Chương 19 : Nhiệm vụ cập nhật, không biết thần bí tồn tại thêm thưởng
" Gia chủ. phần đông người dân Tokyo đã lánh nạn thành công. "
Ở trong một mật thất dưới biệt phủ nhà Tendo, người quản gia nhìn Tendo Kikunoujou báo cáo.
" Rất tốt. Chuẩn bị cho bất cứ lúc nào tình huống xấu nhất cũng có thể xảy ra. "
" Tuân lệnh. "
Quản gia lĩnh lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
" Edogawa tiên sinh. Rốt cuộc vì sao cậu lại có thể chắc chắn Tokyo sắp lâm nguy như vậy chứ ? "
" Chàng đang suy tư gì sao ? "
Nhìn Tendo Kiku an tĩnh ngồi bên Tendo Kikunoujou không khỏi an tường mỉm cười.
Dù sao thì, nếu Lâm Vũ Trần có thể mang vợ hắn trở về từ cõi c·hết, có lẽ hắn cũng nên tin tưởng người đó một lần, dù cho cái yêu cầu này thực sự vô lý đến mức khó tin.
" Nàng biết không, Kiku. Khi đó ta thực sự tưởng rằng mình sẽ mất nàng. "
Tendo Kikunoujou hai tay có chút run run nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Tendo Kiku.
Khi Tokyo bị Gastrea đột kích, hắn bỗng mất đi liên lạc với Tendo Kiku.
Cái lúc mà hai người Satomi Takaharu tình nguyện đi tìm kiếm tung tích của Tendo Kiku đột nhiên mất liên lạc, tâm can hắn như bị hàng ngàn lưỡi dao xoắn chặt.
" Tìm thấy rồi. Cô ấy kh "
Âm thanh chỉ mới truyền được thế rồi bỗng nhiên bị cắt đứt.
Sẽ như thế nào nếu như hắn mất đi người vợ mà mình yêu thương này ?
Khi đó nhân sinh có còn gì đáng để hắn truy tìm nữa không ?
Tendo Kikunoujou đã có thể coi như một người sống gần hết cái đời người.
Nếu tiếp tục thì hắn cũng chỉ còn hai mấy ba mươi năm trên cái thế giới này.
Mà thế giới này sẽ cho hắn thời gian đó ư ?
Câu trả lời thực sự khó có thể đoán trước được.
Tendo Kiku không phải người vợ đầu tiên của hắn.
Lúc chỉ mới trạc tuổi đôi mươi thanh niên, nhà Tendo bắt hắn phải cưới một người phụ nữ đoản mệnh.
Hắn cùng người đó không có bất cứ chút tình cảm nào với nhau.
Hoặc nói đúng hơn là cả hai biết là mình không thể nảy sinh tình cảm với đối phương.
Hai đứa bé trai là tất cả những gì mà người đó để lại cho hắn trước khi t·ừ t·rần.
" Kikunoujou, th·iếp chưa từng ghét bỏ chàng. "
Cái đêm mà căn bệnh đã h·ành h·ạ người phụ nữ đó suốt cả cuộc đời sắp chấm dứt sinh mệnh ngắn ngủi ấy.
Người đó chỉ thỏa mãn mỉm cười trong tay hắn.
" Th·iếp biết, thực lòng mà nói, chàng không hề yêu thương th·iếp. "
Đêm mùa thu lạnh lẽo đó, Tendo Kikunoujou đã không cầm được hai hàng lệ rơi xuống.
" Thế nhưng chàng có thể hứa th·iếp điều này không ? "
" Xin hãy luôn là chàng Tendo Kikunoujou vui vẻ cười đùa như ngày tuyết rơi th·iếp gặp chàng có được không ? "
Khi con người có tất cả, họ sẽ coi đó là điều hiển nhiên.
Tendo Kikunoujou cũng vậy.
Với hắn, người phụ nữ đoản mệnh đó chỉ là một cái người vợ được sắp đặt cho hắn.
Có cũng được mà không có cũng không sao.
Chỉ đến khi người đó an tường ra đi trong lòng mình, Tendo Kikunoujou mới biết mình đã sai.
