Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 73




Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Bùi Tư Viễn rất tốt.

Trước đây, anh luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật tẻ nhạt và buồn chán, nhưng bây giờ cuộc sống của anh có hy vọng - mỗi ngày, anh đều mong được gặp lại cô gái đó.

Đúng vậy, kể từ lần gặp đầu tiên trong thư viện ngày hôm đó, anh đã tìm ra cách để gặp cô gái kia.

Mặc dù anh không biết tại sao, nhưng quả thật có một thế lực bí ẩn ngăn cản anh thỉnh thoảng đi đến một số địa điểm, và đây chính xác là cơ hội để gặp cô, một khi cảm nhận được lực cản vô hình, anh sẽ phản kháng lại sức mạnh đó, sự thực chứng minh là cảm giác của anh không sai, sau mỗi lần kháng cự, anh sẽ gặp lại cô-

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trông còn đẹp hơn hôm qua, hình như cô rất thích màu này, chiếc kẹp tóc trên đầu cô và cốc nước trong cặp sách cũng có màu hồng.

Cô lại đến tiệm ăn sáng mà cô thường lui tới, bữa sáng cô mua cũng vẫn là ba loại cũ, bánh bao chiên, trứng luộc nước trà và sữa đậu nành. Trước quán ăn đó lúc nào cũng có một hàng dài người xếp hàng, rõ ràng anh không phải loại người sẽ dành thời gian cho việc xếp hàng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng ở phía sau hàng dài kia.

Mua được bữa sáng, mặc dù hương vị cũng không khác lắm so với những quán ăn khác, nhưng anh vẫn mỉm cười hài lòng.

Ừ, rất ngon.

Cô hay đến cửa hàng trái cây, và loại trái cây yêu thích của cô ấy là táo. Hình như cô rất sợ chua, mỗi lần mua đều chọn những trái đỏ rực, vừa nhìn là biết đã chín. Cô hẳn là không thích ăn sầu riêng, lần nào đi ngang qua đó cô cũng sẽ đi đường vòng.

Những chuyện vụn vặt như vậy không cần phải liệt kê, hóa ra khi anh cố ý muốn gặp ai đó thì cũng có thể gặp nhau thường xuyên như vậy. Lúc nhiều nhất, anh còn gặp được cô ba lần trong một ngày.

Nhưng muốn nhìn thấy cô kỳ thật cũng không phải là một chuyện dễ dàng, lực lượng vô hình kia quá mạnh mẽ, quá trình đấu tranh với lực lượng thần bí kia luôn có vẻ dài đằng đẵng như vậy, mỗi lần đối kháng với nó đều làm cho anh kiệt sức; mà thời gian anh gặp cô cũng luôn ngắn ngủi như vậy, ngắn ngủi như pháo hoa thoáng qua, ngắn ngủi đến mức anh chưa kịp tiến tới và chào hỏi làm quen thì cô gái đã biến mất trước mắt anh.

Nhưng anh lại say mê cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy cô, giống như một lữ khách bị đói khát lâu ngày trên sa mạc cuối cùng cũng tìm được một dòng suối trong trẻo, cảm giác này khiến anh quyến luyến, cũng khiến anh cảm thấy đau đớn mà ngọt ngào.

Cô gái kia không nhận ra anh, nhưng khi cô không biết, anh đã đứng ở một góc quan sát cô không biết bao nhiêu lần… Anh biết mình giống cái gì, giống người điên, cũng giống biến thái, nhưng vậy thì sao?

Chỉ cần có thể nhìn thấy cô, cái khác anh đều không quan tâm.

Điều tồi tệ duy nhất là thời gian anh và cô gặp nhau quá ngắn, viên kẹo cô đưa, anh còn chưa kịp nếm được mùi vị gì đã tan biến trong miệng.

Anh nghĩ lòng tham của mình là vô đáy, việc cứ lén lút nhìn cô như vậy không đủ khiến anh thỏa mãn… Làm sao anh có thể thỏa mãn được chứ?

Anh muốn gần cô thêm chút nữa, chỉ một chút thôi cũng được…

Sức mạnh bí ẩn kia rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc tại sao phải ngăn cản anh không cho bọn họ gặp mặt, chẳng lẽ lần đầu tiên anh và cô gặp mặt phải là một dịp đặc biệt?

Vậy dịp đặc biệt đó là khi nào…

Lần này gặp mặt là ở cổng trường anh. 

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã đến đây sau khi chiến đấu chống lại sức mạnh bí ẩn kia. Khi nhận ra cô xuất hiện trong trường của mình, anh đã rất ngạc nhiên vì hình như cô chưa đến tuổi học cấp ba, và anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô ở trong trường.

Quả nhiên cô không phải là học sinh của trường này, cô đến đây để tìm ai đó.

Bùi Tư Viễn lẳng lặng nhìn cô đứng cùng một nam sinh mặc đồng phục học sinh giống với anh, cười đùa vui vẻ, bọn họ dường như rất thân mật, nam sinh kia còn xoa đầu cô.

Ghen sao? Có một chút.

Nhưng không sao cả, vì anh nghe thấy cô gái gọi người kia.

