Tôi Không Khó Ưa Như Thế

Chương 15: Gội Đầu




"Sao nãy mày căng thẳng thế?"

Thì ra Khoa đã đoán ra được hành động lúng túng khi cầm súng lúc nãy.

"Ơ...đâu...nào có."

"Thế à..., vậy thì tốt."

Thế nếu Khoa biết là tôi lúng túng do sự tiếp xúc gần trai gái thì có vẻ là không tốt hả.

Tôi chẳng để ý tới "vậy thì tốt" của Khoa nữa mà rảo bước về chỗ ngồi.

Sau hôm thực hành ấy là những chuỗi ngày tập luyện tiếp theo, một vấn đề lớn nữa là tôi đã chịu mò vào nhà vệ sinh để tắm rửa, nhưng theo hướng vừa nhắm mắt vừa tắm cho mau. Đến sang tuần sau là đầu ngứa không chịu được, cứ tưởng rằng tôi nhịn được đến khi về nhà, dù nước có lạnh như đá thì vẫn phải gội cho sạch.

Nhân thời gian giải lao, học sinh được hoạt động tự do, tôi xin phép lớp trưởng cho chạy ra tiệm tạp hoá để mua ít dây dầu gội. Vì sợ đến tối lại chen chúc trong nhà vệ sinh nên đành chọn buổi trưa lúc mọi người đi ăn để tôi giải quyết mớ tóc của mình.

Trong lúc đợi bà chủ tiệm thanh toán, có một cặp đôi nam nữ đi vào. Ban đầu tôi không để tâm mấy nhưng cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên, chuyển sự tập trung của tôi vào bên trong.

"Em dùng loại nào thì lấy đi."

Là Duy Khoa.

"Ưm...hừm...Cái này đi ha, nhưng mà em quên mang tiền."

Cùng Thuỷ Tiên, hai người dắt nhau vào tiệm tạp hoá để mua, mua, mua băng vệ sinh.

"Ừ, thế để anh trả." Tôi nghe cách Khoa trả lời sao thấy ấm áp vô ngần, giọng còn trầm nữa. Ý là ở bên cạnh tôi bạn đâu có thế. Tôi cũng muốn nghe cũng muốn trải nghiệm lắm chứ.

"Đợi về trại em đưa lại anh tiền."

Như vậy là hai bạn ấy vẫn qua lại thường xuyên với nhau, chắc chắn đã thân quen và gần gũi đến mức độ nào mới dắt nhau đi mua băng vệ sinh. Họ từng là người yêu nhau nên chuyện này coi như thường tình, nhưng sao thấy mọi người đồn là chia tay rồi kìa. Phải chẳng gương vỡ lại lành, cũng tốt thôi. Ấy mà sao tự dưng tôi thấy tim tôi hẫng đi một nhịp.

"Cô bé ơi sao cứ ngẩn người ra thế, cầm tiền thừa."

"À...dạ...vâng cháu xin lỗi."

Xong tôi chạy đi mau, tránh việc Khoa nhận ra mình. Dọc đường đi bộ về, dù chỉ là một đoạn ngắn thôi nhưng đủ thời gian cho não bộ tôi sản xuất ra hàng tá suy nghĩ vẩn vơ. Tôi tự hỏi lại mình sao lại dây dưa với Khoa như thế, với cả bạn ấy đã có một mối quan hệ với Thuỷ Tiên thì nếu tôi có "vô tình" bạn bè hay giao du với Khoa thì đương nhiên sẽ bị gây hiểu lầm trong các cuộc bàn tán.

Còn Khôi Nguyên nữa, nếu xét ở góc độ ưu tiên thì Nguyên luôn hơn Khoa. Tôi vừa muốn tránh Khoa nhưng lại muốn chú ý đến Khoa, cũng đương nhiên gần đây muốn cậu nói chuyện với mình.

Sao phức tạp thế nhỉ?

"Hết hồn!" Cả người tôi giật bắn lên khi hai vai bị chạm bởi người nào đó, tí thì quẳng luôn túi đồ đi.

"Sorry my friend, sao đi một mình thế, hai đồng chí kia không cùng đi à?"

"Tôi mới phải hỏi đấy, theo dõi tôi hả Anh Minh."

"Ờm, thì tôi đi mua mì và đứng gần cậu trong tạp hoá. Đi sau cậu nãy giờ mà có biết đâu."

Oắt? Sao tôi không để ý nhỉ, thôi bỏ đi, Anh Minh làm tôi giật mình quên hết mình đang suy nghĩ điều gì.

"Tôi hỏi cậu cái này nhé."

"Nói đi, tôi đang chán đây."

"Thích Khoa à?" Dù không uống nước nhưng cách Anh Minh đặt câu hỏi khiến tôi suýt sặc.

Tôi xịt keo toàn thân cứng đơ.

"Hay thích Khôi Nguyên?"

"Không, tất nhiên là không rồi, Nguyên và tôi thân nhau thôi."

Tự dưng Anh Minh đụng vào chủ đề nhạy cảm, khiến tôi mắt cứ đảo quanh, nhìn đi chỗ khác để tránh việc đối phương đoán được rằng mình đang nói thật hay nói dối.

"Chúc may mắn nhé, haha." Anh Minh vỗ vai tôi, cảm ơn lời chúc không vì dịp gì, tự dưng thấy nặng nề quá.

Tất nhiên tôi im re, không đáp lại, đúng hơn là cứng miệng chẳng thể thốt ra được lời lẽ nào. Anh Minh có đề xuất sẽ giúp đỡ tôi nhưng không rõ là giúp đỡ trong học tập hay giúp đỡ việc khác.

