Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 120




Edit: Meii

Đường Ninh lập tức chìm trong sợ hãi và tuyệt vọng.

Không ai có thể nghe tiếng kêu cứu cuồng loạn của cậu, một sức mạnh kì quái bao bọc lấy cậu như một chiếc kén, thậm chí ngay cả khóc cậu cũng không làm được, như thể cậu đang bị thế giới này lãng quên.

Không, tại sao lại như vậy? Ai đến cứu tôi với!

Sự yên lặng chết chóc này có thể tra tấn người ta phát điên, bỗng nhiên Đường Ninh nghe thấy một chút thanh âm.

Đó là âm thanh của dòng nước.

Cảnh vật trước mắt cậu bỗng biến đổi, một dòng sông xuất hiện trước mắt cậu, tầm nhìn của cậu cũng vô cùng kỳ diệu, cậu đang nhìn từ trên cao như thần linh đang quan sát chúng sinh vậy. Dòng sông chảy xiết trước mắt cậu thật vô cùng, có khúc hẹp hẹp, nhìn qua như một tấm lụa bị gió thổi tung.

Cây cầu gỗ bắc qua sông đã bị gió thổi gãy sụp đổ hơn phân nửa, phần còn lại cũng đầy vết nứt gãy.

Đây là cái gì?

Đường Ninh mờ mịt vô cùng, nhưng bây giờ cậu vẫn không có cách nào phát ra tiếng, cũng không thể làm gì, thứ duy nhất có thể di chuyển có lẽ là thị giác của cậu mà thôi, giống như đang đi xem phim ngoài rạp với màn hình phóng đại, bây giờ cậu chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ trước mắt.

Một lát sau, bên bờ sông có năm bóng người.

Bọn họ mặc đồ cổ đại, có người che ô, có người đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, có người cõng hành lý, còn có người cầm đao, nhìn những người đó có vẻ là người hầu.

Người ngồi trên xe lăn là một vị công tử mặc đồ đen có đôi mắt phượng hẹp dài, mưa thật sự rất lớn, Đường Ninh nhìn không rõ bộ dáng của vị công thử này, cậu chỉ nghĩ đoàn người này đến vào lúc này thật sự không đúng lúc, gặp ngay lúc cây cầu đang chìm trong bão táp.

Tôi tớ đang đẩy xe lăn khom lưng nói chuyện với vị công tử kia, vị công tử kia chỉ chỉ về phía trước.

Đường Ninh đoán rằng vị công tử kia muốn đến cái đình phía trước nghỉ ngơi tạm, nhưng cậu không ngờ rằng mọi chuyện lại biến thành thế này ——

Kẻ tôi tớ kia lại đẩy vị công tử kia về phía cây cầu gãy!

Vị công tử kia mắt thì mù, chân lại què cứ thế ngã từ trên cầu xuống, mưa gió thật sự quá lớn, y mặc đồ đen, khi rơi xuống cũng bị gió thổi mạnh, Đường Ninh còn chưa kịp thấy rõ gương mặt của vị công tử kia thì cả người người đó đã rơi vào nước.

Công tử không ngừng giãy giụa, nhưng không ai cứu người đó.

Người đó cứ thế chết đuối.

Nước sông rất lạnh, Đường Ninh đã từng suýt chết chìm trong đó, cậu biết người kia sẽ tuyệt vọng thế nào, nhưng cậu chỉ có thể nhìn, không thể làm gì cứu người.

Đường Ninh có chút khổ sở.

Sau khi bão táp kết thúc, đã sang đoạn thứ hai của câu chuyện.

Vài thôn dân xuất hiện bên bờ sông, bọn họ phát hiện ra thi thể của người kia.

Chất liệu của trang phục trên người vị công tử kia rất xịn, đồ vật trên người cũng có vẻ quyền quý, bọn họ vui vẻ lột đi trang phục của vị công tử kia, liền thấy đôi chân gầy yếu của người đó.

Cơ bắp héo rút, nhìn hoàn toàn không còn sức lực.

