Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 80




Edit: Meii

Trong quan tài kín mít không một kẽ hở, đám người nâng quan lập tức mau chóng di chuyển khiến Đường Ninh bên trong bị xóc đến mức nôn nao, thế nhưng miệng cậu đã bị chặn lại khiến Đường Ninh chỉ có thể lặng yên rơi lệ. Một lát sau, cỗ quan tài kia cũng được dừng lại, nắp quan tài cũng bị đẩy ra, Đường Ninh kích động mở to mắt ra, thế nhưng đối diện cậu là một khuôn mặt của người chết!

Đó chính là khuôn mặt chết do bị treo cổ của Kỷ Kha.

Đầu lưỡi hắn buông thõng, đôi mắt vẫn đục đầy tơ máu vẫn mở to nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh.

Không! Đừng tới đây!

Đường Ninh liều mạng lắc đầu, nhưng mấy kẻ thôn dân kia lại không hề do dự mà nhét thi thể Kỷ Kha vào trong quan tài với cậu.

Đường Ninh sắp điên rồi.

Thi thể Kỷ Kha dính sát người cậu, cái đầu bị treo lên lúc trước cũng vùi vào gáy cậu, thân thể đã chết cứng đờ cứ thế ép vào người cậu khiến cậu không thở nổi.

Những nơi tiếp xúc với thi thể Kỷ Kha nổi đầy da gà, ngay khi Đường Ninh định dùng đầu gối đẩy thi thể đó sang một bên, bỗng tay của thi thể kia trượt xuống một chút, chạm vào sườn chân của cậu.

Không giống chạm vào, mà giống như... sờ một chút?

Trong nháy mắt, Đường Ninh dựng hết tóc gáy lên, cậu hoảng sợ vô cùng nhìn về phía thi thể cứng đờ kia, sắc mặt Kỷ Kha xanh lét, con ngươi vẩn đục, trên mặt bắt đầu xuất hiện những dấu thi đốm mới mẻ, dáng vẻ đúng là của một người đã chết.

Trong lúc Đường Ninh đang nhìn kỹ thi thể kia, nắp quan tài lại bị đám người kia đóng lại. Lúc này, Đường Ninh không rảnh lo lắng chuyện khác nữa, cậu chỉ biết dùng sức đá vào thành quan tài như muốn cầu cứu bên ngoài.....

"Rầm rầm rầm."

Trong linh đường, Lâm Uẩn đang quỳ gối khẽ quay đầu lại nhìn, dường như hắn nghe thấy quan tài bên kia vang lên những tiếng động kì lạ, nhưng hắn chưa kịp nghe rõ, đám thôn dân thôn Kỷ Gia đã đóng chặt nắp quan tài lại.

Mấy kẻ đó cũng không màng đến chuyện quần áo mình đầy bùn đất mà cứ thế nâng quan tài lên chuẩn bị đi.

Lâm Uẩn nhíu mày, hắn mở di dộng ra, tin nhắn trong nhóm chat vẫn dừng lại ở tin: [Cậu đã tốt hơn chưa? @Đường Ninh.]

......

Chiếc xe bốn bánh cũ nát lăn bánh ra khỏi thôn Đường Gia.

Đường núi xóc nảy vô cùng, quan tài đặt trên xe cũng không khác gì đang trôi dạt ngoài biển, không ngừng nhảy lên ầm ầm. Đường Ninh nằm trong quan tài không ngừng run rẩy, không biết có phải do cậu gặp ảo giác hay do xe rung lắc quá mạnh, mà cậu cứ có cảm giác như thi thể Kỷ Kha càng ngày càng ép chặt cậu.

Không, không phải cậu gặp ảo giác.

Thi thể của Kỷ Kha đã lạnh lẽo cứng nhắc, hơn nữa, xe xóc nảy khiến thi thể hắn càng lúc càng dịch sát lên người cậu, Đường Ninh không muốn nghĩ nhiều, cậu cũng chẳng còn sức lực mà nghĩ nữa.

