Edit: Meii.
Đường Ninh hơi mở to mắt, nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy nhưng lại vô cùng dịu dàng này, cho dù đối phương đang hỏi cậu, nhưng lại không có chút ý ép buộc nào như thể có thể chấp nhận mọi đáp án.
"Ta.... Ta thích ngươi của hiện tại." Đường Ninh căn bản không thể rời mắt khỏi ánh mắt của Kỷ Liên Uẩn, cặp mắt kia thâm thúy vô cùng như có thể nhìn rõ mọi góc tối bí mật của chính cậu vậy.
"Vậy còn ta khi phát bệnh thì sao?" Kỷ Liên Uẩn càng dựa gần vào Đường Ninh hơn, con ngươi đen như màu của màn đêm thần bí, hòa tan mọi phòng bị trong suy nghĩ của Đường Ninh.
"Không thích." Đường Ninh bị sự thẳng thắn của mình làm giật mình, thật ra cậu không muốn nói với Kỷ Liên Uẩn như vậy, nói xấu sau lưng một người khác là không tốt.
Nhưng Kỷ Liên Uẩn lại vẫn dịu dàng cổ vũ cậu, y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, "Tại sao lại không thích?"
Dưới ánh mắt bao dung như vậy, Đường Ninh không cầm lòng được mà nói: "Hắn rất đáng ghét, lừa đảo, dọa ta sợ, không dịu dàng như ngươi...."
"Kỷ Liên Uẩn" dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn Đường Ninh chăm chú, cái gì mà dịu dàng như nước chứ, cái gì mà mật ngọt chết ruồi.... Có lẽ chính là ánh mắt này nhỉ.
Nhưng không biết tại sao, Đường Ninh bỗng có chút không nói thành lời, một cảm giác rùng mình từ tận sâu trong linh hồn cậu lan tràn khiến cậu lạnh run, như thể đang sợ hãi một cái gì đó.
Rõ ràng mọi thứ trong phòng đều yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào.
"Kỷ Liên Uẩn" thương tiếc mà dùng ngón tay chạm lên khóe mắt Đường Ninh, dần dần chạm lên hàng mi dài, rồi lại tiến sâu như sắp chạm đến con ngươi yếu ớt nhưng trong sáng của cậu, khiến Đường Ninh nhịn không được mà khẽ chớp mắt, hô hấp cũng như ngừng lại.
Cậu nhìn người đàn ông trước mắt, thấy y khẽ nhếch môi, từng câu từng chữ dịu dàng lại bình tĩnh nói: "Sao lại không nói nữa?"
Một cảm xúc kì lạ thần bí bao trùm khắp nơi, như một đôi quân được trang bị đầy đủ, mỗi người đều đi giày da có lưỡi dao sắc bén ở mũi, bọn họ tàn nhẫn dẫm đạp lên trái tim cậu, từng nhịp từng nhịp, đều đặn dứt khoát, chỉ có tim cậu đập nhanh như trống, khiến đoàn quân tan rã....
Nghe nói khi động lòng, trái tim sẽ đập nhanh hơn bình thường, đây là cảm giác động lòng sao?
Đường Ninh khẽ nuốt nước bọt, cậu run giọng nói nhỏ: "Ngươi.... Ngươi đói bụng không? Để ta đi kiếm cái gì đó cho ngươi ăn."
Đôi mắt đen như mực kia càng thêm sâu, như bầu trời đêm cao vút, đầu lưỡi đỏ khẽ liếm qua bơ môi tái nhợt. Không biết "Kỷ Liên Uẩn" đang suy nghĩ cái gì, y khẽ cong đôi mắt, '"Được nha."
Bầu không khí nặng nề bỗng chảy xuôi, Đường Ninh cảm thấy như cậu vừa trốn thoát khỏi một nguy hiểm trí mạng, cậu dùng sức hít sâu một hơi, không khí tươi mới lập tức tràn vào đầy phổi.
Bảo sao cậu cảm thấy áp lực như vậy, hóa ra là vì cậu chỉ mải nhìn Kỷ Liên Uẩn, hoàn toàn quên mất hô hấp.