Có người cười chân của vị công tử.

Đường Ninh nhìn gương mặt sưng vù kia đang chảy nước xuống, nhìn qua như những giọt nước mắt của người đó.

Cuối cùng, một bà lão câm đứng đó không rời đi, bà đào một cái hố, chôn thi thể công tử xuống.

Sau khi công tử chết, không biết đã qua bao lâu, Đường Ninh thấy một linh hồn tỏa ra ánh sáng vàng kim bỗng nhiên chui ra từ lòng đất. Đây là lần đầu tiên Đường Ninh nhìn thấy hồn phách có màu vàng kim như vậy, như thể có thêm một vòng hào quang, tuy rằng không thấy rõ người đó trông như thế nào, nhưng Đường Ninh cảm thấy đó hẳn là một người rất đẹp trai.

Linh hồn phát sáng ánh vàng kia nhìn rất rõ ràng trong đêm đen, người đó an an tĩnh tĩnh tỏa ra ánh sáng, mỗi khi có người đi qua, người đó sẽ vô cùng lễ phép cúi chào đối phương, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi, ngài có biết ai đã an táng cho ta không?"

Thanh âm của người đó rất êm tai, dịu dịu dàng dàng.

Người bị hỏi chuyện lại hét chói tai điên cuồng, vừa gào có ma vừa chạy trốn.

Linh hồn kia lại an an tĩnh tĩnh ngồi xổm xuống, ánh sáng trên người cũng ảm đạm đi một chút.

Đường Ninh muốn nói chuyện cùng người đó, cậu biết người kia không thể nghe thấy giọng của mình, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Tôi biết, người an táng anh là một bà lão câm, bà ấy ở thông bên trái."

Đường Ninh lại nói: "Anh tên là gì thế? Anh có muốn lập bia mộ không? Như vậy sẽ không còn là người vô danh nữa."

Người đó không nghe thấy giọng của Đường Ninh.

Chỉ có thể cô đơn ngồi ngốc ở đó.

Sau đó, người qua đường bị hỏi kia gọi thêm một đám người đến, trong đó có một ông lão có vẻ có kiến thức rất rộng rãi, ông lão kia hỏi rất nhiều chuyện, sau đó nói, có những người có mệnh cách vô cùng quý giá, chính bởi vì quá quý, nên khi còn sống khó mà an yên được, còn có thể có tật trên người.

Chờ đến khi chết đi, linh hồn có màu vàng chói, chứng tỏ linh hồn này có thể che chở cho người dân một phương trời.

Linh hồn đến báo ân, chính là muốn báo đáp người tốt bụng đã chôn cất mình tử tế.

Nhưng nếu chỉ như vậy thì quá lãng phí, đây là sự tồn tại khả ngộ bất khả cầu, bọn họ quyết định biến linh hồn kia thành một vị thần có thể che chở tất cả bọn họ.

Có người nói, nhưng chúng ta đã có thần rồi mà.

Thôn dân nơi này thờ phụng một con cá lớn màu đen, bọn họ cho rằng cá lớn đen có thể phù hộ cả thôn đánh cá được nhiều.

Ông lão kia cười thần bí.

Bọn họ đào mộ vị công tử lên, nâng thi thể gầy yếu của người đó ra, rồi mang thi thể lên dàn tế. Tại đó, bọn họ nhét một đôi mắt cá vào hốc mắt trống rỗng của thi thể, sau đó chém đôi chân của thi thể ra, rồi khâu một chiếc đuôi cá đen sì vào, biến thành một chiếc đuôi cá lớn vô cùng.

Rồi bọn họ bái lạy quái vật đó, gọi đó là vị thần mới của mình.

Đường Ninh nhìn linh hồn vàng kim của thi thể trên tế đàn, linh hồn ấy như bị một sức mạnh vô hình nào đó cải tạo thân thể, hai chân biến thành đuôi cá, người đó phát ra một tiếng kêu thống khổ, cứ thế bị nhốt trong thân thể quỷ dị.