Tại sao lại như vậy...... Cứu mạng......

Ngực của Đường Ninh càng lúc càng bị đè nặng, thi thể lạnh lẽo của Kỷ Kha ép cậu đến mức không thở nổi. Hai mắt của Đường Ninh hoa lên như thấy một bầu trời đầy sao, tầm nhìn của cậu vẫn tối đen như mực, có mấy ngôi sao nhỏ cứ lập lòe lúc ẩn lúc hiện trong mắt cậu, khiến cậu chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Hơi thở lạnh băng vẫn bao phủ cả người cậu, ngay khi Đường Ninh sắp ngất xỉu, bỗng có người đẩy nắp quan tài ra.

Không khí trong lành lập tức ùa vào bên trong, vì miệng cậu bị vải bố nhét chặt, cả khoang miệng cứng đờ nên cậu chỉ có thể cố gắng dùng mũi ra sức hô hấp, cả gương mặt cậu trắng như tuyết, hàng mi cong dài ướt đẫm nước mắt yếu ớt run rẩy như con bướm nhỏ gặp phải trời mưa. Đường Ninh không còn sức lực mà tìm hiểu xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, cậu chỉ có thể mệt mỏi ngất đi ở ngay đó.

"Sao thế? Chết rồi à?" Có người hỏi.

Người đứng cạnh quan tài vốn định đẩy nắp quan tài ra một chút để tránh việc cậu hít thở không thông mà chết thôi, thế nhưng khi kẻ đó nhìn vào bên trong một chút, lại đứng ngây người không có phản ứng gì.

"Kỷ Thiên?"

"Hả...." Kẻ kia lúc này mới phản ứng lại, trả lời: "Để ta điều chỉnh lại vị trí của Kỷ Kha một chút, tên kia hình như không thở nổi rồi."

"Không cần phải lằng nhằng như vậy đâu, sắp đến nơi rồi."

"......"

Hơi thở cả Đường Ninh rất mỏng manh, cậu mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người nâng cậu dậy, sau đó đem thi thể Kỷ Kha đặt dưới người cậu như cho cậu một cái đêm bằng thịt người vậy. Nhưng rõ ràng, chuyện này cũng chẳng thoải mái gì cho cam, chỉ cần nghĩ đến trạng thái tử vong của Kỷ Kha là da đầu Đường Ninh liền tê dại, nhưng cậu đã quá suy yếu để phản kháng lại, cái quan tài kia bỗng rung lên một cái, nước mắt của cậu cũng cứ thế lăn xuống.

Một lát sau, có một đôi tay khẽ nâng cậu dậy một lần nữa, Đường Ninh đã không còn sức lực mà giãy giụa nữa, cậu để mặc kẻ kia bế mình lên, cậu nghe thấy tên thôn dân đang bế mình nói với những người khác rằng: "Quan tài này không nằm được hai người, để ta bế cậu ta cho."


"Đằng nào cậu ta cũng không sống được, không cần phiền vậy đâu."

"Không sao đâu."

"......"

Sống không được? Có ý gì?

Đường Ninh không biết những người này muốn làm gì, nội tâm cậu bất an vô cùng, gắng sức mở mắt ra nhìn về phía người đang bế mình, chỉ thấy trên mặt người kia có một dấu giày ngay má.

Chính là người mà cậu đã đạp sao.

Người kia cũng nhìn chằm chằm Đường Ninh như sợ cậu chạy mất, Đường Ninh cảm thấy kẻ kia không cần phải nhìn cậu như vậy, bây giờ, cho dù kẻ đó có cởi trói cho cậu thì cậu cũng chẳng có sức mà chạy trốn nữa rồi.

Cậu cố hết sức nhìn vào quan tài một cái, liền thấy Kỷ Kha vẫn đang trợn trừng mắt, đầu lưỡi thè ra, tử trạng ngập tràn oán khí.

Đám thôn dân kia cũng thử làm Kỷ Kha khép miệng mấy lần nhưng cũng không thành công, chỉ có thể hùng hổ đóng nắp quan tài lại.

