Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 72




Bùi Tư Viễn luôn cảm thấy thế giới mình đang sống rất giả dối.

Loại giả dối này được phản ánh trong hầu hết các khía cạnh của cuộc sống, ví dụ, điểm số của anh luôn nằm trong top đứng đầu, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng nội tâm anh lại không có cảm giác gì, có đôi khi, nhìn thấy bài tập mình vừa làm xong, anh đều sẽ cảm giác giật mình bừng tỉnh, có cảm giác như bài giải kia đúng là mình làm, nhưng lại có vẻ như không phải, cảm giác mình căn bản không nhớ nổi một chút chi tiết khi làm bài.

Dường như anh bị ép phải ưu tú, bị ép trở thành "con nhà người ta" trong miệng người khác.

Loại cảm giác giả dối này khi đối mặt với Giang Dao biểu hiện càng rõ ràng hơn…

Giang Dao là con gái của nhà hàng xóm, từ nhỏ đã quen biết anh, trong lời nói của người khác, anh và cô ấy có thể gọi là thanh mai trúc mã.

Anh thích Giang Dao - - Đây dường như là lẽ đương nhiên, Giang Dao là một cô gái ưu tú, ấm áp và hiền lành, cô ấy giống như ánh mặt trời, luôn mang đến ấm áp cho người xung quanh, phàm là người từng ở chung với Giang Dao đều rất khó sinh ra tâm tư chán ghét cô ấy.

Anh thích Giang Dao - - Điều này hình như không thể nghi ngờ, tất cả những người quen biết anh đều có thể đưa ra kết luận như vậy.

Anh thích Giang Dao - - Không chỉ có người khác, ngay cả chính anh cũng nghĩ như vậy, anh nhất định là thích Giang Dao, nếu không tại sao anh chỉ có thể nhẫn nại với một mình cô ấy?

Nhưng, anh thật sự thích Giang Dao sao?

Nếu như cái loại cảm giác này thật sự là thích, tại sao trong lòng anh không có chút rung động nào?

Lúc đi cùng Giang Dao, anh thường xuyên cảm giác tinh thần và thể xác của mình tách rời, anh mỉm cười với cô, kiên nhẫn nói chuyện với cô, thế nhưng con người thật của anh lại chỉ đang ngồi bên cạnh nhìn một cách thờ ơ, không thể hòa nhập được, cũng không muốn dung nhập vào thế giới của hai người kia.

Có đôi khi anh cảm thấy mình thật sự rất thích Giang Dao, thích đến mức dường như cô chính là toàn bộ thế giới của anh, có đôi khi lại cảm thấy Giang Dao đối với anh mà nói căn bản không tính là gì, không khác gì những người xa lạ gặp trên đường.

Cảm giác tách rời và mâu thuẫn này khiến anh gần như phát điên, anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, có đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ -- có lẽ không phải thế giới này giả dối, mà là chính mình sống quá giả tạo?

Sau này anh nghĩ, mình sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó.

Đó là một buổi chiều chủ nhật, ngày hôm đó cũng bình yên như mọi chủ nhật khác, anh ở nhà đọc sách và học bài như thường lệ, đối với thời cấp ba, cuộc sống như thế này là trạng thái bình thường của anh.

Điện thoại di động đặt ở bên cạnh rung lên một lát, anh cầm lên và liếc nhìn, đó là tin nhắn do Tạ Ứng Chu gửi đến:

[Bùi Tư Viễn, chiều nay có muốn đến thư viện làm bài tập với tớ không?]

“Tớ làm xong rồi.”

Anh gõ những từ này, nhưng đến lúc định gửi đi lại xóa hết.

Anh đương nhiên không muốn đi, khả năng tự học của anh rất tốt, học ở thư viện cũng không khác gì với ở nhà, tự nhiên không cần thiết chạy ra ngoài một chuyến như vậy.

Nhưng anh lại đột nhiên muốn đi - - Dường như đây mới là suy nghĩ thực sự trong lòng anh.

Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến, đây không phải là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống “muốn đi lại không muốn đi” này, trên thực tế, loại cảm giác này trong mười mấy năm qua đã xuất hiện vô số lần, có đôi khi là ở cửa hàng tiện lợi, có lúc là ở tiệm ăn sáng, cũng có khi là ở siêu thị…

Ở những địa điểm kỳ lạ, những thời gian kỳ lạ, dường như anh đang phải chịu một lệnh cấm nào đó trong bóng tối, không thể đến gần những nơi đó.

Trước đây anh cũng lười phản kháng, nhưng hôm nay anh có một ý tưởng khác, hay là bắt đầu thay đổi từ ngày hôm nay?

Nói không chừng sẽ phát hiện ra điều gì đó đặc biệt.

Sau khi suy nghĩ, Bùi Tư Viễn quả quyết trả lời: [Được.]

Trên thế giới này nhất định có những hiện tượng mà khoa học không thể giải thích được - anh đã đưa ra phán đoán này khi đang ở trong thư viện.

