Tôi Không Làm Nũng Đâu!

Chương 78: Công viên Bí Cảnh Vĩnh Hằng




Editor: Đếm ngược 10 chương cuối cùng nào:)))

-

Hoắc Minh bình tĩnh lại, "Hai đứa đừng căng thẳng thế, anh chỉ quá ngạc nhiên thôi. Gần đây anh cũng đọc được đôi ba lời nói về các cậu trên mạng, vốn tưởng chỉ là đùa giỡn, ai dè hai đứa lại ở bên nhau thật."

Nghe Hoắc Minh nói vậy, Giang Chu và Trì Diễn đều thở phảo nhẹ nhõm, nhìn Hoắc Minh có vẻ là đã chấp nhận mối quan hệ của họ.

Hoắc Minh lại nói với Trì Diễn: "Chu Chu tuy là có đôi lúc hơi bướng, nhưng mà cũng là đứa bé ngoan, hai đứa phải sống chung hòa hợp đấy, đừng bắt nạt nó."

Với vóc dáng của Giang Chu và Trì Diễn, Hoắc Minh rất lo lắng sau này nếu hai người cãi nhau hoặc đánh nhau, Giang Chu sẽ bị thiệt.

Trì Diễn biết Hoắc Minh thật sự quan tâm đến Giang Chu, trịnh trọng hứa: "Anh Minh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

Giang Chu sờ sờ mũi, nói: "Anh Minh, em lớn chừng này rồi, không còn là đứa nhóc nữa, anh cứ yên tâm đi."

Hoắc Minh lại nói: "Với cái bề ngoài này của nhóc thì ai là anh trai nhóc đều sẽ không thấy yên tâm."

Giang Chu méo miệng, "Bề ngoài của em không phải là đẹp trai lắm à?"

"Ừ ừ ừ, đẹp trai." Hoắc Minh bất lực lắc đầu, tiếp tục phân loại nguyên liệu.

Giang Chu ở bên này giúp đỡ xử lý, Trì Diễn không biết pha trà sữa nhưng cũng giúp dọn bàn ghế ra.

Lần này Hoắc Minh không ngăn cản nữa.

Ba người bận bịu một lúc, thì ở trước cửa xuất hiện mấy cô cậu trẻ tuổi, "Ông chủ mở hàng chưa ạ? Chúng tôi muốn mua trà sữa."

"Ngại quá, chắc là phải chờ một lúc rồi." Hoắc Minh ở bên này vẫn chưa chuẩn bị xong, chưa thể pha trà sữa được.

Mấy cô cậu đó có hơi thất vọng, đang chuẩn bị rời đi, chợt một cô gái nhìn thấy người có mái tóc hồng bên cạnh Hoắc Minh, kinh ngạc la lên, "Hound?!"

Những người khác cũng quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Giang Chu đang đứng bên cạnh hỗ trợ làm trân châu.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Giang Chu ngẩng đầu lên nhìn mấy cô cậu kia, cười cười, "Chào các bạn."

Đám người lập tức trở nên phấn khích, cô gái vừa la lên hỏi: "Sao Hound lại ở đây thế?"

Một thanh niên khác cũng hỏi: "Hound, đây là quán trà sữa nhà cậu à?"

"Đúng rồi, nhà tôi đấy, tôi tạm thời giúp đỡ ở đây." Giang Chu chỉ vào Hoắc Minh bên cạnh: "Đây là anh tôi."

"Gì vậy trời! Thì ra quán trà sữa của anh trai cậu sao! Tui là fan cậu đó Hound, sau này tui nhất định phải đến đây mua trà sữa mới được!" Một cô gái hưng phấn nói, "Tôi có người bạn cũng rất thích cậu, tôi sẽ bảo nó tới đây mua cùng."

"Cảm ơn các bạn!"

Giang Chu đang bận nói cảm ơn, Trì Diễn vừa mới dọn bàn ghế xong cũng bước ra từ trong quán.

Mấy cô cậu đó nhìn thấy anh xong còn kích động hơn nữa, "Aaaa! Rain cũng ở đây hả?!"

