Editor: Giừa-Sau khi vấn đề của Dish được giải quyết, cuộc sống của Giang Chu và Trì Diễn dần trở về đúng quỹ đạo, chỉ có điều giờ đây Trì Diễn càng lúc càng dính Giang Chu.
Ngay cả Chanh Tử cũng ngờ ngợ hỏi mấy lần, không biết có phải Trì Diễn bị Giang Chu bỏ bùa gì đó hay không mà lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu.
Giang Chu cũng rất bất lực về việc này, nhưng cậu biết Trì Diễn lo lắng mình xảy ra chuyện nên mới làm vậy, mặc dù Giang Chu đã cực kỳ nhấn mạnh rằng cậu chỉ có tị hiềm với một mình Dish, nhưng Trì Diễn vẫn rất không yên tâm.
Một tuần sau, ST lại sắp sửa có thêm một ngày nghỉ.
Giang Chu đang nằm trên giường, vừa chơi game trên điện thoại vừa hỏi Trì Diễn đang tập thể dục: "Đội trưởng, ngày mai được nghỉ, hôm nay anh không về nhà à?"
Trì Diễn nhấc tạ lên, trả lời: "Anh cả của anh đi công tác, anh hai thì đang ở trường, bố mẹ anh tối nay cũng có việc, mai mới về."
"Thế ngày mai anh về hả?"
Trì Diễn nghĩ ngợi một lát, "Không về."
Giang Chu ngẩng đầu nhìn Trì Diễn, "Có phải vì em nên anh không về nhà không?"
Trì Diễn không đáp lại, nhưng Giang Chu hiểu rõ nhất định là do mình, cậu đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nói với Trì Diễn: "Đã nói rồi mà, em sẽ không sao đâu."
"Anh biết, nhưng anh không yên tâm." Trì Diễn cũng không biết phải miêu tả trạng thái tâm lý này như thế nào, anh biết rõ Giang Chu sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà vẫn không thể ngừng lo lắng.
"Nhưng nếu anh không về thì bố mẹ anh sẽ nhớ anh lắm đấy."
Tuyển thủ chuyên nghiệp vốn không có nhiều ngày nghỉ, bố mẹ của Trì Diễn lại thường bận rộn công việc, nếu lần này không về thì sợ rằng lần sau được nghỉ, bố mẹ Trì Diễn lại không có ở nhà.
Nghĩ tới đây, Trì Diễn cụp mắt xuống, anh quả thật cũng rất muốn về nhà.
Giang Chu cảm nhận được sự khó xử của anh, hít sâu một hơi, nói: "Hay là, để em về cùng anh nhé."
Trì Diễn khựng lại, hơi ngạc nhiên nhìn Giang Chu: "Em thật sự muốn về sao?"
Giang Chu gật đâu, "Ừm, anh cũng nói rồi đấy, sớm hay muộn anh cũng sẽ dẫn em về gặp người nhà. Em nghĩ kỹ rồi, tốt nhất là vẫn nên về sớm một chút."
Trì Diễn nhìn cậu một lúc, xác nhận cậu không nói đùa, anh liền phấn chấn đặt quả tạ xuống rồi lao về phía Giang Chu, "Vậy còn chờ gì nữa, mau dọn đồ rồi đi thôi."
Giang Chu ôm lấy Trì Diễn vừa nhào tới, "Giờ luôn hả? Không chờ đến mai sao? Còn chưa kịp mua quà nữa."
"Bây giờ mới hơn bảy giờ tối, trung tâm thương mại vẫn mở cửa, cần mua gì thì vẫn mua kịp." Trì Diễn nhìn cậu, giọng diệu như đang dụ dỗ, "Với cả ngoài gặp người nhà ra thì anh cũng muốn đưa em về nhà chơi, ở nhà có rất nhiều thứ thú vị."
Giang Chu nheo mắt nhìn, "Nghe anh nói như kiểu ông chú dụ dỗ bắt cóc trẻ em ý."
Trì Diễn bật cười: "Vậy em sẽ bị anh bắt cóc à?"