Anh đã nhiều lần cảm thấy có một thứ gì đó ngăn cản mình, lúc anh đi mượn sách, lúc anh khát chuẩn bị đi lấy nước ở máy uống nước… Thời khắc có thể thoải mái đi lại, anh có một cảm giác không thể giải thích được rằng có một thế lực nào đó đang bí mật ngăn cản mình, như thể anh không được phép đi đến một địa điểm nào đó vậy.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Bùi Tư Viễn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu được điều này, nhưng anh biết rằng sự kiềm chế của sức mạnh đó đối với anh vào lúc này đã đạt đến đỉnh điểm, bởi vì anh đột nhiên phát hiện ra rằng cơ thể mình dường như bị dán chặt vào chiếc ghế này, không thể di chuyển dù chỉ một chút.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Bùi Tư Viễn cáu kỉnh đến mức thậm chí không thể đọc sách, anh siết chặt nắm đấm, nghiến răng và chiến đấu chống lại sức mạnh vô hình đè anh vào chiếc ghế này- 

Cuối cùng, anh đã phá vỡ rào cản vô hình xung quanh cơ thể mình và đứng bật dậy.

Bởi vì động tác của anh quá mức đột ngột khiến cái ghế đổ rầm xuống đất, trong thư viện yên tĩnh vang lên một âm thanh cực kỳ chói tai.

Tạ Ứng Chu cũng bị giật mình, liếc nhìn thấy vẻ mặt do dự của Bùi Tư Viễn thì càng tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng, nhưng vì kiêng dè hoàn cảnh xung quanh nên anh ta chỉ thấp giọng hỏi nhỏ: “Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Không có gì, không có thời gian để giải thích với cậu, tớ có chút việc phải đi ra ngoài đây.”

Nói xong, Bùi Tư Viễn phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của anh ta rồi vội vàng quay người chạy ra bên ngoài.

Tuyệt đối là vậy, tuyệt đối là vậy…

Anh có linh cảm rằng nếu anh không ra ngoài thì thực sự đã quá muộn.

Thư viện chiều chủ nhật dĩ nhiên rất náo nhiệt, không ít người đến đây để đọc sách, nhưng trong đám đông này, anh chỉ nhìn thấy bóng dáng của một cô gái.

Cô trông nhỏ nhắn, yêu kiều, nhìn có vẻ là một cô bé mới lớn, lúc này cô đang tươi cười nói chuyện với nữ sinh bên cạnh.

Bùi Tư Viễn không rõ vì sao trên thế giới này lại có một cô gái đáng yêu và quyến rũ như vậy, ánh mắt của cô xinh đẹp phảng phất như sao trên trời, lại giống như nam châm có lực hấp dẫn vô cùng, thu hút sự chú ý của anh đến mức anh không thể rời mắt khỏi cô một giây nào.

Khi cô mỉm cười, lông mày cong cong, lúc này, mọi thứ xung quanh cô lập tức bị lu mờ, trở thành một phông nền không màu, chỉ có cô là tỏa sáng.

Cô ấy là ai?

Bùi Tư Viễn cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, không, anh cảm thấy mình đã thực sự sống lại vào lúc này, mà thế giới giả dối này cũng bởi vì sự xuất hiện của cô mà trở nên chân thật.

Cô ấy là ai?

“Xin lỗi, cho tôi đi qua.”

Bùi Tư Viễn không để ý xem hành động của mình có lịch sự hay không, chỉ vội vã chạy qua đám đông trong sảnh thư viện về phía cô gái, nhưng người trong đại sảnh này thật sự là quá nhiều, khoảng cách giữa anh và cô dường như cũng càng ngày càng xa, cuối cùng khi anh bước ra khỏi thư viện, cô gái đã đi khuất từ lâu.

Cô ấy đi rồi.

Cô xinh đẹp như yêu tinh rơi xuống trần gian, đẹp như ảo ảnh, cô chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong cuộc đời anh rồi lại biến mất như chưa từng đến đây…

Liệu sau này anh và cô còn có cơ hội gặp gỡ không?

Nhất định sẽ có đúng không?

Bùi Tư Viễn chợt hiểu được lý do tại sao mình luôn không thể đến một số địa điểm, hóa ra là có một thế lực trong bóng tối đang bí mật ngăn cản không cho anh và cô gặp nhau?

Tại sao?

Chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc nhìn thấy cô, ngắn đến nỗi Bùi Tư Viễn thậm chí còn nghi thời gian ấy chỉ khoảng mấy giây, nhưng anh cảm thấy linh hồn của mình đã bị cô câu đi mất, khi trở lại thư viện, anh cảm thấy bất lực vô cùng.

Thấy Bùi Tư Viễn trở lại, Tạ Ứng Chu ngạc nhiên cảm thán: “Mấy phút vừa rồi cậu đã gặp ai vậy? Trông dáng vẻ rõ ràng là xuân tâm rạo rực.”

“... Không biết nói chuyện thì đừng nói.”

Xuân tâm rạo rực?

Không thể nào?

Bùi Tư Viễn không muốn thừa nhận điều đó, nhưng khi anh nhìn lên, anh thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong cửa sổ kính của thư viện-

Sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường, nhưng có một nụ cười rõ ràng trong mắt anh, đó là một khoảnh khắc thực sự hạnh phúc mà anh chưa từng có trong quá khứ.

Tại sao lại như thế…

Là nhờ cô ấy sao…

Bùi Tư Viễn đặt tay lên ngực, một lần nữa cảm nhận được sự kích động dữ dội của trái tim vẫn luôn bình tĩnh của mình.

Hóa ra đó thực sự là vì cô.

Hóa ra cô ấy mới thật sự là ánh mặt trời của anh.