Tôi Không Làm Nũng Đâu!

Chương 77: Hạt giống số một




Editor: Giừa

-

Chanh Tử ngẩng lên nói: "Ừm thì, Whale là SP của em, tất nhiên là em phải quản rồi."

Chỉ Sơn hỏi tiếp: "Thế Vạn Vạn thì sao?"

Vạn Vạn đang nhồi thức ăn vào miệng, ngẩng đầu lên nhìn, chẳng hiểu sao bỗng dưng mình lại bị nêu tên.

"Vạn Vạn... Thì Vạn Vạn là..." Chanh Tử nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vạn Vạn, mãi không nói nói được câu nào.

Nói thật là mặc dù Vạn Vạn đã hợp tác với cậu một khoảng thời gian, nhưng cậu vẫn không thể thoải mái nói ra câu Vạn Vạn là SP của mình.

Có thể là cậu với Vạn Vạn vẫn chưa đủ sự ăn ý.

Chỉ Sơn cũng không ngờ một câu nói đùa của mình lại khiến Chanh Tử khó xử như vậy, anh ta sợ Vạn Vạn nghĩ nhiều, muốn chuyển chủ đề, nhưng lại nghe thấy Whale nói: "Vậy thì Vạn Vạn để tôi quản đi."

Không chỉ Vạn Vạn và Chanh Tử, tất cả mọi người đều giơ ngón cái về phía Whale.

Whale thản nhiên nói: "Vạn Vạn và Chanh Tử hiện tại quả thật không ăn ý mấy, nhưng lúc ở bệnh viện tôi đã xem chiến thuật Jung SP song hành rồi, tôi cảm thấy đây là một lối đánh rất có tiềm năng. Giờ chúng ta đã có cơ hội hiếm hoi để chơi đội hình hỗ trợ mềm, nếu phải gạt nó qua một bên thì đúng là quá đáng tiếc, có khi vẫn nên tiếp tục luyện tập."

"Chính xác, anh nghe nói hiện tại có rất nhiều đội không biết phải đối phó với chúng ta như thế nào, chính là bởi vì chúng ta có khả năng đưa ra hai đội hình hoàn toàn trái ngược nhau," Kha Viễn khoác tay lên vai Vạn Vạn, "Nhóc con, cậu vẫn còn gánh vác trách nhiệm lớn đó."

Đột nhiên được giao phó một trọng trách nặng nề như vậy, Vạn Vạn có hơi lo lắng.

Whale nhìn cậu ta, nói: "Vạn Vạn, tuy rằng lối chơi và phong cách của chúng ta khác nhau, nhưng nếu có cơ hội thì chúng ta có thể thảo luận nhiều hơn một chút, tôi tin là cậu có thể sớm hình thành được ăn ý với Chanh Tử."

Vạn Vạn kích động, gật đầu liên tục, "Em nhất định sẽ làm được!"

Whale lại hỏi Chanh Tử, "Rảnh thì chúng ta luyện tập phối hợp với Vạn Vạn nhiều hơn nhé?"

"Em ok nha." Chanh Tử cũng biết khả năng phối hợp và Vạn Vạn quan trọng đến mức nào, dù gì thì Whale cũng đã trở về, có Whale ở bên cạnh, cậu phối hợp với Vạn Vạn chắc hẳn sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Trì Diễn nâng ly lên nói với ba người họ, "Vậy thì chúng tôi sẽ chờ đợi thành quả huấn luyện của mọi người."

Chanh Tử hưởng ứng đầu tiên, uống một hơi cạn bia trong cốc, "Không thành vấn đề!"

Vạn Vạn và Whale cũng nâng ly lên uống cạn cốc của mình.

Khi Trì Diễn ngồi xuống, Giang Chu lén lút kéo vạt áo anh, Trì Diễn nghiêng người lại gần, nghe thấy Giang Chu thì thầm: "Sao tự nhiên em lại có cảm giác kiểu như chính cung nương nương trở về quản lý sự vụ hậu cung thế nhở?"

Mặc dù biết Giang Chu đang nói đùa, nhưng Trì Diễn nghe xong cũng suýt thì sặc, anh khẽ búng trán Giang Chu, "Dạo này em lại xem cái gì kỳ cục rồi, nghĩ gì vậy hả."