"Chuẩn rồi." Hiếm khi thấy Trì Diễn hoạt bát như vậy, Giang Chu cũng không chần chừ nữa, cậu cũng rất hứng thú với lời mời đến nhà Trì Diễn chơi, "Anh chờ em thay quần áo đã."
Lần đầu đến nhà Trì Diễn, Giang Chu có hơi phấn khích, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải gặp phụ huynh, Giang Chu lại có chút hồi hộp, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem ngày mai mình sẽ mặc quần áo gì.
Cũng tới lúc này Giang Chu mới nhận ra một điều, Trì Diễn sắp xếp như vậy, chẳng phải cậu sẽ phải ở lại nhà họ một đêm sao?
Giang Chu quay đầu nhìn Trì Diễn, thấy anh đang nhìn mình với vẻ mặt tràn ngập mong đợi, cậu nuốt lại những lời mình chuẩn bị nói ra.
Kệ đi, không phải chỉ là đến nhà Trì Diễn ở một đêm thôi sao, bình thường cậu và Trì Diễn vẫn luôn sống chung với nhau, nghĩ như vậy thì việc ngủ lại cũng không có gì đặc biệt.
Nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị đồ đạc rồi ra ngoài, vội vàng đến trung tâm thương mại mua vài món quà rồi mới lái xe đến nhà Trì Diễn.
Trên đường đi, Giang Chu nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ phải gặp người nhà Trì Diễn, bèn hỏi thăm anh chuyện về họ, "Bố mẹ anh có vẻ rất bận nhỉ, họ làm nghề gì vậy?"
"Mẹ anh là nhà thiết kế trang sức, có thương hiệu trang sức riêng, còn bố anh là nghệ sĩ piano. Họ thường xuyên bay đi khắp thế giới, nhưng bố anh khá là dính người, khi ông ấy không tham gia buổi hòa nhạc nào thì sẽ bám theo mẹ anh đến mấy sự kiện doanh nghiệp."
Giang Chu đã biết từ trước rằng điều kiện gia đình của Trì Diễn khá là tốt, nhưng nhà thiết kế trang sức và nghệ sĩ piano... Nghe đã biết là nghề nghiệp quá ngoài tầm với của mình, Giang Chu cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống của họ sẽ ra sao.
Thấy Giang Chu ngơ ngác nhìn mình, Trì Diễn hỏi: "Sao lại trưng ra biểu cảm này vậy?"
"Em chỉ rất ngạc nhiên thôi," Giang Chu khen từ tận đáy lòng: "Bố mẹ anh giỏi thật đấy!"
"Họ đúng là rất giỏi, chỉ tiếc là ba anh em bọn anh chẳng ai thừa hưởng được tài hoa của họ." Trì Diễn mỉm cười, "Anh cả của anh làm kinh doanh, còn anh hai anh mặc dù là sinh viên tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang của Học viện Mỹ thuật, nhưng công việc chính của anh ấy là làm người mẫu. Anh thì lại đi theo esports, thế là ngày nào bố mẹ anh cũng than vãn về sau chẳng ai kế thừa được thành tựu của họ."
Công việc của anh hai coi như còn dính dáng một tí đến thiết kế trang sức, anh lớn là dân kinh doanh chắc cũng có thể điều hành một thương hiệu trang sức, nhưng còn bố anh là nghệ sĩ piano... Sự nghiệp của ba anh con trai đều không liên quan gì đến nghề này.
Hai người họ nói chuyện với nhau, chẳng mấy chốc đã lái xe tới tiểu khu nhà Trì Diễn.
Mặc dù buổi tối tầm nhìn không rõ lắm, nhưng khi xe tiến vào tiểu khu, Giang Chu vẫn có thể cảm nhận được đây là một tiểu khu rất cao cấp.
Sau khi đỗ xe ở bãi để xe, Trì Diễn dẫn Giang Chu vào thang máy, nhân tiện giới thiệu cho cậu gia cảnh nhà mình: "Nhà anh vẫn còn mấy bất động sản nữa, nhưng mọi người đều sống ở đây lâu nhất, giao thông rất thuận tiện, người nhà anh đều thích quay về chỗ này."