Trong nháy mắt nắp quan tài trượt dần đóng lại, Đường Ninh bỗng thấy đôi con ngươi không có tiêu cự của Kỷ Kha quay tròn một vòng rồi nhìn về phía Đường Ninh!

Ngay lập tức, cả người Đường Ninh toát đầy mồ hôi lạnh, cậu cố bình tĩnh lại cũng không được, vì lúc này, cậu không những quay cuồng như say xe mà còn đói đến mức đau dạ dày. Lúc này, cậu chỉ muốn được nằm trên giường, rồi được Kỷ Liên Uẩn đút cho một bát cháo ấm mà thôi, thế nhưng lúc này, cậu lại đang nằm trong lòng một người lạ mặt, không có chút thoải mái nào.

Dường như người này vẫn ghim cậu từ lúc bị cập đạp cho một cái, lúc này có cơ hội liền không ngừng trả thù cậu. Lúc thì kẻ đó niết đầu ngón tay cậu một chút, lực mạnh như muốn bẻ gãy ngón tay cậu vậy. Lúc thì hắn ta nhéo nhéo lên mặt cậu, lúc lại chạm lên mi mắt cậu, chiếc xe này xóc như vậy, nhiều lúc Đường Ninh còn tưởng hắn ta muốn chọc mù mắt cậu luôn.

Cậu thấy người kia lại nghịch đầu ngón tay mình, liền cố gắng giữ lại tay kẻ đó.

Lúc này đây, người kia cũng không trêu chọc cậu nữa, Đường Ninh nhắm mắt lại, tiếp tục đau đớn mà nửa tỉnh nửa mê.

Chẳng biết là qua bao lâu, chiếc xe bốn bánh cũng về đến thôn Kỷ Gia.

Ngay khi Đường Ninh cảm thấy mình sắp ngất đi, cậu lại bị kẻ kia bế xuống xe, trên đường đi, cậu nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên cạnh, bọn họ nói cái gì mà "giờ lành" "nhanh lên" gì đó.

Đường Ninh bị kẻ kia đặt trên giường, sau đó, cậu thấy kẻ đó cầm một bộ đồ cưới đỏ rực tiến lại gần mình, chính là bộ đồ cưới đỏ thắm thêu chỉ vàng mà cậu đã mặc lúc trước.

Bọn họ muốn làm gì?

Muốn cậu kết hôn một lần nữa sao? Hay đúng hơn là, muốn cậu trở thành cống phẩm hiến tế cho vị ở trong mộ kia??!

Đường Ninh sắp điên rồi, cậu không ngừng nức nở, trong phòng chỉ còn cậu và người đàn ông kia, kẻ đó im lặng một chút rồi nói: "Ta có thể cởi trói cho ngươi, ngươi im lặng là được."

Đường Ninh liều mạng gật đầu, ngay khi người kia lấy chiếc khăn vài bố đang nhét trong miệng cậu ra, miệng cậu quá mềm mại, bị chiếc khăn kia cọ đau đến mức yết hầu co chặt, khi chiếc khăn vải bố ướt dầm dề được rút ra khỏi miệng cậu, một sợi nước miếng như sợi chỉ bạc cũng bị lôi theo treo lơ lửng giữa không trung.

Đường Ninh nằng trên giường không nhịn được mà ho khan, nước mắt sinh lý cũng không ngừng chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ, nhìn dáng vẻ của cậu vô cùng chật vật. Kỳ Thiên nhìn dáng vẻ của Đường Ninh, như bị ma xui quỷ khiến mà khẽ đưa chiếc khăn vải bố ướt nhẹp kia lên mũi khẽ ngửi một chút.

Gã ta khẽ ngửi một lúc, người đang nằm trên giường kia cuối cùng cũng gian nan nâng mặt lên, trong mắt cậu mê mang như lạc vào sương mù, nếu không phải cậu vẫn đang bị trói chặt, Kỷ Thiên thật sự cho rằng người trước mắt là một yêu tinh trong núi sâu, chỉ cần chớp mắt sẽ không thấy đâu nữa.

