Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 119




Edit: Meii

Trong một đêm, bỗng nhiên một điện thờ xuất hiện, những người dân trấn mang theo vết thương chồng chất chuyên tâm quỳ lạy, ánh sáng vàng quỷ dị phát ra từ trong miếu, nhưng không khiến người ta cảm thấy linh thiêng, mà chỉ chiếu rõ vô số vết máu tươi trên mặt đất.

Trời tối còn thấy cảnh tượng này khiến Đường Ninh có chút không tiếp thu được, cậu theo bản năng mà lùi lại một bước, phía sau bỗng vang lên tiếng khóc hu hu.

Cả người Đường Ninh chấn động, cậu nghi ngờ bản thân nghe nhầm, nhưng khi nhìn về phía Lâm Uẩn và Thường Hàm Lượng bên cạnh, dưới ánh sáng vàng nhạt, khuôn mặt của hai người kia lộ rõ vẻ hoảng sợ.

"Cứu, cứu ta...." Một tiếng nói thê lương vang lên từ sau lưng, tiếng khóc nỉ non vừa nãy cũng phát ra từ đó.

Dường như tiếng động mỏng manh này đã làm kinh động đến một người dân trấn đang quỳ lạy ở đằng kia, kẻ đó cứng đờ xoay đầu qua, để lộ gương mặt xanh trắng, từ cổ đến ngực đều là vết cào cấu, khóe miệng rách nát để lộ cả xương trắng, nơi lẽ ra là yết hầu đã bị kẻ đó moi ra, với vết thương này hẳn là kẻ đó đã không sống được nữa, nhưng thân thể kẻ đó đã bị một sức mạnh quỷ dị điều khiển thân thể.

Chính là ông cụ lúc trước đã cầu xin cho người dân trấn không chết!

Đường Ninh che miệng lại, sợ mình không cẩn thận mà phát ra thanh âm, "ông cụ" kia nghiêng lỗ tai, như thể đang không ngừng lắng nghe xung quanh.

"Cứu, cứu tôi..." Âm thanh già nua lại vang lên một lần nữa.

Người dân trấn thứ hai ngẩng đầu lên, tròng mắt của nó đã bị chính nó moi ra, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị, dường như vô cùng hưng phấn với âm thanh vừa rồi, con mắt còn lại của nó không ngừng chuyển động qua lại.

"Cứu...." Không cần những người dân trấn đứng dậy tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, đám Đường Ninh lập tức quay người lại, vừa tức lại vừa sợ nhìn về phía sau!

Trong đêm đen, bọn họ mơ hồ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, người đó đang nằm thẳng trong bóng tối. Nhờ ánh trăng mỏng manh, cuối cùng thì Đường Ninh cũng miễn cưỡng nhìn thấy thứ đang không ngừng kêu gọi kia ——

Chính là Chu đạo trưởng đang nằm trên nắp quan tài há miệng kêu cứu một các suy yếu!

Đường Ninh nghe thấy Thường Hàm Lượng nhỏ giọng chửi thề: "Mẹ kiếp!"

Trên thực tế, Đường Ninh cũng rất muốn mắng chửi người, bởi vì lúc này, đã có ban người dân trấn bị hấp dẫn sự chú ý, thậm chí nó còn đứng dậy. Mà vì nó bỗng nhiên đứng dậy, những người dân trấn đang quỳ lạy thành kính khác cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Đường Ninh như ngừng thở, cậu không dám nhúc nhích, mà Chu đạo trưởng bên kia cũng không dám kêu cứu nữa, nhưng tiếng khóc nỉ non trong quan tài vẫn không ngừng lại.

Đường Ninh nhìn Chu đạo trưởng đang không ngừng cố gắng đè lại qua tài đang không ngừng chấn động, trong quan tài đang không ngừng phát ra tiếng cộc cộc, mặt đất cũng không ngừng vang lên chấn động.