Đường Ninh mềm chân mềm tay khẽ đẩy Kỷ Liên Uẩn ra, dưới ánh mắt chờ mong của y, cậu ngượng ngùng nói: "Ta chưa từng làm thử mì sợi, nhưng hình như dưới bếp có mì gói...."
Kỷ Liên Uẩn vẫn nhìn thẳng cậu một lúc lâu.
"Ngươi yên tâm, lúc trước ta đã từng úp mì gói rồi, ăn cũng được đó." Đường Ninh tự tin nói, cậu thật sự đã từng tự úp mì gói ăn rồi.
"Bây giờ ngươi đã thấy tốt hơn chưa?" Đường Ninh không dám đi xuống phòng bếp một mình, cậu nhỏ giọng nói: "Chúng ta cùng nhau đi nấu cơm đi."
Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh một cái, sau đó chậm rãi đứng lên, chỉ một động tác đứng dậy rất đơn giản nhưng nhìn y có vẻ không dễ dàng lắm.
Đường Ninh nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Kỷ Liên Uẩn, đảm bảo nói: "Ngươi yên tâm, để ta tự làm tất cả, ngươi chỉ cần nhìn là được rồi."
Kỷ Liên Uẩn "ừ" một tiếng.
Chỉ một tiếng "ừ" nhưng nghe lại rất mỏi mệt.
Đường Ninh cũng biết là bữa ăn đầu tiên mình xuống bếp lại cho phu quân ăn mì gói thì không tốt lắm, nhưng cậu lo rằng bản thân mình sẽ không làm nổi, mấy món cậu làm ra không ngon bằng mì gói thì sao. Nghĩ đến đây, Đường Ninh khẽ mỉm cười lấy lòng Kỷ Liên Uẩn, cậu nhìn Kỷ Liên Uẩn bên cạnh mình, đảm bảo nói: "Lần sau, ta nhất định sẽ nấu món gì ngon cho ngươi."
"... Được."
Nghe được Kỷ Liên Uẩn đồng ý, Đường Ninh lập tức vui vẻ trở lại, không hề có chút chột dạ nào mà vui vẻ lôi kéo Kỷ Liên Uẩn đi về phía bếp.
Thế nhưng phòng bếp chẳng có ai dùng, vì thế chẳng có nước, chẳng có lửa, cũng chẳng có nồi....
Cậu đứng một bên xem Kỷ Liên Uẩn bận rộn lấy nước đun nước.
Cuối cùng, tự cậu xé gói mì gói, bóc các gói gia vị thả vào trong, đổ nước nóng rồi úp lại.
Khi hương thơm của mì gói lan tỏa ra không khí, ngón trỏ Đường Ninh khẽ xoắn lại, cậu nhanh chóng ăn ba gắp mì lớn, lúc đói được ăn khiến cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng đến khi ăn được ngang bụng, cậu lại cảm thấy mình nuốt không nổi hương vị của mì gói nữa.
Chắc là do dạ dày cũng bắt đầu nhạy cảm như thân thể, hoặc là do buổi sáng mới được ăn cháo ngon do Kỷ Liên Uẩn làm, sự đối lập quá lớn khiến cậu có chút không chịu được.
Quay sang nhìn Kỷ Liên Uẩn vẫn đang thong thả ung dung ăn mì gói, Đường Ninh có chút sầu não mà gẩy gẩy mấy sợi mì trong tô của mình.
"Để tối ta nấu cơm cho!" Kỷ Liên Uẩn bỗng nhiên nói.
Đường Ninh ngẩng mặt lên nhìn vẻ "hiền phu" của Kỷ Liên Uẩn, vui vẻ nói: "Được!"
Ăn uống no nê xong, Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn lại đi đến linh đường. Linh đường đã được dọn dẹp lại, thế nhưng dấu vết bị cháy vẫn còn lưu lại rõ ràng, lúc này, Hàn An Khang đang nhíu mày xem xét khắp nơi.
