Tôi Không Khó Ưa Như Thế

Chương 14: Hướng vào tim




Đúng là đôi bạn cùng tiến, chắc cũng nhân tiện đường đi qua chỗ tập bắn súng nên Nguyên và Khoa có vẻ bắt được ý nhau, hai ông tướng tuy chạy khác lối nhưng kiểu gì cũng dẫn tới một chỗ.

Tôi chạy theo Khôi Nguyên

Còn Anh Minh đuổi theo Khoa.

"Hay cậu đuổi theo Khoa đi."

"Hả?" Tôi thân Nguyên hơn nên việc chạy hướng bên thằng bạn có vẻ dễ ăn nhất, tại nó siêu nhường tôi. Kiểu gì chạy một lúc xong lăn ra kêu oai oái là thằng cu quay lại liền.

"Tại Khoa nó nghe lời cậu hơn tôi ấy." Gì? Sao nhỉ? Tôi nghe không rõ, Khoa nào nghe lời tôi cơ.

Chắc chắn Anh Minh có nhầm lẫn ở đâu đó rồi, hahaha, tôi đứng trước Khoa còn khúm núm huống chi là có thể khiến bạn nghe lời. Nhưng tôi lại dễ mềm lòng trước đề nghị của người khác nên vẫn quyết định theo lời Anh Minh chạy về phía Khoa.

*Oạch*

Thì chạy đấy, chưa được mấy hơi tôi chẳng may vấp ngay phải cục đá giữa đường.

"Sao thế?" Khoa chạy rất hăng, nghe thấy tiếng phịch lớn cũng ngoảnh đầu lại nhìn.

Tôi thì không biết bộ dạng của mình lúc này trông như thế nào nữa, chỉ biết nằm yên bất động vì cả người úp xuống nền cỏ. Khoa vội vàng quay lại, cúi xuống luồn hai tay vào nách và nhấc tôi khỏi mặt đất.

"Ầy, đi đứng cẩn thận chứ."

"Tại mày với Nguyên cứ trêu tao."

"Ai bảo mày đuổi theo."

"Đuổi theo lấy lại giày chứ không chúng mày vứt đi thì lúc về Hà Nội tao đi chân đất à." Tôi nói lý, chúng nó có lỗi trong việc bày trò khiến tôi ngã, xong giờ lại quay sang trách ngược.

"Giày mày hai bọn tao cất đi rồi mà, nào có vứt đi. Tại mày ngây thơ quá ấy, hahaha." Khoa trả lời, tôi lặng thing, không biết nên khóc hay cười nữa.

Quay sang nhìn lại bộ dạng của chính mình, tôi bất lực, tôi nhìn Khoa bằng ánh mắt thất thần. Trái ngược với dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của người bạn trước mặt, Khoa cười lấy cười để, không cần biết giờ đẹp trai lai láng như nào nhé nhưng giờ nhan sắc cũng chẳng thể cứu nổi bạn trước cơn thịnh nộ của tôi nữa.

"Quần áo bẩn hết rồi, nhìn này, cái gì đây!" Tôi chìa phần vải áo ở vai ra cho Khoa nhìn.

"Ôi không!"

Khoa nhắm mắt lại, ngoảnh mặt đi.

"Cứt gà đấy, thấy trò đùa gây nên tai hại chưa?" Xung quanh khu có nuôi gà, thi thoảng đàn gà sẽ được thả ra nên việc chúng nó thả bom bừa bãi xung quanh đất là điều khó tránh. Tôi tính chét phần áo dính cứt gà lên người Khoa, nhưng nhanh chóng Khoa đã lùi lại, không quên giữ lấy người tôi.

"Này này đừng có khóc nha." Bạn nhìn, là mắt đối mắt làm tôi tự dưng thấy tâm lý không vững lắm.

"Không thèm khóc."