Giang Chu than nhẹ một tiếng, xoa xoa trán mình, cậu còn lâu mới chịu thừa nhận là cách đây mấy hôm cậu đọc một cái fanfic của Chanh Tử với Whale nên mới nghĩ được như vậy.

Nghĩ đến fanfic, không biết dạo này có người viết fanfic của cậu với Trì Diễn không.

Để khi nào về thì lên xem thử, đương nhiên là cậu không định xem mấy bộ 18+ đâu, ừ, tuyệt đối không hề nhé.



Nửa tháng trôi qua rất nhanh, vòng loại trực tiếp sắp đi tới hồi kết.

ST đã bước vào trận chung kết với phong độ không thể cản phá.

Và cạnh tranh cho chức vô địch giải đấu mùa hè này chính là một đối thủ cũ, GCT.

GCT không hổ danh là một đội tuyển rất mạnh, dù chiến thuật của ST có nhiều sự thay đổi thì họ cũng đưa ra được rất nhiều biện pháp ứng phó.

Jungler Cá Hề còn thể hiện được bể tướng cực rộng của mình, thậm chí còn lôi cả nhân vật trước giờ không ai sử dụng trong thi đấu ra để khắc chế ngôi sao Jungler Giang Chu.

Chỉ tiếc là khả năng phối hợp của ST quá tốt, sức chiến đấu của mọi vị trí đều rất mạnh, đến cuối cùng thì ST vẫn giành được chức vô địch giải đấu mùa hè một cách đầy gay cấn.

Đồng thời, ST cũng đã trở thành hạt giống số một, đại diện cho nước mình tham dự giải vô địch thế giới vào tháng sau.

[Tôi cảm thấy ST hiện tại chính là ST mạnh nhất, chức vô địch thế giới chắc chắn nằm trong tầm tay rồi!]

[Năm nay là năm chúng ta có nhiều hy vọng nhất đấy!]

[Cố lên nào! Hound! Cố lên ST!]

[Huhu, Chanh Tử thực sự đã trưởng thành quá nhiều rồi, pha combat tổng hôm nay cả Hound và Rain đều gục, nếu không phải nhờ cậu ấy ăn được triplekill thì ván đó đã lành ít dữ nhiều rồi.]

[Chỉ Sơn hôm nay cũng siêu dữ luôn! Top laner solokill! Quá đỉnh!]

[Tui có linh cảm năm nay sẽ được thấy cảnh Vũ Thần đuổi giết Mid laner địch ở giải thế giới.]



[Cơ mà hôm nay Hound out trình Cá Hề ghê quá, có khi vị trí Jungler số một trong nước sắp phải đổi người rồi.]

[Năm nay giải thế giới đánh ở nước K hở? Có ai muốn đi xem trực tiếp chung với tui không! Tui muốn đi cổ vũ ST!]

Các fan vui mừng khôn xiết, vừa chúc mừng ST vừa cổ vũ họ cố lên, hy vọng rằng năm nay họ sẽ có thành tích tốt ở giải thế giới.

Trong khi đó lại có một nhóm fan CP tinh mắt đang hào hứng thảo luận về một phát hiện trọng đại khác.

[Aaaaa! Mấy bác ở hiện trường có thấy không thế? Lúc em đứng ở ngã tư chờ họ ra ngoài, chính mắt em thấy cái charm điện thoại kia á, là cái charm gấu hồng nhỏ mà đợt livestream trước Hound bảo là của cậu ấy ý! Điện thoại của cả hai người họ đều có đó aaaaa!]

[Tui nghĩ người chị em ở trên hoảng quá nói năng hơi loạn rồi.]

[Mị cũng ở đó, mị đã chụp ảnh! Up ảnh cho cả nhà cùng xem nè!]

Một bức hình chụp cả đội ST ra cổng chào hỏi mọi người xuất hiện trong phần bình luận.

Trong ảnh chụp, thiếu niên tóc hồng nở nụ cười tươi rói, một tay vẫy vẫy chào mọi người, tay còn lại cầm điện thoại, trên đó đang treo một chú gấu hồng dễ thương.

