Tôi Không Phải Là Người Thứ Ba

Chương 12: Người con gái trong lòng hắn




Cuối cùng cũng được gặp người con gái trong lòng hắn.

“Tôi… qua lấy chút đồ.” Hạnh An là người lên tiếng trước. “Chuyện ấy… xảy ra đột ngột quá nên tôi chưa có thời gian qua được.”

Tuy không trực tiếp đề cập, nhưng Hoàng Anh thừa hiểu “chuyện ấy” là chuyện gì.

Nhìn ở cự ly gần, Hoàng Anh phải thừa nhận rằng trông Hạnh An cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc ngắn ngang vai không làm mất đi vẻ nữ tính mà ngược lại còn mang đến một cảm giác ngây thơ. Đôi mắt không to lắm nhưng thăm thẳm như nước hồ thu, mũi thẳng, cánh mũi nhỏ tinh tế, đôi môi anh đào căng mọng, làn da trắng như sứ, không một vết mụn hay tàn nhang. Một vẻ đẹp đầy thoát tục, như một nàng thơ vậy.

Diễn xuất của Hạnh An chỉ thuộc dạng trung bình, nhưng nhờ vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người này mà luôn được nhận vai chính trong các bộ phim truyền hình giờ vàng, có nhiều hợp đồng quảng cáo với các nhãn hàng lớn và chễm chệ ngồi trên bìa trang nhất của nhiều tạp chí nổi tiếng.

Hoàng Anh cũng được tính là xinh đẹp, nhưng khi đứng cạnh Hạnh An, cô thấy mình thật tầm thường.

Một người con gái như vậy mà lại bị thất tình tới mức phải tự sát, thiên hạ bất bình cũng là điều dễ hiểu thôi!

Hoàng Anh nhìn người con gái run rẩy trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy lạ lùng. Lẽ ra cô mới phải là người phải ngại, chứ đâu phải là cô ấy. Dù sao Hạnh An cũng tính là người bị hại mà!

Lẽ ra gặp cô thì Hạnh An phải lao tới mà túm tóc, xé áo, rồi cho cô vài cái bạt tai như bao nhiêu cư dân mạng ngoài kia vẫn luôn khao khát được làm chứ. Tại sao cô ấy lại trưng ra cái vẻ yếu đuối sợ hãi như thể Hoàng Anh sắp ăn thịt mình như vây?

“Vâng…” Hoàng Anh lúng túng, không biết phải nói gì, mất mấy giây mới nói ra được một tiếng vâng ngắc ngứ này.

Thực lòng thì cô thấy có lỗi với người con gái trước mặt.Có những chuyện dù ta không cố tình, nhưng vẫn được tính là nguyên nhân. Cho dù chuyện xảy ra chỉ là ngoài ý muốn của cô, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Lúc Hạnh An bước qua cô, Hoàng Anh lí nhí:

“Tôi… xin lỗi.”

Hạnh An dừng lại, quay sang nhìn cô.

“Cô không cần xin lỗi. Đó không phải là lỗi của cô.” Hạnh An mỉm cười. “Thật ra… Đăng đã kể cho tôi nghe hết rồi. Anh ấy đề nghị tôi tiếp tục ở bên anh ấy, nhưng tôi không đồng ý. Tôi không muốn duy trì một mối quan hệ trong bóng tối, không được cùng nhau xuất hiện trước mọi người như vậy.”

Từng lời nói của Hạnh An như xát muối vào lòng Hoàng Anh.

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm tiểu tam. Nhất định sẽ không xen vào giữa hai người.” Nói đến đây, Hạnh An bỗng rơi nước mắt.

Lúc này, phía ngoài có tiếng xe. Nhìn qua cửa kính, Hoàng Anh có thể thấy chủ nhân của căn nhà này vừa mới về.

“Hải Đăng về rồi. Em xin phép lên trước.” Cô không muốn chạm mặt hắn vào lúc này, nhất là khi có Hạnh An đang ở đây.

Hoàng Anh quay đầu bước tiếp lên cầu thang. Bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng “rầm” từ phía sau lưng mình. Chưa kịp quay đầu xem có chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng bà Tâm hét lên từ phía cửa phòng bếp.

“Cứu với… Cô Hạnh An bị ngã rồi.”

Lúc này, Hải Đăng vừa mới mở cửa phòng khách. Hắn ngay lập tức lao tới chỗ Hạnh An.

Hạnh An đang nằm trên mặt đất, thật may mắn là chưa bị bất tỉnh. Hải Đăng nhanh chóng kiểm tra cơ thể cô, lo lắng hỏi:

“Em có sao không?” Hắn vừa nói vừa đỡ Hạnh An dậy.

“Em không sao.” Hạnh An nhẹ nhàng dựa vào người của hắn.

Hắn nhìn lên phía Hoàng Anh đang đứng trên chiếu nghỉ cầu thang. Lúc nãy cô cũng chạy từ trên xuống nhưng mới đi được nửa đường thì đã thấy Hải Đăng tới bên cạnh Hạnh An rồi, vậy nên chỉ đành dừng lại đứng nhìn.

“Là cô làm?” Giọng hắn lạnh lùng chất vấn.

“Tôi xin lỗi… nhưng không phải do tôi.” Hoàng Anh giải thích. Dù là cô không làm nhưng trong đầu vẫn không khỏi mang cảm giác tội lỗi với Hoàng Anh. Có lẽ việc gặp cô khiến Hạnh An mất tập trung nên mới bất cẩn để bị ngã như vậy.

“Không phải cô thì tại ai?” Thái độ áy náy của Hoàng Anh lại khiến Hải Đăng càng tin chắc hơn phán đoán của mình và không tin cô.

“Là…là cô ấy tự ngã.” Hoàng Anh lúng túng.

“Hạnh An có phải là trẻ con đâu mà tự ngã cầu thang.”

“Là em tự ngã thật đấy.” Hạnh An yếu ớt nói xen vào. “Anh đừng trách cô ấy nữa.”

“Em không cần đi bảo vệ cho người khác như vậy. Để anh đem em đi bệnh viện kiểm tra xem sao đã.” Hắn nói rồi dìu cô bước đi.

Thế nhưng vừa nhấc chân thì Hạnh An đã kêu lên:

“Em… không đi được.” Hạnh An nhăn mặt.

“Để anh bế em.” Hải Đăng nói rồi cúi xuống nhấc bổng Hạnh An lên, nhẹ nhàng và dịu dàng như bế một nàng công chúa.

Hoàng Anh lúc này cũng đã xuống cầu thang, lầm lũi đi theo phía sau hai người để xem có cần giúp đỡ gì không.

Ban nãy vốn Hải Đăng còn định ra ngoài nên xe không đánh vào gara mà vẫn đỗ trước cửa nhà, Hoàng Anh lon ton chạy lên trước để mở cửa nhà và cửa xe cho hắn.

Thế nhưng, đổi lại sự nhiệt tình chu đáo của cô là sự nghi kỵ của Hải Đăng. Trước khi đóng cửa xe lại, hắn vẫn không quên ném cho cô một câu nói lạnh lẽo:

“Nếu Hạnh An có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”