Mọi người bắt đầu xuất hiện dần ở khu tập, tôi đã thấy bóng dáng các Chỉ Huy đi về phía trước. Có vẻ không đủ thời gian kịp đi về khu nhà, giờ oang oang xin phép về thay quần áo chắc chắn cần nêu rõ lý do, mà phải nói thật mới khổ. Chẳng lẽ giờ tôi bảo em ngã vào cứt gà, không được, không thể thế được, cả trường sẽ cười chết tôi mất.

Đành quay sang nhìn Khoa bằng cặp mắt mở to nhất có thể.

"Ý gì đây?"

Tôi nhoẻn miệng cười.

Khoa thở dài, hai tay chống nạnh nhưng đành buông thõng. Những lúc như này cảm thấy Duy Khoa gần gũi hơn bao giờ hết, tần suất bạn xuất hiện bên cạnh nhiều hơn trăm lần những ngày trên trường. Tôi cảm thấy khoảng thời gian học quân sự này, dường như Khoa trở thành một con người khác. Khi mà vẻ loay hoay tìm lá cây xung quanh để gợt đi phần nhầy bẩn trên áo tôi, làm tôi có chút động lòng.

Khoa xoay người, thận trọng cúi xuống. Tôi chỉ biết đứng yên cho bạn xử lý chỗ ô uế trên vai áo, cảm giác tim đập bình bịch bình bịch. Khoa nín thở, nhanh nhẹn dùng lá gợt đi rồi trong một giây quay ra đằng sau quẳng luôn "vấn đề lớn" bay chục mét.

"Ô kê xanh sạch đẹp rồi đấy." Tôi biết bạn đang rất gớm, mặt nhăn như đít khỉ.

"Nhưng đứng gần mùi quá."

"Không sao, mày cứ đứng cạnh đây, có gì chúng nó hỏi thì tao nhận là tao xéo phải cứt gà."

Có cần đến mức như vậy hả, nhưng tôi hi vọng sẽ không có ai đến quá gần tôi trong buổi thực hành tiếp tới.

Tôi cùng Khoa hoà vào đám đông học sinh di chuyển về phía sân tập ngắm.

Ban đầu các tiểu đội và Chỉ Huy lên làm vài động tác hướng dẫn, về cơ bản chuyến đi quân sự này sẽ kết thúc sớm, còn vài bài nữa, và bài này là khó qua nhất. Nhưng dẫu sao nhà trường không nặng nề quá vụ kiến thức, chỉ có ranh giới giữa "Đạt" và "Không Đạt" mà nghe các anh chị khoá trên kể sẽ qua môn hết nên coi như trải nghiệm rừng núi, sống xa ba mẹ một thời gian.

Sau khi hướng dẫn xong thầy mười xung phong một vài cá nhân lên thực hành, hiển nhiên những người có đam mê với súng luôn là mấy bạn con trai, số con trai giơ tay nhiều hơn số nữa. Tôi thấy Khôi Nguyên đi lên, nhân dịp được thể hiện toả sáng để dụ dỗ các bạn gái mê mẩn mình. Ngại gì mà không thử.

Tôi quay sang bạn nam ngồi cạnh mình, thắc mắc.

"Sao không lên mà thử?"

"Tao lười."

À nói mới nhớ, Khoa với tôi đang tự động ngồi tách biệt với lớp, hai đứa như đang chống đối xã hội, tại tôi sợ các bạn nữ cùng phòng ngửi thấy sẽ chê tôi hôi nách, hôi chân, bốc mùi hoặc đủ thứ bệnh ngoài da trên đời. Công với việc hôm qua tôi oang oang từ chối đi nhà vệ sinh rửa ráy, các bạn sẽ quy ra là tôi ở bẩn còn bày đặt lười tắm. Mới chuyển vào lớp, chỉ một chút sơ xuất, hạn chế những tiếng xấu gần xa.

*Lời tác giả: thật sự là cức gà thúi mà toả hương xa lắm mọi người:>

"Hai đứa kia ngồi sát vào đây, không người ta tưởng chúng mày một mình một lớp." Trong lúc hỗn loạn mất tập trung, Kiên thò đầu ra gọi.

