Edit: Meii
Sắc mặt Kỷ Liên Uẩn biến đổi, khi y nói ra những lời này, đèn lồng màu đỏ khẽ đong đưa hắt ánh sáng âm u này lên mặt y khiến Đường Ninh không khỏi run lên như có một cơn gió lạnh thổi qua người cậu. "Không, không phải là dùng máu của súc vật sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Kỷ Liên Uẩn rũ mắt nhìn Đường Ninh chăm chú: "Càng được cho ăn sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn."
"Ban đầu, chỉ cần gà và vịt là có thể khiến vị kia no, sau đó đến heo chó, tiếp đến lại là dê bò."
"Cuối cùng chỉ có thể dùng đến mạng người."
Kỷ Liên Uẩn nắm tay Đường Ninh, giọng nói dịu dàng như đang nói những lời âu yếm: "Đó là cái giá của lòng tham không đáy."
Đầu ngón tay Đường Ninh không nhịn được mà run lên, cả người cậu lạnh như băng, nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ những suy đoán trước đó của cậu chính là sự thật sao?
Cống phẩm chính là trẻ con và phụ nữ trong thôn này.
Tiếp theo sẽ là gì đây?
Người già ư?
Cẩn thận ngẫm lại, trong thôn này, ngoại trừ gia gia của Kỷ Kha đang khùng khùng điên điên ra thì nơi này cũng không có bất cứ người già nào.
Không, không đúng, nếu ma quỷ càng ngày càng đòi hỏi đồ ăn, như vậy thứ kế tiếp phải là thanh niên trai tráng mới đúng.
Tất cả những người dân còn sống sót trong thôn này đều biết quy luật chết chóc này, chỉ có người chơi như bọn cậu là không biết. Thân phận của Đường Ninh là thê tử của Kỷ Liên Uẩn, sau khi thành thân cũng xem như nửa người trong thôn rồi, hơn nữa, cậu còn có Kỷ Liên Uẩn che chở. Mà thân phận của Kỷ Kha lại là người trong kg thôn, hẳn là hắn cũng không sao cả.
Chỉ còn lại Lâm Uẩn, hắn là thanh niên trai tráng, lại hoàn toàn không biết gì hết, thậm chí, hắn đã chạm vào hộp sính lễ kia!
....
Lâm Uẩn vẫn đang đứng yên trong phòng không nhúc nhích, trên trán hắn dán một lá bùa, đây là đạo cụ hắn đã lấy được trong một phó bản cửu tử nhất sinh, nguy hiểm trùng trùng. Khi gặp nguy hiểm, hắn chỉ cần dán lá bùa lên trán là có thể giả vờ như mình đã chết, ma quỷ cũng không còn hứng thú với hắn nữa.
Thế nhưng, đạo cụ này cũng có khiếm khuyết, đó là một khi sử dụng đạo cụ này, người dùng tuyệt đối không được nhúc nhích. Dù sao thì người chết cũng không thể động đậy được, một khi sử dụng lá bùa này, chỉ cần người chơi không nhịn được mà chớp mắt, đạo cụ sẽ mất tác dụng ngay lập tức.
Chính nhờ đạo cụ này mà Lâm Uẩn mới có thể sống được đến bây giờ.
Hắn là một người vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến mức dù đám ma trẻ con đã rời khỏi căn phòng này, hắn đứng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Sau đó....
Cánh cửa sổ đã bị đám ma trẻ con đập nát bỗng hiện lên một gương mặt quái dị, khuôn mặt nó bẹp xuống, mắt cùng hàng mi đen ngòm, trên mặt vẽ hai núm má đỏ tươi, môi môi tinh xảo cũng đỏ như máu.
Chỉ tiếc là hai hàng nước mắt đen sì trên mặt đã phá hỏng lớp trang điểm kia.
Đôi mắt của tân nương giấy xoay tròn, nhìn ngó cả căn phòng một lần.
Lâm Uẩn trợn tròn mắt, mở mắt quá lâu khiến đôi mắt hắn cay xè.
Không biết qua bao lâu, tân nương giấy không nhìn được gì đành lùi lại, khinh phiêu phiêu rời đi.