Đám người đang quỳ lạy dưới ánh trăng mỉm cười, chúng nó cười nói: "Còn có người không quỳ lạy Hà Thần sao?"

Tiếng khóc trẻ con trong quan tài bỗng biến thành tiếng cười khanh khách, như một đứa trẻ khóc nháo cuối cùng cũng có người chú ý đến.

Thường Hàm Lượng chỉ chỉ vị trí của Chu đạo trưởng, dùng ánh mắt hỏi xem Đường Ninh có muốn sang đó không.

Đường Ninh nhanh chóng nhìn về phía Lâm Uẩn, dùng ánh mắt hỏi xem Lâm Uẩn có muốn qua đó không.

Bỗng nhiên trở thành người quyết định tất cả khiến Lâm Uẩn khẽ cắn môi, rồi khẽ gật đầu với Đường Ninh.

Qua đó!

Tuy rằng, Chu đạo trưởng kia có khả năng là một tên bịp bợm, cố tình lừa bọn họ vào chỗ chết, nhưng nếu chẳng may Chu đạo trưởng nói thật, nếu như bọn họ không qua, tiểu quỷ bên trong sẽ chạy ra ngoài thì sao!

Nếu như tiểu quỷ chạy ra ngoài, nhất định nó sẽ tấn công Đường Ninh đầu tiên!

Những người chơi khác như Thường Hàm Lượng không biết, chỉ cho rằng Đường Ninh có khả năng chống lại tiểu quỷ kia, nhưng Lâm Uẩn biết rất rõ Đường Ninh đã gặp phải những gì, ngoại trừ cầu nguyện với Hà Thần thì không còn cách nào khác, mà cầu nguyện với Hà Thần thì không khác gì lấy rượu độc giải khát.

Hơn nữa, bây giờ bọn họ chỉ có ba người, mà trong tất cả những lá bài của Lâm Uẩn, có một lá bài mà hắn đã dùng rất nhiều tiền để mua lại rất thích hợp với trường hợp này ——

Lá bài 【Người diễn tấu trống lớn đẩy lùi】!

【Người diễn tấu trống lớn đẩy lui 1: Khi có người nhìn đến, bạn sẽ dễ dàng rút lui hơn!】

【Người diễn tấu trống lớn đẩy lui 2: Người diễn tấu trống lớn đẩy lui không giỏi các môn thể dục.】

Tấm thẻ này có thể giúp hắn chạy trốn nhanh hơn khi có đồng đội phía sau, nhưng tác dụng phụ sẽ là hắn sẽ không biết các môn thể thao như bơi lội, cưỡi ngựa hay các môn tương tự đó.

Bây giờ bọn họ có ba người.

Hắn nghĩ lát nữa hắn sẽ cõng Đường Ninh chạy trốn, để Thường Hàm Lượng làm đệm lưng cho mình. Khi bị quái vật đuổi theo, chỉ cần bạn chạy trốn nhanh hơn đồng đội, bạn sẽ có cơ hội sống sót lâu hơn!

Nghĩ trong chốc lát, Lâm Uẩn đã sắp xếp xong kế hoạch chạy trốn của mình, sau đó nhìn thoáng qua Thường Hàm Lượng, rồi kéo Đường Ninh bước nhanh về phía Chu đạo trưởng.

Đám người kia đã bắt đầu đứng dậy tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa.

Đường Ninh bị Lâm Uẩn kéo đến chỗ Chu đạo trưởng, gần đến nơi, hai người mới thấy rõ rốt cuộc thì Chu đạo trưởng đang bị làm sao, lúc này, Đường Ninh giật mình hoảng sợ muốn ngừng thở.

Cậu nhìn bốn cái tay xanh trắng bé xíu thò ra khỏi quan tài, có tay bắt được đôi tay của Chu đạo trưởng, có tay bắt được hai chân Chu đạo trưởng.