Chỉ nhìn thang máy xa hoa lộng lẫy trước mặt, Giang Chu đã có thể cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch giữa mình và Trì Diễn, nơi cậu ở trước đây so với nơi Trì Diễn sống thật sự là một trời một vực.
Cũng may tối nay bố mẹ Trì Diễn không có ở nhà, Giang Chu vẫn còn thời gian để điều chỉnh tâm trạng.
Thấy Giang Chu không nói gì, Trì Diễn lo lắng nhìn cậu, "Sao bỗng dưng lại im lặng vậy."
"Không có gì đâu, chỉ là em hơi hồi hộp tí thôi." Đây là lời thật lòng của Giang Chu, cậu quả thật có chút thấp thỏm lo âu khi lần đầu tiên đến nhà Trì Diễn.
Trì Diễn nắm lấy tay cậu, bóp bóp nhẹ, "Giang Chu, em biết không, anh cực kỳ cực kỳ thích em, anh thật sự rất vui khi em có thể về nhà cùng anh."
"Sao tự dưng lại nói cái này..." mặt Giang Chu có hơi nóng, thang máy tuy không có ai khác, nhưng mà vẫn có camera đấy.
"Anh thích em như vậy, người nhà anh cũng sẽ rất thích em." Trì Diễn kệ xác mấy cái camera, cúi người hôn Giang Chu một cái, "Vậy nên em đừng suy nghĩ nhiều làm gì, cứ là chính mình đi."
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Trì Diễn, Giang Chu hiểu rằng anh nhất định đã nhận ra vừa rồi cậu nghĩ gì.
Phải, trong khoảnh khắc vừa rồi, Giang Chu có chút lo lắng rằng mình không xứng với Trì Diễn, có điều kiểu suy nghĩ bi quan như vậy lại không hợp với cậu lắm.
Mà Trì Diễn cũng thích con người thật của cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ, siết chặt tay Trì Diễn, đáp một tiếng "Được!"
Hai người nhanh chóng đi đến cửa nhà Trì Diễn.
Thấy tay Trì Diễn còn đang xách quà mà họ mua, Giang Chu nói: "Để em cầm cho, không thì anh không lấy được chìa khóa."
"Không cần, cửa này không cần chìa khóa." Trì Diễn vừa nói vừa nhìn khóa điện tử ở cửa, Giang Chu chỉ thấy trên khóa cửa xuất hiện một cái icon, sau đó cửa mở ra.
Nhận diện khuôn mặt?
"Cửa đã mở, hoan nghênh trở về nhà." Theo sau âm thanh máy móc của khóa cửa, cánh cửa được mở ra, đèn ở lối vào và phòng khách đồng loạt bật sáng.
Giang Chu ngạc nhiên: "Khóa cửa ngày nay ghê gớm vậy sao? Mở được cả đèn luôn!"
"Ừ, khóa cửa này được liên kết với hệ thống thông minh, sau khi lắp đặt thì khi có ai đó về nhà đèn sẽ tự động bật." Thấy Giang Chu có hứng thú với mấy thứ này, sau khi vào cửa, Trì Diễn đã thể hiện một vài chức năng của hệ thống thông minh cho cậu, Giang Chu kinh ngạc kêu lên mấy lần.
"Tuyệt quá, về sau mua nhà em cũng muốn có cái này." Giang Chu vẫn chưa quên ước mơ mua được một ngôi nhà cho riêng mình, cậu vẫn đang cố gắng tiết kiệm tiền.
Trì Diễn cũng biết nguyện vọng này của Giang Chu, anh cười nói: "Đến lúc đó anh sẽ lắp đặt giúp em, nhưng em có cho anh ở cùng không đã?"
Ban đầu Giang Chu chưa nghe ra được hàm ý trong lời của Trì Diễn, dứt khoát nói: "Đương nhiên rồi, anh muốn ở lúc nào cũng được."
Trì Diễn lại hỏi: "Thế ở cả đời cũng được à?"
Giờ Giang Chu mới hiểu ý của Trì Diễn, mặt mũi ửng hồng, mãi mới bật ra được một câu, "Anh muốn ở cả đời cũng được."