Tối hôm qua, ba người chơi đều túc trực bên linh cữu, tuy rằng bọn họ không gặp bất cứ sự quỷ quái nào, nhưng lúc đó, tất cả đều căng chặt thần kinh, bởi vì họ cảm nhận được hình như có thứ gì đó đang quẩn quanh bên ngoài linh đường, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng động nhỏ nhỏ khiến da đầu cả đám tê dại, lại có chút giống một thứ gì đó đang âm mưu lên một kế hoạch đáng sợ nào.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến sáng hôm nay, bọn họ có chút chịu không nổi mà muốn đi nghỉ ngơi. Tối hôm qua, tinh thần đã hao tổn quá mức nghiêm trọng, bọn họ lại không dám buông lỏng cảnh giác, ban ngày đến mới định đi nghỉ ngơi một chút, kết quả lại phát sinh chuyện không may.
Trong lòng Hàn An Khang vẫn còn có chút sợ hãi, khẽ liếc nhìn xác Hàn Dư Niên đang được phủ vải trắng trên giường gỗ bên cạnh. Trong số ba người bọn họ, Hàn Dư Niên là người có thể chất tốt nhất, buổi sáng, khi hắn và Lâm Quy Cảnh không chịu nổi nữa muốn vào phòng trong nghỉ ngơi, nhìn tinh thần Hàn Dư Niên vẫn vô cùng sáng láng.
Nhưng khi bọn họ gặp lại người đồng đội này một lần nữa, lại thấy đối phương đã thắt cổ, hai mắt còn trợn trừng như nhìn thấy điều gì đáng sợ lắm, giữa ban ngày ban mặt gặp cảnh tượng này làm những người khác sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Lần này là Hàn Dư Niên, vậy tiếp theo là ai?
Nội tâm Hàn An Khang không bình tĩnh được, tối hôm qua bọn họ ở linh đường không có việc gì, vậy có hai khả năng, một là con quỷ đó theo dõi bọn họ, hai là trong linh đường có một thứ gì đó làm ma quỷ sợ hãi.
Nếu là trường hợp sau, vậy thì thứ trong linh đường này chính là mấu chốt để bọn họ sống sót. Thế nhưng linh đường này thật sự có quá nhiều thứ, rất khó để tìm được thứ mấu chốt kia là cái gì, cách tốt nhất là để nguyên mọi thứ, đêm nay lại tiếp tục làm như như đêm qua.
Nhưng mà bây giờ....
Hàn An Khang nhìn tấm di ảnh bị cháy mất một nửa, vốn hắn định đổi tấm ảnh khác, nhưng không ngờ nơi này lại chỉ có một bức ảnh duy nhất này.
Không chỉ thế, lúc này, bát hương trước di ảnh cũng chỉ còn hai cây hương, lẽ ra phải cắm ba cây hương mới đúng, thêm người túc trực ở linh cữu nữa có nghĩa là kính trời, kính đất, kính người đã khuất.
Tối qua, ba cây hương đó đốt một đêm cũng không cháy quá nhiều, nhưng hôm nay, khi linh đường cháy, một cây hương đã bị đốt cháy hết sạch.
Hàn An Khang vốn định cắm một cây hương khác lên, nhưng hắn tìm cả thôn cũng không tìm được cây hương khác, thứ này cũng giống như di ảnh, chỉ có một.
Những điều này càng làm hắn bất an vô cùng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Hàn An Khang nhìn qua, liền nhìn thấy Đường Ninh đang mặc áo tang, mà phu quân của cậu - Kỷ Liên Uẩn bên cạnh cũng mặc đồ tang giống hệt.
NPC không cẩn thận đã đốt mất một nửa linh đường kia nhìn qua khá là ốm yếu, đi đường cũng phải có Đường Ninh đỡ, y mặc một thân đồ màu trắng đen khiến cơ thể suy nhược càng có khí chất trang nhã, làm Hàn An Khang vô thức liên tưởng đến danh sĩ Ngụy Tấn.
Hắn theo bản năng mà nhìn lên ngọn nến cạnh quan tài, ánh nến lập lòe không ngừng như có một ngọn gió thổi quanh. Một lúc sau, dưới ánh nhìn lo lắng của Hàn An Khang, ánh nến kia cũng ổn định lại.
Ở linh đường có mấy cái đệm hương bồ để quỳ, Đường Ninh tìm một cái đệm hương bồ quỳ xuống, Kỷ Liên Uẩn nhìn Đường Ninh nghiêm túc quỳ bên linh cữu như vậy, bình tĩnh quỳ xuống theo Đường Ninh xuống trước quan tài.
