Edit: Meii
Hàn An Khang biết lời nói của mình không có chút tác dụng nào với NPC này, hắn nói với Đường Ninh: "Nhìn thân thể phu quân cậu không được khỏe lắm, không thích hợp để hắn túc trực bên linh cữu lâu đâu, cậu bảo hắn về phòng nghỉ ngơi đi."
Đường Ninh không hiểu ý của Hàn An Khang, Kỷ Liên Uẩn là bùa hộ mệnh khó khăn lắm cậu mới tìm được, túc trực bên linh cữu có khả năng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, không phải nên giữ Kỷ Liên Uẩn ở bên cạnh sẽ tốt hơn sao?
Nhìn Hàn An Khang đang toát đầy mồ hôi lạnh, thêm cả vẻ mặt sợ hãi như thể đang gặp phải một con mãnh thú đáng sợ của hắn, Đường Ninh chần chừ một chút rồi nói với Kỷ Liên Uẩn: "Hay là ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Cái khác không nói, nhưng thân thể của Kỷ Liên Uẩn thật sự không tốt chút nào, mà túc trực bên linh cữu phải quỳ gối ở đây rất lâu, Đường Ninh sợ Kỷ Liên Uẩn quỳ một buổi trưa xong sẽ chẳng còn sức mà quỳ vào buổi tối mất.
Dù sao thì bây giờ cũng là ban ngày ban mặt, cậu cần y vào buổi tối hơn nhiều.
Kỷ Liên Uẩn nắm tay Đường Ninh, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu chăm chú, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ta muốn ở cạnh em."
Giọng nói kia rất thấp lại tràn ngập dịu dàng khiến lỗ tai Đường Ninh khẽ tê dại, cậu có chút không biết làm sao mà nhìn những người chơi khác, Hàn An Khang liều mạng ra hiệu bằng mắt với cậu, Lâm Uẩn cũng chú ý đến sự bất thường của hai cây hương, hắn đứng sau Hàn An Khang khẽ lắc đầu với cậu, những người khác cũng rất nghiêm túc, dù Đường Ninh có ngốc nghếch thế nào cũng nhận ra có chuyện không ổn.
Vì thế, Đường Ninh quay đầu lại nhìn Kỷ Liên Uẩn, cẩn thận châm chước câu nói, nhỏ giọng: "Thân thể ngươi không khỏe, ta rất lo lắng cho ngươi. Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, ta sẽ càng yên tâm hơn."
Ngoài miệng Đường Ninh khuyên Kỷ Liên Uẩn đi đi, nhưng trong thâm tâm, cậu đang cố gắng kiềm chế bản thân không giữ tay Kỷ Liên Uẩn lại.
"Ta muốn ở bên em." Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng ghé sát vào Đường Ninh, dán trán lên dán cậu, ánh mắt sâu thẳm kia nhìn Đường Ninh chăm chú, trong mắt chỉ có hình ảnh của mình cậu, cái mũi cao thẳng cũng khẽ cọ lên chóp mũi cậu, nhẹ nhàng nói: "Để ta ở bên cạnh em được không?"
Đường Ninh suýt chút nữa đã buông xuôi tất cả....
Tại sao, tại sao Kỷ Liên Uẩn lại có thể dịu dàng đến thế chứ?
Như thể cậu đang nuôi một chú mèo thích dính người, thích làm nũng với cậu, nhưng mà, ở đâu có một chú mèo lớn như vậy chứ....
Quả thực đây chính là một chú mèo lớn trắng muốt, nó thu hết móng vuốt của mình lại, nhẹ nhàng cọ cọ cậu, cũng chỉ nũng nịu với một mình cậu.
Đường Ninh có chút ngượng ngùng, tránh đi hành động thân mật của Kỷ Liên Uẩn. Dù sao thì nơi này cũng là linh đường, tất cả các đồng đội của cậu đều đang nhìn, cậu để ý thấy vẻ mặt của những người khác bắt đầu không thích hợp, đặc biệt là Hàn An Khang, hắn đang dùng một ánh mắt kính sợ một cách kỳ quái nhìn cậu, như thể cậu đang làm một chuyện gì đáng sợ lắm vậy.
Đường Ninh tránh mặt đi, nhưng Kỷ Liên Uẩn vẫn nắm chặt lấy tay cậu. Đường Ninh cúi đầu nhìn ngón tay của hắn, mỗi ngón đều rất đẹp, "Về sau, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà."
