“Được, anh sẽ hỏi nó cho em, có điều anh không chắc chắn lắm, vì dữ liệu camera thường chỉ lưu được một tháng thôi. Mà từ hôm đó tới giờ cũng quá một tháng rồi.” Mộc Bách nhấp một ngụm cà phê rồi đáp. “Mà chuyện em với cái cậu Hải Đăng đó là sao? Em hẹn hò với cậu ta thật đấy à?”
“Vâng… À mà không.” Hoàng Anh ấp úng, không biết có nên kể sự thật cho Mộc Bách nghe không. Cuối cùng cô quyết định sẽ giữ bí mật thêm một thời gian nữa. “Thật ra thì trong chuyện này có một chút vướng mắc. Lúc nào có đoạn camera ghi hình của tối hôm đó, em sẽ nói rõ ràng với anh. Còn nữa, cho em xin lỗi…”
“Em xin lỗi anh vì việc gì?” Mộc Bách ngạc nhiên.
“Trên mạng người ta có nhắc tới anh. Em biết anh không thích bị người ta bàn tán.” Hoàng Anh lí nhí. “Hơn nữa, mẹ anh chắc cũng không vui vẻ gì khi bạn gái cũ của con trai mình lại bị tai tiếng như vậy.”
“Thảo nào Facebook anh bỗng dưng tương tác cao hẳn.” Mộc Bách cười. “Chắc anh nên chuyển qua bán hàng online. Em nghĩ anh nên bán gì? Chắc chỉ có bán thân là hợp thôi.”
Câu đùa của Mộc Bách khiến không khí trở nên thoải mái và dễ chịu hẳn. Lần đầu tiên trong suốt thời gian này, Hoàng Anh mới lại mỉm cười.
Bỗng ở ngoài có tiếng mở cửa. Trong một giây, Hoàng Anh chợt thấy thót tim.
Ngày trước, mẹ của Mộc Bách hay qua nhà hắn đột ngột để kiểm tra xem con trai sống thế nào. Mỗi lần cô chạm mặt bà đều là những lần chẳng vui vẻ gì.
Nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Anh, Mộc Bách vội trấn an: “Không sao đâu, là con Chôm Chôm đi dạo về thôi.”
Nghe thế, Hoàng Anh mới thở phào một tiếng.
Chôm Chôm là con chó giống Corgi mà Hoàng Anh đã tặng cho Mộc Bách vào dịp sinh nhật thứ 28 của hắn. Nói là tặng nhưng đúng hơn là cô tống cái của nợ đó đi cho khuất mắt.
Ban đầu, Chôm Chôm sống với Hoàng Anh. Cả hai sống rất hòa thuận và vui vẻ cho tới khi có sự xuất hiện của kẻ thứ ba là Mộc Bách.
Kể từ khi có Mộc Bách, nó cứ quấn lấy hắn không rời. Mỗi lần hắn tới chơi, nó lúc nào cũng quên luôn cả sự tồn tại của người chủ chân chính là cô. Có lần, nó còn theo hắn ra tận xe, nhảy lên ngồi đường hoàng trên ghế phụ đòi theo hắn về. Trà My bạn thân cô vẫn hay đùa “Đến con chó còn biết mê trai.”
Thế là nhân dịp sinh nhật của hắn mà lại chưa nghĩ ra cần mua quà gì, Hoàng Anh vội đáp ứng nguyện vọng của Chôm Chôm bằng cách tống khứ nó sang nhà Mộc Bách, nói với hắn rằng đó là quà sinh nhật.
Tiếc là, chưa được bao lâu thì hai người chia tay. Từ đó tới nay cô chưa được gặp lại chú chó này.
“Dạo này nó lại lạnh nhạt với anh rồi.” Mộc Bách cười khi thấy người giúp việc dắt Chôm Chôm đi vào nhà. Có lẽ con chó này chỉ mê trai nhất thời, một thời gian sau đó có lẽ nó đã chán, không thèm quấn quýt Mộc Bách như ban đầu nữa.
Chôm Chôm dường như đánh hơi thấy mùi quen thuộc của Hoàng Anh, cái đuôi quẫy tít, bốn cái chân lũn cũn dùng hết tốc độ lao đến bên cô. Cái này gọi là xa thơm gần thối đây! Không ở chung với nhau nữa thì mới thấy quý mến nhau.
Gặp lại Chôm Chôm, Hoàng Anh cũng rất vui vẻ. Cô đưa tay xoa lấy bộ lông mềm mại của nó. Cảm giác này thật là dễ chịu.
Hoàng Anh trò chuyện với Mộc Bách và chơi với Chôm Chôm một lát rồi ra về. Lúc chia tay Chôm Chôm, cô vẫn còn cảm thấy luyến tiếc.
“Hay là em mang nó về nuôi đi.” Mộc Bách đề nghị. “Thú cưng rất tốt trong việc giảm stress. Lúc nào em chán nó thì lại mang nó quai đây.”
Hoàng Anh nghĩ một lát rồi gật đầu. Dù sao thì thời gian này cô rất cô đơn, nếu có con Chôm Chôm bên cạnh thì sẽ đỡ buồn hơn nhiều.
“Để em xem có nuôi được không đã. Nếu được thì mai em qua đón nó được không?”
“Chỉ cần em hạ lệnh thì anh sẽ mang nó qua cho em ngay.”
Mộc Bách chở Hoàng Anh về căn biệt thự của Hải Đăng.
Lúc Hoàng Anh về tới nhà thì không thấy xe của Hải Đăng trong gara.
“Anh ấy đi ra ngoài rồi ạ?” Cô hỏi bà Tâm giúp việc.
“Cậu ấy đi được một lúc rồi.” Bà Tâm đáp.
Trái tim của Hoàng Anh bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nếu là trước đây, cô chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hắn thôi thì đã thấy hạnh phúc rồi, nhưng bây giờ, cô rất sợ nhìn thấy hắn.
Cô dặn bà Tâm mấy câu rồi đi lên phòng. Vừa tới chiếu nghỉ cầu thang thì cô gặp một người.
Thấy bóng dáng người ấy, cả cơ thể Hoàng Anh bỗng như đông cứng lại. Trái tim mới vừa nguôi ngoai được một chút của cô bỗng lại nhói đau.
Người đó nhìn thấy cô thì cũng giật mình, vội dừng lại, đứng nép sát vào tường. Biểu cảm trên mặt sợ hãi như thể gặp phải ma vậy.
Hoàng Anh đang lúng túng chưa biết phải làm gì thì đã nghe thấy giọng bà Tâm vọng lên từ dưới tầng một.
“À, tôi quên dặn cô, nãy có cô Hạnh An tới lấy đồ. Cô ấy đang ở trên phòng cậu Đăng ấy.”
Người Hoàng Anh gặp ở cầu thang lúc này, chính là Hạnh An.