Lâm Uẩn vẫn duy trì hiện trạng, mặc kệ đôi mắt đã trở lên khô khốc.
"Cộc cộc cộc." Một trận tiếng đập cửa vang lên, "Mở cửa, là ta."
Là giọng nói của Kỷ Kha.
Lúc trước, hắn và Kỷ Kha đã bàn bạc các cách liên lạc giữa hai bên, nếu tìm đến tận cửa thì phải nói ám hiệu trước.
"Nhanh mở cửa đi!" Tiếng đập cửa kia càng lúc càng kịch liệt, mạnh đến mức cửa gỗ cũng lung lay. "Ta biết ngươi đang ở bên trong!"
Lâm Uẩn ngừng thở.
Hắn sợ mình sẽ bị quỷ ảnh hưởng mà phát ra tiếng nên đã nhanh chóng chống lưỡi lên hàm trên.
Đây là phương pháp tốt nhất để ngăn cản tiếng hét mà mình có thể phát ra bất cứ lúc nào.
Bởi vì hắn thấy, một tờ giấy mỏng luồn qua khe cửa vào trong.
Thứ kia ép mình thành một tờ giấy mỏng mà chui qua khe cửa!
"Không mở cửa cũng không sao, ta đến tìm ngươi!"
Tân nương giấy chui vào phòng. Đầu tiên, nó bay đến gần giường, do khung giấy nên nó không cúi người được, chỉ đành nghiêng người nhòm xuống: "Ngươi trốn dưới giường sao?"
Lâm Uẩn đang đứng giữa phòng căng chặt người lại.
Tân nương giấy lại bay đến trước tủ quần áo, nó chui qua khe tủ trực tiếp chui vào bên trong, trong ngăn tủ vang nên một âm thanh nặng nề: "Cũng không có ở trong ngăn tủ."
Hai nơi duy nhất có thể trốn được nó đã tìm rồi, lần này, tân nương giấy bay lên, chuẩn bị từ bỏ việc tìm kiếm này.
Nó trầm mặc bay về phía cửa.
Bỗng, thân giấy của nó va vào Lâm Uẩn đang đứng giữa phòng.
Tiếng soạt vang lên thanh thúy.
Đại não Lâm Uẩn trống rỗng, tân nương giấy ghé lại gần mặt hắn, rõ ràng vẻ mặt trên giấy chỉ có một mà thôi, vì đó là vẻ mặt được vẽ ra, nhưng lúc này, hắn như thấy vẻ nghi hoặc trên mặt người giấy kia.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trán Lâm Uẩn.
Lăn dài lăn dài, rơi trên mặt tân nương giấy.
Khi sử dụng đạo cụ này, ngoài việc thân thể không được cử động ra thì đổ mồ hôi cũng có thể khiến thân phận của bạn bị bại lộ, chưa nói đến việc mồ hôi trực tiếp rơi lên người quái vật.
"Hì hì, tìm được ngươi rồi!" Tân nương giấy tươi cười nói.
Chạy!!!
Cả người Lâm Uẩn đổ mồ hôi như mưa, hắn tháo lá bùa xuống rồi chạy ngay lập tức.
Phía sau lưng hắn lạnh lẽo như có thứ gì đuổi theo không bỏ, Lâm Uẩn chạy đến cửa, tuyệt vọng phát hiện hắn cần thời gian để mở cửa nữa, một giây dừng lại cũng đủ để hắn chết rồi!
Tiếng cười khanh khách vang lên, tờ giấy lạnh băng bao trùm lên người Lâm Uẩn, mắt, mũi, mồm đều bị bịt kín. Lâm Uẩn duỗi tay muốn xé tờ giấy trên mặt mình ra, hắn xé vô cùng mạnh, cảm giác đau đớn không khác gì hắn đang tự lột da mặt mình.
Máu tươi chảy từ khe hở giữa các ngón tay.
Lại có trang giấy khác đè lên miệng vết thương của hắn.