Nam thanh niên cao lớn đứng bên cạnh cậu cũng mỉm cười với mọi người, mà trong tay anh cũng đang cầm một chiếc điện thoại, treo cùng một chiếc charm gấu hồng nhỏ.

[Mọe! Hound còn dám nói cả hai cái charm đều là của cậu ấy, giờ thì bị bóc ra rồi! Đây là charm tình nhân mà!]

[Tuy là tui đã đoán được từ sớm, nhưng mà bọn họ bây giờ định không thèm giấu giếm gì nữa luôn hả?]

[Mấy bác không thấy lúc bọn họ chào bế mạc, ánh mắt họ tràn ngập tình iu luôn hả! Còn nữa, lúc tay Rain đụng đụng vào tay Hound ở bên cạnh, khi đó tui còn tưởng chỉ là vô tình đụng nhau thôi, nhưng mà tui tua đi tua lại rồi, xin phép xác nhận là Rain muốn nắm tay Hound, nhưng hình như là ổng nhận ra không phù hợp nên mới rút tay về.]

[Đúng đó đúng đó! Lúc tui xem livestream cũng cứ thấy có gì đó sai sai! Bọn họ vươn tay ra mà lại không nắm được!]

[Họ real vl! Tui sắp phát điên rồi! Họ mà là giả thì tui xin phép nuốt ngay con dao đầu thai tại chỗ!]

[Người chị em bên trên bình tĩnh nào! Không cần tàn nhẫn với bản thân vậy đâu.]

[Là thật là thật, Phong Vũ Đồng Chu là thật!]

[Không không không, Diễn Chu vẫn nghe hay hơn!]

[Ủa thế sao không gọi là "bé chó săn đứng dưới mưa"?]

[Đù! Mấy chị định chọc em cười chết đấy à?]

[Được, thích chơi kiểu này phải không, đề nghị gọi là "chó con lững thững trong màn mưa"]

[Nghiêm túc lên! Thật ra tôi thấy có thể đặt là Giang Thủy Nhập Trì.]

Giống như lúc trước, fan CP lại ngồi thảo luận đặt tên cho CP.

Đúng lúc này có một người qua đường thả vào một câu.

[Tôi cảm thấy sau này bọn họ sinh con xong, fan CP mấy cô cũng sẽ ngồi cãi nhau vụ đặt tên.]

Fan CP:.....

Cũng may là hai người đó sẽ không có con.



"Được nghỉ một tuần lận, anh không về thật à?"

Sau bữa tiệc mừng, Giang Chu trở về phòng hỏi Trì Diễn chuyện này.

Giải đấu mùa hè đã kết thúc, còn một tháng nữa trước khi giải thế giới khởi động, sau đó sẽ có vòng loại trước khi vòng bảng bắt đầu.

Là hạt giống số một khu vực, ST sẽ bắt đầu trực tiếp từ vòng bảng, nên khoảng thời gian nghỉ này sẽ còn dài hơn.

Để chuẩn bị tốt tinh thần cho giải thế giới, câu lạc bộ cho mọi người xả hơi một tuần liền.

Chủ yếu là để cho mọi người nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại trạng thái.

Nhưng trong khoảng thời gian này bố của Trì Diễn trùng hợp lại có buổi biểu diễn ở nước ngoài, mẹ anh cũng đi cùng, hai người anh trai lại bề bộn công việc, hai ngày qua không về nhà, vậy nên Trì Diễn cũng quyết định không về, lên kế hoạch cùng Giang Chu đi đâu đó chơi, thả lỏng tâm trạng một chút.

"Không về, ở nhà cũng không có ai." Trì Diễn đề nghị: "Chúng ta đi chơi đảo đi, em vẫn luôn muốn đi mà đúng không? Whale cũng đã về rồi, có thể rủ mọi người cùng đi."

"Nhưng mà Chanh Tử vừa mới bảo em là Whale phải về nhà một chuyến." Giang Chu có hơi tiếc nuối, nhưng mà cũng không còn cách nào, Whale bị chấn thương tay, người nhà anh cũng rất lo lắng, kỳ nghỉ này không về cũng không được, vụ đi chơi đảo chỉ đành đợi đến kỳ nghỉ sau.

