lợi, phong thuỷ âm trạch có lợi cho con cháu.

Lập tức nói ra quá khứ của những người trên mộ sơn này, tôi đứng bên cạnh nghe, cừ thật, lão đạo Diêu quả nhiên biết không ít, từng câu lý luận lý lẽ, lừa mấy bác gái đang muốn gào thét kia đến mức không khép miệng lại được.

Dưới một phen kể lể của Diêu tiên nhân nhà chúng ta, trưởng thôn lập tức hô về phía dưới chân núi, vài thôn dân mang theo công cụ đi lên.

Lão đạo Diêu không lãng phí thời gian, nướng theo công cụ mà sáng sớm Tiểu Ngô dùng để nhảy mộ, đi quanh những ngôi mộ vừa xoay vừa hát hò một hồi, cuối cùng hét lớn một tiếng, kiếm gỗ chỉ một cái, lại nói “được rồi”.

Nhiều người, sức lực lớn, chỉ chốc lát sau đã đào những ngôi mộ đó đủ sâu để thấy những ván quan tài.

Tôi và Trường Sinh vẫn đứng bên cạnh, thấy đào được ván quan tài, vội bảo bọn họ dừng tay, kéo Trường Sinh nhảy vào.

Đoạt lấy một cái xẻng, Trường Sinh nhanh chóng xúc vài cái ở hố mộ gần nhất, lấy chân chà chà, chỉ thấy toàn bộ ván quan tài đều vỡ thành từng khối nhỏ, mà trên nắp quan tài còn có vô số lỗ hổng lớn nhỏ to bằng ngón tay.

“Vừa mới chôn đã thành như thế ư!” Một người bên cạnh kinh hãi kêu lên, khó hiểu nhìn quan tài dưới chân chúng tôi,

“Cô xem!” Trường Sinh đột nhiên đứng lên, đạp mạnh xuống, một đạp đã đạp gãy một cái nắp quan tài, đưa cho tôi, nói: “Đây là có thứ gì đó chui vào!”

Chỉ thấy trên tấm quan tài kia, có vô số lỗ nhỏ như sợi tóc, chiếu qua ánh mặt trời, trông giống như cái rây.

“Ông nhà ơi!” Tôi đang nhìn kỹ, một bác gái gào thét một câu xong thì nhào thẳng qua.

Tôi phiền lòng nén ván quan tài, kéo Trường Sinh bò lên từ bên kia, nhìn lão đạo Diêu nói: “Phải kéo quan tài ra trước, có lẽ phải đổi quan tài khác!”

Lão đạo Diêu vội gọi trưởng thôn lên, trưởng thôn bây giờ có thể nói là bội phục lão đạo Diêu Sát đất, ngay cả hỏi cũng không hỏi đã gọi người khởi quan.

Bởi vì ván quan tài đều rời ra, đầu tiên phải gỡ ra từng khối, nhưng vừa mới gỡ ván ra, có người lớn tiếng thét chói tai.