Edit: Meii.
Mọi người đều nhìn chằm chằm dáng người hơi cúi về phía trước và cái ót đen như mực của Vương thúc.
Những chuyện trước mắt không hề có bất cứ thay đổi nào.
Thứ duy nhất thay đổi là trời càng ngày càng tối.
Lâm Uẩn dừng xe lại, cầm điện thoại lên, lại phát hiện điện thoại không có sóng. Đường Ninh và Kỷ Kha cũng mở điện thoại của mình ra, cũng không có sóng.
Sóng trên núi kém hơn bình thường là một chuyện, nhưng gặp phải thứ gì đó khiến sóng điện thoại bị cản lại lại là một chuyện khác.
"Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ chúng ta gặp phải quỷ chặn đường rồi." Lâm Uẩn hít sâu một hơi, "Gặp quỷ chặn đường chỉ có hai kết cục, một là chúng ta phá được trận ra ngoài, hai là kiệt sức đến chết."
Đường Ninh lo lắng nhìn Lâm Uẩn: "Làm sao để phá được trận?"
"Buộc dây thừng vào chân người chết là để ngăn xác chết vùng dậy chạy đi lung tung. Nếu chúng ta buộc chắc lại dây cho ông ta, có lẽ ông ta sẽ không chạy lung tung nữa." Lâm Uẩn thấp giọng nói.
"Nhưng chuyện này hơi bất khả thi đấy." Kỷ Kha nhìn Vương thúc trước mặt. "Chỉ sợ chúng ta vừa chạm lên dây thừng bên dưới, thứ bị buộc không phải là chân ông ta mà là cổ chúng ta mất."
Lâm Uẩn không phủ nhận, hắn thấp giọng nói: "Còn một cách khác, nghe nói quỷ chặn đường chỉ đánh lừa thị giác thôi, nhắm mắt đi thẳng có thể thoát ra ngoài. Nhưng nếu nhắm mắt thì chúng ta phải bỏ xe lại."
Kỷ Kha nhíu mày: "Nhưng nếu không có xe điện ba bánh thì chúng ta không thể nhà họ Kỷ được, đi bộ chắc phải mất hai đến ba giờ đấy. Lúc đấy thì cũng đêm mất rồi."
Đêm trong phó bản báo hiệu một sự nguy hiểm vô cùng lớn.
"Nhưng nếu không bỏ xe, có lẽ chúng ta mãi mãi không thoát khỏi nơi này được." Lâm Uẩn nói thẳng.
Bỏ xe đi bộ có cơ hội thoát khỏi quỷ chặn đường, nhưng đây chỉ là có cơ hội thôi, không có gì là tuyệt đối cả.
Tiếng bước chân loạt xoạt vang lên trong không gian yên tĩnh, Đường Ninh ngẩng đầu lên, phát hiện Vương thúc vẫn đang đi về phía trước lại bắt đầu chuyển hướng.
Cái ót vẫn đối diện bọn họ, lưng cũng vẫn đối diện bọn họ, nhưng Vương thúc như mọc một cặp mắt đằng sau lưng, dù mặt đất gập ghềnh vẫn bay nhanh về phía bọn họ.
"Các cậu quyết định nhanh lên!" Đường Ninh như hét lên, trên con đường núi tối tăm gập ghềnh lại có một bóng người đang bước như bay, cho dù người đó là một người bình thường thì cũng rất quỷ dị!
Lâm Uẩn và Kỷ Kha nhất trí gật đầu, hai người quay ra nhìn chằm chằm bóng dáng quỷ dị của Vương thúc, khí lạnh sởn tóc gáy chạy dọc sống lưng họ.
"Được rồi, bỏ xe lại!" Kỷ Kha lạnh lùng nói.
Hai người quyết định xong liền xuống khỏi xe, Đường Ninh không có quyền lựa chọn, cậu cũng nhanh chóng xuống xe. Hôm nay mới là ngày đầu tiên vào phó bản nhưng Đường Ninh đã cảm nhận được sự nguy hiểm của phó bản cấp B này.