Trì Diễn vừa bận rộn ở bên trong, không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng khi nhìn thấy nhóm khách phấn khích này, anh cũng đoán được tình hình ở đây thế nào.

Anh bước qua đó, mỉm cười chào hỏi với họ.

Đám người nhao nhao nói chuyện với Trì Diễn, có vài người trong số đó là fan của anh, vội vàng tìm giấy bút xin chữ ký.

Lúc này có một cô gái nhỏ giọng hỏi: "Vũ Thần, sao anh cũng ở đây thế?"

Trì Diễn không nghĩ ngợi gì nói luôn: "Đây là quán trà sữa nhà tôi."

Đám người trẻ tuổi đột nhiên im phăng phắc, hết nhìn Giang Chu lại nhìn Trì Diễn, mặt ngơ ra.

Chỉ có một cô gái phản ứng lại trước tiên, đôi mắt cô tỏa sáng long lanh, "Nhưng mà, vừa rồi Hound cũng nói, đây là quán nhà cậu ấy."

Trì Diễn đặt tay lên một bên vai Hound, gật đầu, "Đúng vậy, chúng tôi là người một nhà."

Mấy cô cậu đó đột ngột hít sâu một hơi, cô gái đặt câu hỏi lại còn hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhất thời không nói nên lời.

Hình như bọn họ đã vô tình biết được chuyện gì đó vô cùng chấn động.



Trì Diễn và Giang Chu lại trông rất bình tĩnh, như thể lời nói vừa rồi rất là bình thường.

Hoắc Minh đứng bên cạnh còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, chỉ nói với mấy cô cậu kia: "Có thể order được rồi, các bạn muốn uống gì?"

Đám người trẻ tuổi order đổ uống, xong lại nói chuyện thêm một lúc với Giang Chu và Trì Diễn, rồi mới tiếc nuối rời đi.

Tới lúc này Hoắc Minh mới hỏi Giang Chu và Trì Diễn, "Để bọn họ biết mối quan hệ của hai đứa không sao chứ?"

Giang Chu nghiêm túc nói: "Chẳng sao cả, em với đội trưởng vốn là cũng không định giấu chuyện này, nếu có người vì việc này mà không thích bọn em thì cũng chịu thôi, bọn em không muốn giấu giếm, cũng không muốn để bản thân chịu thiệt."

Trì Diễn cũng nói: "Em sẽ bảo vệ Giang Chu thật tốt."

Hoắc Minh sững sờ một lát, cuối cùng cười nói: "Vậy thì tùy theo ý của hai đứa, con đường của mình mình tự đi, người ta nói gì thì cứ mặc kệ thôi."



Sau khi tạm biệt Hoắc Minh, Giang Chu và Trì Diễn xuất phát về phía công viên Bí Cảnh Vĩnh Hằng.

Đây là lần đầu tiên Giang Chu đến đây chơi, trong lòng cậu tràn đầy chờ mong.

Trì Diễn mua vé VIP, vì vậy họ vào công viên mà không cần phải xếp hàng.

Trên tay là bản đồ công viên, Giang Chu đang tự hỏi nên bắt đầu đi từ đâu, Trì Diễn bỗng nhiên gọi cậu một tiếng: "Chu Chu?"

"Hả?" Giang Chu ngẩng đầu, không biết tại sao Trì Diễn lại gọi cậu như vậy.

Trì Diễn hỏi: "Bạn bè em đều gọi em như vậy à?"

Giang Chu lắc đầu, "Không phải, trước kia bà nội gọi em như vậy, giờ cũng chỉ có anh Minh với chị Doãn gọi em như thế thôi."

Trì Diễn nắm lấy tay cậu, nói: "Anh cũng gọi em như vậy được không?"

Giang Chu nắm lại tay anh, "Đương nhiên là được rồi."

Tuy là cái biệt danh này nghe hơi đáng yêu, nhưng nếu là Trì Diễn gọi thì cậu cũng không bận tâm.

