Edit: Meii.
Kỷ Liên Uẩn nói một cách vừa kiên định vừa dịu dàng, rõ ràng y đang so sánh cậu với một con trai, nhưng giọng điệu lại như đang so sánh cậu với món bảo vật quý giá nhất trên thế giới.
Đường Ninh cắn chặt môi dưới, như muốn cắn nát bờ môi mình ra vậy, ngón tay cậu siết chặt chăn đệm dưới thân đến mức khớp xương trắng bệch.
"Thế nên, em đừng tự nói mình như vậy."
Đường Ninh vẫn nhắm hai mắt như cũ, bờ môi đã bị cậu cắn đến bật máu, nước mắt trên mặt giàn giụa, cậu như một đóa hoa hồng nhỏ ướt dầm dề, rõ ràng xung quanh đầy gai nhọn, nhưng lại chỉ biết tự làm tổn thương chính mình.
Kỷ Liên Uẩn cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Ninh mềm mại đang khóc thút thít.
Nước mắt của cậu treo trên khóe mi, huyết châu dừng lại trên môi, khuôn mặt vì khóc nhiều mà tới nhợt, dáng vẻ này khiến người khác thương xót không thôi. Kỷ Liên Uẩn không kìm được mà cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi đỏ rực kia.
Chóp mũi cao thẳng áp lên chóp mũi của Đường Ninh.
Hàm răng đang cắn chặt môi của Đường Ninh giật mình mà buôn môi ra, đôi mắt đang nhắm chặt choàng mở, Đường Ninh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu khẽ quay đầu sang bên trái như muốn tránh đi, nhưng Kỷ Liên Uẩn lại chống tay ngay đó ngăn cản cậu.
Thân thể Kỷ Liên Uẩn dán lại gần cậu, nhưng lại không hoàn toàn đè lên cậu như thể sợ làm đau Đường Ninh.
Lúc buông ra, trên môi y vẫn còn dính chút máu, là máu trên môi Đường Ninh.
Y khẽ vươn lưỡi liếm đi vết máu trên môi, cong mắt nói nhỏ: "Ngọt."
Đường Ninh ngơ ngác nhìn Kỷ Liên Uẩn.
Tại sao máu lại ngọt được? Nhưng nhìn Kỷ Liên Uẩn lại nghiêm túc vô cùng.
Cậu khẽ vươn đầu lưỡi đỏ bừng của mình ra, thử liếm máu trên môi mình, chỉ thấy một mùi máu tanh, liếm một chút đã đau đến mức làm cậu nhăn mi lại.
"Bây giờ mới thấy đau sao?" Kỷ Liên Uẩn ghé sát lại gần, khẽ thổi một hơi lên môi Đường Ninh, như thể muốn giúp cậu thổi bay đau đớn.
Hơi thở ấm áp kia lướt qua cổ và cằm Đường Ninh, khiến cậu co rúm lại một chút, cậu nghiêng đầu, vành tai bỗng đỏ ửng lên.
"Nơi này không bôi thuốc được." Kỷ Liên Uẩn nói nhỏ: "Lần sau, nếu em có thấy khó chịu thì cắn tay thôi, được không?"
Đường Ninh vẫn không chịu nói gì, dáng vẻ vẫn xinh đẹp tinh xảo đến cực điểm, đặc biệt hàng mi cong vút của cậu còn treo một giọt nước mắt, Kỷ Liên Uẩn phải dùng toàn bộ sự tự chủ cả đời này của mình mới không bỏ mặc tất cả mà hôn lên....
Hôn lên đôi mắt của người này, hôn ra càng nhiều nước mắt càng tốt.
Hô hấp của y càng lúc càng trở lên nặng nề, hỗn loạn phả lên mặt Đường Ninh. Đường Ninh bị hơi thở nóng ấm này thổi đến có chút ngứa, cậu quay đầu, nhíu mày nhìn Kỷ Liên Uẩn đang gần trong gang tấc.
"Ngứa." Rốt cuộc cậu cũng chịu mở miệng nói chuyện, giọng nói ấm ách do khóc nhiều khiến người nghe cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Kỷ Liên Uẩn vội vàng muốn đứng dậy rời đi, nhưng đúng lúc này, người trên giường bỗng nhiên nói. "Ôm."