Mọi thứ có vẻ như rất bình thường.
Hàn An Khang miễn cưỡng bình tâm lại, hắn cũng quỳ gối cạnh đó, nhìn lên di ảnh đã bị đốt còn một nửa kia, khói hương nhạt nhòa lượn lờ khiến dáng vẻ của Đường Hiền Hằng trên di ảnh có chút không thật.
Mùi hương nồng nặc quấn quanh chóp mũi Hàn An Khang khiến hắn có chút sửng sốt, tầm mắt chuyển từ di ảnh xuống bát hương phía trước, sau đó, hắn mới kinh hoàng phát hiện.....
Hai cây hương đang cắm trên bát hương đang cháy với tốc độ quá nhanh, khói hương mờ mịt bốc lên, trong chốc lát, hai cây hương đã cháy được một nửa.
"Không ổn!"
Hàn An Khang thấp giọng nói.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn về phía hắn, Hàn An Khang hoảng sợ nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, trực giác nói cho hắn rằng tốc độ cháy hương đáng ngờ này chắc chắn có quan hệ với NPC này, hắn vội vàng nói: "Kỷ Liên Uẩn! Ngươi mau đứng lên đi!"
Kỷ Liên Uẩn vẫn bình tĩnh quỳ gối trên đệm hương bồ, rõ ràng y đang quỳ, nhưng từng đợt khói hương nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh khuôn mặt hắn làm người ta dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh.... thần linh đang tiếp nhận hương khói được cung phụng trong miếu thờ.
Ánh mắt hắn vô cùng lãnh đạm, lại có chút mệt mỏi, cùng với cảm giác không có thứ gì có thể lọt vào ánh mắt ấy. Ngay cả khi đối diện với sự kinh sợ của Hàn An Khang, ánh mắt y vẫn bình tĩnh như nước, ngay cả động mí mắt cũng chẳng muốn động, đừng nói đến chuyện Hàn An Khang nói y phải đứng lên.
Cây hương vẫn cháy với tốc độ rất nhanh, nhìn có vẻ sắp đốt đến cuối, trên trán Hàn An Khang toát đầy mồ hôi lạnh, hô lớn với Đường Ninh: "Mau bảo phu quân của cậu đứng dậy!!"
Tuy rằng Đường Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Hàn An Khang, cậu nhanh chóng đi qua nâng Kỷ Liên Uẩn dậy: "Ngươi mau đứng lên đi."
Kỷ Liên Uẩn nghe vậy liền thuận theo cậu đứng dậy, ngay khi y đứng dậy, tốc độ cháy của hai cây hương cũng dừng lại, thế nhưng chỉ còn một đoạn nữa là cháy hết rồi.
Hàn An Khang mở to mắt nhìn cây hương, lại nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn.
Bỗng nhiên, hắn nhớ đến một câu chuyện cũ mình đã được nghe kể, nghe nói ngày xưa từng có một vị thần chuyển thế làm người thường, vị đó không biết thân phận của mình, cũng theo những người dân bản địa đến dâng hương ở miếu thổ địa. Kết quả, bức tượng thổ địa kia lập tức ngã xuống, căn bản là không chịu nổi nén nhang này của vị kia.
Nhưng hắn có một cảm giác, hắn đoán cây hương này chính là thứ đã bảo vệ bọn họ ở linh đường. Cả đêm hôm qua, ba người bọn họ bình an vô sự, hương chỉ cháy được nửa thanh, hôm nay Kỷ Liên Uẩn vào linh đường hai lần, thiếu chút nữa đã đốt cháy hai cây hương, quả thực còn đáng sợ hơn cả ma quỷ lẩn trốn đêm qua.
Nghĩ đến đây, hạt mồ hôi lạnh của Hàn An Khang rốt cuộc cũng rơi xuống....
Không thể để Kỷ Liên Uẩn đi vào linh đường được!
_____
Đôi lời của editor: Chắc hẳn mọi người vẫn nhận ra công chính của chúng ta chính là quỷ tân lang cũng chính là "người" nấu cháo và theo bé Ninh về thôn Đường Gia nhỉ:> cái người ôn nhu dịu dàng kia khum phải anh tui đâu nha mí pàaa:> anh tôi là ảnh đế đó mí pàaa