Edit: Meii.
Bạn đã nhìn người giấy tìm người bao giờ chưa?
Chúng nó đứng sừng sững ở đó, bàn chân giấy đứng vững, hai tay cầm tiền giấy tung ra khắp nơi, từng tờ tiền giấy xoay tròn xoay tròn như những con mắt đang đảo qua đảo lại.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Đường Ninh thấy từng tờ tiền giấy bay xuống gần mình.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua tân nương giấy, thổi bay thân thể rách nát đã lộ rõ khớp tre bên trong. Khăn voan đỏ bị gió thổi bay, lộ ra gương mặt trắng bệch cùng đôi núm má đỏ hồng, đôi mắt của nó đen như mực, không có chút lòng trắng nào như thể mực bị nhòe lấn cả lòng trắng.
Đôi mắt quỷ dị đó đang nhìn chằm chằm vào Đường Ninh.
Đôi mắt đen sì kia chảy ra hai hàng nước mắt đen như mực, thân thể tân nương giấy rơi về phía Đường Ninh như một con diều đứt dây.
Tốc độ bay của nó quá nhanh, khiến Đường Ninh hoảng sợ mà lùi lại một bước. Bàn chân cậu dẫm lên lá khô phát ra một tiếng "xoạt" nhỏ, đám tiền giấy trên bầu trời như ngừng lại, sau đó tất cả cùng bay thẳng về phía Đường Ninh.
Đám tiền giấy trên bầu trời bay xuống như vũ bão, khiến người bên dưới không có cách nào trốn được.
Đường Ninh hoảng sợ dùng tay che lại miệng định chạy trốn, thế nhưng tân nương giấy kia đã bay đến trước mặt Đường Ninh ngăn cản cậu chạy trốn. Hàng nước mắt đen sì vẫn lăn dài trên mặt nó, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười như những con người giấy khác.
Một miếng giấy trắng tinh tróc khỏi người tân nương giấy, "xoẹt" một tiếng dán lên mặt Đường Ninh."
Trang giấy kia như có sinh mệnh, ngay khi vừa chạm lên mặt Đường Ninh đã nhanh chóng bao trùm lên mỗi tấc da thịt cậu. Nó nhanh chóng bọc lấy mũi và môi Đường Ninh, khi cậu đưa tay muốn gỡ tờ giấy trên mặt xuống, nhưng một chuyện lạ lùng đã xảy ra, tờ giấy kia như là một phần của mặt cậu, ngấm vào xương cốt, biến thành da thịt của cậu.
Nếu cậu muốn xé trang giấy đó xuống, cảm giác đau đớn thống khổ đó sẽ không khác gì cậu đang tự lột da mặt mình.
Đường Ninh đau đớn che mặt lại, tầm mắt cậu đã bị trang giấy bịt kín, không nhìn thấy gì nữa. Không đủ không khí để thở khiến trước mắt cậu như tối sầm lại, phổi bên trong cũng đau như sắp nứt ra, thân thể chậm rãi ngã xuống mặt đất, nhận thức với thế giới bên người cũng trở lên mơ hồ, mồ hôi lạnh chảy trên làn da trắng như tuyết nhìn như đường vân trên ngọc trắng.
Bên tai cậu vang lên âm thanh ù ù như có một loạt thứ gì đó cọ sát xung quanh. Bỗng, cậu cảm thấy tai mình ướt đẫm, Đường Ninh đã hoàn toàn mất đi nhận thức với thế giới xung quanh, cả người cậu như chìm vào nước biển.
Sự đau đớn trước ngực dần biến thành từng trận ngứa ngáy nhè nhẹ, một ánh sáng trắng chợt xuất hiện trong bóng tối mờ mịt trước mắt cậu, rồi dần dần hội tụ thành một điểm trắng.
Thân thể ngã ra đất của Đường Ninh đã không còn ngũ quan, mặt cậu bị một lớp giấy trắng bao phủ, không còn gương mặt xinh đẹp, thân thể xinh đẹp như được chú sáng thế tỉ mỉ tạo ra càng được nổi rõ hơn.
Đôi chân thon dài đang ra sức giãy giụa, vòng eo mảnh khảnh đang không ngừng run rẩy, bàn tay xinh đẹp đang ra sức túm lấy lớp giấy trên mặt, cả người cậu như một con bướm nhỏ rơi vào mạng nhện đang ra sức đập cánh muốn thoát ra vậy.
Ngay sau đó, một bàn tay trắng bệch đột ngột nắm lấy cằm cậu, khiến cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên. Gương mặt cậu bị trang giấy kia dán chặt lên, từng đường cong ngũ quan cũng dần hiện lên rõ ràng, trang giấy như phác họa đường cong gương mặt kiều diễm của cậu.