Kỷ Liên Uẩn có chút ngạc nhiên, không tin được những gì mình vừa nghe.
Đôi mắt hồng hồng vì khóc nhiều của Đường Ninh nhìn y, một lần nữa dùng giọng nói mềm mại nói: "Ôm một chút thôi."
Kỷ Liên Uẩn lập tức cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy Đường Ninh, nhưng người trong lòng lại có vẻ ngại y ôm quá nhẹ, liền chủ động dán lên người y.
Trái tim của Kỷ Liên Uẩn lập tức đập nhanh hơn.
Y muốn dựa vào cậu càng gần hơn một chút, không chỉ là rút ngắn khoảng cách thân thể với cậu, y khát vọng được tiến đến nơi mềm mại hơn vậy, y khát vọng một ngày nào đó, Đường Ninh sẽ hoàn toàn ỷ lại vào mình, sẽ không giấu giếm mà có thể nói với y tất cả những chuyện phiền não hay vui vẻ....
Đường Ninh vùi mình vào cái ôm của Kỷ Liên Uẩn, nỗ lực đắm chìm vào sự dịu dàng thân thuộc của y, chóp mũi đỏ ửng khẽ giật mình, Đường Ninh dùng sức ngửi mùi thảo dược trên người Kỷ Liên Uẩn, không dễ ngửi chút nào, thậm chí còn làm miệng vết thương trên môi cậu bỗng cảm thấy đau đớn....
Nhưng miệng vết thương cũng không đau đến vậy.
Mọi thứ vừa rồi xảy ra quá nhanh, bây giờ cậu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, Đường Ninh lẳng lặng dán lên người Kỷ Liên Uẩn, giống như đã rất lâu, lại giống như mới qua một cái chớp mắt, cậu thấp giọng nói: "Kỷ Liên Uẩn, đói bụng quá."
Kỷ Liên Uẩn lập tức trả lời cậu: "Muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng được." Đường Ninh không đặc biệt muốn ăn cái gì, nhưng cậu biết cậu không thể để thân thể này đói được.
"Được, để ta đi nấu cơm cho em."
Đường Ninh nhìn Kỷ Liên Uẩn chuẩn bị ra khỏi phòng, đến khi đối phương sắp rời khỏi, Đường Ninh mới đột nhiên nhớ ra chuyện nếu ở một mình sẽ dễ gặp ma quỷ hơn, vì thế, cậu vội vàng giãy giụa muốn xuống giường, tiếng động không nhỏ làm Kỷ Liên Uẩn dừng chân lại.
"Đừng nhúc nhích."
Đường Ninh còn chưa kịp nói ra sự lo lắng của mình, đã thấy Kỷ Liên Uẩn cắn lên ngón tay y, quẹt một vệt máu lên sàn, "Ta để máu mình lại đây, những thứ kia sẽ không vào được. Bây giờ em đã quá mệt mỏi rồi, ngủ một giấc đi, lát nữa tỉnh dậy liền có thể ăn cơm."
Động tác đi giày của Đường Ninh khẽ dừng lại.
Cậu nhìn Kỷ Liên Uẩn đứng ở cửa, nói nhỏ: "Cảm ơn."
Kỷ Liên Uẩn cong cong đuôi mắt, "Cảm ơn cái gì, ta là chồng em cơ mà."
Đường Ninh lập tức không biết nên nói lại cái gì, cậu nhìn chăm chú Kỷ Liên Uẩn đang rời đi. Đợi đến khi không nhìn thấy gì nữa, cậu mới cuộn tròn trong chăn, lấy di động ra xem tin tức trong nhóm chat.
Hàn An Khang: 【Bây giờ có thể xác định đại khái rồi, khi Kỷ Liên Uẩn là "người", tuy rằng có thể khắc chế ma quỷ, nhưng hiệu quả không cao, trừ khi hắn ta dùng máu của mình. Còn quỷ tân lang có thể bảo vệ mọi người, tôi nghĩ nên để quỷ tân lang xuất hiện.】
Lâm Uẩn: 【Quỷ tân lang rất nguy hiểm, chúng ta cần phải xác định được quỷ tân lang muốn cái gì đã, nếu không rất có thể sẽ vác rắn cắn gà nhà.】
Lâm Quý Cảnh: 【Nhưng bây giờ chúng ta phải tìm cách đưa quỷ tân lang ra, ngay mai đưa tang rồi, chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, Kỷ Liên Uẩn không có khả năng đảm bảo an toàn đâu.】
Đường Ninh nhìn những người chơi đang nhất trí muốn triệu hồi quỷ tân lang, cảm giác mệt mỏi càng tăng lên.
