Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 50: Cuộc nói chuyện im lặng









Đồng hồ trong phòng nhảy qua con số một giờ năm mươi hai phút sáng. 

Phong không ngủ được, trở mình qua lại nhưng cố gắng không gây tiếng động. Cầm điện thoại coi đồng hồ rồi bật dậy, nhẹ nhàng nhất có thể, mặc thêm một cái áo khoác mỏng vào bộ áo ngủ. Rồi đi ra ngoài.

"....hừm"

Đi ngang qua giường Chi, Chi ngủ rất ngon, mỉm cười nhạt, cầm chăn đắp lên cao gần cổ cho cô ấy ấm. Nhìn Chi một chút rồi ra ngoài. Nhẹ mở cửa rồi khóa cửa. 

*Cạch*

Sau tiếng khóa cửa, Phong quay người đi thẳng, không hề biết trong phòng, công chúa ngủ trong rừng cũng đã mở mắt tỉnh dậy.

"..."

Chi ngủ rất cạn, Phong vừa đụng vào chăn là cô tỉnh ngay. Đụng chân xuống giường mang đôi dép lê, Chi cầm cái điện thoại của Phong, bỏ vào túi quần ngủ.

.....

Tờ mờ sáng, mới chỉ hai giờ sáng, mặt trời chưa lên mặt trăng chưa lặn. Phong dẫm chân trên cát bước ra điểm hẹn, gió vi vu mơn qua vài lọn tóc của cô. Chỗ có gốc cây lại sát bờ biển, Phong tìm thấy ngay. Nhưng chưa có ai tới. 

"..."

Không có gì làm, nên bóc bịch kẹo bạc hà cay the ra ăn tạm.

.....

Hà Nguyên cũng ra chỗ hẹn sau đó chừng năm phút. Khi cô ấy tới, thực sự ngạc nhiên vì có bóng người đã ngồi chờ sẵn trên bờ cát. Đồng hồ của cô là hai giờ đúng, không sai lệch chút nào.

*thình thình*

Không biết tại sao tim Nguyên lại đập mạnh như thế khi nhận thức rõ bóng lưng ấy là của Phong. Đèn đường được giấu trong những tán lá cây cao chiếu ra những ánh sáng mờ ảo, hắt lên bóng lưng ấy và trải bóng người ta trên cát.

Tiếng sóng biển đánh nhè nhẹ. Phong nghe động, liền là câu lên nụ cười.  

"Cô lựa chỗ đẹp đấy, nói chuyện ở nơi thanh bình thế này thật thư giãn..."

"...!!"

Nguyên bị ngạc nhiên, đứng cách nhau khá xa, cô lại rất im lặng, thế mà người kia vẫn nhận ra được. Cô cố gắng không mất cảnh giác, cười đáp lại.

"Thế mà tôi lại nghĩ cô sẽ không nhận lời chứ?"

"Sao lại không nhỉ?"_Phong từ từ quay mặt lại đối diện với Nguyên, viên kẹo ngậm trong miệng đã nhai nuốt._"Cô nghĩ tôi xấu bụng thế à?"

 "Không.. à không hẳn.. tôi nghĩ cô sẽ ngỡ đây là cái bẫy hoặc gì đó đại loại vậy.."_mặt trông khá tỉnh táo nhưng khi nãy Phong quay người lại, Nguyên thật sự đã muốn chết đứng. Phong nhún vai lắc đầu.

"Tôi không nghĩ cô sẽ muốn đoạn tuyệt với Uyển Chi sớm như vậy ~ "_Phong xoa xoa cằm_"Bẫy hay bắt người thì dễ rồi, nhưng cô nghĩ cô chủ cô sẽ để yên cho cô cứ vậy đụng vào tôi - người bảo vệ cô ấy thế à?"