Một ngón tay thon dài vuốt qua cánh môi cậu, thong thả đâm thủng lớp giấy mỏng ngay bờ môi. Không khí ngay lập tức tràn vào miệng Đường Ninh khiến cổ họng cậu phát ra tiếng nức nở khe khẽ, cậu không quan tâm ngón tay đang trong miệng mình, chỉ tham lam hít thở luồng không khí trong lành.
Ánh nước lập lòe xung quanh hàm răng trắng sứ, môi răng không cần ngón tay cạy ra đã chủ động há to.
Đường Ninh nhanh chóng hô hấp, mỗi lần hít vào lại vô thức phát ra tiếng nỉ non như mèo kêu, nhưng cậu vẫn không nhìn thấy gì hết, thân thể tê liệt như muốn cậu chết chìm trong sự tê dại này.
Nước mắt chảy dài đến nơi duy nhất giấy bị thủng, hòa cùng nước miếng nơi khóe môi cậu làm ướt ngón tay của người đàn ông kia.
Người đàn ông cong lưng, mười sợi ngọc trên mũ ngọc (1) chạm vào nhau kêu loảng xoảng, phía dưới là chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng nhợt nhạt. Y vươn cánh tay còn lại trong vạt áo ra, một chiếc bút phán quan (2) bỗng xuất hiện trên lòng bàn tay y.
(1)Mũ ngọc: Mũ của vua chúa ngày xưa ấy.
(2) Bút phán quan:
Đôi môi mỏng kia khẽ nhếch lên, y dùng răng cắn lên đầu lưỡi, thấm ra một giọt máu đỏ tươi, sau đó dùng ngòi bút thấm giọt máu đó.
Người đàn ông tuấn tú hơi rũ mắt xuống, hốc mắt y thâm thúy, tròng mắt đỏ tươi hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt nhợt nhạt kia.
Y lẳng lặng nhìn gương mặt của Đường Ninh, sau đó, y nâng bàn tay đang cầm bút phán quan lên. Y đặt bút lên gương mặt phủ đầy giấy trắng của cậu, ngay khi ngòi bút đỏ thắm xoẹt qua làn da trắng như sữa của cậu, vết máu khô cạn kia liền tỏa sáng như vật sống.
Mỗi lần y hạ bút, người dưới thân kia liền run lên một cái, như thể mọi sự vui thích hay thống khổ đều từ ngòi bút của y mà ra.
Mười lần hạ bút, y đã biết lên người một bức hôn thư, mỗi chữ như một đóa hoa máu đáng sợ, sau đó, từng chữ máu đó như đi vào trong cơ thể của Đường Ninh rồi biến mất.
Trong bóng tối, không một ai có thể chứng kiến cảnh tượng kỳ quái đáng sợ này.
......
Lâm Uẩn và Kỷ Kha trốn ở một góc, một người dán một lá bùa trên trán, một người vẩy đầy bột phấn màu xám xám lên người, cả hai đứng cách nhau không xa trong bóng đêm.
Một người giấy cầm chiếc đèn lồng đỏ ở cách họ không xa, khi nó đi qua Lâm Uẩn chợt dừng bước lại, nó và Lâm Uẩn chỉ cách nhau một chiếc lồng đèn, đôi mắt đen sì kia nhìn chằm chằm vào hắn.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ thái dương Lâm Uẩn xuống, dưới ánh sáng hồng mập mờ, con người giấy kia chầm chậm dí gương mặt quái dị của nó gần về phía Lâm Uẩn, nó nhìn chằm chằm nó như một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm một con côn trùng.
Có nhiều đứa trẻ rất thích xé tứ chi của côn trùng, không chỉ xé cánh, mà còn xé tứ chi rồi vứt mỗi chi một nơi.
Người giấy vươn tay, bàn tay bằng giấy kia đến gần lá bùa giữa trán Lâm Uẩn. Lâm Uẩn hoảng sợ mở to mắt, ngay khi người giấy sắp xé lá bùa xuống, tiếng hát kì lạ lại một lần nữa vang lên từ nơi xa xăm...
"Tân nương mới ~ Cưới vào nhà ~ Phúc vào cửa ~"
Người giấy cầm lồng đèn xoay người, nhanh chóng nhảy về phía kiệu hoa. Một làn gió thổi qua, tất cả người giấy đều tụ tập đông đủ quanh kiệu hoa, vui vẻ nâng kiệu lên.
Lâm Uẩn đứng yên tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt hắn. Nhưng hắn vẫn đang thở phào vì sống sót sau đại nên chưa phát hiện ra....
Khi gió thổi bay rèm cửa kiệu, bên trong hoàn toàn không một bóng người.