Kỷ Kha có bản đồ của hệ thống nên hắn sẽ là người đi đầu tiên, Đường Ninh đi giữa, đó là vị trí an toàn nhất, còn Lâm Uẩn đi cuối cùng.
Tốc độ di chuyển của Vương thúc càng lúc càng nhanh, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng được rút ngắn lại.
"Từ giờ, bất kể là có chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt, không được quay đầu lại, tốt nhất là cũng không nói gì hết!"
Lâm Uẩn đặt tay lên vai Đường Ninh, Đường Ninh vội càng đặt tay lên vai Kỷ Kha. Bọn họ nhắm mắt lại, không ai hé răng nửa lời, xung quanh chỉ còn tiếng bước chân loạt xoạt.
Quỷ đến rồi!
Một cơn gió lạnh thổi qua người Đường Ninh khiến thân thể đầy mồ hôi lạnh của cậu như rơi vào hầm băng. Cậu bám chặt vào vai Kỷ Kha, Kỷ Kha đi một bước, Đường Ninh cũng đi một bước, Lâm Uẩn phía sau cũng đi một bước.
Sau đó, Đường Ninh nghe thấy tiếng bước chân của người thứ tư.
Thứ kia đi theo bọn họ!
Cảnh tượng lúc này làm Đường Ninh không tự chủ được mà nhớ đến phó bản đầu tiên, khi cậu bị "hệ thống" lừa nhảy xuống bậc thang, lúc ấy, "hệ thống" hỏi cậu có biết thuật cản thi (1) không, nhưng Đường Ninh nghĩ, không phải là cậu đang đuổi thi mà là bị thi đuổi mới đúng.
(1) Thuật cản thi: Ở Tương Tây (phía tây tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) có 3 tà thuật vô cùng dị thường: Cản Thi, Cổ Trùng, Lạc Hoa Động Nữ. Trong đó, Thuật cản thi là loại tà thuật đáng sợ nhất. Thuật Cản Thi ở Tương Tây có lịch sử hình thành lâu đời, người cản thi dùng cổ thuật để mang thi thể của người chết tha hương trở về quê nhà, để họ có thể yên nghỉ ở nơi thân thuộc.
Như chính tên gọi của nó, Cản Thi nghĩa là người sống sẽ "đuổi" thi thể đi một nơi khác ("Cản" nghĩa là đuổi, "thi" là thi thể). Tất nhiên, xác chết không thể tự di chuyển được, cần phải có một người đặc biệt dẫn đường thông qua một phương thức đặc biệt. Người này là "thầy cản thi", người dân địa phương gọi là "người đuổi xác". Trên thực tế, nói là "đuổi xác" nhưng thực chất có thể nói là "dẫn xác", bởi vì ông ta vừa gõ vào chuông (hoặc chiêng) đồng nhỏ cầm trên tay vừa dẫn dắt xác chết hướng về phía trước. Khi có nhiều hơn 1 xác chết, họ sẽ được cột chặt với nhau bằng sợi dây rơm, cách nhau 2 mét. Nhưng dù có bao nhiêu thi thể thì cũng sẽ bị điều khiển bởi 1 thầy cản thi.
Khi hành nghề, thầy cản thi có thể dắt theo 1, 2 học trò để giúp việc. Nguyên nhân là vì sợ trời tối, đường trơn trượt, xác chết đổ ngã, nhiều người đồng nghĩa có nhiều sự phối hợp làm việc. Lý do thứ 2 là vì một số xác chết trông khá ghê sợ, nhiều người làm cùng nhau có thể sẽ tăng sự can đảm cho họ.
Ngoài ra, thuật cản thi chỉ có thể diễn ra vào ban đêm, vì xác chết không đi lại trước ánh mặt trời được.