Giang Chu lí nhí nói ra lời này, nhưng ở trong nhà cũng chỉ có hai người họ, dù có nói nhỏ Trì Diễn cũng nghe rất rõ. Anh buông đồ trong tay xuống, bế Giang Chu lên, "Tự em nói đấy nhé, phải cho anh ở cả đời."
"Rồi rồi tự em nói, anh thả em xuống đi, đây là nhà anh đấy!" Vừa mới đến nhà bạn trai đã không nể nang gì hết như vậy, Giang Chu có hơi bồn chồn.
"Sợ gì, trong nhà cũng đâu có ai khác." Trì Diễn không nghĩ nhiều như vậy, ôm Giang Chu qua sofa ngồi xuống, đặt cằm lên vai cậu cọ cọ.
Phòng khách nhà Trì Diễn rất rộng, nhưng không giống những biệt thự sang trọng trên mạng, nơi này được trang hoàng rất ấm áp, thỉnh thoảng lại bắt gặp một số đồ trang trí rất nữ tính được đặt khắp mọi nơi, chẳng hạn như chụp đèn hình nơ bướm hay khăn trải bàn ngọc trai ren.
Chắc hẳn là kiểu mà mẹ Trì Diễn thích.
Giang Chu đang nghĩ như vậy, chợt thấy trong góc phòng khách có một cây đàn piano màu trắng, trên đàn piano là một con gấu hồng nhỏ mà Trì Diễn thích.
Giang Chu nhìn cây đàn piano màu trắng, hỏi, "Đội trưởng, anh biết chơi piano không?"
Mặc dù Trì Diễn đã nói anh không thừa hưởng tài năng của bố mình, nhưng có lẽ anh cũng đã từng học.
"Có thì có, nhưng mà anh chơi không giỏi lắm, bố anh cho rằng muốn học được thì phải có sự hứng thú, lúc ông ấy biết anh không mấy hứng thú với piano, ông đã không tiếp tục ép anh luyện đàn nữa."
Nghe vậy, Giang Chu nắm bắt được một điểm mấu chốt, "Anh biết chơi piano?!"
Thấy Giang Chu phấn khích nhìn mình, Trì Diễn lập tức hiểu ra ý cậu, "Muốn nghe anh chơi piano không?"
Giang Chu gật đầu thật mạnh, "Được sao?"
"Được chứ." Giang Chu muốn nghe, Trì Diễn dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Anh thả Giang Chu ra, bước tới trước đàn piano ngồi xuống, tuy rằng đã rất lâu rồi anh không đụng vào piano, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào các phím đàn, trí nhớ cơ bắp từ việc tập đàn vẫn giúp anh chơi một giai điệu trôi chảy.
Tiếng đàn du dương vang lên trong phòng khách, ánh mắt Giang Chu nhìn Trì Diễn tràn ngập ngưỡng mộ.
Bạn trai cậu giỏi quá trời đất!
Không những chơi game giỏi mà còn có thể đánh piano nữa!
Hơn nữa, dáng vẻ Trì Diễn khi chơi đàn thật sự quá đẹp.
Chẳng trách mọi người đều thích dùng tính từ "tao nhã" để miêu tả người chơi piano. Trong giờ phút này, mặc dù Trì Diễn chỉ mặc áo thun, nhưng anh lại là người thanh lịch và phong độ nhất trong mắt Giang Chu.
Kết thúc bài, Trì Diễn ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt si mê của Giang Chu.
Trì Diễn mỉm cười vẫy vẫy tay với Giang Chu, cậu liền đứng dậy bước từ sofa tới chỗ Trì Diễn.
Trì Diễn nắm chặt tay cậu, hỏi, "Có hay không?"
"Hay lắm, quá hay luôn!"
"Vậy..." Trì Diễn còn chưa kịp đòi Giang Chu phần thưởng, Giang Chu đã chủ động cúi đầu hôn thật sâu lên môi Trì Diễn.
Tới bây giờ, Trì Diễn cuối cùng cũng hiểu tại sao ông bố nhà mình lại thường xuyên bảo anh, học nhạc giỏi thì dễ thoát FA, còn suốt ngày kể lể chuyện ngày xưa ông chơi đàn tán đổ mẹ anh như thế nào, xem ra chiêu này thực sự có hiệu quả.
-
Hết chương 72.