Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 117: Sập mộ




Trường Sinh vội giữ chặt tôi, nói: “Cô đuổi theo cũng vô dụng, chúng ta căn bản không phải đối thủ của gã, đến bây giờ gã vẫn còn giữ lại hậu chiêu!”

Vừa nghĩ tới rất có thể gã đàn ông không mũi đã làm mù mắt sư phụ, không có bản lĩnh thì thật đúng là không được!

Tôi lập tức nổi giận, lại không cam lòng trừng con đường mòn đen bóng kia.

Xem xét lại mọi chuyện trong đầu một lần, bỗng có gì chợt loé, vội nói với Trường Sinh: “Con đường kia không phải là quỷ đả tường mà gã đàn ông không mũi bày ra!”

“Làm sao cô biết?” Tiểu Ngô vừa mới nhích lại gần, yếu ớt hỏi tôi.

Tôi kéo Tiểu Ngô lại, chỉ vào mũi anh ta, nói: “Lão thợ mộc kia, còn cả mấy người chết kia, có phải đêm hôm trước đều đi qua con đường mòn này, hơn nữa đêm đó đều ra đến đây không?”

“Ừ?” Tiểu Ngô suy nghĩ một chút, nghi ngờ mà gật đầu hỏi: “Đúng thế! Sao lại không nghĩ đến nhỉ?”

Đẩy Tiểu Ngô sang bên cạnh, lòng tôi lập tức đã biết vì sao nghe Tào Quốc Khánh nói lão thợ mộc kia chết lại đáng tiếc ở chỗ nào.

Ông ta nói, thợ mộc có chút bản lĩnh có thể đối phó với đồ vật không an phận, đêm trước mới đi ra khỏi con đường mòn này, kết quả buổi trưa đã chết rồi.

Mà vừa rồi Liễu oa tử lại nói nàng dâu nhà Dương Tiến nghe được lời của nó, nói nó không biết tốt xấu, cho nên mới khiến cô ta buổi sáng bị đụng đầu chết, nói như vậy thì nhất định nàng dâu nhà Dương Tiến đã nghe Liễu oa tử lẩm bẩm nói gì đó ở bên con đường mòn này.

“Đi!” Tôi vội kéo tay Trường Sinh, đi vào trong con đường nhỏ kia.

“Tiểu tiên sinh, người nọ có thể còn đang trốn ở trong!” Lão đạo Diêu cuống quít giữ tôi lại, không ngừng xua tay, nói: “Điền Đại Thu này không phải hạng dễ chọc!”

“Điền Đại Thu?” Tôi quay đầu, khó hiểu nhìn lão đạo Diêu, ‘xì’ một tiếng, nói: “Gã đàn ông không mũi kia tên là Điền Đại Thu?”

“Chuyện này để thầy Hắc nói cho cô biết, bây giờ chúng ta mau về thôn đi, nơi này không an toàn!” Lão đạo Diêu vội khoát tay với tôi, kéo tôi đi về phía thôn.

“Xoạt! Xoạt!”

Nhưng ông ta vừa mới kéo tay áo tôi lên, trong con đường mòn kia bỗng truyền đến âm thanh vật nhỏ rơi xuống đất.

Nghe thấy thế, thân thể mấy người chúng tôi chấn động, Ngụy Yến vẫn trốn ở xa xa lập tức bay tới, dựa sát vào tôi, nói: “Trong đó có ma!”

“Cô mới là ma!” Tôi tức giận đẩy tay cô ta ra, liếc mắt nhìn Trường Sinh một cái: “Tôi muốn đi xem, anh có đi không?”

“Đi thôi!” Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, đi đến gần Hắc Xà dẫn đầu của nó xuống, trên người hiện lên một luồng hắc khí, Hắc Xà kia lập tức dung nhập vào cơ thể cậu.

“Chờ chúng tôi với!” Lão đạo Diêu thấy chúng tôi thật sự muốn đi vào, run rẩy đánh giá bốn phía, vội kéo Tiểu Ngô với vẻ mặt không tình nguyện đi theo.