Chu đạo trưởng bị cố định trên nắp quan tài, chỉ có thể nhúc nhích mỗi đầu, nhìn thấy đám người Đường Ninh đi về phía này, Chu đạo trưởng thì thào: "Cuối cùng mấy người cũng đến rồi, mau lấy trăm đồng tiền trong túi ta ra."

Đường Ninh: "?"

Các người chơi không ai hành động, tất cả đều cảnh giác nhìn Chu đạo trưởng.

"Đây chính là thứ tốt, những đồng tiền này có sức quyến rũ với những người dân kia, có thể khiến chúng tạm thời không tấn công." Chu đạo trưởng hữu khí vô lực nói: "Nhanh lên!"

Lâm Uẩn nhíu mày: "Chu đạo trưởng, chuyện gì thế này?"

Chu đạo trưởng thở dài một tiếng: "Ta tưởng Hà Thần không hài lòng với tiến độ xây miếu, nên muốn xây miếu xong nhanh hơn chút."

Lâm Uẩn không quá vừa lòng với đáp án này.

Theo như những gì Lâm Uẩn tìm hiểu được thì những người chết đi sẽ bị Hà Thần biến thành một hình thái khác, nhưng có vẻ Hà Thần sẽ không trực tiếp khiến người sống chết đi. Hắn muốn hỏi xem những người dân kia bị làm sao, sao có thể tự cào chết chính mình như thế, nhưng đã không còn thời gian nữa rồi ——

Tiếng bước chân sàn sạt đi về phía bọn họ, giọng nói già nua của Chu đạo trưởng cũng vang lên giữa tiếng trẻ con cười khúc khích:

"Có tổng cộng hai mươi người biến thành như thế, phiền các cậu trợ giúp, một người dụ mười người đi, cần người chạy nhanh một chút, đợi khi nào chúng nó sắp đuổi đến thì rải tiền thử xem, còn một người giúp tôi chuyển quan tài này vào miếu là mọi chuyện sẽ êm xuôi ngay."

Chu đạo trưởng nói phương án này, Thường Hàm Lượng nhìn về phía Đường Ninh, Đường Ninh nhìn về phía Lâm Uẩn, Lâm Uẩn hạ giọng nói: "Ba người chúng tôi có thể dụ mấy người này đi, chỉ cần đạo trưởng ở đây chống đỡ một lúc, sau đó cả ba chúng tôi sẽ về đây giúp ông."

"Không còn kịp rồi." Chu đạo trưởng phun ra một ngụm máu tươi, "Này...."

Theo những lời của Chu đạo trưởng, tiếng cười trẻ con càng lúc càng lớn, cuối cùng âm điệu thậm chí còn biến thành tiếng thét chói tai!

Chu đạo trưởng trợn to hai mắt, khóe môi lão lại tràn ra một tia máu, máu tươi sền sệt thấm ướt bộ râu trắng bạc, "Nhanh lên, không còn thời gian..."

Thật sự không còn thời gian nữa, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp càng lúc càng gần, những người dân trấn kia sắp tìm được bọn họ rồi!

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Chu đạo trưởng lúc này, hộc máu, kiệt sức như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không ra hơi, không giống lệ quỷ đang gạt lắm, Lâm Uẩn chần chừ một chút, duỗi tay về phía ngực Chu đạo trưởng.

Ngay khi Lâm Uẩn sắp chạm vào quần áo của của lão, bà tay đang túm lấy bả vai của Chu đạo trưởng lập tức nhào qua hướng Lâm Uẩn nhanh như chớp, Lâm Uẩn không kịp trở tay. Đúng lúc này, một bàn tay cầm ngọc san hô run rẩy duỗi qua ——

Đường Ninh vẫn luôn ở bên cạnh quan sát! Vì thế nên cậu có thể canh đúng lúc để đưa ngọc san hô ra.

Sau khi ngọc san hô xuất hiện, bàn tay trắng xanh dừng lại trong chớp mắt, Lâm Uẩn nhân cơ hội này mà móc thứ trong túi của Chu đạo trưởng ra.