Y đã biến thành Hà Thần.

Nhưng nơi khiến y chết đuối lại chính là con sông kia.

Phương pháp của ông lão kia quả nhiên hiệu nghiệm, bọn họ đã có một vị thần cường đại. Chẳng mấy chốc mà cả thôn đã giàu có, bọn họ tạc một bức tượng lớn cho vị Hà Thần của mình, xây thêm miếu. Miếu Hà Thần vô cùng tấp nập, người ra người vào quỳ gối trước tượng thần mà cầu nguyện.

Một bà lão câm đầu tóc bạc phơ quỳ gối trước tượng thần.

Bà lão cầm không thể nói ra tiếng, nhưng Hà Thần có thể nghe thấy ước nguyện thành kính sâu bên trong nội tâm của mọi người.

Y nghe thấy bà lão nói, cầu Hà Thần phù hộ hậu thế của ta.

Hai keo một úp một ngửa, Hà Thần đồng ý.

Thôn này càng ngày càng giàu có, từ một làng chài nghèo khổ biến thành một thị trấn lớn phồn hoa. Bọn họ xây một ngôi miếu lớn hơn nữa, tất cả mọi người đều tranh giành chức tư tế trong trấn, nhưng chức vị này cần Hà Thần tự chọn, Hà Thần đã chọn con trai của bà lão câm.

Sau khi con trai bà chết đi, Hà Thần lại chọn cháu trai bà làm tư tế kế tiếp.

Cả nhà bà lão biến thành một gia tộc quyền thế nhất trấn.

Hà Thần thiên vị cả nhà họ.

Đường Ninh ngồi trên điện thờ, tầm nhìn của cậu trùng với tầm nhìn của Hà Thần, cậu nhìn cháu trai của bà lão câm chết, lại nhìn chắt của bà lão câm xuất hiện...

Cậu đã không nhớ rõ dáng vẻ của bà lão câm trông như thế nào nữa, cũng sắp không nhớ nổi thời gian chọn vị tư tế đầu tiên là con trai bà là từ bao giờ, đã không còn nhớ lúc đó cả nhà bọn họ đã cảm động rơi nước mắt ngàn ân vạn tạ ra sao, cũng chẳng còn nhớ ban đầu con trai bà lão làm việc và phát ngôn thận trọng như thế nào, chỉ sợ làm việc không cẩn thận sẽ làm Hà Thần tức giận....

Nhưng Hà Thần lại vô cùng khoan dung với người nhà này.

Khoan dung đến mức bọn họ cho rằng những gì bọn họ đang hưởng thụ là lẽ dĩ nhiên.

Bọn họ đã dùng chức vụ tư tế này mà tham ô rất nhiều thứ. Đôi khi, Đường Ninh còn cảm giác bọn họ không khác gì những kẻ đã thản nhiên lấy đồ trên thi thể vị công tử lúc ban đầu.

Nhưng Hà Thần vẫn chọn người đời sau của nhà bà lão câm làm tư tế.

Sức mạnh tín ngưỡng thành kính hội tụ trên người Hà Thần đều biến dần thành màu đen, nặng nề đến mức một người ngoài đứng xem như Đường Ninh cũng không thở nổi.

Những nguyện vọng gửi đến Hà Thần đã không còn tốt đẹp như lúc ban đầu, mà thay bằng rất nhiều ý tham lam, dục vọng, thù hận, đủ loại đan xen như bụi bặm bám trên linh hồn.

Tượng Hà Thần càng lúc càng được làm cao lớn hơn, tầm nhìn của Đường Ninh cũng càng lúc càng cao, cậu đã không còn phân rõ thời gian ở thời không quỷ dị này nữa, mọi thứ xảy ra như thể chớp mắt một cái đã qua mấy chục mấy trăm năm, thời gian lúc nhanh lúc lại chậm chạp.

Cậu nhìn dòng người ra vào miếu nối liền không dứt, nguyện vọng của những người đó càng lúc càng lớn, giống như một đám quái vật hình người, lại giống như đám cá trong trại chăn nuôi đang há mồm đợi cho ăn.