Có điều kỳ nghỉ đó chắc là phải đợi đến sau khi kết thúc giải thế giới.



Trì Diễn nhéo má cậu, "Vậy hai người chúng ta đi đâu đó gần đây chơi? Em có nơi nào đặc biệt muốn đi không?"

"Gần đây à..." Giang Chu nghiêm túc suy nghĩ, chỉ là một nhóc thích ở nhà như cậu không quen thuộc mấy với các địa điểm xung quanh, nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể nhớ tới công viên giải trí Bí Cảnh Vĩnh Hằng.

Nói đến đây, mặc dù cậu từng làm việc cho quán trà sữa của Hoắc Minh một khoảng thời gian, nhưng cậu thực sự chưa từng vào trong công viên giải trí.

Vì vậy cậu nói với Trì Diễn: "Hay là, mình đi công viên Bí Cảnh Vĩnh Hằng đi, tiện đường đi gặp anh Minh luôn."

Trì Diễn từ lâu đã muốn đi gặp người bạn này của Giang Chu, nghe vậy liền lập tức đồng ý.

Trì Diễn lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé, "Anh nghe là công viên này rất lớn, chắc là phải chơi hai ngày mới đủ, chúng ta thuê khách sạn ở một đêm đi."

Căn cứ cách khá xa công viên giải trí, hơn nữa phải xếp hàng ra vào tốn khá nhiều thời gian, ở lại trong công viên giải trí sẽ tiện hơn.

"Được!" Giang Chu gật đầu đồng ý, giao hết cho Trì Diễn sắp xếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người xuất phát, trước khi vào công viên giải trí, họ sẽ đi gặp Hoắc Minh.

Khi hai người đến quảng trường, Hoắc Minh vừa mới kéo cửa cuốn lên, chuẩn bị mở hàng.

"Chu Chu! Đây là? Rain?!"

Trước kia Hoắc Minh chỉ thích xem thi đấu, không phải fan của bất kỳ đội nào, nhưng từ khi Giang Chu gia nhập ST, anh ta chỉ đặc biệt chú ý đến đội tuyển này, dần dà trở thành fan của ST.

Đột nhiên nhìn thấy Giang Chu và Trì Diễn xuất hiện cùng nhau ở đây, anh ta bị sốc nặng.

"Anh Minh, bọn em đến đây chơi, tiện thể đi thăm anh luôn." Giang Chu đưa mấy món quà đã chuẩn bị trước cho Hoắc Minh, "Đây là quà em mua cho anh với chị Doãn."

"Cậu đến chơi là được rồi, sao còn mang cả quà nữa?" Hoắc Minh cảm thấy kỳ lạ, Giang Chu thường xuyên đến đây thăm anh ta, Giang Chu cũng là chỗ quen biết với anh, nhưng trước giờ cậu cùng lắm chỉ mang ít hoa quả và bánh ngọt, hiếm khi nào thấy cậu mua quà trang trọng như vậy.

"Cũng không phải là quà của một mình em, chủ yếu là quà của đội trưởng đấy." Giang Chu kéo Trì Diễn qua giới thiệu cho Hoắc Minh: "Đây là Trì Diễn, chắc anh biết rồi."

Giang Chu lại nói với Trì Diễn: "Đây cũng là anh Minh mà em nói cho anh đấy, Hoắc Minh."

Trì Diễn giơ tay ra với Hoắc Minh, "Anh Minh, Giang Chu thường xuyên kể về anh cho em nghe, cảm ơn anh vì đã quan tâm em ấy."

"Anh coi Chu Chu như em trai, quan tâm nhóc ấy cũng là chuyện thường." Hoắc Minh bắt tay với Trì Diễn, cảm giác kỳ quái trong lòng càng gia tăng.

Trì Diễn không những cùng Giang Chu đi mua quà cho anh ta, mà còn nói nghe như thể anh và Giang Chu là người một nhà?

Giang Chu nhìn một vòng quanh quán, "Anh Minh, sao không thấy chị Doãn đâu thế? Em tưởng hôm nay là ngày nghỉ của chị ấy?"