Bàn tay đầy máu dần dần mất đi sức lực, hít thở không thông làm Lâm Uẩn chậm rãi ngã xuống mặt đất. Người ta thường nói, khi cận kề cái chết, người ta thường nghĩ lại những chuyện đã lãng quên trong quá khứ. Trong đầu Lâm Uẩn thoáng hiện những lần chạy bán sống bán chết kia, vì sống sót, hắn có thể vứt bỏ tất cả, ngay cả nhân phẩm cũng vậy.
Một đám động đội từng bị hắn vứt bỏ đã mắng chửi hắn thậm tệ.
Nhưng khi gương mặt của Đường Ninh xuất hiện, những hình ảnh trắng đen kia bỗng bị nhuộm một màu đỏ như máu, bởi màu trắng đen không thể diễn tả được hết vẻ đẹp của cậu.
"Lâm Uẩn...." Hắn nghe thấy giọng nói hoảng loạn của người chơi mới kia.
Tại sao ảo ảnh cũng có tiếng nói nhỉ?
"Lâm Uẩn! Tôi cũng không biết xé tờ giấy này kiểu gì nữa!" Giọng nói kia hoảng hốt như sắp khóc, thân thể hắn được nâng dậy khỏi mặt đất cứng rắn mà rơi vào một thân thể mềm mại.
Hắn từng thấy Kỷ Kha bế người chơi mới kia.
Rất mềm.
Vốn lúc đó, bọn họ định hai người thay phiên nhau bế người chơi mới này, như vậy mới có thể tiết kiệm được thể lực. Thế nhưng Kỷ Kha vẫn luôn bế cậu không thả, thấy Kỷ Kha chủ động gánh vác nhiệm vụ này như vậy, hiển nhiên hắn cũng không có ý định lãng phí sức lực của mình làm gì, thản nhiên nhìn Kỷ Kha bế cậu một đường.
Bây giờ....
Hắn đã hiểu cảm giác lúc đó của Kỷ Kha.
Thật sự rất thoải mái, không hề có góc cạnh nào, mềm mại như một dòng nước cuốn đi những linh hồn vỡ nát.
Ngay khi hắn sắp mất đi kí ức, tờ giấy luôn che trên mặt hắn bỗng nhiên được xé xuống, hắn thấy người chơi mới kia khóc nức nở, nhưng cậu lại không ôm hắn nữa, mà chạy nhanh về một phía khác, ôm lên một dáng người khóc, vừa khóc vừa kêu lên: "Kỷ Liên Uẩn!"
Lâm Uẩn nhắm mắt lại, ngã xuống cạnh Đường Ninh.
"Kỷ Liên Uẩn à!" Đường Ninh cuống lên, thanh âm như sắp hỏng mất.
Vừa rồi, khi cậu và Kỷ Liên Uẩn đến đây, đã thấy tân nương giấy đang công kích Lâm Uẩn, Kỷ Liên Uẩn nói mỗi tối đều phải có một người chết, sau đó dùng máu nhuộm đỏ đất trong thôn mới có thể tạm thời bình ổn oán khí của ma quỷ.
Khi đó, cậu vừa sợ vừa hoảng mà chạm vào giấy trên mặt Lâm Uẩn, hỏi Kỷ Liên Uẩn xem phải làm sao bây giờ.
Chỉ thấy Kỷ Liên Uẩn hỏi, em thật sự muốn cứu người này sao?
Cậu nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, cậu thấy Kỷ Liên Uẩn vươn tay, vẻ mặt vô cảm mà cứa lên tay mình.
Máu tươi không ngừng chảy ra, khi máu của y chạm vào tân nương giấy, tân nương giấy lập tức điên cuồng né tránh như đang bị đốt, nó hoảng sợ đến mức không dám ở lại căn phòng này nữa mà chạy biến đi.
Mà trang giấy nó để lại trên người Lâm Uẩn cũng mất đi năng lượng, có thể nhẹ nhàng xé xuống.
Lẽ ra, đây là là một chuyện vô cùng vui vẻ, thế nhưng Kỷ Liên Uẩn lại quỳ rạp xuống đất, đôi môi y trắng bệch, hàng mi dài cũng buông xuống, có thể khép lại bất cứ lúc nào.