Thậm chí, cậu còn không thể tự quyết định được hướng đi của mình, mọi hy vọng đều ký gửi lên Kỷ Kha.
Một bước.
Hai bước.
Bạn đã từng nhắm mắt đi lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ chưa? Mặc dù đã đặt tay lên vai một người khác, nhưng vẫn không có cách nào xác định được hướng đi của mình.
Mặt đất gồ ghề lồi lõm có những cái hố nhỏ bên dưới, mỗi lần chân dẫm vào lại có cảm giác như mắt cá chân mình bị cái gì đó túm lại. Hơn nữa, những viên đá ven đường nhấp nhô như những cái đầu lâu đang cản bước chân tiến về phía trước.
Nếu... nếu như bỗng dưng Kỷ Kha biến thành quỷ, thì cậu nên làm gì bây giờ?
Vì cậu vẫn luôn nhắm mắt đi sau lưng hắn, thế nên cậu cũng không có cách nào xác định được Kỷ Kha có mặt hay không, bởi cái cậu nhìn thấy chỉ là gáy của hắn!
Ý nghĩ đáng sợ này bao phủ đầu óc của Đường Ninh, sự sợ hãi không biết tên rình rập trong bóng tối khiến Đường Ninh không kịp đề phòng mà vấp phải một gồ đất ngã văng ra ngoài. Tay cậu rơi khỏi vai của Kỷ Kha, mà tay của Lâm Uẩn cũng rời khỏi vai cậu.
Ngay khoảnh khắc ngã xuống, đầu óc Đường Ninh ong một tiếng, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ....
Thôi xong.
Cậu cố co đầu gối lại, chống tay sờ soạng xung quanh muốn tìm đồng đội của mình, nhưng xung quanh đều là đất đá thô ráp, chỉ cần không cẩn thận thôi, một viên đá nhỏ đã cắt xước da tay cậu.
Đường Ninh liều mạng dùng tay tìm kiếm Kỷ Kha phía trước mình, may mà Kỷ Kha cách cậu không xa lắm, chỉ trong vài giây, cậu đã sờ thấy chân Kỷ Kha!
Đường Ninh vô cùng kích động!
Thế nên cậu chưa nhận ra xúc cảm ở bàn tay mình có chút kỳ quái.
Một thứ gì đó vừa thô ráp, vừa thon dài.
Tay Đường Ninh khẽ run lên, cậu đã nhận ra đây là cái gì. Đó là dây thừng buộc dưới chân Vương thúc.
Trong chớp mắt, Đường Ninh sợ đến mức mở bừng mắt ra! Trước mắt cậu là một đôi chân buộc dây thừng lỏng lẻo, gót chân người đó quay về phía cậu. Đường Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cái ót tối tăm vẫn đang rũ xuống về phía trước.
【Tiều phu 1: Bạn có một cơ hội chọn rìu vàng, rìu bạc và rìu sắt.】
Có lẽ, trong nháy mắt cậu bị dọa giật mình, thẻ bài tiều phu đã phát huy tác dụng của nó, từng lời của Lâm Uẩn hiện lên trong đầu của Đường Ninh....
"Buộc dây thừng vào chân người chết là để ngăn xác chết vùng dậy chạy đi lung tung."
Đầu ngón tay cậu siết chặt sợi dây thừng dính đầy máu kia.
"Nếu chúng ta buộc chắc lại dây cho ông ta"
Bàn tay Đường Ninh run rẩy kéo lại sợi dây thừng, luồn nó sang mắt cá chân bên cạnh. Dường như thứ này đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cổ nó quay ngược 180° ra đằng sau, một gương mặt xanh trắng dữ tợn nhìn chằm chằm cậu!
Miệng con quỷ kia rất to, khóe môi nó rách lên đến tận mang tai, hàm răng nhọn hoắt sắc bén như lưỡi cưa, nó há mồm ra mang theo một hơi thở hôi tanh nồng nặc. Nó cúi đầu định ngoạm lên đầu Đường Ninh!