"Cô..... "_Nguyên bị nhắc tới Uyển Chi liền kinh động_"Tin mà tôi biết thật không sai  ! Cô chính là lợi dụng cô chủ của tôi !!"_bảo vệ cái gì chứ, là lợi dụng trong lừa đảo.

"Nào nào.. đừng quá lên thế ~"_Phong cười thản nhiên như không, thảy bịch kẹo bạc hà cho Nguyên_"Ăn đi cho bớt nóng ~"

"....."_Nguyên nhìn bịch kẹo.

"Tôi không bỏ thuốc đâu ~"_Phong thân thiện búng búng tay, giới thiệu._"Kẹo bạc hà ~"

"..hm.."_cô ta cũng ngây thơ, bỏ thử một viên vào miệng. Điều đó làm Phong tức cười.

"Ha ha... ngậm kẹo của người muốn hại cô chủ của cô ?! Không sợ hạ độc à?"

"Ứ..."_Phong làm Nguyên muốn phun ra ngay viên kẹo, tức họng đến nỗi nghẹn_"Khụ khụ.... cô.. "

"Đùa thôi mà ~"_Phong bỡn cợt_"Vậy là rõ rồi nhé, cô đến đây phần lớn là vì tôi phải không, babe?"_tiến đến gần Nguyên, lè lưỡi và híp mắt như một con sói sắp vồ được cô bé quàng khăn đỏ, Phong cợt nhả._"Giúp cho cô chủ Uyển Chi vì ở xa ? Hửm?"

Kê mặt kế bên Nguyên khiến cô ta nghe thấy tim mình đập mạnh rộn rã khi nhìn vào đôi mắt nâu giết người kia, Phong thở vô tai Nguyên. "Ông chủ của cô bảo đến à ?" 

"Cô... biết?!"_Nguyên phải lùi lại mấy bước vì bị áp sát bất ngờ, ngạc nhiên, nhưng cũng bình tĩnh nhận ra, kẻ có thể lừa gạt được cô chủ ắt hẳn trình độ uyên thâm, đúng là vỏ bọc bên ngoài chỉ để lừa gạt. Tuy là vậy, cứ mỗi bước chân Phong đến gần. Tim Nguyên đập chỉ càng thêm mạnh bạo.

"Dĩ nhiên, nghe những gì cô lải nhải nãy giờ tôi cũng đoán ra việc tôi bị ông chủ của cô 'nói xấu' thậm tệ thế nào ~"

"Ông chủ tôi là người tốt !!"_Nguyên gân cổ cãi lại_"Ông ấy đã nuôi hai anh em tôi lớn lên và cho ăn học, không thể nào làm việc xấu xa."

"Hm..."_Phong lấy lại bịch kẹo của Nguyên từ tay cô ấy ngay sau khi áp sát Nguyên, cho một viên vào miệng, vẫn đeo nụ cười trên môi_"Vẽ người vẽ mặt xương vẽ khó.... có chắc những gì cô nói là sự thật? Ông ấy không làm việc xấu? Bao nhiêu chắc chắn?"

"Tôi..."_Nguyên cạn lời, nói qua cũng nói lại, cô cứ đấu tranh tư tưởng mãi không biết nên theo phe ai, không hoàn toàn tin tưởng Phong nhưng so với những gì cô ấy biểu hiện, lại thấy lời của Lý tổng như là đang gạt mình.

"Ngay cả đứa trẻ thích kẹo cũng sẽ nói dối người lớn..."_Phong đùa_"Con người với nhau tin 'bảy' thôi chứ tin 'mười' thì rõ là sai lầm!" 

"Cô và tôi cũng thế !"_Hai tay Nguyên nắm chặt, vừa sợ vừa quyết tâm. Không nghĩ là một Phong trẻ con lại có thể giương vuốt như thế này áp thế cô. Phong hơi bất ngờ với câu nói đáp lại, nhưng hiểu ngay.

"..."_Phong hơi động, cau lông mày_"Tùy cô thôi ? Tôi vẫn muốn, nếu có thể, chúng ta vẫn là bạn tốt..."