Đường Ninh ngay lập tức buông Lâm Uẩn ra, chạy nhanh đến bên cạnh Kỷ Liên Uẩn mà ôm lấy thanh niên suy yếu này. Thân thể y lại không có chút độ ấm nào, Đường Ninh liều mạng xé một đoạn vải từ trên quần áo xuống, sau đó quấn quanh miệng vết thương của Kỷ Liên Uẩn, chẳng mấy chốc, máu tươi đã nhiễm đỏ đoạn vải.
Mùi máu tươi nồng đậm bay khắp phòng, mặt Kỷ Liên Uẩn còn trắng hơn cả tân nương giấy, y cố sức hé miệng, giọng nói suy yếu như thể ngay giây sau sẽ tiêu tán trong không khí: "Đừng khóc, ta không sao đâu..."
Hai tay Đường Ninh ôm lấy Kỷ Liên Uẩn khẽ run lên.
Làm sao mà không sao được?
Nếu biết để cứu Lâm Uẩn sẽ làm Kỷ Liên Uẩn bị thương.....
"Đưa ta.... Vào quan tài...." Nói xong câu đó, Kỷ Liên Uẩn như sử dụng nốt tia sức lực cuối cùng của mình, lẳng lặng nhắm mắt lại như một khối thi thể.
Đường Ninh vội càng kiểm tra hơi thở của Kỷ Liên Uẩn, phát hiện hơi thở mỏng manh của người kia mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Quan tài? Là quan tài trong phòng Kỷ Liên Uẩn sao?
Đường Ninh cố gắng xoay người đỡ Kỷ Liên Uẩn lên lưng mình, Kỷ Liên Uẩn cao hơn cậu một chút, y nằm trên lưng Đường Ninh, mũi chân quét đất, trọng lượng cả người đều đè lên người Đường Ninh khiến cậu suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
Càng làm Đường Ninh đau đầu hơn là trong phòng còn một người nữa.
Nếu cậu mặc kệ Lâm Uẩn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chẳng may lát nữa tân nương giấy quay trở lại thì không phải cậu phí công đến đây sao, mà vết thương của Kỷ Liên Uẩn cũng thành công cốc à?
Nhưng nếu cậu khiêng cả Lâm Uẩn đi....
Một kẻ yếu ớt như cậu mà cố kéo thêm hai người, chỉ sợ đi đến nửa đường sẽ biến thành ba xác chết mất.
Đường Ninh nghĩ đi nghĩ lại, trong cả bốn người Kỷ Liên Uẩn, Lâm Uẩn, Kỷ Kha và cậu, chỉ có mình cậu là thể chất yếu ớt thôi.
Trong tình huống này, nếu đổi thành Kỷ Liên Uẩn, Lâm Uẩn hay Kỷ Kha đều có thể giải quyết được tình huống lúc này, chỉ có mình Đường Ninh là không thể.
Vốn cậu đã bị ảnh hưởng thân thể kiều nhược từ thẻ bài rồi, sau khi tiếp xúc cùng Kỷ Liên Uẩn xong, tinh lực như bị đào rỗng, thêm nữa, cậu còn dùng thẻ "Hút Hút" cho Kỷ Liên Uẩn nữa. Sau một loạt những hành động vừa rồi, Đường Ninh đã có chút lao lực.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đường Ninh cõng Kỷ Liên Uẩn, vừa gian nan cong lưng, túm lấy tay Lâm Uẩn muốn kéo đối phương đi.
Cậu kéo nửa ngày, Lâm Uẩn vẫn không nhúc nhích.
Cậu hoảng đến phát khóc, đúng lúc này, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm khiến cậu lạnh sống lưng.
Đường Ninh cứng đờ mà ngẩng đầu lên, liền thấy ở ô kính cửa sổ đã bị những đứa trẻ ma làm vỡ kia xuất hiện một gương mặt trắng xanh, làn da sần sùi lốm đốm, hai mắt vẩn độc.
Vị gia gia điên điên khùng khùng của Kỷ Kha đang đứng sau cửa sổ, ông lão nhìn chằm chằm Đường Ninh, gằn từng chữ: "Ném hắn xuống."