Một phong thư đỏ như máu!

Giống hệt với phong thư lúc trước La Sơ Tuyết phát hiện ra.

Tất cả những người chơi đều mở to mắt, sự sợ hãi trong lòng Lâm Uẩn lan khắp toàn thân, suýt nữa hắn đã ném văng phong thư đỏ này đi. Hắn nổi giận nhìn về phía Chu đạo trưởng: "Ông có ý gì hả?" Âm lượng tăng vọt vì không khống chế được cảm xúc.

Thường Hàm Lượng vén tay áo, sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

Hơi thở của Chu đạo trưởng thoi thóp, lão hơi híp mắt lại, "Ta không có lừa mấy cậu, cô gái đến cùng mấy cậu lấy phải tiền âm phủ, thứ chiêu quỷ chiêu họa, còn đây là tiền, có thể trừ tà tiêu tai...."

Lâm Uẩn mở phong thư căng phồng ra, bên trong đúng là một xấp tiền, đủ loại mức giá, nhỏ nhất là một xu, mệnh giá lớn nhất không quá năm tệ, những đồng tiền này vô cùng cũ kỹ, như thể đã qua tay rất nhiều người rồi.

"Nếu có thể trừ tà, tại sao ông không dùng với thứ trong quan tài?" Thường Hàm Lượng hỏi, nhìn có vẻ hắn không có chút tin tưởng nào với Chu đạo trưởng.

Chu đạo trưởng trợn trắng mắt, "Vị kia.... Hung dữ quá...."

"Hô hô..." Một tràng âm thanh quái dị vang lên từ phía sau, Đường Ninh hoảng sợ xoay người, thấy một người dân trấn bị rách yết hầu đang đứng ngay sau bọn họ!

May là bọn Đường Ninh vẫn gặp may, kẻ phát hiện ra bọn họ không thể phát ra quá nhiều âm thanh, thế nên không làm đám quỷ quái còn lại chú ý.

Nếu đã chạm phong bì đỏ rồi, Lâm Uẩn hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, hắn lấy bốn năm tờ tiền ném về phía người dân trấn, kẻ đó lập tức lùi về phía sau như nhìn thấy ngọn lửa có thể giết chết mình vậy.

Có tác dụng!

"Rải... vừa thôi..." Chu đạo trưởng sắp ngỏm củ tỏi thấy thế liền đau lòng nói.

Lâm Uẩn nhanh chóng lấy tiền ra, hắn nhanh trí chia làm ba phần, một phần cho Đường Ninh, một phần cho Thường Hàm Lượng, một phần cho mình, "Thường Hàm Lượng, tôi với cậu dụ thứ kia đi."

Hai mươi người dân trấn biến thành quỷ quái, một người khó mà dụ hết toàn bộ đi được, dù sao ở đây cũng có tận bốn người, nếu như một người chạy trốn, hoặc thể lực của người dụ quái vật đi không tốt, ba người còn lại sẽ vô cùng dễ gặp nguy hiểm.

Hai người dụ quái vật đi, người phù hợp nhất để ở lại đưa quan tài vào miếu với Chu đạo trưởng chính là Đường Ninh.

Bởi vì thẻ bài của Lâm Uẩn chính là giúp hắn có thể chạy trốn nhanh hơn đồng đội, nếu hắn và Đường Ninh cùng nhau dụ quái vật đi, Đường Ninh sẽ biến thành động đội bị hắn vượt qua.

Nếu như Đường Ninh và Thường Hàm Lượng dụ quái vật đi, thể lực Đường Ninh yếu hơn Thường Hàm Lượng, chắc chắn sẽ bị bỏ lại.