Ở bên cạnh chiếu đèn pin vào trong con đường mòn, vốn đã thấy bên trong một mảnh đen nhánh, nhưng đèn pin kia chợt loé, lối ra đối diện cứ như vậy xuất hiện trước mắt chúng tôi,

“Đây là? Mất rồi?” Lão đạo Diêu giật mình hô một tiếng, xoay đèn pin sang trái phải, xác định thứ lọt vào mắt rất bình thường, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn chúng tôi.

“Meo! Meo!” Con mèo trắng kia kêu to hai tiếng, từ phía sau nhào lên con đường mòn, vươn lưỡi ra liếm một vài thứ trên mặt đất.

Có thể khiến con mèo ăn hàng ‘không ăn được đồ thì hạ cổ trả thù người ta’ này khẩn trương, tôi cũng vội nhìn xuống đất, chỉ thấy hai bên đường mòn có một hàng lá thông rơi xuống, từng lá từng lá rơi ngăn nắp xuống bùn đất vàng bên con đường mòn.

Trường Sinh liếc tôi một cái, ngồi xổm xuống nhặt một lá, đặt dưới mũi ngửi ngửi, lại đưa cho tôi nói: “Đây là cây thông ngàn năm kia?”

“Làm sao biết được?” Tôi nhận lấy lá thông, nhìn trái phải hai cái, phát hiện không khác gì lá thông bình thường mà nhỉ?



“Mùi hương!” Trường Sinh thở dài, chỉ mũi nói: “Mùi hương của cây thông ngàn năm kia rất nồng, cô có thể ngửi thử.”

Tôi vội ngửi một chút, một mùi lá thông rất nồng, lại hái lá kin của cây thông bên cạnh, cũng không kém bao nhiêu mà?

“Mũi cô không ngửi được!” Trường Sinh cười thật thà với tôi, bật đèn pin đi về phía trước: “Sau này tôi sẽ dạy cho cô!”

“Ừm!” Tôi thả lá thông ra, để nó rơi xuống đất.

Lúc trở lại thôn, xung quanh đã có không ít người nghe được tiếng bên này, chỉ ngại gần đây đường mòn không yên ổn, bị người già trong thôn ngăn lại, cho nên mới không đi hóng chuyện, thấy mấy người chúng tôi trở về, vội vây quanh hỏi chúng tôi xảy ra chuyện gì.

Tôi đẩy lão đạo Diêu ở phía sau lên trước, tùy ý để gia hoả tiên phong đạo cốt này đi giải thích, kéo Trường Sinh đi về phía từ đường.

Tào Quốc Khánh nói có không ít người buổi tối đi vào thôn đều bị nhốt trong con đường mòn, nhưng chẳng có chút nguy hiểm nào. Mà người có thể đi ra khỏi đường mòn, thì đều không qua ngày hôm sau đã chết.

Điều này chứng tỏ có thứ biết chỉ cần buổi tối đi ra khỏi đường mòn vào trong thôn sẽ gặp nguy hiểm, cho nên nhốt người đi ngang qua đường mòn vào buổi tối lại.

Có thể thi triển ra ảo thuật mà mèo trắng cũng không phá được, hơn nữa không làm mèo trắng sinh ra địch ý, đoán chừng liên quan rất nhiều đến những lá thông kim kia.

Trong thôn này, có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ có cây thông ngàn năm kia, chỉ là không biết tại sao nó không trực tiếp đưa Điền Đại Thu đi xa một chút.

Đứng dưới gốc cây thông cổ thụ này vào ban đêm, cảm giác hoàn toàn khác so với ban ngày.

Tôi duỗi tay ra, cảm giác rõ ràng có từng sợi khí tức lướt qua giữa các ngón tay, cây thông cổ kia vẫn lặng lẽ đứng trên mặt đất.

“Em gái hớp(*) cơm không?”