Đôi mắt xinh đẹp kia chớp nhẹ, dừng lại trên chiếc khăn vải bố trên tay gã, lại lập tức sợ hãi mà nhìn chằm chằm gã.

Kỳ Thiên tiến lên giúp cậu cởi dây thừng, Đường Ninh liền theo bản năng mà né người về phía sau. Ngay khi vừa lấy lại tự do, cậu lập tức liều mạng muốn trốn về phía sau, thế nhưng tay chân cậu đã bị trói quá lâu, tứ chi đều đã tê dại, nên khi cậu lùi về phía sau lại ngã ngửa xuống giường.

Kỳ Thiên muốn cởi đồ trên người cậu, Đường Ninh hoảng loạn rụt người lại, trên mắt cá chân mảnh khảnh vẫn còn vệt đỏ rõ ràng như bị một dải lụa đỏ quấn lấy, đẹp đến mức khiến người ra muốn chạm vào.

"Đừng...." Gã nghe thấy giọng nói của người kia, mềm mềm mại mại, lại có chút run rẩy, "Ta, ta tự thay."

Như sắp khóc đến nơi.

Yếu ớt đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng tan biến.

"Cầu xin ngươi." Đường Ninh khóc lóc nói, cậu biết mình không phải là đối thủ của người này, lúc trước chỉ là không chịu được mà đá gã một cái, chứ với sức của cậu làm sao thoát khỏi tay đám người này chứ.

Dưới ánh nhìn chăm chú mà run rẩy của Đường Ninh, tên thôn dân kia cuối cùng cũng đưa bộ đồ cưới cho cậu.

Đường Ninh nhỏ giọng cầu xin: "Ngươi quay mặt đi đi, ngươi có thể quay mặt đi không?"


Đối phương nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới quay người lại.

Đường Ninh run rẩy tìm được di động của mình, quả nhiên không có chút tín hiệu nào, cậu nhanh chóng nhìn xung quanh mình, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái giá nến, xung quanh chiếc giường cũ nát này chất đầy những vật dùng cho đám cưới, tất cả đều có vẻ cũ kỹ, chỉ có giá nến bằng thiếc này có vẻ rắn chắc nhất.

Đường Ninh nỗ lực cầm lấy cái giá nến, tay cậu đã không còn chút sức lực nào, Đường Ninh không ngừng hút sâu điều chỉnh trạng thái của mình, rồi cẩn thận đứng lên. Đôi tay cậu run rẩy nắm chặt chiếc giá nến, mà tên thôn dân kia vẫn đưa lưng về phía cậu.

Đường Ninh thật sự rất sợ hãi, sợ hãi sau gáy kẻ đó sẽ bỗng nhiên xuất hiện một cái mặt người, sợ kẻ đó sẽ đột nhiên quay lại túm lấy tay cậu.

Cậu vừa sợ hãi mà rơi nước mắt điên cuồng, vừa nâng cao giá nến, dùng toàn bộ sức lực mà đập về phía gáy của tên xấu xa trước mặt.

"Bụp!"

Người trước mắt quỳ gối xuống mặt đất, đôi tay ôm chặt gáy mình, máu tươi chảy xuống từ giữa những khe hở ngón tay. Thế nhưng gã ta không hề ngã xuống, mà chậm rãi quay đầu nhìn về phía đôi tay đang cầm giá nến đang không ngừng run rẩy của Đường Ninh.

Thôi xong.

Trong lòng Đường Ninh lạnh lẽo vô cùng.

"Ngươi quá yếu ớt."

Máu vẫn không ngừng chảy.

"Hơn nữa, ngay từ nhỏ, ta vẫn luôn rắn chắc hơn người."

Nước mắt của Đường Ninh cũng rơi không ngừng.

Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng người này vừa dùng giá nến đập gã, nhưng Kỷ Thiên lại không hề cảm thấy tức giận, gã có chút đau đầu, lại nhìn bàn tay đầy máu của mình, rồi nhìn về phía Đường Ninh đang cuộn tròn người một góc, "Ngươi tự mình thay đồ đi, ta không muốn làm đau ngươi."

Đường Ninh như hỏng mất mà nhỏ giọng khóc nức lên, rõ ràng cậu vừa mới cầm giá nến đập Kỷ Thiên, trong tay vẫn còn nắm chặt hung khí kia kìa, thế nhưng bộ dạng của cậu lúc này lại làm Kỷ Thiên cảm thấy có lẽ dù trong tay cậu có cầm một con dao, cũng cần gã nói cho cậu biết nên đâm vào chỗ nào mới tốt.

Mà sức lực của người này quá nhỏ, có lẽ gã nên nắm lấy tay đối phương, giúp cậu đâm vào mới được....

Thật giống một yêu tinh chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác mà, cho dù có chết trong tay cậu, cũng khiến người ta cảm thấy cam tâm tình nguyện.

"Ngươi, ngươi tha cho ta được không?" Đường Ninh khẽ hỏi.

Kỷ Thiên lắc đầu.

Nếu chuyện này chỉ liên quan đến sống chết của một mình gã, gã sẽ đồng ý thả người này đi, nhưng đây là sự sống chết của cả thôn.

Đường Ninh ôm chặt mặt mình, lẩm bẩm: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"

Kỷ Thiên không trả lời, gã tay bàn tay đầy máu của mình lên quần áo, sau khi lau khô, lại đưa bộ đồ cưới cho Đường Ninh một lần nữa: "Ngươi đừng không nghe lời, nếu không ta sẽ giúp ngươi thay đồ."

Đường Ninh sợ hãi gật đầu, một tay cậu vẫn cầm giá nến, tay còn lại cẩn thận vươn ra, cầm lấy bộ đồ cưới đỏ như máu.

Lẽ ra người ta nên cảm thấy vui vẻ hạnh phúc khi cầm đồ cưới trên tay, còn Đường Ninh chỉ cảm thấy bộ đồ trước mặt oan nghiệt ngập trời.

"Ta sợ ngươi lại bày trò nữa." Kỷ Thiên nói: "Bây giờ ta sẽ nhìn ngươi thay đồ."

Trên giường cưới có chăn gối đầy đủ, Đường Ninh vé chăn chui vào, giấu mình trong chăn mà thay đồ. Cậu thay chậm vô cùng, một là vì muốn kéo dài thời gian, hai là vì cậu cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Kỷ Thiên cũng không thúc giục cậu.

Nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng thúc giục của thôn dân khác: "Này, xong chưa thế?"

Đường Ninh đang trốn trong chăn chỉ lộ ra một nửa gương mặt trắng như tuyết, sợ hãi mà nhìn ra phía cửa, liền thấy hai thôn dân đang đỡ một người ở giữa. Mà người ở giữa kia đang mặc bộ đồ chú rể, sắc mặt trắng xanh, lưỡi vẫn thè ra.....

Đó chính là thi thể của Kỷ Kha!!!


Hô hấp của Đường Ninh cứng lại, hận không thể chui cả người vào trong chăn, cậu sắp điên rồi, rốt cuộc thì người thôn Kỷ Gia muốn làm cái gì?? Muốn cậu kết hôn với thi thể kia sao?? Nếu muốn biến cậu thành cống phẩm thì cũng nên gả cậu cho cái vị trong mộ kia chứ?!

"Sắp xong rồi!" Kỷ Thiên cao giọng trả lời, nói xong, gã liền cúi xông lôi Đường Ninh từ trong chăn ra.

Đường Ninh muốn trốn đi, nhưng chiếc chăn trên người đã bị mạnh mẽ kéo xuống, lộ ra Đường Ninh đã mặc đồ cưới xong xuôi. Kỷ Thiên mặc kệ Đường Ninh giãy giụa, cứ thế bế cậu lên, tay chân Đường Ninh quờ quạng, sau đó, bàn tay xinh đẹp liền cho Kỷ Thiên một cái tát.