Hắn không phải không có bất cứ tình cảm nào với cuộc hôn nhân sắp đặt đó.
Hắn chẳng qua đang sợ hãi.
Sợ hãi rằng, nếu mình động lòng, thì cái giây phút biệt ly cũng sẽ là lúc hắn sụp đổ.
Đêm thu đó, Tendo Kikunoujou chỉ mới tròn hai mươi ba. Người phụ nữ đoản mệnh đó cũng chỉ mới đôi mươi.
Kể từ đó hắn không còn cười nhiều như trước.
Cho dù cái ngày hắn thành gia chủ của nhà Tendo cũng như thế.
Hắn không thể khiến mình mỉm cười.
Cách ngày trở thành gia chủ của nhà Tendo, đáng lẽ ra nên là một ngày vui mừng với Tendo Kikunoujou.
Thế nhưng không có người ở bên thì sao có thể vui mừng.
Ngày hắn thành gia chủ, tuyết rơi giữa thu.
Tuyết rơi trắng xóa toàn bộ Tokyo yên bình khi đó.
Hắn nhớ mình giống như thất thần mà đi dạo không có mục đích.
" Thật hoài niệm làm sao. "
Dưới trời tuyết, hắn như quay về năm đó.
Cái ngày mà một người con gái trẻ tuổi, mặt mày tiều tụy đứng trước cửa mà không dám gõ.
" Kiku ? "
Duyên luôn là do vô số sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thành.
" Xin lỗi. Đây có phải nhà Tendo không ạ ? "
Có những người cố gắng cả đời vẫn luôn bị một ly chia cách. Trong khi có những người luôn vô tình tìm lại nhau, cho dù luân hồi cách biệt.
Vì thế nên Tendo Kikunoujou cảm thấy thế giới này thực không công bằng.
Vì sao nó luôn sẵn sàng cho hắn tất cả trong khi luôn lấy đi thứ quan trọng với hắn ?
Khi có người tìm được vợ mình cùng hai người Satomi Takaharu, Tendo Kikunoujou lòng như lửa đốt.
Hắn không ngừng cầu nguyện rằng họ sẽ không sao.
" Ngài hỏi ai đã cứu họ ư ? "
" Tôi thực không biết, ngài Tendo. "
" Mấy người mang họ qua bảo có một cái người trẻ tuổi đeo che mặt, vác mấy người này đến trước mặt họ rồi nháy mắt phát biến mất. "
" Thực sự là khó có thể tin được đó, ngài biết không ? Nếu không phải vị tiểu đột trưởng của đơn vị họ cùng tất cả đều nói cùng một thứ, tôi không chắc mình sẽ không nghĩ họ hoang tưởng. "
Một người nháy mắt phát là biến mất ?
Khi Tendo nghe vậy, hắn không khỏi nghĩ tới một cái thân ảnh thoáng qua.
Dù lấy con mắt của hắn cũng khó mà bắt được chuyển động.
Một người, một thương, một trảm, môt Gastrea c·hết đi.
Chẳng lẽ đó cũng là người cứu vợ mình cùng hai người Satomi Takaharu ?
Nghi ngờ đó của hắn không lâu sau được chứng minh.
Đó là cùng một người. Và Seitensh Kikushiro muốn cho hắn dạy người này võ học nhà Tendo.
" Được thôi. Với một người như thế sao tôi có thể keo kiệt được. "
Đó là cũng là lý do hắn không chút do dự gì mà để Lâm Vũ Trần học hỏi võ học nhà Tendo.
" Chàng biết không. Lúc đó, th·iếp giống như mơ một giấc mơ đầy mơ hồ. "
" Th·iếp thấy mình nằm trong lòng chàng mà không cách nằm đứng dậy hay mở mắt được. Khi đó lạnh lắm."
" Tất cả nghĩ gì th·iếp nghĩ là mình không muốn chàng phải buồn nếu th·iếp c·hết đi. Người th·iếp cứ lạnh dần đi. Tâm trí th·iếp cứ như chìm vào trong bùn lầy không cách nào giãy giụa được. "
" Nàng giờ an toàn rồi, Kiku. Cho dù có gì xảy ra ta cũng vẫn ở bên nàng. "
" Ừm. "
Hai vợ chồng Tendo Kikunoujou đầy hạnh phúc ôm lấy nhau.