(*)呷 là uống, hút, hớp (VD: hớp trà)

Tôi đang cẩn thận cảm nhận, một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở phía sau, Tào Quốc Khánh nói với tôi: “Đạo trưởng kia bị trưởng thôn mời đi rồi, có lẽ ngày mai các người mới có thể đi, đầu bếp Tào tôi nói làm cơm ngon cho cô là sẽ làm cơm ngon!”

“Ừm!” Nhìn vẻ mặt Tào Quốc Khánh hiền hậu, tôi bất tri bất giác cười gật đầu.

Cười với Trường Sinh, lôi kéo cậu muốn đi ra ngoài, bỗng cảm thấy trên đầu lạnh lẽo, cả người rùng mình một cái.

Tôi cho rằng đó là sương, vội đưa tay sờ thử, tay sờ thấy một đống sền sệt, bỏ tay xuống nhìn, chỉ thấy trên ngón tay có thứ màu vàng kim đang từ từ thấm vào trong ngón tay.

“Đây là?” Tôi vội quay đầu hỏi Trường Sinh.

Trường Sinh nháy mắt với tôi, kéo tôi từ từ xoay người, quỳ xuống nặng nề dập đầu hai cái: “Đa tạ thụ thần ban cho!”

Tôi khó hiểu nhìn cậu, trong đầu chợt có gì hiện lên, vội dập đầu hai cái theo cậu, cái dập đầu này không có tâm tình ứng phó như buổi sáng mà tràn đầy thành ý.

Thứ vừa rồi dính trên tay, còn có thể ngửi được hương tùng nhàn nhạt, đây là nhựa thông của cổ thụ ngàn năm, có thể chạm da là nhập, nhất định hàm chứa linh lực của lão thông này.

“Xào xạc! Xào xạc!”

Lá cây của lão thông nhẹ nhàng phe phẩy, không biết là bị gió thổi hay là…

“Hai đứa ăn cơm cũng chậm như vậy, còn đang làm gì đấy?



Tôi và Trường Sinh mới đứng dậy, Tào Quốc Khánh lại quay qua thúc giục: “Nhanh lên đấy, ăn xong là ngủ ngon rồi!”

“Đến đây!” Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão thông ngàn năm, trong lòng thoải mái.

Nhưng đến lúc ăn cơm mới phát hiện, Tào Quốc Khánh vốn gạt tôi, làm gì có cơm ngon!

Ông ta nấu một bát mì sợi, lại trộn chút thức ăn thừa còn sót lại của tiệc đậu phụ(*) vào buổi tối cho tôi và Trường Sinh ăn, nói là đừng lãng phí.

(*) bữa tiệc kết hợp các món ăn với đậu phụ làm nguyên liệu chính, tiếng anh là Tofu feast.

Lúc ăn mì ông ta nói cho chúng tôi chuyện của cây thông ngàn năm này, thật ra cây này nói là một ngàn năm thì không đến, nhưng tám trăm năm thì vẫn được.

Nghe nói trong thôn vẫn luôn được cổ thụ này che chở, lúc thiên tai ba năm, cổ thụ này kết đầy hạt thông, hơn nữa mỗi viên đều rất lớn, một năm kết tận hai mùa, để những người già trong thôn đều ăn hạt thông mới miễn cưỡng không bị đói chết.

Tới mùa đông lá thông tràn đầy đường thông trắng bóng bị đông lại, rất nhiều người già trong thôn khi còn bé đã từng liếm lá của lão thông này.

Tào Quốc Khánh nói, trong lòng đầy ý cười, nói khi bé mình còn trèo lên liếm, giẫm hụt một bước suýt nữa ngã chết, nhưng bên dưới lại vô cớ xuất hiện một cành cây bắt được ông ta.

Còn vô số chuyện kỳ lạ về cây thông cổ thần kỳ, cũng không biết là thật hay giả, dù sao thôn đã cung phụng cái cây này như thần.

Tôi chỉ há miệng ăn mì, không ngừng gật đầu.

Có một vài thứ, ở mãi một chỗ lâu, nhìn một vùng thuỷ thổ một vùng người chậm rãi nuôi dưỡng ra, sao có thể không có tình cảm? Ngược lại, con người mới càng quên đi nguồn gốc và nơi chốn của mình.