"Ngồi đây cho mát..." Tôi thỏ thẻ, trời nắng chang chang không một ngọn gió, chỗ tôi ngồi lại hứng ánh nắng, trông có vẻ chẳng mát là bao.

"Thích có không gian riêng tư thì cứ nói, chúng mày dạo này dính nhau lắm. Cứ vào đây, ê, ê cả lũ giả điếc nhé. Rồi đấy, vào ngồi mà tâm sự bọn tao sẽ giả vờ chẳng nghe thấy gì."

"Thôi...tí nữa, ngồi đây...mát." Lý do duy nhất tôi thốt ra được là "ngồi đây cho mát".

Tôi véo véo Khoa, thì thầm cứu tao đi.

"Bọn tao thích ngồi đây, ý kiến à!" Đúng là bá đạo thật, nhưng tôi không thấm nổi cách trả lời ấy.

"Rồi rồi hai ông bà cứ thích đi, nào chán về lớp giùm tao nhé." Kiên bỏ cuộc, tại Khoa bày ra quả mặt căng quá, tôi cũng rén không dám thò tay véo bạn thêm cái nào nữa.

Vô tình tôi sượt qua ánh mắt của Khả Hân, đằng đằng sát khí, lời Khoa nói như đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa hận thù cháy hầm hập bập bùng trong ánh mắt Khả Hân. Chỉ chờ cơ hội là bạn sẽ thiêu sống mình ngay lập tức.

Điều bất ngờ khi ngoảnh mặt lên nhìn các bạn chuẩn bị bắn súng, Thuỷ Tiên đứng cạnh Khôi Nguyên, bạn đó lên lúc nãy mà tôi nào hay biết. Có vẻ Thuỷ Tiên không nhìn về chỗ Khoa đang ngồi, tôi quay sang anh bạn bên cạnh thấy không có thái độ gì quá căng thẳng hay u uất.

"Ôi bạn kia đẹp trai quá mày ơi."

"À cái bạn cao cao đứng cạnh Thuỷ Tiên ấy hả? Mày đừng mơ tưởng nữa nhé, có người yêu rồi."

"Có đâu, ai?"

"Cái bạn bình thường nào ấy."

Tôi biết cái-bạn-bình-thường ấy là ai, còn ai trồng khoai đất này nữa.

Khôi Nguyên biết làm màu và nó đẹp trai thật. Trông cái cách ngắm súng kìa, trên đó có hai súng, Nguyên bên trái còn Thuỷ Tiên bên phải, bàn ngắm cứ gọi là sáng bần bật, lung linh bởi hào quang trai xinh gái đẹp. Cái khuyên tai của Nguyên càng làm tăng lên độ đẹp mã của nó, không có một động tác thừa, sau ba lần bóp cò là giọng trọng tài thông báo 10-10-10.

Đúng là nghiện game có khác, học thì lười nhưng ba cái tào lao này Nguyên rất giỏi.

Còn Thuỷ Tiên là 9-9-9.

Mãn nguyện với số điểm ngắm tối đa, ông tướng vênh váo lắm, Khôi Nguyên còn tranh thủ hướng mắt về phía tôi từ xa, cười toe toét.

Tôi hiểu vấn đề, giơ ngón like, khen thằng bạn giỏi.

Khoa lật tay tôi xuống, ngón cái quay 180 độ sang ngang và chĩa xuống mặt đất, thành ngón dislike.

Khôi Nguyên có vẻ không vui, tôi quay sang hỏi Khoa.

"Gì vậy?"

"Tao lỡ tay."