Kỷ Thiên lại không hề tức giận, thậm chí, gã còn nhẹ nhàng nói một câu: "Ngươi thật sự rất đẹp, nếu không phải vì chuyện kia, nhất định ta sẽ cưới ngươi."

Chuyện kia là chuyện gì? Cưới xin gì chứ? Bọn họ bị làm sao vậy!!!

Đường Ninh sợ hãi vô cùng, thấy Kỷ Thiên định bế cậu đến gian phòng kia, vội vàng hỏi: "Tại sao các ngươi lại muốn ta kết hôn với Kỷ Kha?"

"Bởi vì hết gà trống rồi." Kỷ Thiên bình tĩnh nói.

Gà trống?

Đường Ninh sửng sốt, lại nhìn thi thể Kỷ Kha đang mặc đồ cưới, trong đầu bống hiện lên hình ảnh của mấy cảnh minh hôn trong phim, còn có cảnh đám người lấy một con gà trống còn sống để giúp người chết bái đường thành thân.

Cậu bống nhớ đến, lúc đó khi thôn dân thôn Kỷ Gia đến phúng viếng cầm theo một cái đầu lợn, sau đó lại biến thành đầu người.

Hóa ra đó không phải ảo giác của cậu! Thôn Kỷ Gia thật sự có cách biến người chết thành súc vật!

Đường Ninh cứ thế bị Kỷ Thiên bế vào phòng, bên ngoài đã chật kín thôn dân, bọn họ đều mặc áo tang thô sơ, trong tay cầm xẻng Lạc Dương chuyên dùng để trộm mộ, trên lưng là cái sọt đựng đầy vàng bạc châu báu.

Mà người đứng đầu đám thôn dân chính là Kỷ thúc – người đã dẫn Đường Ninh vào thôn lúc trước.

Đường Ninh nhớ rõ hình như Kỷ thúc này có quan hệ với Kỷ Liên Uẩn, cậu vội vàng nói: "Kỷ thúc! Ta đã gả cho Kỷ Liên Uẩn rồi! Các ngươi muốn làm cái gì vậy chứ?!"

Kỷ thúc nghiêm túc nhìn Đường Ninh: "Ngươi đừng nói gì nữa."

Nói xong, lão cũng không quan tâm đến phản ứng của cậu, lập tức chỉ huy một người túm lấy Đường Ninh khỏi người Kỷ Thiên, bọn họ đỡ cậu như đỡ thi thể Kỷ Kha, một trái một phải giữ lấy hai tay Đường Ninh, sau đó lấy một chiếc khăn voan đỏ như máu trùm lên đầu cậu. Tiếng kèn xô na vui mừng cũng vang lên, che đi tiếng khóc nức nở của Đường Ninh.

"Thả ta ra! Cứu mạng!!!"

Đường Ninh liều mạng giãy giụa, nhưng đám người kia quá mạnh khiến sự phản kháng của cậu kiến bò trên cây, đôi chân giãy giụa không ngừng của cậu cứ thể bị bọn họ lôi đi tạo ra một vết trượt dài trên đất.

Cậu không nhìn thấy gì cả, càng không biết đám người kia đang kéo cậu đi đến nơi nào.

Bên tai cậu vang lên tiếng đào đất nhỏ vụn, sau đó có tiếng thứ gì đó bị ném xuống, tiếng va chạm leng keng của vàng bạc đá quý vang lên dễ nghe vô cùng. Lẽ ra đây là thứ tiếng vô cùng dễ nghe, nhưng lúc này, Đường Ninh chỉ cảm thấy sự quỷ dị không nói lên lời.

Bọn họ khẽ nói gì đó, nhưng lại đè xuống rất thấp làm Đường Ninh cũng không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Bọn họ định làm gì chứ? Nhưng cậu càng cố gắng lắng nghe, lại càng nghe không ra.

"Sao...... Sẽ như vậy à?"