Họ không chút gì để tâm tới âm thanh của Tinh Long cùng cái hình ảnh đang xuất hiện trong tâm trí mình lúc này.
Với họ mà nói, những lời của Tinh Long cùng gió thổi qua tai không mấy khác biệt.
-----------
" Khự. Đây là đâu ? "
Nhìn trên trần nhà một cái mảnh màu xám, Satomi Takaharu không khỏi vì đau nhức mà lấy ôm đầu mình.
Không biết vì sao mà hắn cảm thấy như mình đã ngủ một giấc rất lâu rồi.
" Anh tỉnh rồi sao, Takaharu ? "
Nghe thấy một giọng nói thanh thoát vang lên, Satomi Takaharu không khỏi quay ra nhìn bên giường.
Tại đó, hắn nhìn thấy một cái mỹ nữ đang ôm một cái sáu tuổi bé con ngủ trong lòng.
" Mafuyu ? Sao anh lại ở đây thế này ? "
Satomi Takaharu cảm thấy đầu óc mình lúc này có chút hỗn loạn, việc này khiến hắn không thể nào nhớ được những gì đã xảy ra trước khi mình b·ất t·ỉnh.
" Ngài Tendo nói chúng ta đã bị Gastrea t·ấn c·ông khi tìm thấy phu nhân Kiku. "
Nghe Satomi Mafuyu nói vậy, Satomi Takaharu không khỏi rùng mình.
Trí nhớ của hắn bỗng nhiên đột ngột tràn về.
Tokyo bị Gastrea bao vây, Tendo Kikunoujou mất liên lạc với vợ mình giữa lúc hỗn loạn.
Mình vì muốn chả ơn nên tình nguyện đi tìm kiếm.
Mafuyu khăng khăng đòi đi cùng.
Tìm được phu nhân Kiku rồi cả hai bị ....
" Mafuyu ! "
Nhìn Satomi Takaharu ôm vôi lấy mình, Satomi Mafuyu sửng sốt.
" Em có sao không ? Người có bị làm sao không ? "
" Bị làm sao thì ngồi trông anh kiểu gì chứ. "
Thấy vợ mình không sao, Satomi Takaharu thở phào.
Thế nhưng khi đó hắn đã thấy
" Làm anh làm đó. Cô Kiku bảo là anh ấy cứu bố mẹ cùng cô ấy. "
Nhìn cái nhóc con đang ngủ trong lòng Satomi Mafuyu khi nãy bị mình đánh thức, đang dụi mắt cau có nhìn mình, Satomi Takaharu không khỏi ngạc nhiên.
" Thế nhưng. "
Vừa nói xong thì hắn bỗng nhớ ra đứa con gái bảo bối của mình còn đang ở đâu.
" Ừm, thực sự là khó mình tin được. "
Satomi Mafuyu nhìn tứ chi lành lặn không có chút gì tổn hại gì của mình.
Chính bản thân nàng cũng không tin là có thể có việc thần kỳ như vậy có thể xảy ra.
" Bố mẹ lần sau đừng bỏ Ren được không ? Con sợ lắm. "
Nhìn bé con đáng thương hề hề đang kéo tay mình, cả Satomi Takaharu cùng Satomi Mafuyu điều không nhịn được cười một cách đầy yêu chiều.
" Ừm, bố mẹ giờ không bỏ con lại đâu Ren. "
Giữa lúc gia đình đang cảm động, một cái âm thanh như tiếng sấm nổ bỗng vang lên.
" Vì sao ! Vì sao một kẻ không thăng hoa như mi lại có thể g·iết được chúng cơ chứ ! Vì sao ! "
Nghe thấy âm thanh này, Satomi Takaharu không khỏi nhíu mày.
Là hắn đang tưởng tượng sao ?
Satomi Mafuyu nhìn chồng mình hoang mang nên hiểu ý nói
" Anh cứ thử suy nghĩ một chút cái gì đang xảy ra là hiểu. "
" Cái gì đang diễn ra ? "
Vừa tò mò xong, trong tâm trí của Satomi Takahura giống như nhiều một cái khung hình.