Cậu không muốn quỷ tân lang xuất hiện.
Tên kia chỉ biết bắt nạt cậu, hứ, còn thích làm bộ làm tịch, giả thần giả quỷ.
Đường Ninh chùm chăn bông lên mặt.
Cậu cũng không thích những người chơi kia, trong mắt bọn họ, cậu chỉ là công cụ hình người thôi, mặc dù bọn họ cũng chỉ là người xa lạ bỗng dưng vào đây làm đồng đội thôi.
Nếu như cậu chết đi, chết đi trong cái phó bản này, những đồng đội đó chắc sẽ không rơi một giọt nước mắt, cũng không giúp cậu chuẩn bị quan tài đâu.
Tuy rằng cậu cũng không để bụng.
Đường Ninh cứ nghĩ ngợi miên man, một lúc sau cũng mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, mỗi lần cậu tiêu hao thể lực quá nhiều, thân thể sẽ rơi vào trạng thái suy yếu cực độ, lúc này cũng không ngoại lệ.
Giấc mộng chồng chéo mơ màng, cậu cũng không rõ lắm mình đã mơ thấy gì, chỉ biết là rất mệt. Cậu mơ màng nghe thấy ai đó gọi tên mình, Đường Ninh mới giật mình mơ màng tỉnh dậy.
Cậu đang vô cùng buồn ngủ, mí mắt mở mãi không lên, nhưng cậu nghe thấy giọng của Kỷ Liên Uẩn, Đường Ninh gian nan chui đầu ra khỏi chăn, cố gắng mở mắt ra, liền thấy Kỷ Liên Uẩn ở cạnh cửa sổ.
Có vẻ Kỷ Liên Uẩn đang rất mệt, cằm y dựa vào bệ cửa sổ, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn thẳng vào cậu, gọi "Đường Ninh, mau ra đây."
Hai mắt Đường Ninh không mở được ra hoàn toàn, cậu ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ đi giày vào, xuống giường. Căn phòng này rất nhỏ, từ giường đến cửa chỉ cách nhau ba bốn bước chân, thế nhưng Đường Ninh không đủ tỉnh táo nên cả người bước đi rất chậm.
Thấy động tác chậm chạp của cậu, Kỷ Liên Uẩn bắt đầu thúc giục.
"Đường Ninh, mau lên một chút."
Đường Ninh duỗi tay mở cửa ra, ngay khoảnh khắc cửa mở ra, gió bên ngoài thổi vào khiến Đường Ninh thanh tỉnh trong chớp mắt, cậu bỗng nhiên nhận ra một vấn đề.
Tại sao Kỷ Liên Uẩn lại gọi đầy đủ tên cậu như vậy?
Đường Ninh sửng sốt một chút, quay đầu lại, liền nhìn thấy đầu Kỷ Liên Uẩn đặt trên bệ cửa.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cái đầu kia xoay qua, nở một nụ cười quỷ dị: "Đường Ninh à, sao ngươi lại không khóc?"
Không ổn!
Đường Ninh hoảng sợ muốn đóng cửa lại, nhưng ngay sau đó, những cánh tay từ bên ngoài xông vào, là đám người ở thôn Kỷ gia, bọn họ người thì bịt chặt miệng cậu, người thì túm lấy cổ tay Đường Ninh, mặc kệ cậu giãy giụa kịch liệt ra sao, cứ thế lôi Đường Ninh ra khỏi căn phòng.
Đường Ninh bị nhét một cái khăn vải lớn vào miệng, tay bị bọn họ dùng dây thừng trói lại, thấy bọn họ định trói nốt chân cậu bằng dây thừng, Đường Ninh không nhịn được mà nức nở. Người đàn ông thô lỗ đang ngồi xổm xuống định trói chân cậu khẽ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ ửng của cậu.