Hà Thần không thể thực hiện những ước vọng đáng sợ của những người đó.

Có người muốn trường sinh bất lão.

Hà Thần làm thi thể của kẻ đó sống lại, như thế sẽ không bao giờ già đi nữa.

Lại có người muốn cả đời này tiền tiêu không hết, Hà Thần liền làm kẻ đó chết đi ngay lập tức, nhưng vậy thì cho đến lúc chết, kẻ đó vẫn không tiêu hết tiền.

......

Hà Thần biến ác rồi.

Tất cả mọi người đều nói thế.

Mặc cho tư tế Hà Thần mới vừa kế nhiệm không lâu, người đó còn trẻ tuổi, cũng rất hiền lành. Hắn quỳ gối trước mặt tượng thần, cầu xin Hà Thần không làm điều ác nữa.

Hà Thần không đồng ý nguyện vọng của hắn.

Tư tế lo lắng sốt ruột.

Tư tế nhìn đôi tay tượng thần mọc móng vuốt dài, rõ ràng trước kia chưa từng bị như thế. Đám người tập trung lại bàn luận, có người nói, có lẽ móng vuốt kia chính là nơi mà sức mạnh tà ác của Hà Thần phát ra, sau đó cả đám người quyết định chặt đôi tay của tượng thần, nếu như không có tay, có lẽ Hà Thần sẽ không giết người nữa.

Vì thế, tất cả mọi người đều quyết định chém tay của tất cả tượng thần.

Tượng trong hồ ước nguyện, tượng trong miếu thờ, tượng trên bàn thờ trong từng nhà dân, tượng làm từ bùn, từ gỗ, từ ngọc....

Tượng có biết đau không?

Đau hay không thì không biết, nhưng vì sao nơi bị chặt lại thấm ra một chất lỏng đỏ như máu?

Máu tươi quỷ dị làm tất cả mọi người nhịn không được mà hét chói tai.

Đường Ninh nhìn đôi mắt tượng thần bị nhuộm đen, ngay cả lòng trắng cũng dẫn biến đen. Hà Thần cao cao tại thượng ngồi trên điện thờ, lúc này, không có người ước nguyện, nhưng y lại khiến những người chém đứt tay tượng gãy tay ngay lập tức.

Những người đó đều cảm nhận được đau đớn, bọn họ đau đến mức lăn lộn trên đất, khóc lóc thảm thiết, liều mạng xinh tha ——

Đau quá đi!

Đau quá!!!

Chỉ có tư tế là ngoại lệ.

Hắn cũng chém tay tượng thần, nhưng hắn lại bình yên vô sự.

Tư tế đứng giữa những tiếng kêu gào của thôn dân, mờ mịt nhìn bốn phương tám hướng. Trên trấn vẫn còn đầy những chuyện quỷ dị, rất nhiều người đã chết đi bỗng "sống" lại, những quái vật nửa sống nửa chết đều biến thành những tín đồ trung thành nhất của Hà Thần, chúng nó quỳ lạy trước miếu, chặn con đường vào miếu duy nhất, ngoại trừ tư tế, không một ai dám vào miếu nữa.

Tư tế trẻ tuổi tiều tụy đi rất nhiều, hắn đã không ngủ mấy ngày liền rồi, hắn quỳ gối trước tượng thần cao vời vợi, hỏi thần tại sao lại làm như thế.

Hắn hỏi một cách vô cùng bi thương.

Đường Ninh ngồi trên vị trí của tượng thần, thật ra cậu cũng từng tự hỏi vấn đề này rất nhiều lần, nhưng khi cậu nhớ đến vị công tử bị tôi tớ đẩy mạnh xuống sông, khi cậu nhớ đến những thôn dân đào mộ vị công tử đó lên, khi cậu nhìn thấy đám thôn dân đó vây quanh đàn tế ghép thi thể....

Các người, tại sao lại làm như thế?