"Chỉ cần đem hắn...... Qua đi là tốt rồi...... Thúc...... Ta thật sự hối hận......"

"Thôi đi...... Nhanh một chút!"

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?!

Sự khủng hoảng bao phủ lên Đường Ninh, nhưng trước mắt cậu chỉ là màu khăn voan đỏ như máu. Cậu liều mạng giãy giụa, chỉ thấy bọn họ lại đưa cậu vào một căn phòng trải thảm đỏ.

Trước mắt đều là màu đỏ hoan hỉ, cậu cố gắng lắc đầu làm khăn voan bị lệch đi, Đường Ninh lại thấy một bóng đỏ cũng bị kéo lại đây, bộ đồ cưới đỏ thắm cũng không che hết được vết thi đốm trên tay người kia.

Cho dù không thấy mặt đối phương, nhưng Đường Ninh lại biết rõ đó là ai.

Đó là thi thể của Kỷ Kha!

Trong nháy mắt, tim Đường Ninh đập nhanh hơn như muốn nhảy ra khỏi yết hầu, cậu cảm nhận được rõ máu trong người như đông cứng, sự hoảng loạn đến tuyệt vọng quét qua khắp thân thể cậu: "Các người thả ta ra! Thả ta ra... Cứu mạng với!!!"

Một bàn tay đè nặng lên đầu cậu: "Ngoan ngoãn đi!"

Bỗng có người quát lớn: "Im lặng!"

Trong nháy mắt, cả căn phòng yên lặng như tờ, như thể sau khi câu nói kia vang lên, tất cả mọi người đều bị chặt đứt đầu, yên lặng đến quỷ dị.

Trong không gian chỉ còn tiếng ngọn đuốc tí tách đang cháy, toàn bộ hỉ đường đều yên lặng đợi lệnh, đến khi có người hô to: "Giờ lành đã điểm.... lên nhạc....!"

"Nhất bái ~ thiên địa!"

Sau lưng cậu có một bàn tay đè chặt Đường Ninh, giống như nắm được trái tim cậu làm adrenalin trong đầu cậu lại phân bổ một lượng lớn. Đường Ninh liều mạng giãy giụa, ý muốn tự vệ đằng đằng sát khí, hận không thể đồng vu quy tận với đám người này.

"Nhị bái ~ cao đường!"


Thân thể cậu như một con rối bị người khác điều khiển, tấm lưng đơn bạc bị bàn tay mạnh mẽ kia ấn xuống, Đường Ninh chỉ có thể đau khổ mà cong lưng.

"Phu thê ~ giao bái!"

Không! Không cần!

Đường Ninh đau khổ kêu rên, nhưng chỉ có thể phát ra những thanh âm vụn vặt, không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cơ thể muốn giãy giụa lại bị người kia ấn xuống, làm Đường Ninh nhìn thấy mũi chân đi giày cưới ngay đối diện mình.

Một cơn gió lạnh thổi từ dưới lên, thôi bay khăn voan trên đầu cậu, Đường Ninh cũng nhìn thấy hỉ đường đỏ rực như máu văng khắp nơi, cũng thấy thi thể Kỷ Kha bị ấn xuống bái đường với mình.

Ngay sau đó, thôn dân lại điều khiển thi thể Kỷ Kha đứng lên, con ngươi vẩn đục một lần nữa đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Đường Ninh, cái miệng không khép lại được kia cũng nhẹ nhàng thổi ra khí lạnh.

"Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!"

Đường Ninh ngẩng đầu, thấy trong phòng có một cỗ quan tài được sơn đỏ rực, thi thể Kỷ Kha bị bọn họ kéo vào quan tài, còn hai người khác tiến đến trước mặt Đường Ninh. Một là Kỷ Thiên đang bê một chén rượu, gã đi đến trước mặt Đường Ninh, bóp miệng cậu ép cậu há miệng ra.

Rượu trong chén kia đỏ tươi như máu.

Đường Ninh cố cắn chặt khớp hàm, không muốn há miệng.

