Editor: Giừa-Hai người thân mật trước đàn piano một hồi lâu, Giang Chu mới dần tỉnh táo trở lại.
Nhớ ra đây là nhà Trì Diễn, hơn nữa nơi này còn là phòng khách, cậu lập tức rời khỏi vòng tay Trì Diễn, hốt hoảng liếc nhìn tấm rèm còn chưa đóng lại, "Chắc, chắc là không có ai nhìn thấy chúng ta đâu nhỉ?"
Trì Diễn lại ôm lấy eo Giang Chu không buông, "Chúng ta cũng đâu có làm chuyện gì xấu."
Giang Chu đẩy đẩy anh ra, "Bị nhìn thấy không hay đâu."
Trì Diễn cau mày, đề nghị: "Vậy, về phòng anh?"
"Hả?" Giang Chu càng đỏ mặt hơn.
Trì Diễn thấy biểu cảm này liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, "Em có hiểu lầm ý anh không đấy, anh bảo dẫn em về phòng anh chơi, lúc trước anh có bảo phòng anh có nhiều thứ thú vị lắm mà?"
"Em đâu có hiểu lầm!" Giang Chu còn lâu mới thừa nhận vừa rồi đầu mình xuất hiện vài ý nghĩ đen tối.
"Rồi rồi rồi, em không hiểu lầm, vậy giờ đi nhé?"
"Đương nhiên rồi!" Giang Chu quả thật khá là tò mò về phòng của Trì Diễn, không biết sẽ trông như thế nào nhỉ?
Mặc dù Giang Chu biết rõ sở thích của Trì Diễn, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng đến khi nhìn thấy gấu bông tràn ngập phòng ngủ của Trì Diễn, cậu vẫn không nhịn được mà thốt lên: "Ôi, nhiều gấu bông vậy luôn!"
Trên giường, dưới thảm, cả trên bàn cũng có một đám thú nhồi bông đủ kiểu dáng lớn nhỏ mềm mại, mỗi nhóc có một hình dáng khác nhau, nhưng màu hồng vẫn chiếm số lượng nhiều nhất.
Trong số đó có một con gấu hồng đặc biệt to khổng lồ, ngồi dựa bên cạnh giường của Trì Diễn.
"Đây có phải là con gấu mà lần trước chúng ta nhìn thấy ở tiệm trải nghiệm gấu hồng kia không?!"
Giang Chu nhớ rõ Trì Diễn đã bảo rằng đây là phiên bản giới hạn, không ngờ ở nhà Trì Diễn lại có.
Trì Diễn nói: "Đúng vậy, là nó đó."
"Em ôm nó một tí được không?" Lúc trước khi nhìn thấy con gấu hồng to khủng bố kia Giang Chu đã rất muốn làm như vậy, chỉ là khi đó không có cơ hội.
Trì Diễn rất thoải mái, "Được chứ, thú bông ở đây em muốn ôm con nào cũng được."
Giang Chu bước thẳng tới chỗ con gấu hồng.
Gấu hồng rất cao rất to, hơn nữa còn vô cùng mềm mại, Giang Chu liền vùi luôn người vào bụng nó, "Mềm quá đi à!"
Nhìn Giang Chu ôm cái bụng cái bụng gấu hồng cọ tới cọ lui vô cùng thỏa mãn, Trì Diễn đứng cạnh cửa ôm kín mặt.
Chết mất! Bé đáng yêu nhà mình ôm gấu hồng trông quá mức dễ thương rồi!
Gấu hồng, người cũng hồng, chứng kiến cảnh tượng y như trong mơ này, Trì Diễn có cảm giác mình lại sắp chảy máu mũi, là một người mê mệt những thứ màu hồng mềm mại, anh thật sự không thể đỡ nổi!
Nhưng Giang Chu lại không ý thức được điều này, còn quay đầu cười nói với Trì Diễn: "Đội trưởng, con gấu này ôm thích thật đấy, đúng là hàng giới hạn có khác!"
Trì Diễn không nhịn nổi nữa, anh bước tới, cúi người, quỳ xuống trước mặt Giang Chu. Giang Chu còn chưa hiểu anh định làm gì, Trì Diễn đã duỗi tay chống xuống bụng con gấu, nhốt Giang Chu lại trong khoảng không gian giữa anh và con gấu.
Bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Trì Diễn đang nhìn chằm chằm cậu, trái tim Trì Diễn cũng đập nhanh lên mấy lần, "Đội trưởng?"
Giang Chu không biết tại sao Trì Diễn đột nhiên lại kích động như vậy, nhưng cậu có cảm giác ánh mắt Trì Diễn nhìn cậu giống như thể con sói đang nhìn chằm chằm miếng mồi của mình.
"Ừ?"
Giọng Trì Diễn trầm khàn, Giang Chu ngượng ngùng muốn quay đầu đi, nhưng Trì Diễn lại xoay mặt cậu trở lại, "Đừng né anh."
Giang Chu liếm môi, "Không phải anh bảo dẫn em đi chơi mấy thứ thú vị sao?"
"Ừ, là làm chuyện thú vị." Trì Diễn cúi đầu cắn lên môi Giang Chu một chút, sau đó anh thấp giọng bảo: "Rèm phòng kéo lại hết rồi, sẽ không có ai nhìn thấy, chúng ta có thể yên tâm làm chuyện thú vị này rồi."
Giang Chu vừa hé miệng muốn nói gì đó, nhưng đã lập tức bị chặn lại. Cứ như vậy, cậu bị đè lên bụng con gấu hồng, toàn thân dần dần mềm nhũn ra.
—
Trong phòng Trì Diễn đúng là có không ít thứ đồ thú vị, ngoài thú nhồi bông ra còn có các loại máy chơi game và figure thủ công, còn có vài mô hình gundam.
Là con trai, Giang Chu cũng rất thích những món đồ này, hiện giờ cậu đang ngồi trên đệm mềm nghịch nghịch mấy món mô hình của Trì Diễn.
Còn Trì Diễn thì đang ngồi xổm dưới đất, dùng khăn giấy sạch lau dọn những thứ dính trên con gấu hồng khổng lồ.
Giang Chu ngẩng đầu lên liếc Trì Diễn, không nhịn được mà nói nhỏ: "Anh xem lại mình đi, đây không phải gấu hồng bản giới hạn mà anh thích nhất à, sao lại có thể làm cái loại chuyện này trên người nó như vậy chứ."
Trước đấy Trì Diễn còn bảo cậu hiểu lầm ý anh, kết quả người đen tối nhất chính là anh chứ chẳng phải ai khác!
Trì Diễn lại chẳng có vẻ gì gọi là tỉnh ngộ, "Nhưng em rất thoải mái mà, không phải sao?"
Giang Chu đỏ mặt, nói như vậy không sai, chỉ là cậu có cảm giác trong thời gian tới cậu sẽ không thể nào đối diện với con gấu hồng của Trì Diễn.
Trì Diễn nhìn bộ dạng loay hoay không biết đặt tay đặt chân ở đâu của Giang Chu, biết cậu ngượng nên đổi chủ đề: "Em muốn đi tắm trước không?"
"Được." Giang Chu buông mô hình đứng lên, vừa náo loạn một trận, lúc này người cậu có cảm giác dính dính nhớp nhớp nên rất muốn đi tắm rửa.
Trì Diễn cũng đứng dậy chỉ cho cậu một cánh cửa, "Phòng anh có phòng tắm, đi từ đây vào là được, trong tủ có khăn tắm, em cứ dùng thoải mái."
"Ừm," Giang Chu bước đi được hai bước, lại nói: "Phải rồi, em không mang đồ ngủ."
Hàm ý rất rõ ràng, bảo Trì Diễn tìm quần áo cho cậu mặc, dù sao thì bình thường cậu cũng đã mặc quần áo của Trì Diễn thành thói quen rồi.
"Để anh qua phòng để quần áo tìm cho em," Trì Diễn đứng lên, ném khăn giấy trên tay vào sọt rác, "Em đi tắm trước đi, lát nữa anh mang sang cho em."
Một lúc sau, Trì Diễn mang quần áo cho Giang Chu đến phòng thay đồ ở trước phòng tắm. Phòng thay đồ và phòng tắm chỉ cách nhau một cánh cửa, Trì Diễn lúc này lại rất quân tử, chỉ nhắc Giang Chu một câu sau đó đi ra ngoài.