Cậu nhìn về phía tượng thần trong sương khói lượn lờ, tượng thần vô bi vô hỉ, chưa từng đáp lại tín đồ của mình.

Cuối cùng thì miếu thờ cũng yên tĩnh lại, tầm nhìn của Đường Ninh bỗng biến rộng hơn, cậu có thể nhìn thấy những chuyện trong miếu, mà còn có thể nhìn được cả những chuyện ngoài miếu.

Trong miếu Hà Thần có một quyển sách sách kỳ lạ, Đường Ninh nhìn một cái, phát hiện đó là một quyển sách tự tay ai đó làm, bút pháp vô cùng tinh tế, nhưng nội dung thì....

Xuân cung đồ.

Đường Ninh nhớ rõ quyển sách này, có một đứa trẻ nào đó đã bỏ quyển sách này lại miếu, tuy rằng tư tế các đời đều được chọn từ con cháu của bà lão câm, nhưng độ tuổi khi được chọn cũng khác nhau hoàn toàn.

Thỉnh thoảng sẽ có vài đứa trẻ ngốc trong miếu Hà Thần, cũng có đứa to gan dám mang cả loại sách này vào trong miếu.

Mà đứa cuối cùng, chính là tư tế tân nhiệm kia.

Lúc trước, Đường Ninh còn không hiểu tại sao Hà Thần lại chọn đứa trẻ đó, rõ ràng hắn không phải là người ưu tú nhất trong tất cả các phương diện.

Thật sự là......

Đường Ninh nhìn về phía tượng thần kia, một nửa tượng thần đã chìm trong bóng tối, nửa còn lại bị ánh nến chiếu sáng, dường như vị thần ở đó vốn nên là một vị thần vô dục vô cầu, nhưng nằm trên hồng trần khổ hải vô biên, lại lây dính đầy bụi bặm trần gian.

Đôi môi kia hồng như máu, khóe môi nhếch lên, dường như đang mỉm cười.

Trong hồi ức dài đằng đẵng của Hà Thần, đây là lần đầu tiên Đường Ninh thấy Hà Thần lộ ra nụ cười như thế này.

Những nụ cười trước kia cũng không chắc đã là vui sướng.

Nhưng khi y phóng túng dục vọng của mình, không kiêng nể gì mà trút xuống ác niệm của mình, cuối cùng cũng tìm được sự sung sướng đã lâu rồi không có.

Đường Ninh ngơ ngác nhìn y, nhìn vẻ mặt lạnh lùng ấy, đuôi cá đen nhánh như đuôi rắn trườn trên mặt đất. Y khoác lên mình chiếc áo vận khí như tơ vàng, như một quái vật thoát khỏi lồng giam mà bước ra khỏi miếu thờ. Bên ngoài miếu mây đen vần vũ, mỗi nhà đều treo đèn lồng, bên trong có ánh lửa lóe lên, như những thi thể quái dị bị đốt cháy.

Đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn cảnh tượng bên ngoài miếu, dường như không có gì có thể làm y để tâm ——

Hai con kiến đang bò qua đến gần đuôi cá bỗng đứng dậy.

Bàn tay thon dài trong ống tay áo to rộng duỗi ra, một chiếc bút và một cuộn giấy bỗng xuất hiện, y nhanh chóng phác họa ra một bức xuân cung đồ của hai con kiến được nhân hóa!

Con kiến: "?"

Đường Ninh: "???????"

Ngay khi nét bút cuối cùng kết thúc, y ném bút lông đi, như thể bỗng thấy tẻ nhạt vô vị.

Đường Ninh si ngốc nhìn y.

Rõ ràng y không nhìn thấy Đường Ninh, nhưng lại như nhận ra điều gì, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Đường Ninh.

Đôi mắt y hơi rũ xuống, dưới ánh vàng kim mông lung, Đường Ninh mơ hồ thấy đôi mắt lạnh như băng.

Khi bốn mắt nhìn nhau, trái tim Đường Ninh chợt co lại, cậu bỗng cảm thấy ánh mắt này giống rất nhiều người, giống Thiệu Minh Ôn, giống Cố Vân, giống Kỳ Vân, giống Mạc Vân Sơ...