Đối với quyết định của Lâm Uẩn, Thường Hàm Lượng và Đường Ninh đều không có dị nghị gì, Đường Ninh nắm chặt tiền trong tay, nhìn Lâm Uẩn và Thường Hàm Lượng chạy đi. Bọn họ chạy rất nhanh, còn cố phát ra tiếng động cực lớn: "Bọn tao ở đây!!!"

"Mau đến đuổi tao này!" Thường Hàm Lượng hét lên.

Những quái vật ở gần Đường Ninh bị tiếng hét này hấp dẫn lực chú ý, gần như tất cả đều chạy theo hai người kia. Nhưng kẻ bị rách yết hầu phát hiện ra Đường Ninh đầu tiên không hề rời đi, nó chỉ đứng ở đằng xa nhìn Đường Ninh, rồi lộ ra một nụ cười quái dị.

Bình thường Đường Ninh rất thân thiện mỉm cười với người xung quanh, nhưng khi nhìn con quỷ đang mỉm cười với mình đằng kia, Đường Ninh không cười nổi.

Thứ này đi về phía cậu, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều! Miệng vết thương của nó nhìn vô cùng đáng sợ, máu tươi nhỏ giọt, còn lộ ra mấy vết vảy màu máu tươi!

Đường Ninh nhanh tay ném thêm mấy tờ tiền nữa qua, nhưng lực tay cậu không tốt, chỉ có một tờ tiền trúng tay quái vật, còn ba tờ khác hoàn toàn bay ra ngoài. Điều này khiến quái vật chỉ tạm dừng một chút, sau đó lại nhe răng trợn mắt vọt đến. Cả người Đường Ninh toàn là mồ hôi, cậu lại lấy thêm bốn lá nữa ném về phía con quỷ kia, lúc này, con quỷ cũng biết đường né tránh, chỉ trúng đúng một tờ tiền duy nhất.

Phía sau bỗng vang lên tiếng thở dài của Chu đạo trưởng, "Bọn họ đều đi rồi, cậu còn diễn cái gì nữa?"

Ai? Ai còn diễn cơ?!

Đường Ninh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, sau đó cậu quay qua nhìn Chu đạo trưởng.

Đường Ninh mờ mịt chớp mắt, cậu cứ cảm giác như Chu đạo trưởng đang nói cậu vậy.

Chu đạo trưởng lộ vẻ mặt biết tất cả, nhàn nhạt nói, "Trên người cậu có vảy thần, chỉ cần để nó chạm vào vảy thần, nó sẽ để mặc cậu sai khiến."

Vảy thần?

.... Chính là vảy trên eo cậu sao?

Đúng lúc này, tên dân trấn đã biến thành quỷ quái chợt đẩy nhanh tốc độ nhào về phía Đường Ninh! Tốc độ của nó cực nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Đường Ninh, mùi máu tươi nồng đậm ập vào mặt cậu, Đường Ninh sắp không thở nổi, trong tình huống cấp bách, cậu lại ném tiền về phía quỷ quái đó.

Trong khoảng cách gần như vậy, quỷ quái không cách nào né tránh được nữa, từng tờ tiền như những ngọn lửa cháy bỏng bắn về phía nó.

"Chính lúc này!" Chu đạo trưởng hô.

Đường Ninh hiểu ý Chu đạo trưởng, nhưng cậu vẫn không biết có nên làm theo lời lão không, cậu nhanh chóng hỏi hệ thống như muốn kiếm một chút đảm bảo: 【Hệ thống này! Tôi nên làm theo lão sao?】

【Đúng thế.】

Vảy ở eo cậu, nếu muốn quỷ quái chạm vào vảy được, Đường Ninh cần phải cong lưng, nhếch eo lên mới được, mà cậu không muốn đưa lưng cho quái vật chút nào.

Quỷ quái bị tiền chạm đến mà không ngừng lùi lại, nó gào lên với Đường Ninh. Đường Ninh chạy một vòng ra sau lưng nó, dùng hết dũng khí mà có lẽ cậu đã góp nhặt cả đời, nhanh chóng dán lên ——

Lưng của quái vật!