Khi hỏi đến Liễu oa tử, Tào Quốc Khánh cũng nghe nói hôm nay chúng tôi đến nhà nó ở một ngày, thở dài một hơi với chúng tôi, nói: “Nó đúng là một đứa bé mệnh khổ mà!”

Quả phụ Liễu sau hai năm chồng mình chết lại sinh ra Liễu oa tử, chưa nói đến lai lịch không rõ ràng, động chút là đánh là mắng Liễu oa tử, Liễu oa tử từ hai tuổi đã học được rửa bát giặt quần áo, dần dần về sau tất cả công việc trong nhà đều được nó nhận thầu, còn bị đánh, thường xuyên mang một thân thương tích ra ngoài kéo rau lợn.

Buổi tối quả phụ Liễu còn đuổi nó ra ngoài, ở nhà vụng trộm với đàn ông.

Liễu oa tử này buổi tối không được ăn cơm, đói đến mức xanh xao vàng vọt, người trong thôn có khi thấy nó đáng thương thì gọi nó vào nhà ăn, nhưng đứa bé này chỉ im lặng không chịu đi vào, dần dần người trong thôn cũng quen.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên biểu cảm há miệng gặm cây song của Liễu oa tử kia, còn có ánh mắt bị tôi kéo lỗ tai nhưng giống như chẳng có liên quan gì đến mình ở trong nhà nó, và bộ dáng chỉ cần tôi quát lớn một cái nó đã sợ tới mức giật mình.

Ngay cả đêm nay tôi lấy mẹ ra doạ nó, vẫn có thể khiến nó sợ hãi không ngừng, đối với một đứa nhỏ mới bảy tuổi là bóng ma tâm lý lớn đến mức nào!

“Muốn ăn bát nữa không?” Tào Quốc Khánh chỉ chỉ bát mì đã trống rỗng của Trường Sinh, thở dài: “Liễu oa tử kia cũng không được người ta yêu thích, hỏi cái gì nó cũng không nói, với ai cũng lạnh mặt. Bây giờ trong thôn đều đồn là bác cả với chú của nó là do nó gi ết chết đấy! Nhưng nó còn nhỏ, mọi người ngại nói rõ!“

Nghĩ đến bộ dáng Liễu oa tử cười ha ha nói đã làm con dâu Dương Tiến đập đầu đến chết, cả người không thoải mái, vội vàng gắp một đũa mì nhét vào miệng.

Buổi tối người trong thôn nghe nói đường mong đã an toàn, Tiểu Ngô còn tự xung phong dẫn theo mấy thanh niên trẻ tuổi đi một hồi, sau khi xác nhận không có chuyện gì, trưởng thôn đã nâng lão đạo Diêu lên tận trời, tôi và Trường Sinh cũng được ké ánh sáng của Diêu Đại Tiên, ở lại trong nhà trưởng thôn.

Một đêm này, trong mơ dường như ngửi được mùi tùng hương nồng đậm, khiến giấc ngủ của người ta càng thêm ngọt ngào, nhưng luôn có người không thức thời.

Tôi chỉ cố gắng hít thở không khí mang theo hương tùng thơm, thì bị lão đạo Diêu lay tỉnh, liên tục hô với tôi: “Trương tiểu tiên sinh! Trương tiểu tiên sinh!”

Cả bộ xương còn đang phát triển của tôi sắp bị ông ta lay rời rồi, chỉ đành trợn mắt buồn ngủ cho tỉnh, nhìn ông ta hỏi: “Làm sao thế?”

“Mấy nấm mồ kia xảy ra chuyện lớn!” Mặt lão đạo Diêu đầy mồ hôi, kéo tay tôi, kéo tôi dậy, nói: “Trên sơn mộ kia rất nhiều phần mộ sập xuống trong một đêm, cô mau ra nhìn một chút đi!”

“Sập mộ?” Tôi giật mình một cái, hai mắt mở bừng, chẳng còn nửa điểm buồn ngủ.