Chắc Khôi Nguyên cũng đoán được là Khoa gây sự, tôi nhìn lên thấy Khôi Nguyên đi xuống trở về hàng lớp bên đó. Một lúc sau, lớp trưởng chạy lên lấy mỗi lớp hai cây súng, chia về tập ngắm bắn tập động tác, các khu cỏ phân riêng, có sẵn bệ gỗ đỡ. Chia ra nữ một cây, nam một cây, thay nhau chỉ bảo đối phương. Để công bằng lớp trưởng cho gái bốc tên gái, trai bốc tên trai ngẫu nhiên. Xui xẻo thay tôi không cùng cặp với Hoàng Lan, cái tên trong giấy mở ra là hai chữ "Khả Hân".

Biết ngay mà, ngã vào cứt gà chứng tỏ cho một ngày đen đủi đủ đường.

"Chào!" Khả Hân đi đến bên cạnh tôi sau khi nghe phân tên, chỉ chào nhẹ thôi mà tôi thấy cứ đằng đằng sát khí làm sao.

"Chào, mong...cậu giúp đỡ."

Khả Hân bố thí cho một nụ cười khẩy, tôi thì thế nào cũng được nhưng sợ bạn ngửi thấy mùi thum thủm quanh mình. Hai chân bất giác đứng dịch dịch sang bên phải, giữ một khoảnh cách nhất định để mùi hương chỉ phảng phất chứ không phả thẳng vào đối phương.

Nãy tôi hỏi Khoa.

"Ê mùi có nồng không?"

"Có!"

"Sao mày vẫn chịu được?"

"Nhưng vì là mùi từ mày nên tao thấy thơm." Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy có người khen mùi phân gà thơm, gu Duy Khoa lạ quá.

Vì đó là Duy Khoa, còn Khả Hân "thính" hơn tôi tưởng, dù cách nhau nhiều nhưng ngay lập tức bạn đã đánh ra được điều bất thường trong không khí.

"Sao có cái gì khắm thế." Khả Hân vỗ vai bạn thân đứng bên cạnh, hỏi dò có cảm thấy mùi lạ đó.

"Hơi hơi, lúc thấy lúc mất, chắc có đứa nào xì hơi."

"Tao lại không nghĩ vậy..."

Mặt tôi nóng bừng bừng, Khả Hân quay sang bên ngược lại nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò. Ngay lập tức tôi ngoảnh vai đi, ho thật nhiều. Khả Hân càng sát người vào bên tôi ngửi lấy ngửi để, chẳng nhẽ tôi co giò lên chạy đi mất, thế có bị cho là bất bình thường không, sẽ lộ bí mật cứt gà.

"Xin lỗi nhưng mà bạn tôi vừa ốm dậy, ho nhiều, dễ lây nhiễm nên cậu đổi cặp cho tôi nhé."

Cảm ơn Khoa, cảm ơn đã nhớ lời hứa vừa nãy.

"Trên người bạn ý có bôi chút thuốc "bí truyền", mùi có thể nồng khó ngửi, nên tôi đề xuất lớp trưởng kèm cặp một trường hợp đặc biệt này."

Khả Hân nhìn Kiên, Kiên nhún vai, dưới sức ép của Khoa thì không gì là không thể.

Thế là tôi được yên vị trong sự bao bọc của người ta, sự cứu giúp này dặn lòng sẽ đời đời nhớ ơn, Phạm Nhật Duy Khoa, đến một ngày ta đây sẽ báo đáp. Phải công nhận Duy Khoa giúp đỡ tôi rất nhiều, đôi lúc bạn hơi phiền, hơi thái độ. Thậm chí là đùa dai và cọc tính nhưng tôi biết tới khái niệm "bên trong một đằng bên ngoài một nẻo", phải chăng cái hôm xảy ra cuộc nói chuyện đầu tiên, bạn hoàn toàn nghiêm túc trong việc "Chấp nhận nhu cầu kết bạn" của mình.