Trong nháy mắt kia, sau lưng Đường Ninh lạnh lẽo một mảnh, cậu cảm nhận được một thứ gì đó sền sệt, đó hẳn là máu tươi lạnh băng trên người quái vật.

Sự sợ hãi cùng chán ghét đồng thời nổi lên trong lòng Đường Ninh, cậu hận không thể làm thứ này biến mất vĩnh viễn.

Sau khi ý nghĩ này của Đường Ninh xuất hiện, quỷ quái đang đứng sau lưng cậu bỗng mất đi toàn bộ sức lực, nó ngã thẳng xuống, nằm trên mặt đất.

Nó đã biến thành chính thi thể.

Đường Ninh ngơ ngác nhìn cả quá trình, trái tim vẫn đập thình thịch, mỗi lần đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chuyện gì thế này?

Cậu cứ nghĩ những chiếc vảy kia là sự trừng phạt, cuối cùng nó lại là thứ vô cùng tốt luôn hả?

Chu đạo trưởng khó nén nổi sự hâm mộ khi nhìn Đường Ninh, lão nói: "Đi nào, mau vào miếu."

Nhất thời, Đường Ninh chưa hồi thần, cậu có chút trì độn mà xoay người, nhìn về phía Chu đạo trưởng vẫn đang bị hai tiểu quỷ bên trong giữ chặt trên nắp quan tài. Tay Chu đạo trưởng đã bị cào ra máu, nhìn qua có vẻ không thể động đậy được.

"Bây giờ tôi phải làm sao để giúp ông xuống dưới?" Đường Ninh hỏi.

"Không cần xuống dưới." Chu đạo trưởng nằm trên quan tài bỗng bình tĩnh nói: "Ta sẽ nằm đây đè nắp quan tài, chỉ khi có ta đè nặng nên thì chúng nó mới không chạy ra ngoài được."

Bên trong quan tài lại vang lên tiếng khóc nỉ non, từng chút từng chút, nghe có vẻ rất thương tâm. Đường Ninh đành phải cố gắng dùng hết sức mình đẩy quan tài về phía trước, quan tài nặng muốn chết, mỗi lần đụng phải cục đá trên đường đều vô cùng chấn động, Chu đạo trưởng nằm bên trên không ngừng xóc nảy, cho dù vẫn không ngừng hộc máu, nhưng vẻ mặt lão vẫn mang vẻ tiên phong đạo cốt ngoại thế cao nhân.

"Chu đạo trưởng, vừa nãy ông nói vảy thần là sao?" Đường Ninh thở hồng hộc nói.

"Cậu không biết?"

Đường Ninh đẩy không nổi nữa, cậu dừng lại nghỉ ngơi một chút, "Không biết."

"Không phải vảy thần mọc trên người cậu sao?" Chu đạo trưởng thúc giục, "Đừng có lười biếng, ta đây có thể bị bọn nó giết bất cứ lúc nào đấy."

Đường Ninh đành phải tiếp tục đẩy quan tài về phía trước: "Có thể nói cho tôi biết về vảy thần không? Tôi muốn tìm hiểu về nó nhiều hơn."

"Mọc trên người cậu mà cậu còn không biết, thế thì sao ta biết được." Chu đạo trưởng bắt đầu đánh thái cực, "Ầy, người trẻ tuổi, đừng có lười biếng nữa, lúc ta bằng tuổi cậu, ta khỏe như trâu đấy...."

Đường Ninh không hỏi được thông tin gì đành không dò hỏi nữa, không phải Đường Ninh không muốn hỏi đến cùng, nhưng chiếc quan tài này quá nặng, cậu không còn hơi sức để hỏi nữa.

Đoạn đường không quá xa, nhưng Đường Ninh đã gần như mất nửa cái mạng mới có thể đẩy được quan tài và Chu đạo trưởng đến bậc tam cấp trước miếu thờ.

