Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 62




Edit: Meii

Đường Ninh bị gương mặt đột nhiên xuất hiện này khiến cho hoảng sợ, nếu không phải cậu nhận ra đây là gia gia của Kỷ Kha thì Đường Ninh đã sợ đến mức hồn siêu phách lạc rồi.

Ném hắn xuống ư?

Ý của ông lão là sao?

Đường Ninh đang túm tay Lâm Uẩn, trên lưng cõng Kỷ Liên Uẩn, tức là cậu đang mang theo hai người, nhưng gia gia của Kỷ Kha lại nói: "Ném hắn xuống." chứ không phải là "Ném bọn họ xuống."

Đôi mắt Đường Ninh hơi trợn to, khẩn trương mà nhìn Kỷ gia gia, ông lão lúc nào cũng khùng khùng điên điên này bây giờ lại đang nói chuyện và tư duy giống hệt người bình thường, lão còn quát lên với Đường Ninh: "Ngươi do dự cái gì? Mau ném hắn xuống."

"Kỷ gia gia, nếu ngài có thể giúp ta một tay, chúng ta mỗi người mang theo một người là được, cần gì phải bỏ một người nào." Đường Ninh căng thẳng nói.

Mặt ông lão âm trầm, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm phía sau lưng Đường Ninh như nhìn thấy một thứ đồ vô cùng đáng sợ. Lão trầm mặc một lúc lâu, mới run rẩy nói: "Hắn vô cùng độc ác, đây là cơ hội duy nhất để diệt trừ hắn!"

Sau lưng Đường Ninh chợt lạnh!

Ác nhân ư?

Nhưng sau lưng cậu cõng là Kỷ Liên Uẩn, là bùa hộ mệnh của cậu cơ mà....

Khoan đã.

Hệ Thống chưa từng nói Kỷ Liên Uẩn là NPC chuyên che chở bảo vệ cậu, chỉ nói gia gia cậu đã định mối hôn sự này cho cậu, cậu phải hoàn thành ước nguyện của gia gia mà kết hôn.

"Ngươi mau ném hắn xuống đi! Nhanh! Nếu không chúng ta đều phải chết!" Kỷ gia gia nâng cao âm điệu, đôi mắt trợn tròn.

Đường Ninh bị dáng vẻ này của lão dọa sợ đến mức thả lỏng cổ tay của Lâm Uẩn ra, hai tay cậu đều giữ chặt Kỷ Liên Uẩn phía sau, chỉ sợ người kia ngã khỏi cái lưng đang run lên của mình. Truyện Xuyên Không

Cậu không biết Kỷ gia gia nói thật hay nói dối, nhưng cậu biết, Kỷ Liên Uẩn mang số mệnh Khôi Cương quý nhân, chính Hệ Thống cũng đã xác nhận. Có lẽ Hệ Thống sẽ giấu giếm thông tin, nhưng chắc chắn sẽ không đưa ra thông tin giả để người chơi đi nhầm đường.

Mà người có số mệnh Khôi Cương quý nhân đều làm ma quỷ sợ hãi, đám tóc đen quỷ dị kia cũng chạy mất ngay khi y mở mắt ra mà, tân nương giấy vô cùng lợi hại kia cũng chạy ngay lập tức khi chạm vào máu của Kỷ Liên Uẩn, nói vậy, những con quỷ khác và Vương thúc cũng rất sợ y.

Kỷ gia gia nói cậu ném Kỷ Liên Uẩn xuống, nếu không bọn họ sẽ chết. Thế nhưng, Đường Ninh lại cảm thấy, nếu cậu ném Kỷ Liên Uẩn xuống, chắc chắn cậu cũng sẽ chết!


Cậu không thể vứt bỏ Kỷ Liên Uẩn được!

Kỷ gia gia nhìn vẻ mặt lo lắng đến tái mét của Đường Ninh, lão không đứng cạnh cửa sổ nữa mà run rẩy đi đến cạnh cửa chính, đẩy vừa đi vào.

Đường Ninh cõng Kỷ Liên Uẩn đã không còn sức lực mà di chuyển, cậu chỉ có thể mềm yếu khuyên can Kỷ gia gia: "Ngài nói hắn là ác nhân, ngài có chứng cứ gì không? Hiện tại hắn là đã phu quân của ta, sao ta có thể bỏ hắn lại được!"