Cậu không nên cảm thấy như vậy.

Y là y, y không phải là những người khác.

Rốt cuộc thì làm gì có ai lại vẽ xuân cung đồ của kiến đâu.

Khi cậu mở mắt ra nhìn, lại thấy y đang lẳng lặng vẽ tranh một mình, Đường Ninh lại muốn đến gần người này. Cậu biết đối phương không nghe thấy giọng mình, nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện với y, nói cái gì đây?

"Anh vẽ tranh giỏi thật đó."

"Có phải anh cô đơn lắm không?"

"Thật ra tôi cũng vậy."

"Biến thành tượng thần ngồi trong miếu thật cô đơn."

"......"

Đường Ninh lẩm bẩm một lúc, sau đó đi đến cạnh người kia, nhìn thấy y đang chuyên tâm vẽ tranh. Lúc này, người đó đã vẽ tranh một cách nghiêm túc, y vẽ một người mặc áo cưới màu đỏ, kiểu dáng của bộ đồ cưới kia nhìn vô cùng quen mắt, rất giống với bộ đồ mà cậu đã mặc khi xuyên vào phó bản kia.

Chắc là trùng hợp thôi, dù sao thì kiểu dáng áo cưới đụng hàng cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.

Y vẽ tất cả rất tỉ mỉ, nhưng chỉ duy nhất gương mặt của người trong tranh là không. Bộ đồ cưới đỏ thắm được vẽ vô cùng tỉ mỉ, nhìn như thể đó là toàn bộ tâm huyết của y, nhưng tiếc là khuôn mặt lại bị bỏ trống khiến người xem vô cùng tiếc hận.

"Sao anh lại không vẽ nữa vậy?" Đường Ninh hiếu kỳ hỏi: "Hay là không có linh cảm thế?".

Đường Ninh biết người kia không nghe thấy tiếng mình, cậu đã quen tự hỏi tự đáp như vậy rồi.

Cậu cẩn thận đoán: "Anh muốn yêu đương đúng không?"

Cậu lại nói: "Yêu đương ấy mà, nhiều lúc sẽ thấy vô cùng vui vẻ, nhưng mà phải gặp đúng người mới được. Nhưng tôi cảm thấy nhất định anh sẽ gặp được một người không tồi đâu, đến lúc đó, hai người sẽ vui vui vẻ vẻ nói chuyện yêu đương, sau đó sẽ quên hết những chuyện không vui này đi."

"Nhưng anh cứ như vậy thì trạch quá, vòng xã hội như vậy thì khó mà tìm được đối tượng tốt. Tôi nói anh này, đợi mấy trăm năm nữa, khoa học kỹ thuật phát triển, anh có thể ở yên trong miếu chơi di động. Anh vẽ tranh tốt như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều người biết đến, lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều người yêu thích anh...."

Trong lúc Đường Ninh đang nói một mình, y thu bức tranh lại, trở về miếu thờ.

Bên ngoài miếu đã náo loạn như một nồi cháo, người dân hoảng sợ, cuộc sống hàng ngày không yên. Bọn họ cầu xin tư tế giải quyết chuyện này, bọn họ không muốn một vị thần thế này nữa, bọn họ sợ hãi, thậm chí còn chán ghét, căm hận vị thần này.

Cuối cùng, có người nghĩ ra một cách.

Họ muốn xây cầu để trấn áp Hà Thần.

Bọn họ muốn xây một chiếc cầu vô cùng rắn chắc, như vậy thì có thể trấn áp Hà Thần dưới đáy sông vĩnh viễn, khiến y mãi mãi không trở mình được.