"Làm gì có chứ??"_Nguyên lầm bầm, không nhìn thẳng.

"Thế hai ngày nay không phải bạn tốt à?"_Phong nhún vai_"Nếu cô không theo lệnh của ông chủ lên đây bày trò chọc phá tôi, ở chung với nhau còn là hầu chính của Uyển Chi, tôi cũng sẽ chẳng thấy cô xấu xa..."

"Cô..."_Nguyên chấp nhận, câu này không thể nào phản kháng, vì cô thật sự thấy y như Phong nói vậy. Phong nhìn cô ta lúng túng, trong lòng đã rõ mười trên mười Lý tổng kia muốn gì và đã khiến cô bé này nghĩ về mình như thế nào.

 Phong chỉ cần chớp mắt quan sát biểu hiện của Nguyên với Chi, nghe những gì Chi kể, cũng có thể nhận ra tâm lòng trong sáng đang bị vấy bẩn kia. Vì vậy mới bày ra bao trò chọc ghẹo không để cô yên bữa giờ. Liếm môi, hiểu biết nhiều một chút sẽ nhận ra ngay. Cô còn thấy cả những biểu hiện quái dị của Nguyên khi cứ đe mình. Cảm giác không mấy ổn.

Những biểu hiện đó lại là thứ Phong có thể lợi dụng. Cô ấy cười khẩy khi nghĩ thế. 

"Tôi hẹn cô ra đây không phải để tán dóc.."_Nguyên mạnh miệng khi thấy nụ cười kia như đang trêu mình_"Chỉ có tôi với cô ở đây, nói ra !! Cô muốn làm gì Uyển Chi cô chủ của tôi?" 

"Ồ ~"_Phong suy nghĩ một chút_"Tôi muốn đem cô ấy về, bắt cóc khỏi tay ông chủ của cô, lợi dụng cô ấy kiếm tiền, ..."_Phong hai tay thọc vô hai túi quần, với vẻ mặt đáng thương và khi móc hai tay ra thì tiện tay kéo hai đáy túi quần rỗng không ra_"Tôi vốn nghèo nàn mà, những gì tôi đối với cô chủ cô đó giờ chỉ là dụ hoặc để cô ấy vô bẫy thôi ~ "

Phong nói chuyện, nhìn Nguyên, mặt tỉnh queo như không, nói xong còn cười đểu giả với ánh mắt khinh thường._"Đáng tiếc là cô chủ của cô và đám bạn cô ta là một lũ ngốc ~ Vì thế mới có thể tin tưởng vô cớ cái chuyện cổ tích mà tôi bày ra ý ~"_Phong chèm chẹp miệng, mắt hấp háy như một tên đểu cáng ăn cháo đá bát.

"Hây dà.. đúng là càng túng quẫn khó khăn thì càng dễ tin lời người...."_ý chỉ Uyển Chi ngốc nghếch dễ bị dụ vì hoàn cảnh nghiệt ngã. 

"Cô dám !!!!"_Nguyên cáu lên, bước đến gần Phong, đang hơi cúi đầu, nắm mấy lọn tóc mái đang chơi vơi giữa không trung kia và tay còn lại muốn giơ ngay lên để tát cô ta.

"Hì hì..."_Phong nghiến răng cười. Ngay khi đầu bị giật lên để tiếp nhận cái tát, cô trừng mắt nhìn Nguyên, tay nhanh chóng bắt lấy lực tay sắp tát cô, giữ nó giữa không trung. Phong lè lưỡi_"Hù!!"_Rồi dùng sức đẩy Nguyên cách xa mình ra. 

Động tác quá nhanh, Nguyên lùi lại mấy bước, dưới chân hai người, cát bị quán tính tạo thành ít khói tung lên.