"Có lẽ ông ta sẽ không chạy lung tung nữa."
Ngay khi cậu buộc chắc lại dây thừng ở chân con quỷ, Kỷ Kha cũng vươn chân đá mạnh vào cái đầu quỷ đang gần sát cậu. Hai chân bị buộc chặt khiến Vương thúc không giữ được thăng bằng nữa mà ngã sang một bên, thân thể cứng đờ rơi xuống đường khiến bụi đất bay mù mịt.
"Người mới này!" Kỷ Kha giơ ngón tay cái lên với Đường Ninh. "Cậu được đấy!"
Ban đầu, hắn còn nghĩ Đường Ninh chỉ là một mỹ nhân ngu ngốc may mắn nên mới rút được thân phận quan trọng trong phó bản, không ngờ trong tình huống đáng sợ như vậy, cậu lại có thể nhanh chóng phản ứng lại mà làm ra hành động chính xác như thế.
Ngay cả người chơi có kinh nghiệm cũng chưa chắc đã làm được chuyện này đâu!
Kỷ Kha rất ít khi khen ngợi người khác, nhưng không ngờ người mới trước mắt lại đang nước mắt giàn giụa, nước mắt như những hạt ngọc treo đầy hàng mi cậu rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, Kỷ Kha cảm giác giọt nước mắt kia sẽ rơi xuống tay hắn bất cứ lúc nào.
Sau khi Kỷ Kha tiến đến đỡ Đường Ninh dậy, hắn mới nhìn thấy đôi tay đáng sợ của cậu. Đôi tay cậu không thể dùng từ bị xước để hình dung nữa rồi, mỗi một chút đất đá cọ vào đều lưu lại dấu vết, màu nâu xám của đất đá hòa cùng mới màu đỏ của máu, khiến người khác muốn dùng một chiếc khăn mềm mại nhất cẩn thận lau đi cho cậu.
Thế nhưng, người kia vẫn dùng bàn tay đó che miệng lại, miệng nở một nụ cười nhìn hơi ngốc, nước mắt trong suốt lấp lánh, khi cậu cười rộ lên như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
"Đi mau!" Lâm Uẩn túm lấy Đường Ninh vẫn đang cười ngây ngô. Đường Ninh rất nhẹ, bị Lâm Uẩn nhấc một cái lên ngay, thấy hắn kéo mình chạy nhanh như bay, Đường Ninh mới quay đầu liếc mắt một cái mới phát hiện ra Vương thúc đã đứng lên từ bao giờ, vì hai chân ông ta bị trói chặt nên chỉ có thể nhảy nhảy như cương thi mà đuổi theo bọn họ!
Đường Ninh sợ đến mức suýt thì hồn phi phách tán!
Nếu không nhờ Lâm Uẩn kéo cậu theo, có lẽ cậu đã bị ông ta bắt được rồi!
"Kỷ Kha! Cậu mau dẫn đường đi! Phá được quỷ chặn đường rồi!" Lâm Uẩn hét lớn với Kỷ Kha.
Không biết bọn họ đã đi vòng quanh trong trận quỷ bao lâu, chỉ biết khi phá được trận thì trời đã tối đen. Kỷ Kha chạy nhanh như bay, tốc độ của hắn chắc phải được 100km/h, tốc độ của Lâm Uẩn cũng không chậm hơn Kỷ Kha bao nhiêu khiến Đường Ninh có chút choáng váng. Cậu không theo kịp tốc độ của Lâm Uẩn, chỉ có thể để hắn kéo mình đi. Cậu muốn mút lên đầu ngón tay để khởi động thẻ bài "hút hút" cũng không được, Lâm Uẩn chạy quá nhanh khiến Đường Ninh cũng không giơ được tay mình lên.