Đường Ninh biết kế hoạch của dân chúng, cậu nôn nóng nói tin này cho Hà Thần, nhưng cậu không nói ra tiếng, mà tượng thần cũng không có cách nào đáp lại cậu. Bọn họ chỉ có thể ở yên trong không gian này, đã lâu rồi không có ai đến đây quét tước miếu thờ, mạng nhện giăng đầy góc tường, kéo đến đế châm đèn, ngoài miếu cũng không có một bóng người, những quái vật quỳ trước miếu đã bị dân chúng lôi ra ngoài thiêu hủy.

Hà Thần không hề rời khỏi gian miếu thờ này, y vô cùng thờ ơ với những chuyện xảy ra xung quanh mình, chuyện y hay làm nhất là vẽ tranh. Y luôn vẽ một người không có khuôn mặt, chỉ vẽ cảnh cuộc sống sinh hoạt thường ngày của người đó cùng mình.

Cầu đã gãy.

Mưa sa gió giật.

Vẫn là y ngồi trên xe lăn, nhưng người không có mặt kia lại người đẩy y rời khỏi cây cầu ấy.

Y vẽ chân mình rất đẹp, đôi mắt cũng tốt, y mở mắt nhìn người kia, hai người cùng đi qua rất nhiều cây cầu, trời mưa, bọn họ sẽ cùng nhau mở ô đi đường.

Y vẽ bọn họ giao bái, uống chén rượu giao bôi, cùng chung chăn gối....

Đường Ninh nói với y, đừng vẽ nữa, anh đang mê muội mất đi ý chí rồi, anh nhanh chạy trốn ngay đi.

Nhưng y không nghe thấy gì cả.

Đám dân trấn tìm đại sư tài giỏi nhất, bắt đầu xây cầu. Nhưng khi xây cầu, đủ thứ chuyện không hay cứ xảy ra, không phải là xây được một nửa thì bỗng nhiên cầu sụp, không thì cũng là người xây cầu đang sống sờ sờ bỗng nhiên ngã xuống sông chết đuối.

Cứ như thế này thì mãi mãi cũng không xây xong cầu.

Đại sư nghĩ ra một biện pháp ——

Đóng sinh cọc.

Đóng sinh cọc cần dùng đồng nam đồng nữ, mà để trấn áp Hà Thần, chắc chắn là không thể dùng đồng nam đồng nữ bình thường được. Cuối cùng, bọn họ nhất trí chọn em trai và em gái ruột của tư tế để trấn áp Hà Thần.

Hà Thần sẽ không làm người nhà tư tế bị thương tổn.

Đây là sự thật rõ như ban ngày.

Dùng em trai và em gái của tư tế trấn ấp Hà Thần, nếu như Hà Thần muốn phá bỏ phong ấn, sẽ làm em trai và em gái của tư tế hồn phi phách tán.

Tất cả mọi người cùng đánh cuộc.

Bọn họ đánh cuộc trình độ nhân nhượng của Hà Thần với cả nhà tư tế.

Đường Ninh cũng đã biết được kết cục của chuyện này, nếu như bây giờ cậu có thể nói chuyện, có lẽ cậu đã khóc nấc lên rồi.

Tư tế là người bảo vệ miếu Hà Thần, nhưng chính tư tế là người dùng cây búa đập vỡ tượng thần của Hà Thần. Bức tượng vô cùng cao lớn, khi bị đẩy từ trên điện thờ xuống, bức tượng đã vỡ làm đôi ở phần eo, những bộ phận khác cứng rắn dị thường, từng là tâm huyết xây dựng của mọi người, nhưng nay muốn phá bỏ, chỉ dựa vào mình tư tế sẽ mất rất nhiều sức lực.

Không ai dám lên hỗ trợ, chỉ có thể để tư tế tự mình làm tất cả, những người còn lại không một ai dám tiến lên.

Bọn họ chỉ đứng đó nhìn chăm chú.

Bọn họ đã đánh cuộc thắng.

Quả nhiên từ đầu đến cuối, Hà Thần không hề tổn thương người nhà tư tế.

Y chỉ lẳng lặng nhìn ông nội của tư tế, y vẫn nhớ rõ không lâu trước đây, khi ông nội tư tế vẫn chỉ là một đứa trẻ thò lò mũi xanh, khi đói bụng còn cả gan trộm tế phẩm của y, y yên lặng nhìn đứa bé kia ngồi trên đệm hương bồ ăn điểm tâm của mình.