"Nhận một con quỷ làm phu quân ư? Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ mà!" Kỷ gia gia tức đến mức râu cũng run lên, "Rốt cuộc thì hắn đã cho ngươi uống mê hồn được gì hả? Hắn chính là ngươi gây ra tất cả các tai họa cho thôn này! Hắn biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy. Hắn thấy tất cả mọi người cầm số vàng bạc đó, hắn mặc kệ! Tất cả mọi người tham gia hội chùa, hắn cố tình từ chối không tham gia! Hắn muốn cả thôn này chôn cùng hắn! Ngươi cũng thế! Hắn muốn ngươi chết cùng hắn!"

Những lời nói trong giấc mộng nào đó cũng hiện lên.

Một giọng nam trầm ấm từng nói. "Tân nương của ta, mau mau xuống đây cùng ta kết duyên, mau cùng ta xuống hoàng tuyền đi nào."

Đường Ninh ngây người một lúc, "Thân thể hắn yếu ớt, không đủ sức để tham gia hội chùa."

Kỷ gia gia cười lạnh: "Ngươi cũng tin hắn sao?"

Nói xong, ông lão vươn đôi tay già nua gầy như que củi của mình về phía Đường Ninh, hung ác xô cậu: "Mau ném hắn xuống!"

Đường Ninh bị ông lão đẩy mạnh, suýt nữa đã làm Kỷ Liên Uẩn ngã xuống khỏi lưng mình, cậu thất tha thất thểu tránh né Kỷ gia gia, vội vàng la lên: "Hắn đã cứu Kỷ Kha và Lâm Uẩn, cháu trai ông Kỷ Kha đó!"

Nhắc đến Kỷ Kha, động tác của Kỷ gia gia bỗng ngừng lại.

Đường Ninh nhân lúc này, dùng hết sức mình đá lên người Lâm Uẩn, người hắn mềm như bông, cậu đá mấy cái cũng không tỉnh dậy.

Trên người Lâm Uẩn đầy dấu chân, dường như hắn cũng đang nằm mơ giống như cậu lúc trước, nhìn qua có vẻ như đó là một giấc mộng đẹp, dù bị Đường Ninh đá nhưng khóe môi hắn vẫn cong lên nở một nụ cười.

Đường Ninh nhìn Lâm Uẩn mà tức phát khóc!

Sao cậu lại quên mất rằng!

Nếu Lâm Uẩn mà đánh tin thì heo mẹ cũng biết trèo cây chứ?!

"Xong rồi, xong rồi." Kỷ gia gia run giọng nói: "Hắn dối trá vô cùng, nhất định hắn đang lừa ngươi, hắn cứu Nhị Cẩu Tử ư, chắc chắn hắn sẽ đòi nhiều hơn nữa...."

Nói đến đây, Kỷ gia gia suy sụp cúi đầu xuống, cả người ông lão như già đi mười tuổi, sau khi im lặng một lúc, ông lão mới đau thương nói: "Nhị Cẩu Tử đang ở đâu?"


Đường Ninh cẩn thận nhìn Kỷ gia gia, cậu cẩn thận nói: "Hắn ở.... Phòng của Kỷ Liên Uẩn."

"Đưa ta đến đó." Kỷ gia gia thở dài một hơi, như thể đã chấp nhận số phận này.

Tại sao vậy? Tại sao Kỷ gia gia lại không bảo cậu bỏ Kỷ Liên Uẩn lại nữa?

Vẻ nghi hoặc hiện rõ lên mặt Đường Ninh, Kỷ gia gia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Mạng của cháu trai ta đang trong tay hắn, sao ta dám muốn mạng hắn nữa chứ?"

Tuy rằng cậu cũng biết rõ ý của Kỷ gia gia, nhưng lúc này, ông lão bỗng không bảo cậu ném y lại nữa khiến nhất thời, Đường Ninh không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

"Vậy, ngài có thể giúp ta đỡ hắn không?" Đường Ninh dung mũi chân đạp lên mặt Lâm Uẩn.

Kỷ gia gia hừ lạnh một cậu. "Chờ."

Nói xong, ông lão run rẩy đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng của Kỷ gia gia, Đường Ninh mới đau lòng nhận ra Kỷ gia gia cũng già rồi, tay chân cũng run lẩy bẩy, lão đi đường thôi cũng đã toát hết mồ hôi ra, cho dù lão có đồng ý giúp cậu, thì liệu hai người có thể đưa được hai tên đáng ghét này về không?

Ngay khi Đường Ninh đang chìm trong cảm giác vô vọng, một âm thanh "lách cách, lách cách" xuất hiện.

Kỷ gia gia đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, sau đó trầm mặt khiêng Lâm Uẩn lên ném lên thùng xe.