Tôi từ một con người quen hơi Khôi Nguyên, tính tôi bị quanh quẩn mãi bên một người. Giờ lại dần dần thấy an toàn khi ở bên cạnh Khoa, trong lòng tôi sẽ có những suy nghĩ lạ lùng khó có thể lý giải, vì nó xuất phát từ trái tim, đối với trái tim thì chẳng có một quy phạm nhất định cho mọi điều trên đời, cảm xúc cứ tự nhiên trôi chảy. Nhưng tôi mặc định bản thân mình lý trí luôn chiếm phần nhiều, lý trí sẽ đánh thức để tôi trở về mặt đất cùng với những quyết định hợp thực tế, hợp đúng đắn, hợp với con người tôi.

"Cảm ơn..."

"Khỏi khách sáo."

Sau đó từng cặp nữ, cặp nam lên tập bắn súng, chỉ có tôi và Duy Khoa là trường hợp nam nữ ngoại lệ duy nhất. Khoa thực hành thì khỏi bàn, bạn giỏi, thành thạo, động tác chuẩn, Chỉ Huy đi qua khen tấm tắc. Đến tôi thì, nhìn mấy bạn con trai cầm súng như cầm đũa ăn cơm, nhẹ như lông hồng, sang đến tay thì mới cảm nhận được sức nặng ấy.

"Ối...!" Tôi hụt mất một nhịp khi nhận súng từ tay Khoa, may sao có bạn đỡ giúp, tay Khoa chạm tay tôi.

Tay Khoa ấm lắm.

"Cẩn thận đi mày, hỏng là không đền nổi đâu."

"À...Ừ..."

Đến khúc nằm xuống, tôi nằm sai động tác, cứ tưởng nằm như nằm trên giường úp người xuống là xong, ai ngờ chân sai, vai sai, chống tay sai, cầm súng cũng sai. Lỗi tại nãy không tập trung với đông quá khó nhìn rõ nên chẳng thấy gì, nhớ gì. Mà Khoa lại nghiêm túc tập tành quá nên bạn chỉnh miết. Chứ mấy đứa con gái kia làm qua loa xong Kiên lớp trưởng đánh dấu "Đạt" là được.

Khoa chẳng nói, bạn cứ âm thầm chỉnh thẳng, lấy tay cầm chân tôi lên, lấy tay ôm eo, người kề sát bên cạnh để chỉ hướng bắn, hướng dẫn cách cầm. Dù bên vai tôi đậm mùi cứt gà nhưng ít nhất bạn chịu đựng tốt, tôi ngửi rõ mùi hương xả vải của bạn hơn là mùi thum thủm kia. Người tôi hầm hập cảm thấy sức nóng, mặt đỏ bừng bừng, tim đập loạn xạ. Chắc có lẽ bọn lớp tôi cũng nhìn thấy, cũng to nhỏ, nhất là bọn con gái nhưng cái mặt tôi lại tỉnh bơ, cộng thêm sự nghiêm túc hết hồn của Khoa nên chúng nó không biết được tâm khảm tôi đang dậy sóng như nào.

Mọi thứ cứ nhộn nhịp, dập dìu uốn lượn, bỗng tôi còn nghe thấy tiếng chim hót ở đâu đó, tiếng lá cây xào xạc, tiếng người nói, tiếng nhạc văng vẳng như OST bộ phim Vườn Trường nào đấy và lạ lùng hơn tất thảy là tiếng trái tim trong khu vườn lòng tôi nở rộ một bông hoa nhỏ trăm năm nằm ngủ.

Không biết Khoa sao chứ tôi cảm thấy lạ.

Đúng vậy, sự xuất hiện của Khoa đã đem tới một cảm giác mới lạ mà lâu rồi tôi không còn thấy nó. Tôi sẽ không đặt tên nó đâu, vì sợ rằng tôi chưa thực sự chắc chắn, sợ tôi ảo tưởng nặng.

"Nhìn nhé, nhắm kĩ tâm, rồi bấm cò."

"Hướng vào đầu đối phương...hoặc."

"Hoặc...hướng vào tim..."

Đó là cách "hạ gục" một người.