Cậu khẽ nói dối: "Đâu có thiếu chút thời gian này."
Thật ra cậu biết, nếu cậu có thể thành công vượt qua phó bản này, vậy thì sáu ngày tiếp theo sẽ là khoảng thời gian cuối cùng cậu có thể ở chung với Kỷ Liên Uẩn.
Nghĩ đến đây, cậu cũng không nhìn được mà khẽ nắm lại tay Kỷ Liên Uẩn.
"Đúng thế." Giọng nói nhẹ nhàng như gió của Kỷ Liên Uẩn vang lên trên đỉnh đầu cậu: "Về sau, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Hai chữ "mãi mãi" này được y nhấn mạnh rõ ràng.
Vì thế, hai chữ này cũng như bị cái gì đó đè nặng lên, như hai tấm bia mộ tái nhợt nằm cạnh nhau, sống chết có nhau, mãi mãi về sau.
Gió thổi nhẹ qua tấm vải đen viết hai chữ "linh đường", những dải lụa trắng xung quanh cũng khẽ đong đưa, trên tấm di ảnh bị cháy một nửa, lão nhân mang vẻ mặt hung ác nham hiểm đang nhìn chằm chằm đôi bạn trẻ đang ân ái trước mặt.
Đường Ninh bỗng có chút bối rối, cậu rút tay mình ra, ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt dịu dàng bình thản của Kỷ Liên Uẩn, như tháng năm tĩnh lặng, thâm tình mà chân thành.
Dưới sự khuyên bảo của Đường Ninh, cuối cùng Kỷ Liên Uẩn cũng đồng ý ra khỏi linh đường, nhưng khi y vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, y bỗng quay đầu nhìn Hàn An Khang một cái.
Ánh mắt ôn hòa, lễ độ, thậm chí còn mang theo một chút mỉm cười.
Hàn An Khang bị nhạn chăm chú như rơi vào động băng, mãi đến khi Kỷ Liên Uẩn đi khỏi tầm mắt của hắn, hắn mới hồi phục lại tinh thần, giơ tay lau trán mình, khắp người toàn là mồ hôi.
"Tại sao cậu lại bảo tôi bảo Kỷ Liên Uẩn rời đi thế?" Đường Ninh nhìn Hàn An Khang mướt mát mồ hôi, tốt bụng lấy ra một gói khăn giấy đưa cho hắn.
Thế nhưng Hàn An Khang không nhận.
Thậm chí, hắn còn lùi lại một bước, không dám đến gần Đường Ninh.
Là một người trải qua nhiều phó bản, trong tiềm thức của Hàn An Khang đã hình thành một loại trực giác tránh hại tìm lợi cho riêng mình, hắn có thể cảm nhận được NPC kia rất để ý Đường Ninh, mà còn không phải kiểu để ý bình thường. Trực giác của hắn cho rằng hắn không nên quá mức thân mật với Đường Ninh để tránh gặp phải tai họa không đáng có.
Đôi lúc, quá mức đẹp đẽ trong phó bản cũng là một loại nguy hiểm.
Đường Ninh có chút khó hiểu mà cất gói khăn giấy đi, những người chơi khác cũng tụ lại phía bên này, Hàn An Khang hạ giọng nói cho mọi người phát hiện của mình, tất cả mọi người đều nhìn về hai nén hương trên bát hương.
Hai nén hương kia chỉ còn một đoạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ được một tối mà thôi.
"Trước tiên thổi tắt hương đi đã." Lâm Uẩn bình tĩnh nói: "Nếu như hương là đạo cụ mấu chốt, chúng ta nên để đến tối mới dùng."
Mọi người không có dị nghị gì, tạm thời thổi tắt hương rồi thảo luận về Kỷ Liên Uẩn.
"Quả thực là Kỷ Liên Uẩn có khả năng uy hiếp ma quỷ, điểm này tôi có thể làm chứng, lúc ở thôn Kỷ Gia, hắn đã đuổi rất nhiều quỷ quái." Lâm Uẩn tiếp tục nói: "Vấn đề trên người hắn tôi cũng đã nói cho các cậu rồi, hắn sẽ thường xuyên bị một lệ quỷ bám vào người, rồi cùng lệ quỷ này tranh quyền khống chế thân thể đó. Trong lúc đó, những hồn ma khác sẽ không còn bị uy hiếp nữa."
"Cái này tôi cũng nhìn ta rồi, tên Vương thúc kia cũng rất sợ hắn." Hàn An Khang nhíu mày nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn biết hắn đang là người, hay đang bị lệ quỷ kia khống chế?"