"Ha ha ha..."_Phong xoa xoa chóp mũi, cười thành tiếng_"Cô nghĩ tôi đã nói đủ hết những gì ông chủ cô kể chưa?"

Bây giờ không biết rõ là Phong đang thực hay đang giỡn nữa, Nguyên ngơ mặt nhìn Phong, Phong vẫn thản nhiên, tuy mắt cô hơi nhìn lại đâu đó xa xa một chút, đôi mắt liếc như nhận ra gì đó, im lặng rồi cô gãi gãi đầu.    

"Cô gọi tôi ra đây làm gì thì tôi không biết. Nhưng tôi cũng chỉ có thể nói là, tôi đúng là đang lợi dụng cô chủ của cô, để trở về nơi tôi sống, giúp cô ấy có những gì cô ấy có, đấu tranh cho những gì cô ấy đáng được hưởng.."_Phong nói rồi nhấn mạnh.

Cô cũng chẳng cần giấu giếm người này việc cô là nhân vật từ trong tranh ra, vì cô ta chắc biết từ mười đời rồi. Nhưng những gì cô ta biết, về một 'sự giả tạo' mới là sai lầm.

".. toàn là những thứ đã bị ông chủ cô xém tước đi !! Mà nhục nhã không khi không ở bên cô ấy mà phải để một 'nhân vật tưởng tượng' như tôi lại giúp cô ấy về như thường?"

Phong như muốn gầm lên với Nguyên, tiếng nói của cô mượn tiếng sóng biển gần lên, lời nói như xé rách màn đêm và xé rách hỗn độn từ trong thân tâm Nguyên. Phong tiếp tục, càng nói thì lời lẽ mỉa mai càng cay.

"... Khi đó thì cô ở đâu? Hả cô người hầu dễ thương? Khi Chi đang mệt mỏi, cô có tưởng tượng được cô ấy đã đau khổ bao nhiêu không? Các người không làm được mà còn muốn khiến cô ấy bị ép buộc. Cô muốn phá tôi và cô ấy đúng không? Cô hẳn phải biết ông chủ cô đang phá đi hạnh phúc của cô ấy chứ???"

Phong nói trong tức giận, gân xanh gần như nổi trên trán. Cô không thể thừa nhận hạnh phúc cô mang cho Chi là bao nhiêu, nhưng cô biết cô có thể trao cô ấy thật nhiều hạnh phúc và yêu chiều, chỉ cần để cô được ở bên Chi. 

Cô vốn dĩ cũng chỉ là kẻ lăng nhăng, Bạch Hải Phong. Nhưng khi tìm được một tình yêu của trái tim thì sẽ gìn giữ đến cùng. Cô biết Chi phải phụ thuộc mình nhiều thứ và biết mình ở đâu trong tim cô ấy. Thế là quá đủ để cô có thêm động lực mà cố gắng. 

 Tức giận thay cho Chi và bực mình khi bản thân trở thành kẻ có tội. Phong hầm hừ nhìn Nguyên, lúc này đã rất khó xử.

"Không thể... không phải...."

Những lời lẽ của Phong khiến Nguyên bị dao động, cô không biết nên tin ai thì càng bị rối hơn. Phong cũng biết, đây vốn dĩ chỉ là người vô tội bị vạ lây từ những chuyện gây ra bởi Lý tổng và con của ông ấy mà thôi. Thở dài nhìn người kia khóc. Nguyên khóc vì cô chủ và vì bất lực do chính mình không rõ đúng sai. Phong đưa thêm một viên kẹo nữa vô miệng. 

"Tôi nói để cho cô biết. Tôi tuyên chiến với ông chủ của cô. Mặc dù cũng chẳng thích thú gì lắm."_Phong phun ngụm nước bọt ra, mỗi lần nghĩ tới những việc Chi phải chịu thì dù miệng có ăn kẹo bạc hà cũng đắng, chẳng thà là hút thuốc.