Có người hát lên:

"Rượu hồng là tình cảm duyên nồng

Chúc mừng hạnh phúc vợ chồng thành đôi

Thương nhau nhấp chén ly bôi

Tô son điểm phấn bờ môi thêm hồng! Uống....."

Kỷ Thiên im lặng một chút, gã khẽ nói bên tai Đường Ninh: "Trong rượu có thuốc mê, ngươi uống xong sẽ dễ chịu hơn."

"Nhanh lên! Kỷ Thiên!!" Kỷ thúc quát lớn, cùng với sự thúc giục của lão, một người khác cũng bê một cái mâm đến gần Đường Ninh, trên mêm có năm cái đinh bằng gỗ đào!

Cái đinh này....

Đường Ninh trợn trừng mắt, trong đầu bỗng dâng lên một ý nghĩ....

Bọn họ muốn đóng đinh vào thân thể cậu sao?

Chén rượu được đưa đến sát môi Đường Ninh, tay Kỷ Thiên cũng tăng thêm lực độ, Đường Ninh cảm thấy khớp hàm mình như bị bóp nát, đôi môi đỏ tuyệt vọng mà hé ra!

Ngay khi chén rượu kia được đặt lên đôi môi mềm mại của cậu, nước mắt cậu chảy ra, rơi vào chén rượu tạo thành một vòng gợn sóng.

"Dừng tay!!!"

Là tiếng của Kỷ Liên Uẩn!

Bàn tay đang nắm chặt gương mặt của Đường Ninh chợt buông lỏng, tất cả mọi người quay đầu lại, thấy Kỷ Liên Uẩn dẫn tất cả các người chơi còn lại vội vàng tiến vào phòng.

Kỷ Liên Uẩn nôn nóng nhìn về phía Đường Ninh, thấy Đường Ninh vẫn bình an, cả người mới thở phào một cái, sau đó giữ vững tinh thần mình.

"Thả cậu ấy ra, bằng không các ngươi sẽ hối hận." Kỷ Liên Uẩn lạnh lùng nói.

Những bàn tay đang giữ chặt Đường Ninh vẫn không thả lỏng, cậu nghe thấy có người nói: "Ngươi cũng không phải là ngài ấy, đừng tưởng rằng bọn ta không dám làm gì ngươi."

Kỷ Liên Uẩn nghe vậy khẽ ho khan một chút, "Các ngươi thật là...."

"Lúc trước thì bị tiền làm mờ mắt, bây giờ lại tự cho mình là thông minh." Y nâng cằm, nhìn từng người trong thôn, "Nếu các ngươi đoán được rằng Ngài ấy thích Đường Ninh, vậy tại sao Ngài ấy lại không tự mình lấy mạng của Đường Ninh, mà cứ dùng thân thể này của ta chứ?"

"Nếu Đường Ninh thật sự chết, các ngươi nghĩ rằng cái thôn này có thể sống được sao?"

"Nhưng bây giờ nếu không có cống phẩm! Cả thôn sẽ vì Ngài ấy mà chôn cùng!"

"Ngài ấy?" Kỷ Liên Uẩn vẫn luôn ốm yếu bỗng nâng mi cười lạnh: "Từ đầu đến cuối các ngươi vẫn không hiểu, rốt cuộc là do Ngài ấy, hay là các nàng."

"Căn bản, Ngài ấy không quan tâm rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì, những kẻ đào mộ trong thôn chết đi lần lượt, có lẽ còn liên quan đến Ngài ấy. Thế nhưng sau đó, nào là bị ép nhảy xuống giếng, sau đó lại treo cổ trên hàng cây bên thôn.... Bị ép làm tế phẩm cho các ngươi là gì? Còn không phải là các nàng về tìm các ngươi sao!"

_____

Đôi lời của editor:

Chắc hẳn mọi người chưa quên lý do tại sao thôn này còn toàn đàn ông trai tráng nhỉ =)))) Tại sao "ông nội" của Kỷ Kha lại hối hận đến vậy ha =))))