Trì Diễn lại được nước lấn tới, anh tiến sát lại gần, khẽ gọi "Chu Chu" bên tai cậu.

Giang Chu đỏ bừng mặt đẩy đầu anh ra, "Rồi rồi, anh đừng có làm loạn nữa, mau xem xem đi chơi chỗ nào trước đi."

"Đừng lo, anh đã đến đây hai lần rồi, để anh làm hướng dẫn viên cho Chu Chu." Nói xong Trì Diễn cũng không cần nhìn bản đồ, kéo Giang Chu đi về phía trước.

Trì Diễn đưa Giang Chu đi chơi một vòng các nội dung nổi tiếng và thú vị nhất trong công viên, chẳng hạn như tàu lượn siêu tốc Oán linh lâu đài cổ, vòng quay Thành phố tội ác, cuộc phiêu lưu Hẻm núi lửa cháy.

Sau đó lại dẫn Giang Chu đến nhà hàng theo chủ đề của công viên để ăn trưa.

Các món ăn trong menu ở đây đều là đạo cụ hoặc dược phẩm xuất hiện trong game, ngay cả những người phục vụ cũng ăn mặc y hệt như các NPC.

Buổi chiều, Trì Diễn lại đưa Giang Chu đi dạo ở bí cảnh thị trấn nhỏ, ở nơi này các vị khách có thể đắm mình trong cốt truyện của game, và còn có thể nhận được đạo cụ đổi thưởng bằng cách chơi trò chơi với NPC.

Hai người đã chơi vô cùng vui vẻ trong một ngày này.

Khách sạn nơi họ ở trong công viên giải trí cũng khiến Giang Chu rất hào hứng.

Bởi vì tòa nhà khách sạn trông giống hệt như căn cứ lớn trong game, thậm trí ở trung tâm của tòa nhà cũng treo một viên năng lượng trung tâm rực rỡ sáng chói.

"Ồ! Hóa ra tòa nhà trông giống căn cứ mà chúng ta thấy lúc ngồi trên tàu lượn siêu tốc hồi sáng là khách sạn mà mình ở, trông giống bản gốc thực sự! Em có cảm giác như mình đang ở trong game ấy!" Giang Chu cuối cùng cũng hiểu được tại sao lại có nhiều người khen ngợi công viên Bí Cảnh Vĩnh Hằng như vậy, nơi này đúng thật là thiên đường cho người chơi mà!

Trì Diễn nghiêm túc giới thiệu cho cậu: "Công viên này có ba khách sạn, một cái là khách sạn căn cứ này, còn có cả khách sạn chủ đề Thành phố tội ác và khách sạn Hoàng hôn xuất hiện trong cốt truyện game. Mỗi khách sạn đều có điểm đặc sắc, lần sau đến đây chúng ta có thể đổi khách sạn ở, trải nghiệm nhiều thứ khác nhau."

"Được! Kỳ nghỉ sau chúng ta lại đi!" Giang Chu lúc này đã rất mong ngóng đến lần đi chơi tiếp theo rồi.

Đứng trên ban công khách sạn, nhìn những ánh đèn trong công viên và pháo hoa rực rỡ trên đỉnh đầu, Giang Chu không khỏi cảm thán: "Đúng là đẹp quá!"

"Đúng vậy. Thật sự rất đẹp." Trì Diễn đáp lại, có điều anh nói ra lời này khi đang nhìn Giang Chu.

Như cảm nhận được ánh mắt của Trì Diễn, Giang Chu quay đầu nhìn anh.

Cậu đang định hỏi sao Trì Diễn không xem pháo hoa, anh đã nghiêng mặt lại gần Giang Chu.



"Nghe bảo những người yêu nhau hôn môi dưới pháo hoa đều sẽ rất hạnh phúc."

Giang Chu ôm eo Trì Diễn, "Đội trưởng cũng tin cái này à?"

"Thử một lần cũng không có hại gì."

Dưới bầu trời đêm, pháo hoa tuyệt đẹp bừng nở rực rỡ, đôi tình nhân ôm hôn nhau dần dần quên đi thời gian và không gian, tận hưởng khoảng thời gian đẹp đẽ và ngọt ngào này.