Y lại nhìn về phía bà nội của tư tế đã khóc đến ngất xỉu.

Y nhớ rõ khuôn mặt nhăn dúm dó của bà lão này ngày trước rất xinh đẹp, chính vì xinh đẹp như thế nên khi ở độ tuổi đẹp nhất, bà mới có thể gả vào nhà ông nội tư tế. Khi đó, bà mặc áo cưới đỏ, trang điểm xinh đẹp, đứng trước tượng Hà Thần bái đường. Ở thị trấn này, khi kết hôn sẽ bái Hà Thần chứ không bái đường tại nhà như nơi khác.

Bọn họ cầu nguyện với Hà Thần, xin Hà Thần phù hộ bọn họ bách niên giai lão.

Y đồng ý.

Y lại nhìn về phía cha mẹ của tư tế, hai người trung niên không ngừng quỳ lạy y, khóc lóc xin y buông tha cho thị trấn này. Người đàn ông trung niên đó đã từng khóc lóc cầu xin y, khi vợ mình khó sinh, cầu xin y phù hộ cho mẹ tròn con vuông.

Y đồng ý.

Y lại nhìn về phía tư tế, nhìn thanh niên mảnh khảnh hồn bay phách lạc quỳ trên mặt đất sau khi đập nát tượng thần xong, nhìn hắn vô cùng suy sụp. Người trẻ tuổi mà, một đường xuôi chèo mát mái không hề gặp vật cản nào bỗng nhiên lại gặp phải chuyện thế này đúng là khó mà chấp nhận ngay được.

Cuối cùng, y nhìn về phía hai đứa nhỏ kia. Hai đứa bé đáng yêu, cái gì cũng chưa hiểu, chỉ biết khóc thút thít thút thít. Y đã từng thấy hai đứa nhỏ này lúc mới sinh, trẻ con mới sinh xong không đẹp chút nào, chẳng khác gì khỉ con, cha mẹ hai đứa nhỏ ôm cả hai trong lòng, bọn họ cầu nguyện, "Hà Thần, cầu ngài phù hộ hai đứa nhỏ cả đời bình an."

Y đồng ý.

Năm ấy, y đã đồng ý với bà lão câm đầu tóc bạc phơ rằng sẽ phù hộ cho con cháu bà được bình an.

Nhưng bà lão lại không từng nhắc đến, nếu như con cháu bà muốn mang con của chính mình đi tìm chết, thì y nên làm sao bây giờ.

Y có chút mệt mỏi.

Ngay thời khắc bị trấn áp kia, y đã nói với vị tư tế trẻ tuổi kia rằng ——

"Ta không muốn phù hộ các ngươi nữa."

Người trẻ tuổi này đã đập nát tượng thần của y, làm y đau đến mức mỗi phần hồn phách đều bị xé rách, làm y nhớ đến năm đó trên dàn tế, y bị những kẻ đó đã chém đứt hai chân rồi bị khâu với một cái đuôi cá đen lớn.

Người trẻ tuổi này còn mang từng mảnh vỡ của tượng thần ném xuống đáy sông, làm y nhớ đến năm ấy khi còn ngồi trên xe lăn, không thấy một cái gì, trong bóng đêm bị người ta đẩy xuống vực sâu vạn trượng, rồi chết đuối trong con sông lạnh lẽo chảy xiết này.

"Ta muốn nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp."

......

Cầu xây xong, Hà Thần bị trấn áp, ngôi miếu hoa mỹ bị dỡ xuống, bức họa sau bàn thờ cũng bị người dân phát hiện. Tuy rằng người không bức họa không có mặt, cũng không ai nghĩ đó là tranh Hà Thần vẽ, bọn họ chỉ cảm thấy kì lạ, cứ thế thả vào lửa thiêu sạch.

Không còn một mảnh, hôi phi yên diệt.