Mặc kệ cậu ấy đi.

Vừa đúng lúc về là bắt đầu giờ cơm trưa, tôi mau chóng ăn nhanh rồi lẻn ra nhà vệ sinh để gội đầu. Trước khi đi có ghé qua thủ thỉ với Hoàng Lan, rằng tí có điểm danh hay kiểm tra số lượng học thì nói lớp trưởng giúp rằng tôi có chuyện vào nhà vệ sinh.

"Sao thế? Đến tháng hả? Có cần không?"

"Chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề." Tôi nhí nhảnh nháy mắt, trông đâu có giống người có vấn đề cần vào nhà vệ sinh. Chỉ là lo rằng kế hoạch sử dụng nhà vệ sinh giữa trưa bị bại lộ, hôm sau mấy bạn con gái cùng chí hướng với tôi lại xuất hiện, dần dần nhiều hơn, đi tắm gội lại chẳng khác gì đi trẩy hội mùa xuân như mấy tối trước.

...

Giữa trưa nắng chang chang, gió thổi nhè nhẹ lên từng tán cây xanh, trời trong vắt cùng từng gợn mây trắng. Cũng là lúc chuông báo điểm hết giờ ăn, sau đó là một bản nhạc trưa lặp đi lặp lại đều đặn hàng ngày, học sinh chuẩn bị xếp hàng nối đuôi nhau về phòng để nghỉ ngơi. Tôi đứng xếp hàng theo chỉ định, nhân lúc chờ đợi thì phóng tầm mắt ra ngoài sân lớn, nắng khiến mắt tôi thật mỏi.

Nhưng có vẻ cô gái đang chạy lon ton trên sân kia không thấy mỏi chút nào. Tay cầm chậu, khăn nhỏ thì vắt bên vai trái.

...

Việc gội đầu diễn ra thuận lợi hơn tôi nghĩ, nước trên này hơi bẩn xíu nhưng đã mua vài khăn lọc trên sàn S. Trong lúc hì hục gãi tóc, tôi nghe thấy tiếng ai đó nói bên ngoài.

"Ô, sao mày đứng đây?"

Thế là là là, là nãy giờ có người đi theo tôi hả?

"Mày", "mày" nào ở đây, có "mày" nào đang theo dõi một đứa con gái đang cố gắng cứu rỗi mái tóc của mình. Tôi vừa dội nước vừa cười khổ, tắm trái giờ lén lút như đi ăn trộm.

"Tao được phân công canh lúc trưa." Vì tôi chọn ở tít phòng trong cùng nên khó có thể đoán được đây là giọng của ai.

"Vãi, vãi ò, canh gì canh trước khu nhà vệ sinh nữ vậy mày."

"Canh không cho biến thái xâm lăng."

Còn mới có vụ canh nhà vệ sinh luôn hả, sao tôi không hề hay biết.

"Mày điên quá, thôi canh gác gì thì mau về ngủ trưa, tao nghĩ mày say nắng rồi."

Đúng là say nắng thật, tôi mà không loay hoay, khổ sở với mái tóc lâu ngày chẳng dám gội gội chắc cũng đang nằm trong phòng mát rười rượi ngủ ngon mê say.

Sau đó không nghe thêm được gì nữa, tôi cũng tò mò muốn biết ai bày ra vụ này nên lúc ôm đầu ướt ra có ngó nhẹ trái phải. Nhưng nào thấy có người đứng ngoài, tự dưng tôi đứng bần thần ra một lúc, hay là tôi sảng. Một cảm giác lạnh sống lưng rợn lên, hay là có ma quỷ gì đấy.

"Ê, nãy cậu có thấy ai đứng đây không?" Tôi thấy có bạn nam đi trên hành lang, bèn gọi với lại hỏi, tại tôi sợ.

"Có thấy hai bạn đứng nói chuyện gì đó hay sao ấy. Hình như...còn có một nhóm đá bóng ngoài sân kìa."

Vậy hả.

Đúng thật là có một nhóm đang đá bóng giữa sân lớn, toàn mấy bạn nam trông khá quen, hình như là từ lớp cũ thì phải. Tự dưng có một quả bóng lăn lông lốc đến phía tôi đang đứng, lặng lẽ dừng lại dưới chân tôi. Trong số người ngừng trận đá vì trái bóng đi lệch quỹ đạo, một bạn chạy về chỗ tôi, do không đeo kính nên khó có thể nhìn rõ mặt bạn ấy.

Cho đến khi cậu ta tiến đến mỗi lúc một gần.

"Ồ, đi tắm hả Quỳnh?"

"Gội đầu một lúc."

"Hahahaha, chịu gội rồi cơ đấy. Tưởng thề thốt ở bẩn khi về đến nhà còn hơn chui vào khu vệ sinh đó."

"Hầy, nói miệng thế thôi còn làm được hay không thì hơi khó."

"Cho xin lại trái bóng nhé." Nguyên chỉ chỉ dưới chân tôi, thằng bé quên cũng nhanh, thấy lại tươi tỉnh như bình thường, còn có thời gian bóng bánh với anh em.

"Đá qua đây cho tao đi." Tôi nhanh chóng nghe lệnh dùng chân hất nhẹ bóng về phía trước.

"Mày ở đây từ khi nào vậy Khôi Nguyên?"

Nguyên đón lấy trái bóng, toan định chạy lại về phía sân tiếp tục cuộc chơi.

"Từ khi ăn xong."

Ra là vậy, hừm, cũng hợp lý, tôi tiếp tục lau đầu rồi chào bạn để đi về phòng.