Chạy nhanh quá khiến lồng ngực cậu như thắt lại, mỗi bước chạy đều đau đến tê tâm liệt phế.
Bốn phía xung quanh đều là rừng cây cao vút, Lâm Uẩn mở đèn pin trên điện thoại ra chiếu sáng phía trước, nếu không nhìn rõ đường thì với tốc độ chạy này, bọn họ sẽ rất dễ ngã ra đường.
Đường Ninh mệt đến mức trước mắt tối sầm, nhìn ánh sáng trắng bệch lay động chiếu sáng con đường nhỏ uốn lượn trước mắt cùng những cây khô có dáng hình kỳ quái ven đường, khiến cậu có cảm giác như những cái cây đó đều là những con quỷ đáng sợ đang nhăm nhe bọn họ.
Vương thúc đang nhảy bịch bịch đằng sau bọn họ bỗng giảm tốc độ, Lâm Uẩn cũng chạy chậm lại rồi ngoái đầu ra xem, Đường Ninh cũng quay đầu lại, liền thấy Vương thúc nhảy lên cao khiến đầu của ông ta mắc vào cành cây bên đường, nhìn như thể cái đầu đó mọc ra từ cành cây khô.
Đường Ninh bị hình ảnh quỷ quái trước mắt làm cho hoảng sợ, trái tim cậu sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi.
Phiến rừng này quá nhiều cây, cành cây đan xen như tạo thành một cái võng lớn khiến động tác nhảy lên xuống của Vương thúc gặp nhiều khó khăn, tốc độ của ông ta cũng chậm hơn nhiều.
Cuối cùng, Vương thúc cũng dừng lại, ông ta đứng yên bên vệ đường, bóng người thẳng tắp như biến thành một thân cây cô độc trong khu rừng quỷ dị này.
Thế là xong rồi sao?
Đường Ninh ngơ ngác đứng tại chỗ thở dốc, phổi cậu thiếu không khí đến mức cậu muốn ngồi xổm xuống nôn khan, nhưng thầy giáo dạy điền kinh trước đây của cậu đã nói, sau khi vận động mạnh không được ngồi xuống, nếu không sẽ bị rút cơ, không thể đứng dậy được.
Cậu cố gắng đưa bàn tay lên miệng, động tác hút vào ngón tay này đã tiêu hao hết phần sức lực còn sót lại của cậu.
Một dòng nước ấm mỏng manh lan tỏa khắp thân thể cậu như một tấm bọt biển khô cong được tiếp nước, mọi cảm giác choáng váng và buồn nôn dịu bớt đi ngay tức khắc. Đường Ninh quay đầu lại định hỏi Lâm Uẩn xem bọn họ định làm gì tiếp.
Nhưng chỉ thấy Lâm Uẩn tắt đèn pin trên di động đi, hắn còn nhanh chóng bịt miệng và mũi của Đường Ninh lại.
Bóng tối lại một lần nữa bao phủ khắp rừng cây, Đường Ninh khó hiểu nhìn về phía trước. Bỗng cậu thấy giữa bóng đen trước mắt....
Có một ánh sáng hồng nhạt đang lung lay tiến đến.
Điểm sáng hồng nhạt lung lay từ phía xa truyền đến như một đôi mắt màu đỏ tươi quỷ dị đang nhìn ngó xung quanh, đồng thời, một thanh âm mơ hồ đứt quãng cũng truyền đến, nhịp nhịp điệu điệu như theo một tiết tấu kì lạ nào đó.
Đến thứ đó đến gần hơn, Đường Ninh mới không tin được mà mở to mắt.
Một chiếc kiệu đỏ đang tiến gần bọn họ, trước kiệu treo hai cái đèn lồng màu đỏ phát ra ánh sáng yếu ớt.