Hắn vẫn có thể nhận thức thế giới quanh mình.
Thế nhưng thế giới trong khung hình kia giống như chân thực xảy ra trước mắt hắn.
" Cái này ! '
Nhìn cảnh tượng đang xảy ra trong khung hình, Satomi Takaharu không khỏi kh·iếp sợ.
Hắn nhìn thấy một cái thanh niên mặc trường bào đỏ như máu.
Mỗi cái đạp của hắn đều khiến cho sóng âm bùng nổ.
Mỗi cái vu·ng t·hương của hắn đều như cắt đôi thế gian ra làm hai nửa.
" Ha ha ha. Chưa đủ nha, Tiểu Tinh Tinh. Có ngon, gọi thêm mấy trăm vạn con Giai Đoạn V ra cho ông mày solo đi. 3000 con thế này không đã. "
Đây là điều mà con người có thể làm sao ?
" Yeah, Anh siêu nhân quá. "
Nhìn cái bé con Satomi Ren hai mắt đầy điểm sáng hoan hô, Satomi Takaharu không khỏi khóe miệng miệng giật giật.
Rốt cục là đã có cái quái gì xảy ra trong lúc hắn hôn mê vậy ?
Trong tâm trí của tất cả người trên thế giới, cái khung hình mà Satomi Takaharu thấy giống như bị in vào trong trí óc của họ.
Dù có không muốn thì vẫn xuất hiện.
Tất nhiên là trừ mấy cái đang đắm chìm trong hạnh phúc, ôm lấy nhau như hai vợ chồng Tendo Kikunoujou thì trực tiếp mặc kệ.
Cả thế giới này bất kể màu da, tuổi tác, địa vị đều đang nhìn thấy nó.
Khung cảnh của một con người như siêu nhân không ngừng đánh nổ Gastrea khổng lồ.
" Dừng lại cho ta ! Ta bảo người đừng lại cho ta ! "
Giọng nói của Tinh Long tức giận như vang vọng trong tâm trí khắp thế gian.
Trên vịnh Tokyo lúc này, như rừng bạt ngàn thân cao trăm mét Gastrea đã chả còn lại bao nhiêu.
Từ con số 3000 nay đã chỉ còn vài ba con lẻ tẻ.
Lâm vũ Trần đứng trên cầu cảng.
Cầu cảng dưới chân hắn lúc này đã cùng gạch vụn không kém là bao.
Nhìn vài ba con Gastrea bo bo giữa mình, không dám tiến lại gần, Lâm Vũ Trần có chút khó chịu.
Đm, đã tới hiến kinh nghiệm thì làm cho hết đi. Cái kiểu sắp c·hết hết mới biết chạy này thực là khó chịu mà. Chạy thì chạy từ đầu đi.
" Ê, Xuất tinh Long. Mày không phải mạnh miệng muốn bố mày c·hết à ? Giỏi thì xuống đây đi. "
" Kẻ Ngoại Giới ! Mi đừng tưởng ta không dám ! "
" Ha ha ha. Bố không chủ động đánh mày thì con trai sao đánh lại được chứ ? "
" Mi... Mi... "
Đối với sự khinh thường của Lâm Vũ Trần, Tinh Long hết sức tức giận.
Rốt cuộc là ai ? Là ai đã nói nó không thể chủ động t·ấn c·ông ?
" Không ! Ta không tin ! Ta không tin mình không làm gì được mi ! "
Nhìn Tinh Long giống như mất trí gầm rú, Lâm Vũ Trần không khỏi cảnh giác.
Hắn cảm giác như có phiền toái sắp rơi trúng đầu mình.
[ Cảnh báo ! Hắc Đạn Giới Trật Tự Quy Tắc Hóa Thân - Tinh Long đã cưỡng chế ngưng tự nhục thân để hiện thế. ]
[ Nghịch Thiên rút thưởng nhiệm vụ cập nhật, thần bí không rõ tồn tại đã cho ngài thêm phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ ]
" Ể ? "
Nhìn dòng thông báo thứ hai, Lâm Vũ Trần giật mình.