"Tân nương mới ~ Cưới vào nhà ~ Tài đầy cửa ~"
Lại một đợt tiền giấy bị ném cao lên không trung, sau đó tà tà rơi xuống mặt đất.
Lâm Uẩn nhớ đến một truyền thuyết về minh hôn, người muốn kết minh hôn thường để tiền trên đất, nếu có ai chạm vào tiền của nó, vậy nó sẽ hiểu là người đó muốn kết minh hôn với mình.
Vì thế, hắn hoàn toàn không dám chạm vào đám tiền giấy kia, sau khi cố gắng tránh né đợt tiền giấy mới này, Lâm Uẩn vẫn đứng yên tại chỗ, không dám lên tiếng, cũng không dám mở đèn pin trên điện thoại ra.
Không biết qua bao lâu, tiếng hát mờ ảo kia cũng hoàn toàn biến mất, Lâm Uẩn mới chậm rãi thả lỏng cơ thể.
Lúc này, trên người Kỷ Kha cũng đầy mồ hôi lạnh, hắn cẩn thận đi đến bên cạnh Lâm Uẩn, nhỏ giọng hỏi: "Đường Ninh đâu?"
Lâm Uẩn cũng nói khẽ: "Có lẽ cậu ấy đã...."
Mục đích lần này của bọn họ là bảo vệ Đường Ninh, đưa cậu đến nhà NPC kia để thành thân một cách an toàn, nhưng vào thời khắc nguy hiểm thật sự ập đến, Lâm Uẩn vẫn đặt sự an nguy của bản thân lên trên hết. Tình huống lúc đó cần một người thay thế tân nương giấy, Lâm Uẩn cũng chỉ có thể bảo vệ chính mình, không có cách nào bảo vệ người chơi mới.
Nghe xong, sắc mặt Kỷ Kha có chút xấu đi. Hắn lấy di động ra bật đèn pin lên, không cam lòng chiếu về phía lúc trước Đường Ninh đứng, chùm sáng lạnh lẽo bao phủ lên gương mặt đang hôn mê của cậu.
Tờ giấy kia đã bong ra khỏi gương mặt cậu, giữa núi rừng hoang vắng, khuôn mặt cậu bừng sáng như một viên minh châu, như thể cậu chính là hồn ma vất vưởng trong rừng, muốn kéo người đi đường vào lốc xoáy bóng đè kì quái.
Cho dù đã nhìn gương mặt này rất nhiều lần, nhưng Kỷ Kha vẫn theo bản năng mà ngừng hô hấp, hắn và Lâm Uẩn liếc nhìn nhau, sau đó mới chậm rãi đến gần Đường Ninh đang hôn mê.
Kỷ Kha đặt ngón tay dưới cánh mũi Đường Ninh, cảm nhận được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào ngón tay mình, sau đó, Kỷ Kha dùng tay ấn lên gáy Đường Ninh, rồi cẩn thận đưa tay kiểm tra mạch dưới cổ cậu
"Còn sống." Kỷ Kha nhẹ giọng nói, "Bây giờ chúng ta đi tiếp đến nhà họ Kỷ sao?"
Lâm Uẩn trầm mặc một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
Nếu bây giờ bọn họ quay lại theo đường cũ sẽ gặp đủ loại nguy hiểm, không bằng tự cổ vũ tinh thần mình nhanh chóng đến Kỷ gia còn hơn.
Kỷ Kha cũng đồng tình với Lâm Uẩn, hắn hít sâu một hơi, sau đó bế ngang Đường Ninh lên. So với tưởng tượng của hắn thì Đường Ninh nhẹ hơn nhiều.... Cũng mềm hơn nhiều.
Thân thể mềm mại vô lực kia ngã vào lồng ngực hắn, làm hắn vô thức nghĩ đến câu "mềm như không xương".
"Đi nhanh một chút, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Bây giờ đã là 9 giờ rồi, quy tắc trò chơi nói hôm nay là Tết Thanh Minh, nếu chúng ta không tìm được chỗ trú trước 0 giờ, rất có khả năng gặp phải hiện tượng quỷ môn quan mở ra vào Tết Thanh Minh đấy.!" Lâm Uẩn nghiêm túc nói.
Tết Thanh Minh, quỷ môn quan mở, bách quỷ dạ hành.
Gặp phải tình huống này trong phía bản thì có lẽ tự sát đi còn tốt hơn.
Kỷ Kha nghe lời nhắc của Lâm Uẩn xong, cảm giác tâm ý viên mãn vừa nãy liền tan thành mây khói, hắn ôm Đường Ninh chạy nhanh qua rừng cây, thế nhưng không hiểu sao, hắn cứ có cảm giác như có một ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình phía sau như bóng với hình.