Tắm rửa xong nằm xuống giường, cuối cùng Giang Chu cũng cảm nhận được sự mệt mỏi sau một ngày đi chơi.

Tuy nhiên cậu vẫn chưa muốn đi ngủ, tiếp tục thảo luận với Trì Diễn ngày mai sẽ chơi gì.

Trì Diễn cầm bản đồ lên chỉ cho Giang Chu xem ngày mai sẽ đi đâu, "Ngày mai có thể đi thám hiểm Sa mạc lốc xoáy, ở bên đó cũng rất vui, nhưng chơi sẽ tốn hơi nhiều thời gian, không thể đi những nơi khác được."

Giang Chu thấy trên bản đồ vẫn còn rất nhiều chỗ chưa thể đi được, thấy hơi tiếc nuổi: "Nơi này thật sự quá rộng, có cảm giác vẫn còn rất nhiều chỗ chưa đi được."

Trì Diễn thấy cậu vẫn còn muốn chơi, anh đề nghị: "Hay là chúng ta ở lại thêm một đêm, chơi thêm một ngày nữa?"

Giang Chu nghĩ ngợi, xong lắc đầu, "Thôi, để lại lần sau đến chơi tiếp đi, chơi hết rồi thì lần sau sẽ thiếu cảm giác mới lạ."

"Cũng được." Trì Diễn cất bản đồ đi, ôm cậu, "Nội dung ngày mai đi tốn nhiều thể lực lắm, hôm nay ngủ sớm chút nhé?"

Giang Chu chớp chớp mắt, cứ vậy mà ngủ luôn sao?

"Vẫn chưa muốn ngủ à?"

"Ừm."

Trì Diễn cười: "Vậy em còn muốn làm gì?"

Giang Chu xấu hổ không nói, nhưng đều là nam, cậu cảm thấy Trì Diễn có thể hiểu được ý cậu.

Chỉ là đêm này Trì Diễn dường như cố tình giả vờ ngu, thấy Giang Chu không lên tiếng, anh nói: "Không muốn làm gì nữa thì đi ngủ thôi."

"Không phải!" Giang Chu vòng tay ôm lấy cổ Trì Diễn, cắn môi thì thầm: "Muốn hôn anh."

Trì Diễn nghiêng người, hôn lên môi cậu một cái, "Thế này à?"

"Chưa đủ." Chạm nhẹ một cái vậy thôi sao mà đủ được.

Trì Diễn lại hôn cậu thêm chút nữa, "Vậy được chưa?"

Dù biết rằng Trì Diễn đang trêu mình, Giang Chu vẫn không nhịn nổi, cậu xoay người đè hẳn lên người Trì Diễn, hôn mạnh lên môi anh.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Chu thức dậy sớm hơn Trì Diễn.

Thấy vẫn còn một lúc nữa mới phải rời giường, Giang Chu chỉ dụi dụi vào lòng Trì Diễn một chút, không đánh thức anh.

Nhưng khi Giang Chu ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, cậu lại nghĩ đến vấn đề mà cậu nghĩ tới lúc trước.

Tại sao Trì Diễn lại không đi đến bước cuối với mình nhỉ?

Rõ ràng đêm qua cậu đã như vậy rồi.... Hơn nữa đây cũng là khách sạn chứ không phải ở nhà như lần trước, ở đây cần cái gì là có cái đó, tại sao anh ấy vẫn dừng lại chứ?

Có phải là vì muốn tiết kiệm sức lực để đi chơi hôm nay không?

Nhưng bây giờ đang được nghỉ mà, cùng lắm thì nghỉ ngơi xong rồi đi là được.

Hay là Trì Diễn không muốn làm chuyện này?

Không phải đâu, nếu anh ấy không muốn thì đời nào có phản ứng như vậy được.

Giang Chu nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nghĩ tới một khả năng, lẽ nào Trì Diễn không làm được?

-

Hết chương 78.