"Trước mắt thì chỉ có Đường Ninh mới phân biệt được hai người bọn họ thôi." Lâm Uẩn nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Đường Ninh, cậu lập tức cảm thấy áp lực mãnh liệt đè lên vai mình, ấp úng nói: "Khi hắn là quỷ, hắn thường gọi tôi là nương tử...."
"Lời nói có thể sửa được."
Hàn An Khang nhìn Đường Ninh chăm chú, làm da đầu Đường Ninh tê dại, "Khi hắn khống chế Kỷ Liên Uẩn kết hôn với cậu, hắn không hề có ý định làm lộ thân phận của mình với cậu. Lâm Uẩn đã nói cho bọn tôi mấy chuyện khi cậu và Kỷ Liên Uẩn kết hôn rồi, khi cậu gọi hắn là Kỷ Liên Uẩn, hắn lại muốn cậu gọi hắn là phu quân, điều này chứng minh hắn cũng không thích việc cậu gọi hắn là Kỷ Liên Uẩn."
"Nhưng cho dù hắn không thích, nhưng hắn vẫn không nói tên thật của mình cho cậu biết, như vậy là ngay từ đầu, hắn không hề muốn cậu phân biệt được đâu là Kỷ Liên Uẩn thật."
"Hắn có thể làm cậu mơ mơ màng màng mà kết minh hôn với hắn thì tại sao lại để lộ một sơ hở lớn như vậy được? Chẳng lẽ sửa miệng một xưng hô khó lắm sao?"
Đường Ninh mở to mắt nhìn Hàn An Khang.
"Ngoại trừ xưng hô còn gì không?" Hàn An Khang nhíu mày nói.
"Khi Kỷ Liên Uẩn là người sẽ lễ độ hơn, sẽ dịu dàng hơn một chút, thân thể sẽ yếu đi, nấu cơm cũng ngon...." Đường Ninh vắt hết óc ra mà hồi tưởng sự khác biệt giữa Kỷ Liên Uẩn và quỷ tân lang, nhưng dù cậu có nói một đống, dường như Hàn An Khang vẫn chưa vừa lòng. (Meii: Có ai phân biệt được hai người chưa =))))) chứ em Ninh là em Ninh lẫn rồi đó:>)
"Vậy bây giờ, cậu nghĩ Kỷ Liên Uẩn là thật hay là quỷ tân lang?" Hàn An Khang nghiêm túc nói.
Đường Ninh vừa định nói bây giờ là Kỷ Liên Uẩn thật, nhưng dưới ánh mắt nghiêm trọng của Hàn An Khang, cậu bỗng có chút không xác định được, dù sao thì trước giờ, mắt nhìn người của cậu vẫn không tốt lắm.
Có lẽ cậu có thể phân biệt được những người người bạn đã tiếp xúc nhiều năm, nhưng không có cách nào hiểu rõ được một Kỷ Liên Uẩn mới biết một ngày.
".... Tôi cũng không biết nữa, xin lỗi." Đường Ninh uể oải nói.
"Bây giờ tạm thời đừng để Kỷ Liên Uẩn đến gần linh đường, đêm nay ta muốn kiểm tra xem hương có tác dụng đuổi ma quỷ không, nếu như có ma quỷ đến gần sẽ khiến hương đốt nhanh hơn, thì có khả năng Kỷ Liên Uẩn hiện tại là quỷ tân lang." Hàn An Khang trầm giọng nói.
"Nếu như vậy...." Sắc mặt Lâm Uẩn có chút sốt ruột: "Không thể giữ cân bằng hai người đó nữa rồi."
Vẻ mặt mọi người không quá tốt, Đường Ninh lại càng nghĩ đến vấn đề mà Kỷ Liên Uẩn đã hỏi cậu lúc trước, nếu hiện tại Kỷ Liên Uẩn là quỷ tân lang, vậy chẳng phải cậu đã nói xấu trước mặt chính chủ sao?
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau mà trở lại vị trí quỳ bên linh cữu của mình. Bọn họ đã thảo luận về chuyện túc trực bên linh cữu này rồi, nơi này có tập tục phải quỳ bên linh cữu ít nhất là ba ngày, nếu chưa đến ba ngày đã đưa tang thì đó chính là hành vi bất hiếu. Ở thế giới hiện thực, làm chuyện bất hiếu cùng lắm chỉ bị người ta chỉ chỏ, nói xấu thôi, nhưng trong phó bản này, có lẽ những người đã khuất sẽ hiện về giáo huấn lại con cháu cách làm người ấy chứ....