So với những gã đàn ông thô kệch trong thôn, Đường Ninh nhìn vừa đẹp vừa mềm.
Như một vũng bùn, động vào mà tan....
Dây thừng thô ráp quấn quanh cổ tay cậu tạo nên nhiều vết đỏ, tua nhỏ trên dây thừng còn khiến tay cậu chi chít vết thương nhỏ rướm máu. Miệng Đường Ninh há to, tấm vải bố nhét trong miệng cậu quá nhiều, nước bọt chảy ra làm tấm vải ướt đẫm, khóe miệng cậu còn lưu lại vệt nước trong suốt.
Nhìn cậu vô cùng chật vật bất an, nước mắt rơi, nước miếng chảy, máu cũng chảy ra một chút, nhưng mà gương mặt kia, ngược lại... càng làm người ta không rời được mắt.
"Ngươi thất thần cái gì?!" Có người thúc giục: "Mau trói hắn lại đi!"
Gã đàn ông kia nhanh chóng hoàn hồn, cầm lấy dây thừng chuẩn bị trói chặt chân cậu, không ngờ, đôi chân nhìn như không có chút sức lực nào kia bỗng nhiên đá lên mặt gã.
Giống như bị mèo đạp một cái.
Đường Ninh hoảng sợ mà hung hăng đạp lên mặt gã đàn ông kia một cái.
Đạp xong cậu liền hối hận, vì khi gã đàn ông ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn dấu giày của cậu, mà ánh mắt gã lại hung ác đến mức như muốn làm thịt cậu ngay tại chỗ.
Đường Ninh sợ hãi mà khóc không ngừng.
Gã đàn ông cúi đầu, dùng dây thừng buộc chặt chân cậu, còn thắt một chiếc nơ bướm lên.
Như thể mang cậu đi làm lễ vật cho ai vậy.
Cách đó không xa, có mấy thôn dân thôn Kỷ gia đi tới, bọn họ nâng một thứ giống như quan tài đến. Bọn họ đi nhanh về phía Đường Ninh, một người nâng nắp quan tài lên, lúc này, Đường Ninh mới ý thức được bọn họ muốn làm gì. Cậu càng cố gắng giãy giụa, nhưng miệng bị lấp kín, tay chân bị trói chặt, nơi duy nhất cử động được chì còn mỗi eo.
Đám thôn dân nhẹ nhàng nâng Đường Ninh lên, rồi thả Đường Ninh vào trong quan tài, cả quá trình chưa đến ba giây.
Đây là một chiếc quan tài tốt mới tinh, đám người này sẽ không lót cái gì bên dưới mà cứ thế thả Đường Ninh vào, cũng không hệ văn nhã mà thả nhẹ hay gì hết. Đường Ninh bị bọn họ ném vào như ném gà, gáy cậu đập vào vào quan tài cứng rắn, đau đến mức làm Đường Ninh run lên, nước mắt lại chảy ra.
Mùi sơn trong quan tài vẫn chưa tan đi, đầu Đường Ninh vẫn còn đau, mũi cũng bị mùi hương này làm đau nhức, cậu khóc lóc nhìn đám ngoài bên ngoài quan tài, muốn nhớ kĩ bộ dáng của mấy người này....
Nếu cậu chết thật, thì có thành quỷ cậu cũng sẽ không quên đám người xấu xa này!
Cậu hung tợn nghĩ.
Gã đàn ông đối diện với ánh mắt cậu hoảng loạn mà quay mặt đi, khiến dấu giày của Đường Ninh trên mặt gã lộ ra.
Lẽ ra nên đá thêm một cái nữa!
Đường Ninh vừa khóc, vừa nhìn đám người kia trượt nắp quan tài lại, bóng tối lập tức bao trùm lên cậu.
________
Đôi lời của editor: Hong bíc mụi ngừi còn nhớ tui honggg.....
Rấc xin lũi mụi ngừi vì đã ngâm lâu như z:< tại tụi lu bu quá, lần này hứa sẽ quay lại làm típ nạ. Cho dù có thể 1 tuần hong có được nhìu chương như trước, nhưng mong mụi ngừi đừng bỏ tui nhaaa~~~ mãi iuuuu~~~~