Càng đến gần miếu, Đường Ninh có thể thấy những hình điêu khắc vô cùng tinh mỹ trên những cây cột trụ, dùng ba màu bạc, vàng, và đỏ làm chủ đạo, màu đỏ nồng đậm như thể cây cột có thể thấm ra máu.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy tấm biển có ba chữ "Miếu Hà Thần" màu bạc hiện ra giữa sương mù, Đường Ninh không dám nhìn kỹ, cậu gian nan đẩy quan tài vào trong miếu, hai tiểu quỷ vốn đang khóc lóc cả một đường bỗng im lặng từ lúc vừa vào miếu, lặng yên đến mức không phát ra một tiếng động nào, không chỉ không khóc không nháo, mà bốn cái tay nhỏ đều nhất trí rụt vào trong, như thể sợ quấy nhiễu đến vị trong miếu.

Đường Ninh cũng ngừng thở mà đánh giá bên trong miếu thờ quỷ dị này. Bên trong miếu Hà Thần được trang trí rất tráng lệ, trong bảo điện thờ một bức tượng thần vô cùng hoa mỹ, còn được sơn một lớp sơn khiến bức tượng vô cùng sống động. Làn da thì trắng bệch, hàng mi cùng đôi mắt đen nhánh như mực, đôi môi mỏng hơi nhếch lên còn được sơn màu hồng.

Nhìn khuôn mặt của bức tượng này dường như được điêu khắc theo khuôn mẫu nào đó, trong lúc nhất thời, Đường Ninh liên tưởng đến người giấy quỷ dị, nhưng nhìn kỹ mới thấy gương mặt này loáng thoáng giống một người ——

Nhìn hơi giống dáng vẻ của Thiệu Minh Ôn nhỉ?

Nhưng suy nghĩ này của cậu lập tức tan biến khi cậu nhìn thấy nửa dưới của bức tượng.

Người đó tĩnh tọa trên điện thờ, đuôi cá đen nhánh vô cùng dài khiến người ta liên tưởng đến một con mãng xà nguy hiểm, chiếc đuôi cá thon dài được điêu khắc rất tinh tế, mỗi một mảnh vảy cá đều rõ ràng, vẻ đẹp hiện thực xen lẫn nghệ thuật vô cùng sinh động, như thể sẽ vung lên bất cứ lúc nào.

Đôi tay bị thiếu trên hồ ước nguyện đã được đắp lại, đôi tay ấy phủ kín vảy, móng tay bén nhọn lóe lên, như mười hình cụ tròng lên tay.

"Cậu đẩy quan tài đến trước bàn thờ là được." Chu đạo trưởng suy yếu bò từ nắp quan tài xuồng, cổ tay lão đầy là máu, lòng bàn tay cũng đỏ lòm, mà máu ở chân đã thấm đẫm chiếc tất, Chu đạo trưởng chật vật như thể gân tay gân chân lão đều bị thương, đi đường còn không vững. Đường Ninh chỉ có thể nỗ lực đẩy quan tài vào phía trước.

Trong quan tài phát ra tiếng động mơ hồ, như thể hai tiểu quỷ bên trong đang không ngừng run rẩy.

Không biết có phải chấn động trong quan tài truyền đến người Đường Ninh hay không, mà không biết tại sao, Đường Ninh cảm thấy thân mình cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của tượng thần, rõ ràng bức tượng điêu khắc hai mắt thần nhìn xuống như đang quan sát muôn vàn hình thái của chúng sinh, thuốc nhuộm đen nhánh vô cùng sinh động, như một mặt hồ sâu không thấy đáy nhưng không hề có chút từ bi nào.

Tượng thần đang "nhìn" tất cả những gì xảy ra, da đầu Đường Ninh tê dại, cậu không dám nhìn nữa, cụp mắt rũ mi đi đẩy quan tài.