Một làn sương mù màu xanh kỳ lạ tràn vào rừng cây, trong không gian mù mịt, Đường Ninh nhìn thấy bóng dáng của những người khiêng kiệu đang nhảy lên như lúc Vương thúc nhảy đuổi theo bọn họ vậy, mà chiếc kiệu đỏ này cũng nhẹ nhàng lướt qua như đang lơ lửng trong không khí. Đám người khiêng kiệu nhảy từng bước, vững vàng đưa chiếc kiệu đến gần Đường Ninh, tiếng hát quỷ dị cũng theo làn sương mà ngày càng rõ ràng, tiếng hát bén nhọn như đọc vè:
"Tân nương mới ~ Cưới vào nhà ~ Phúc vào cửa ~"
Gió lạnh thổi qua rừng cây tĩnh mịch, cành cây lay động, đám sương mù xanh lam kỳ lạ cũng nhạt dần. Bốn phía đều truyền đến tiếng gió nức nở, như thể có vô số người đang trốn trong rừng cây khóc thút thít.
Ánh sáng hồng đỏ lập lòe chiếu sáng mặt của những người khiêng kiệu, vẻ mặt của bọn họ vô cùng bình thản, làn da trắng xanh nhưng lại có hai núm má hồng rực một cách kỳ lạ, khóe miệng cười một cách quái đản....
Đây không phải là người giấy sao?
Người giấy? Người giấy này biết động đậy? Hơn nữa, còn sinh động như thật?
Hình ảnh trước mắt làm Đường Ninh sợ hãi vô cùng, cậu từng nghe nói, không thể vẽ mắt cho người giấy. Bởi người giấy được vẽ mắt sẽ có linh khí, sẽ rất dễ bị ma quỷ nhập vào!
Mà đám người giấy trước mắt này đều được vẽ mắt!
Gió nhẹ thổi tung rèm kiệu, Đường Ninh có thể nhìn thấy tân nương mang khăn trùm đầu màu đỏ đang ngồi bên trong. Vị tân nương kia có làn da trắng như tuyết, trắng như một tờ giấy, dường như có một thứ gì đó ngồi bên cạnh cô ta, khiến cô ta chỉ có thể ngồi sát vào kiệu.
"Tân nương mới ~ Cưới vào nhà ~ Tài đầy cửa ~"
(Meii: Chữ tài ở đây là tiền bạc nha mọi người.)
Đám người khiêng kiệu móc trong túi một đống tiền giấy vung lên trời, khiến tiền giấy bay đầy trời như lá cây rụng bay đầy trong gió.
Một tờ tiền giấy bị gió thổi, bay thẳng đến mặt của Đường Ninh, phát ra một tiếng loạt xoạt.
Một giọng nam nhàn nhạt phát ra từ trong kiệu: "Dừng lại!"
Đường Ninh không dám nhúc nhích, cứng người đứng yên tại chỗ, một cảm giác nguy hiểm khó tả bao trùm cơ thể cậu.
Một bàn tay trắng bệch khẽ vén rèm lên, từng khớp xương trên bàn tay như phát sáng, nhưng móng tay của người đó lại đen sì.
Bên ngoài cửa sổ có mười hai bóng người lay động, bọn họ cúi đầu với bóng người trong kiệu. Người đàn ông kia khẽ nhếch môi, chậm rãi nói từng chữ: "Người trời sinh một cặp, chung sống trăm năm với ta....."
Bàn tay thon dài mạnh mẽ bõng túm lấy cánh tay mảnh khảnh của tân nương kia, "rắc" một tiếng, cánh tay kia gãy làm đôi, lộ ra khung tre bên trong.
Đó là một tân nương bằng giấy!
"Sao có thể là mi được!"
Tân nương giấy khóc thút thít bị người trong kiệu thô bạo ném ra ngoài, sau đó, người trong kiệu lại dịu dàng nói: "Mau tìm cậu ấy cho ta!"
Đám người giấy nghe xong liền trợn mắt liếc ngang dọc khắp nơi, như thể đang liều mạng tìm kiếm một thứ gì đó.