Hoắc Minh dọn hai cái ghế đẩu cho Giang Chu và Trì Diễn ngôi, "Mấy ngày nay tiệm làm tóc đông khách lắm, cô ấy lùi ngày nghỉ lại rồi."

Giang Chu kéo Trì Diễn ngồi xuống, "Vậy lần sau chờ chị ấy được nghỉ thì em qua gặp, sắp phải đánh giải thế giới rồi, trước khi đi em muốn nhờ chị ấy nhuộm lại tóc cho em."

"Giải thế giới à, thế thì phải bảo cô ấy chuẩn bị cẩn thận cho cậu rồi," Nhắc đến giải thế giới, Hoắc Minh có chút xúc động, "Không ngờ là cậu lại sắp đi đánh giải thế giới rồi, đúng là không thể tin nổi mà."

Giang Chu nhìn quảng trường bên ngoài quán trà sữa, nhìn màn hình lớn ở quảng trường, tự cậu cũng cảm thấy thật kỳ diệu, "Đúng vậy, em cũng không ngờ là mình lại đi xa được đến mức này."

Nếu trước đây cậu không quen được Hoắc Minh, nếu không nhờ Hoắc Minh nói ra câu đó, Giang Chu cũng không biết được hiện giờ mình sẽ ra sao.

Nghĩ đến đây, cậu lại chân thành cảm ơn Hoắc Minh: "Cảm ơn anh, anh Minh."

"Lần nào tới đây cậu cũng nói câu này," Hoắc Minh cười nói: "Thật ra thì nếu muốn cảm ơn anh thì mau lấy chức vô địch thế giới về đi, anh cũng muốn nhìn xem huy chương vô địch trông như thế nào."

Giang Chu cũng cười: "Được! Đến lúc đó để em đứng ở trước cửa tiệm gọi khách vào mua trà sữa cho."

"Được nhá, tới đó anh phải nhờ cậu mới được." Hoắc Minh nói đùa thêm mấy câu với hai người, thấy sắp đến giờ, anh ta đi tới quầy bar, bắt đầu phân loại nguyên liệu làm trà sữa hôm nay, nhân tiện hỏi Trì Diễn và Giang Chu: "Hai đứa muốn uống gì? Để anh làm nhanh cho."

"Anh cứ kệ bọn em đi, lỡ làm ảnh hưởng việc buôn bán của anh thì bọn em tội to lắm." Giang Chu rất tự giác đi đến bên cạnh Hoắc Minh giúp anh ta xử lý nguyên liệu.

Trì Diễn thấy Giang Chu qua đó, anh cũng đi theo giúp đỡ.

Giang Chu thì thôi không nói, nhưng Hoắc Minh nào dám để Trì Diễn phụ giúp, lập tức ngăn hai người lại: "Chu Chu, hai đứa là khách, đâu thể để khách vào giúp quán được."

"Anh Minh khách sáo với em làm gì?" Thấy Hoắc Minh nhìn Trì Diễn, Giang Chu bổ sung: "Anh cũng không cần khách sáo với đội trưởng."

Thấy Hoắc Minh không hiểu ý cậu lắm, Giang Chu do dự một chút, nhưng vẫn lấy hết can đảm nắm tay Trì Diễn ngay trước mặt anh ta, "Anh ấy là bạn trai em, bọn em là người một nhà."

Hoắc Minh cũng có hiểu biết sâu rộng, nhưng nghe Giang Chu nói vậy anh ta vẫn sững sờ một hồi lâu.

Thấy Hoắc Minh không nói lời nào, Giang Chu cho rằng anh ta không chấp nhận được, định nói vài câu, nhưng Trì Diễn đã lên tiếng trước: "Anh Minh, em với Giang Chu hẹn hò nghiêm túc, em cũng dẫn em ấy về gặp bố mẹ và anh trai rồi. Em ấy không có bạn bè người thân gì, người quan trọng nhất chỉ có anh và chị Doãn, vì vậy em ấy không muốn giấu giếm hai người chuyện này. Nếu anh thật sự không chấp nhận được thì cứ trách em đi, vì em theo đuổi Giang Chu trước."

-

Hết chương 77.