Quan tài nặng trịch phát ra tiếng nức nở, sâu bên trong nội tâm của Đường Ninh cũng muốn phát ra tiếng run rẩy mềm yếu, cậu cũng không biết tại sao mình lại sợ hãi, có lẽ là do vẻ mặt của bức tượng thần này quá mức nghiêm túc, dễ khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.

Sau khi cậu vất vả đẩy quan tài vào trước bàn thờ, Đường Ninh mệt đến mức cả người mệt phờ, cậu nhịn không được mà nhắm mắt lại đứng yên nghỉ ngơi một chút. Nhiệt độ trong miếu thờ rất thấp, cậu đứng đây mà như có khí lạnh không ngừng phả vào người vậy.

Bỗng, phía sau vang lên tiếng bước chân.

"Đường Ninh này! Bên cậu làm sao thế?" Lâm Uẩn nôn nóng chạy đến cửa miếu, ngửa đầu gọi Đường Ninh.

Lần này hắn tới rất nhanh.

Đường Ninh muốn gật đầu, bỗng phát hiện cơ thể mình không thể động đậy, từ trên xuống dưới như bị cái gì đó cố định lại, không chỉ không thể gật đầu, mà ngay cả động đậy đầu ngón tay hay chớp mắt một cái cũng không làm được.

.... Chuyện gì thế này?

Rồi sau đó, Đường Ninh nghe thấy một thanh âm vô cùng ngọt ngào, nên hình dung thế nào nhỉ? Hẳn là giống với tiếng ca dụ hoặc thủy thủ trong truyền thuyết, chính là âm thanh hải yêu dùng để moi tim những người lênh đênh trên biển.

"Giải quyết được rồi." Âm thanh tuyệt hảo không nhanh không chậm đáp lại khiến người ta hít thở không thông.

Đại não Đường Ninh trống rỗng.

Cậu cảm thấy giọng nói kia rất giống với giọng nói của cậu khi cậu dùng thẻ bài 【Nàng tiên cá】.

Nhưng rõ ràng cậu không hề mở miệng nói chuyện.

Rồi sau đó, Đường Ninh thấy một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, tấm lưng kia cao cao gầy gầy, dáng người tốt vô cùng, đi đường không nhanh không chậm, đến khi ra đến cửa miếu, chủ nhân của tấm lưng bỗng quay đầu lại, mỉm cười nhìn về phía Đường Ninh.

Trong rất nhiều thời điểm, nếu như bạn bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của mình, cũng sẽ có cảm giác vô cùng xa lạ.

Nhưng khi bóng dáng của bạn bỗng dừng lại, xoay đầu nhìn bàn, dùng gương mặt mà bạn chỉ có thể thấy trong gương mỗi ngày, bạn sẽ có cảm giác quen thuộc vô cùng.

Đường Ninh kinh hãi nhìn "cậu", "cậu" cũng đang nhìn Đường Ninh, dùng gương mặt mỹ lệ khó tả ấy nhìn Đường Ninh, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khác với Đường Ninh ——

Khóe môi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy, khóe mắt và đuôi mày đều mang ý vị thâm trường, ý cười như có như không.

Dường như Đường Ninh đã từng gặp vẻ mặt này ở đâu đó, ở đâu nhỉ? Suy nghĩ của cậu đang cứng lại vì sợ hãi, nhất thời không nhớ ra được điều gì, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn "cậu" phong độ nhẹ nhàng xoay người ——

Không!

Đừng!!!

Đừng để tôi ở lại đây!!!!

Không ai biết nội tâm đang gào thét của cậu, tất cả mọi người đang nhìn "cậu", hỏi han "cậu" ân cần, "cậu" thay Đường Ninh đi đến giữa đám người Lâm Uẩn, rời đi cùng đám người.

Mà Đường Ninh, bỗng phát hiện hóa ra mình đang ngồi ngay ngắn trên điện thờ, biến thành tượng thần lạnh như băng kia!