"Nhưng tôi chẳng nói để cô phải manh động. Hôm nay chúng ta chưa về, như thỏa thuận chúng ta vẫn là bạn khi còn ở đây. Nếu không tôi đã đấm chết cô lâu rồi."_Phong nhe nanh dọa_"Không cần phải làm gì cả. Tôi đã muốn đấu thì nhất định tôi phải thắng"

Ánh mắt Phong hung ác hẳn. Lườm Nguyên đang còn rối như sói lườm cừu non mà hằn giọng._"Như một con rối.. Cứ chiến trên chiến tuyến của cô, và khi biết được những gì mình làm là đúng hay đã sai, đừng có mà ôm mặt khóc. Tôi sẽ khinh đấy."

Phong nói xong, thấy chẳng đáng gì để mình phải lưu lại, trời còn chưa sáng hẳn, cô quay người dậm chân trên cát, đạp phăng những hạt cát nhỏ, khi đi ngang qua Nguyên, Phong nói nhỏ giọng. 

"... coi như chúng ta chưa hề có cuộc nói chuyện nào."

Nói ngắn gọn như vậy rồi bỏ đi, để lại Hà Nguyên phía sau nhìn theo cái thân ảnh Phong bước xa mình. Mặt cô ấy lúc đó không chút biểu cảm cười cợt mà là rất lạnh lùng. Tim Nguyên từ đầu cuộc nói chuyện tới giờ đập vẫn mạnh. Cô không biết rõ, nhưng cô nghĩ là, mình cũng phải tự tìm hiểu về việc này.

Con rối ?! Cả tin ?! Tuyên chiến ?! Con người xấu xa ??

Chân khụy xuống, Nguyên ngồi rạp xuống bờ cát trong rối rắm, tim vẫn còn đập khá mạnh và cô không thể ngừng những suy nghĩ về Phong. Thực chất Phong đã đoán sai về Nguyên. Một phần cô muốn Phong nói những việc mình làm để đối chiếu với những việc ông chủ kể, còn lại, cô.. muốn thổ lộ cho Phong về tình cảm của cô. 

Không biết Phong sẽ đối mặt với cô thế nào. Nhưng cuối cùng, Nguyên thấy được, tuy chỉ là nhận được một nửa kết quả, Nguyên không định sẽ nói hết tâm tư của mình nữa, nội việc mình nghĩ xấu về Phong và muốn phá cô chủ - nếu Phong nói đúng, thì đó quả thật là tội lớn.

Khổ sở ngồi khóc. Nguyên chẳng biết tiếp theo nên làm gì. Bàn tay trên cát run run, các ngón tay co lại thành quyền khiến vũng cát chia thành từng đường rãnh sâu lún theo vết ngón tay của cô.

"Mình..."

Một người đã đi được nửa đường về khách sạn là Phong Phong, một người còn rối rắm gục đầu trên gối ngồi ở điểm hẹn là Hà Nguyên. Còn một người nữa. Mắt đã thấy tai cũng nghe hết mọi chuyện. 

"...."

Chi lặng thở dài, dựa người vào gốc cây to đã che giấu cô từ nãy giờ. Nghe không sót chữ nào. Nhưng là cô thấy chỉ vì mình và ba mà mọi chuyện càng trở nên phức tạp.

Tận thân tâm, cô cảm ơn Phong. Y như những gì cô từng tin tưởng vào những ngày đầu gặp gỡ, mãi đến bây giờ Phong không hề khiến cô phải thất vọng. Cuộc nói chuyện của hai người, nhưng người im lặng thứ ba mới là chủ đề của nó.

Bầu trời đêm tĩnh lặng cùng vầng trăng sáng đã đi qua một chu kì.. những ngày không trăng đã sắp tới gần.

_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 50

:)))))))) Phong ngầu lòi nạnh nùng mạnh mõe như các mems đã muốn đây nhé. :)))

Để lại vote và cmt nhen :)))

Thân mến,  

_Tatchikuro_