Khi Giang Chu tắm rửa xong bước ra, cậu nhìn thấy một bộ đồ ngủ hình gấu hổng nhỏ, hơn nữa kích cỡ còn gần như vừa vặn với mình.
Cậu cầm máy sấy, sấy qua loa mái tóc của mình sau đó rời khỏi phòng tắm. Cậu muốn hỏi Trì Diễn xem tại sao ở nhà anh lại có quần áo kích cỡ của cậu.
Nhưng cậu đi một vòng trong phòng ngủ lại không thấy Trì Diễn đâu.
Hả? Trì Diễn không ở đây, đi đâu rồi?
Giang Chu chuẩn bị ra ngoài tìm Trì Diễn, nhưng vừa mới mở cửa ra đã bị người đàn ông đi ngang qua cửa dọa sợ.
Người đàn ông ngoài cửa nhìn thấy cậu lại còn la lên: "Trời đất! A Diễn, gấu bông của em biến thành người rồi!"
Trì Diễn nghe thấy vậy, bước từ bếp ra với một đĩa hoa quả trên tay, "Anh hai, đừng có nói vớ vấn, đó là Giang Chu."
"Thì ra em là bạn trai của A Diễn nhà anh hả," Người đàn ông mỉm cười chào hỏi Giang Chu, "Chào em, anh là Trì Nhạc, anh hai của Trì Diễn."
"Chào anh, em tên là Giang Chu." Giang Chu bình tĩnh lại, cẩn thận đánh giá Trì Nhạc một lượt. Anh ta có mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt có vài chỗ rất giống Trì Diễn, nhưng ngũ quan thoạt trông hiền hòa hơn Trì Diễn nhiều, trang phục trên người anh ta cũng cực kỳ tinh tế, nếu phải dùng một từ để miêu tả người này thì đó chính là "xinh đẹp".
Giang Chu khá hiểu vì sao mẹ của Trì Diễn lại hiểu lầm rằng thằng con thứ hai của mình thích đàn ông.
Trì Nhạc cũng nhìn chằm chằm Giang Chu từ trên xuống dưới một lúc lâu, xong mới nói với cậu: "Lúc trước nghe A Diễn bảo có bạn trai, anh còn thấy kỳ quặc, nhưng nhìn em như thế này là anh hiểu rồi, không thích mới là lạ ấy. Em đúng chuẩn gu của em trai anh luôn rồi!"
Trì Nhạc lại ghé sát lại gần Giang Chu hỏi: "Có phải nó yêu em từ cái nhìn đầu tiên không thế?"
"Dạ?" Giang Chu sửng sốt mấy giây, chuyện này... cậu thật sự không biết.
Trì Nhạc lại lấy điện thoại của mình ra, "Em đáng yêu thế này, anh chụp em một tấm được không? Cứ như thể gấu bông biến thành người ý."
"Gì cơ ạ?" Giang Chu nghe Trì Nhạc nói mà chẳng hiểu mô tê gì, cái gì mà gấu bông biến thành người cơ? Trì Nhạc chuyển chủ đề quá nhanh, cậu theo không kịp.
Lẽ nào là đang nói cậu?
Trì Diễn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh kéo Trì Nhạc ra xa, "Được rồi anh hai, đừng có dọa em ấy nữa."
Rồi anh quay sang xin lỗi Giang Chu: "Anh trai anh tùy hứng lắm, tính tình của anh ấy là như vậy đấy, em đừng để ý."
Giang Chu vội nói: "Không sao mà."
Chỉ là cậu không ngờ anh hai của Trì Diễn lại có tính cách như vậy, cũng khá thú vị.
"Thấy chưa, người ta bảo không sao kìa, nên là để anh chụp một tấm đi." Trì Nhạc vốn rất thích những món đồ đẹp đẽ, vậy nên vừa nhìn đã thấy thích Giang Chu, rất muốn chụp ảnh cho cậu.
Trì Diễn lại đứng chắn trước mặt Giang Chu, "Không được."
Trì Nhạc không định từ bỏ, tìm ngay cái cớ, "Chụp cho bố mẹ xem cũng không được à?"
Trì Diễn vẫn rất kiên quyết, "Bố mẹ ngày mai về rồi, kiểu gì cũng sẽ gặp thôi."