Đường Ninh thấy thế vội vàng thả Kỷ Liên Uẩn trên lưng mình lên xe, có Lâm Uẩn nằm dới như một tấm đệm, hẳn là Kỷ Liên Uẩn sẽ nằm thoải mái hơn một chút.

Kỷ gia gia nhìn thấy những hành động này của cậu, khẽ hừ lạnh một tiếng.

Đường Ninh giả vờ như không nghe thấy gì, cậu cùng Kỷ gia gia đẩy xe đẩy về nhà Kỷ Liên Uẩn. Trong màn đêm đen nhánh, Đường Ninh vừa đi vừa run sợ, vẻ mặt của Kỷ gia gia cũng vô cùng nghiêm trọng, ông lão vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh như đang sợ một thứ gì đó trong bóng tối.

Bỗng, Đường Ninh thấy một thứ gì đó phát ra ánh sáng ảm đạm trong bóng tối.

Đường Ninh dừng lại, vui mừng nói: "Trân châu!"

Là những viên trân châu cậu đã ném ra ngoài.


Đường Ninh buôn xe đẩy ra, định đi nhặt những viên trân châu lên. Nhưng cậu chưa đi được vài bước, phía sau đã vang lên tiếng quát lớn của Kỷ gia gia: "Không được nhặt!"

Đường Ninh giải thích: "Đây là những viên trân châu ta đã ném ra ngoài, bây giờ ta tham tài, ta muốn nhặt lại những viên trân châu này."

Vẻ mặt của Kỷ gia gia lại càng nghiêm trọng hơn: "Tại sao lại muốn nhặt lại?"

Đường Ninh mờ mịt nói: "Đây là sính lễ quỷ đưa cho ta, ta phải nhặt để trả về."

"Ngươi ném sính lễ đi đồng nghĩa với việc ngươi đồng ý mối hôn nhân này, ngươi nhặt lại có nghĩa là ngươi đang cáu kỉnh, nhưng vẫn đồng ý kết hôn với hắn."

Nghe Kỷ gia gia nói thế, Đường Ninh càng thêm choáng váng: "Nhưng Kỷ Liên Uẩn nói, những ai lấy đi vàng bạc đều chết."

"Thứ này đủ để mua mạng ngươi rồi."

Kỷ gia gia nhìn Đường Ninh, đôi mắt vẩn đục sáng người như nhìn thấy châu báu rực rỡ lấp lánh. "Mạng ngươi cũng quý giá như vậy."

"Mạng ta?" Đường Ninh tò mò hỏi: "Mạng của ta ư?"

Kỷ gia gia khẽ lắc đầu, sâu kín nói: "Ta không thể nói được."

Đối với dáng vẻ giả thần giả quỷ của Kỷ gia gia, Đường Ninh cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng, cậu cũng không đi nhặt trân châu nữa, dù sao thì ban nãy, cậu cũng ném ra rất nhiều hạt, không thể nhặt hết ngay trong chốc lát được, còn chưa biết tân nương giấy sẽ quay lại lúc nào đâu, đợi Lâm Uẩn và Kỷ Kha tỉnh lại, cậu và bọn họ sẽ thương lượng lại xem nên làm gì.

Đường Ninh và Kỷ gia gia lại tiếp tục đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi tiếp trong thôn, đèn lồng đỏ được treo ở cửa nhà cùng trên ngọn cây lay động khiến cả thôn trang như được bao trùm trong biển máu. Bóng cây đen lay động trên mặt đất, Đường Ninh đi qua đồng ruộng hoang vu, nhìn những hình ảnh nông thôn mới chỉ được thấy trên phim, lại nhìn thấy những chiếc xẻng được cắm trên đất.

Lúc trước cậu đã thấy những người thôn dân cầm cái xẻng kỳ lạ này, nhưng lúc ấy không hỏi, bây giờ, cậu thuận miệng hỏi Kỷ gia gia: "Đây là xẻng gì thế?"

"Xẻng Lạc Dương (1)."

(1)Xẻng Lạc Dương: Trước thời nhà Minh (1368 - 1644), những kẻ trộm mộ không có quá nhiều kinh nghiệm và lựa chọn về công cụ "hành nghề". Mộ tặc chỉ nhắm tới những ngôi mộ có dấu hiệu nhận biết rõ ràng trên mặt đất như một tấm bia mộ hay màu sắc đất chôn.

Chúng thường dùng một cái dùi sắt dài để thăm dò lớp đất. Khi rút dùi lên, nếu đất trên dùi có mùi kim loại thì có nghĩa là dưới đất có kho báu.