Ví dụ rõ ràng nhất là việc Đường Ninh không giữ đạo hiếu mà kết hôn với Kỷ Liên Uẩn đó, ngay lập tức cậu đã gặp phải một đám ma trẻ con đánh úp đó thôi.
Vì thế, những người chơi quyết định sẽ túc trực bên linh cữu ba ngày, sau đó sẽ suy xét đến chuyện đưa tang. Nếu như đêm nay Hàn An Khang kiểm chứng được ba cây hương kia là đạo cụ mấy chốt, vậy sẽ tương ứng với việc túc trực bên linh cữu ba ngày rồi.
Nếu như không có sự cố kia, ba cây hương không bị đốt cháy thì đến ngày thứ tư sẽ hết hương, lúc đó quỷ quái cũng sẽ xâm nhập vào linh đường gây chuyện khiến bọn họ không thể không đưa tang ngay.
Đường Ninh ngẫm nghĩ lại phân tích của mọi người, như một học sinh ngốc nghếch ngồi xem những học sinh ưu tú đang cấp tốc giải đề bài khó nhằn, cậu cũng muốn góp sức, nhưng đầu óc vừa bắt kịp được ý của đối phương, giây tiếp theo, mọi người đã chuyển sang phần khác khiến cậu lại ngây ngốc cả người.
Quả nhiên, người chơi đến được phó bản cấp B đều rất thông minh....
Đường Ninh quỳ gối trước quan tài, nhất thời không biết mình nên cảm thấy thế nào.
Thật ra, từ rất lâu về trước, cậu đã biết bản thân không được thông minh như người ta rồi. Lúc còn học tiểu học, cậu cố gắng đọc nhiều sách, đi thi cũng được 90 điểm như các bạn học khác.
Đến khi học cấp ba, cậu vẫn chỉ có thể đạt được 90 điểm, mà điểm tối đa của thi lại là 150 điểm....
Khi bước chân vào giới giải trí, Đường Ninh biết thành tích học tập của bản thân không cao như người khác, nhưng không ngờ, EQ của mọi người đều cao hơn cậu nhiều. Chị Lương từng dẫn cậu đi đến mấy bữa tiệc, mọi người đều nói những lời hoa mỹ, nhưng bên trong lại có vô số ý tứ khác nhau, cậu chỉ có thể ngồi một bên ngơ ngác nhìn mọi người nói nói cười cười, muốn hòa nhập vào cũng không biết nói gì.
Mà thật ra, cậu cũng không muốn hòa nhập cùng với bọn họ.
Cậu chỉ muốn ngốc tại thế giới của mình với mèo nhỏ ở nhà, cậu thông minh hơn mèo con, nhưng mèo con lại vui vẻ hơn cậu nhiều.
Lần đầu tiên khi cậu quyết định nuôi mèo là lúc cậu cảm thấy chán nản với kỹ năng diễn xuất tệ hại của mình, cậu lang thang vô định trên phố một mình, cậu đi mãi đi mãi, đi đến trước một cửa hàng thú cưng, rồi nhìn thấy một chú mèo con vô tư đang chơi đùa qua một lớp kính thủy tinh.
Cậu ngồi xổm xuống, nhìn chú mèo con đang vui đùa kia, nói nhỏ: "Mèo con, sao mi lại vui vẻ như vậy?"
Chú mèo con kia xoay đầu về phía cậu, "meo" một tiếng.
Đường Ninh nhìn gương mặt ngốc nghếch của mình phản chiếu trên lớp kính thủy tinh, trong mắt cậu chỉ còn chú mèo nhỏ kia....
Từ giờ tên của mi sẽ là Happy.
Mi hãy thay ta, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ.
Đường Ninh cúi thấp đầu, an tĩnh quỳ gối trong linh đường lạnh lẽo thê lương đầy áp lực, như một chú mèo con khát vọng được người khác đón về nhà.
"Tiểu Ninh." Bỗng, phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng, Đường Ninh sửng sốt một chút, quay đầu lại, liền thấy Kỷ Liên Uẩn đang đứng ngay bậc cửa trước linh đường: "Ta làm xong cơm chiều rồi!"
_____
Đôi lời của editor: Anh đến đón em về đây, cíu tuiiiiiiii
Quỷ tân lang làm con tim tui tan chảyyyyy~