"Được rồi, không cho chụp thì thôi." Thấy bộ dáng như đang cố giấu báu vật của Trì Diễn, Trì Nhạc "chậc" một tiếng, đành cất điện thoại đi, "Nhưng mà không chụp ảnh thì nói chuyện xíu cũng được mà nhỉ."
Trì Diễn vẫn không hề lung lay, "Anh hai, giờ đã khuya rồi đấy, không phải anh bảo chỉ qua nhà lấy đồ thôi hả? Bạn anh còn đang đứng chờ anh ở dưới kìa."
Tới giờ Trì Nhạc mới nhớ ra mục đích mình về nhà, cũng nhớ ra người bạn đang chờ mình dưới bãi đỗ xe, "Á, tí nữa thì quên, anh về lấy bản thảo thiết kế, chịu thôi, Giang Chu đáng yêu quá mà."
Trì Nhạc có chút tiếc nuối nhìn Giang Chu, "Đành phải chờ lần sau gặp rồi nói chuyện vậy, em ở lại chơi vui nhé!"
Trì Nhạc chào hỏi Giang Chu xong, vội vàng cầm độ đạc rời đi.
Anh ta hành động quá nhanh, Giang Chu đứng mãi mới lấy lại được tinh thần, "Anh trai anh... hình như bận lắm nhỉ?"
Trì Diễn lấy một miếng táo từ đĩa hoa quả đưa cho Giang Chu, "Dạo gần đây anh ấy đang bận làm quản lý dự án thiết kế, có điều anh ấy là kiểu người cứ có hứng thú với điều gì đó là lại quên này quên nọ, tư duy cũng hơi bay bổng, anh nghĩ đám fan của anh ấy đều là bị vẻ bề ngoài lừa gạt hết."
Giang Chu ăn táo, nhớ rằng tối hôm qua Trì Diễn có bảo anh hai của anh làm người mẫu, "Anh ấy có nhiều fan lắm à?"
"Ừ, có nhiều lắm, lúc trước còn có người muốn anh ấy đi đóng phim, nhưng mà không hứng thú lắm nên từ chối, nếu không thì nhà anh đã có cả đại minh tinh rồi." Trì Diễn dẫn Giang Chu vào phòng ngủ, "Kệ ổng đi đã, sao em tắm xong không chịu sấy tóc vậy, dù đang là mùa hè thì cũng dễ bị cảm lắm."
Lúc này Giang Chu mới nhận ra vừa nãy khi gặp Trì Nhạc đầu tóc cậu vẫn còn rối bù xù, cậu có hơi ngượng, nhưng cũng đồng thời nhớ ra vấn đề muốn hỏi Trì Diễn, "Em đang muốn hỏi anh cái này, sao đồ ngủ lại đúng cỡ của em thế, nhưng trông không giống đồ mới lắm."
Trì Diễn đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, kéo Giang Chu vào phòng tắm, "Vì đây là quần áo của anh hồi cấp hai."
"Cấp hai?" Giang Chu nhìn lại bộ quần áo màu hồng in hình gấu hồng nhỏ trên người mình, hồi học cấp hai Trì Diễn mặc quần áo đáng yêu như này, nhất định trông anh cũng rất dễ thương!
Cậu nghĩ gì liền lập tức nói nấy.
Trì Diễn cầm máy sấy lên, nói: "Không hề, hồi đấy anh đang nổi loạn tuổi dậy thì nên nghịch ngợm thôi."
Giang Chu còn muốn hỏi tiếp, nhưng Trì Diễn lại lắc lắc máy sấy trong tay, "Anh sấy tóc cho em trước đã, đợi lát nữa chúng ta từ từ nói chuyện."
Giang Chu không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn để Trì Diễn sấy tóc cho mình,
Tóc Giang Chu không dài, sấy một lát đã khô.
Trì Diễn cho Giang Chu lên giường ngồi ăn hoa quả chờ anh, còn anh thì đi tắm.
Đến khi Giang Chu ăn xong, nằm xuống giường đắp tấm chăn mềm mại lên người, cậu mới nhận ra một điều: cậu và Trì Diễn đều rất tự giác ngủ chung một giường, không một ai đề cập đến phòng ngủ cho khách.
-
Hết chương 73.