Cuốn sách cổ "Quảng Chí Dịch" của Vương Sĩ Tính dưới thời nhà Minh có ghi chép: "Ở vùng Lạc Dương, người chết được chôn cách mặt đất 4-5 trượng, mộ tặc vẫn đánh hơi được mùi vàng, bạc, đồng, sắt để mà đào."

Một thời gian sau, những tên trộm mộ đã phát minh ra một công cụ thăm dò có hiệu quả vượt bậc, đó chính là xẻng Lạc Dương. Công cụ này được một tên mộ tặc ở Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc phát minh vào đầu thế kỷ 20 và dần được cải tiến cho các thế hệ sau.

Xẻng có mặt hình chữ U (không phẳng như mặt xẻng hiện đại), chiều rộng hẹp để tập trung đào sâu vào một điểm nhất định. Mỗi lần xúc xuống đất, lưỡi xẻng có thể chạm độ sâu 30 - 40cm.

Xẻng Lạc Dương vừa có thể đào sâu, vừa có chức năng lấy mẫu đất để phân tích nên tới năm 1928, các nhà khảo cổ đã lần đầu tận dụng công cụ này cho công tác khai quật lăng mộ.

Lúc trước khi vào thôn, cậu đã nhìn thấy những thôn dân đó dùng loại xẻng này để đào đất vào ban đêm....


Tiếng gió thổi qua nền đất gồ ghề tạo ra những âm thanh như tiếng nức nở, gió đêm thổi qua sau lưng Đường Ninh khiến cậu giật mình thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám nhìn ngó lung tung nữa.

Hai người cùng đi về nhà Kỷ Liên Uẩn chỉ mất mười mấy phút, khi hai người vừa đến trước cửa phòng của Kỷ Liên Uẩn, Đường Ninh đã mệt đến mức muốn nằm liệt.

Cậu đẩy cửa ra, Kỷ Kha mặt mũi trắng bệch đang nằm trong cỗ quan tài đỏ trong phòng.

Kỷ gia gia nhanh chóng đi vào trong phòng, lo lắng nhìn vết thương của Kỷ Kha, một lúc sau, lão khẽ nói: "Đây là cảnh cáo hắn đã nhìn thấy điều không được xem sao."

Đường Ninh cố sức đẩy cái xe đẩy đang chở hai người kia vào trong nhà: "Ngài giúp ta kéo Kỷ Kha trong quan tài ra đi, ta cần để Kỷ Liên Uẩn vào trong."

Kỷ gia gia nghiêm túc nói: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện."

Đường Ninh: "?"

Chuyện nhỏ này tốn sức lắm sao?

Kỷ gia gia chắn cả người trước quan tài: "Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ để ngươi bỏ Kỷ Liên Uẩn vào."

Đường Ninh bị hành động vô lại của Kỷ gia gia dọa giật mình: ".... Ngài muốn ta làm gì?"

Kỷ gia gia gằn từng chữ: "Giúp ta gọi hồn."

Gọi hồn ư?

Đường Ninh đã từng nghe qua chuyện này, giống như một đứa trẻ con suốt ngày khóc lóc, không ăn uống được như bị hoảng sợ, gia đình đứa trẻ sẽ thỉnh người đã khuất nhờ đừng trêu chọc đứa bé nữa, hoặc khi một người trưởng thành bỗng có những hành động quái dị kỳ lạ, người ta cũng dùng phương pháp gọi hồn, có người sẽ tự làm ở nhà, có người sẽ nhờ những thầy cúng đến gọi hộ.

Nhưng so với đứa không biết gì như cậu, nhìn qua Kỷ gia gia giống người có khả năng hơn nhiều chứ, Kỷ gia gia gọi thích hợp hơn cậu mà?

"Tại sao lại cần ta gọi hồn?" Đường Ninh nói nhỏ.

"Người mà chỉ ngươi mới có thể gọi." Kỷ gia gia nghiêm túc nói: "Nếu là người khác, hắn sẽ không nghe...."

"Ngài là gia gia của hắn, hắn cũng không nghe sao?" Đường Ninh khó hiểu.

"Ta nói... sẽ khiến hồn của Nhị Cẩu Tử bị câu đi...." Kỷ gia gia nhìn thẳng vào Đường Ninh, đôi mắt vẩn đục lộ rõ vẻ cầu xin: "Chỉ cần nói nhập hồn là được rồi."

Trái tim Đường Ninh đập nhanh: "Nhưng, nhưng ta chưa bao giờ làm chuyện này...." Thậm chí, cậu còn cho rằng Kỷ gia gia đang lừa mình.

"Hắn rất thích ngươi."

"Nếu là ngươi gọi nhập hồn, nhất định hắn sẽ đồng ý."