Cô gọi anh ta là anh hai.

Bùi Tư Viễn ghi nhớ gương mặt nam sinh đó, ngày hôm sau tìm được anh ta trong trường học, sau một vài câu hỏi có vẻ tình cờ, anh biết anh ta trùng hợp học ở lớp bên cạnh lớp mình.

Cố Ninh Thừa, đây là tên của anh ta.

Còn cô thì sao? Tên cô sẽ là gì? Nhất định cũng rất hay đúng không?

Anh không muốn suy đoán quá nhiều trong lúc này, anh vẫn thích cảm giác giải câu đố từng bước một. Cô là một câu đố cần anh giải, cô luôn bị bao phủ trong một bức màn bí ẩn, chờ đợi anh đến khám phá.

Bùi Tư Viễn nghĩ cách tạo cơ hội để làm quen Cố Ninh Thừa. Cho dù anh rất gấp gáp nhưng cũng không thể tự nhiên xuất hiện được.

May mắn thay, thời cơ rất nhanh đã đến rồi.

Anh lấy danh nghĩa giúp giáo viên gửi bài kiểm tra để nói chuyện với Cố Ninh Thừa, không khó để làm quen với một người có tính cách hiền lành như Cố Ninh Thừa, chẳng bao lâu sau họ đã trở thành bạn thân thường xuyên đi học cùng nhau.

Có điều anh tiếp cận Cố Ninh Thừa không phải vì thật sự muốn kết bạn, chỉ là muốn dò hỏi về cô gái kia.

Rất dễ dàng để khai thác thông tin từ một người trung thực như Cố Ninh Thừa, Bùi Tư Viễn chỉ gợi ý một chút, chủ đề tự nhiên sẽ chuyển sang cô gái đó.

Tất nhiên Cố Ninh Thừa không biết rằng Bùi Tư Viễn đã nhìn sớm nhìn lén em gái mình vô số lần, cũng không biết tâm tư của anh đối với cô, tình cảm của anh ta và em gái vô cùng tốt, vì vậy khi nhắc đến cô, anh ta luôn nói rất nhiều, Bùi Tư Viễn lúc nào cũng giả vờ hờ hững, nhưng trên thực tế, anh luôn ghi nhớ từng lời nói của anh ta trong lòng.

Quả nhiên là một cô bé, năm nay cô ấy chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn đang học năm thứ hai trung học cơ sở, cô ấy là một cô bé thông minh ưu tú, thành tích học tập rất tốt, hiếm khi nào trượt khỏi top 10 của lớp, thậm chí còn nhiều lần đứng đầu danh sách.

Tiểu Du.

Khi Cố Ninh Thừa nhắc đến cô, anh ta thường gọi như vậy.

Tiểu Du…

Anh thực sự muốn biết tên đầy đủ của cô là gì, Cố Tiểu Du? Cố Du Du?

Đều rất hay.

Chỉ cần là cô, tên gì cũng hay.

Buổi tối, anh đến trường trung học cơ sở của Giang Dao để tìm cô, không phải anh thật sự muốn gặp Giang Dao, mà là anh nghe từ miệng Cố Ninh Thừa nói rằng cô bé kia và Giang Dao tình cờ học cùng trường.

Lúc chờ người ở cổng trường, Bùi Tư Viễn có chút thất vọng.

Anh không cảm nhận được loại cảm giác ngăn trở này.

Cô ấy không có ở đây.

“Anh Tư Viễn!”

Thấy Giang Dao vẫy tay với mình, Bùi Tư Viễn nở một nụ cười giả dối: “Dao Dao.”

Anh vẫn giả bộ kiên nhẫn nói chuyện phiếm với Giang Dao như bình thường, nhưng trên thực tế lời Giang Dao nói anh một câu cũng không nghe rõ, anh đang suy nghĩ xem ngày mai có nên đến quán ăn sáng mà cô bé hay lui tới để thử vận may không, chưa biết chừng có thể gặp lại cô.

“Lần này thi giữa kỳ đứng đầu khối lại là Cố Ninh Du.” Giang Dao không nhận ra người con trai bên cạnh đang hồn ở trên mây, vẫn vô cùng hứng thú nói: “Cậu ấy thực sự rất thông minh, thành tích cũng rất ổn định.”

Bùi Tư Viễn đột nhiên hoàn hồn: “Em đang nói về ai vậy?”

“Cố Ninh Du.” Giang Dao khó hiểu nhìn anh: “Thành tích của cậu ấy rất tốt. Em nhớ là em đã kể cho anh nghe mấy lần.”

“Ô. Là cô ấy.” Bùi Tư Viễn cảm thấy cổ họng mình tê dại: “Ừ, anh nhớ rồi.”

Đương nhiên là anh không nhớ. Thật ra, mỗi lần Giang Dao nói chuyện, anh đều không chăm chú lắng nghe, nhưng dường như bây giờ anh đã biết người mà Giang Dao nói là ai… Là cô đúng không?

Là Tiểu Du trong miệng Cố Ninh Thừa, cô gái anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm - -

Thì ra tên thật của cô là Cố Ninh Du.

Quả nhiên rất dễ nghe, còn dễ nghe hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.