Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tối Cường Rút Thưởng Vĩnh Sinh Lộ

Chương 16 : Quyết định của Seitenshi Kikushiro. Thế còn ai không tin ? ( 3000 chữ chương. )




Chương 16 : Quyết định của Seitenshi Kikushiro. Thế còn ai không tin ? ( 3000 chữ chương. )

Chương 16 : Quyết định của Seitenshi Kikushiro. Thế còn ai không tin ?

" Ngài thị thưởng Seitenshi. Chúng tôi mong ngài cho chúng tôi một câu trả lời. Rốt cục ngài đã làm gì tại Tokyo. "

" Ta thực lòng không biết quý vị đang nói gì. "

Ở trong tòa thị chính Tokyo, Seitenshi Kihushiro đang nhìn vào một cái màn hình khổng lồ.

Trên đó là từng khung video của từng cái quan chức quyền cao chức trọng khắp Nhật Bản.

Bọn họ có người thương tích đầy mình, không thể không ngồi xe lăn tham gia cuộc họp.

Tuy nhiên đó là số ít.

Phần đông những người có mặt hôm nay vẫn tương đối hưởng thụ cuộc sống.

Có trong tay thưởng thức ly rượu quý giá, có vai để mỹ nữ nắn bóp, có đang ngồi dựa ghế da đắt đỏ.

" Đừng có giả vờ như ông không có làm gì, thị thưởng Seitenshi. Bây giờ khắp nước Nhật này chỉ có địa phận Tokyo là an ổn. "

" Đúng. Nói mau, Thị trưởng Seitenshi. Rốt cuộc Tokyo ngài đang giấu thứ gì ? Tại sao chỉ sau một đêm Tokyo lại có thể yên ổn như thế ? Nói đi !"

" Nói đi..... "

" Nói đi.... "

Lên tục có các âm thanh vỗ bàn chỉ tay vào màn hình.

Thế nhưng ai cũng biết rằng nếu như đây là cuộc họp trực tiếp, những người này sẽ tay chỉ thẳng mặt mà mắng Seitenshi Kikushiro.

Những người còn lại chỉ lựa chọn im lặng trước việc này.

" Có lẽ ông già nên lẩm cẩn nhầm rồi, Tỉnh trưởng Chiba. Nếu tôi không nhầm thì trên địa phận Chiba giờ cũng không còn bao nhiêu Gastrea đi. "

" Còn cả các ông nữa, Tỉnh trưởng Gunma, Tochigi, Ibaraki, Saitama và Kanagawa. Nếu như thông tin của ta không sai thì giờ địa phận các ông, Gastrea cũng đang dần rút đi rất nhanh chóng đi. "

Seitenshi Kikushiro mỉm cười nhìn màn hình.

Chỉ là trong con ngươi trắng bạc của hắn đang tràn đầy sự chán nản cùng thất vọng.

Khi nhìn thấy Lâm Vũ Trần, một người một thương rong ruổi khắp Tokyo cùng xung quanh cho tới tận lúc Gastrea c·hết sạch sẽ, tán loạn không dám lại gần nửa bước, Seitenshi Kikushiro chỉ hận mình không thể như thế.

Nếu như hắn cũng có loại sức mạnh không nói lý này, không, chỉ một phần thôi cũng được.

Thì sẽ có bao nhiêu người đã không phải bỏ mạng dưới nang vuốt của Gastrea.

Nếu như hắn gặp Lâm Vũ Trần sớm hơn thì những người anh em của hắn cũng sẽ không...

" Thì sao ? Điều này có thể chứng minh cái gì ? "

" Đúng, đó là thành quả hi sinh anh dũng của bao nhiêu người dân cùng chiến sĩ. "

" Không sai. Không có sự hi sinh anh dũng của họ sao có thể có kết quả này ! "

Nghe từng lời nói này, Seitenshi Kikushiro không khỏi bật cười.

Thế nhưng hắn không cười vui sướng.

Nụ cười trên miệng hắn đầy đắng chát.

" Hi sinh ? Các người nghĩ chỉ có mình các người hi sinh ! "

Tiếng quát của Seitenshi Kikushiro vang vọng khắp căn phòng này.

" Thị trưởng Seitenshi, đây là cuộc họp liên "

" Câm miệng cho ta ! Một lũ vô dụng sớm ngày chỉ biết ăn chơi đàm đúm ! "

Lúc này Seitenshi Kikushiro thực sự đã không thể kìm chế được cơn phẫn nộ của mình.

Thời bình lũ người này ăn chơi đàm đúm thế nào, hắn không cần biết. Thế nhưng giờ ?

Đây còn là thời bình sao !

" Người người ai cũng vậy cả. Khi nơi của mình bị t·ấn c·ông lúc nào cũng kêu gọi mọi người chống Gastrea. Tokyo đã bao giờ không gửi hỗ trợ chưa hả ! Không ! Không một lần nào mà Tokyo không cử người tới cả ! Những người đó không phải đều hi sinh ! Những người đó không ai không phải là người dân, binh sĩ của Tokyo ! Sự hi sinh của họ thì sao ! "

" Thị trưởng Seitenshi. "

" Câm mồm ! Ông mày chưa nói xong ! "

Nhìn Seitenshi Kikushiro phẫn nộ, không ai là không ngạc nhiên.

Thậm chí Yasuwaki Takahiro cũng không khỏi ngạc nhiên.

Chưa bao giờ hắn nhìn Seitenshi Kikushiro phẫn nộ như bây giờ.

Thực sự từ trước tới giờ chưa bao giờ.

" Thị trưởng Seitenshi. Chúng tôi hiểu tâm tình của ngài. "

" Các người hiểu cái gì ! "

Seitenshi Kikushiro nắm chặt bàn tay.

Từng giọt máu tí tách rơi xuống, từng giọt như cô đọng tất cả những gì hắn chứa đựng bấy lâu nay nặng nề rơi xuống đất.

" Khi Tokyo bị Gastrea bao vây các ngươi làm gì ! Khi bọn ta cầu cứu các ngươi đã làm gì ! "

" Đủ rồi, Seitenshi Kikushiro."

Một người mỹ phụ mặc trang phục vu nữ lành lạnh lên tiếng.

" Ngài thủ tướng. Thị trưởng Seitenshi chẳng qua quá kích động, mong ngài thông cảm. "



Một người trung niên trước kia cùng Seitenshi có quan hệ không tệ lúc này không nhịn được lên tiếng.

" Mong ngài đừng xen ngang. Tỉnh trưởng Hokaido. "

Người mỹ phụ chặn lời của người kia.

" Thị trưởng Seitenshi. Mong ngài nói sự thật cho chúng tôi biết. Thực sự Tokyo đang giấu thứ gì ? "

Nhìn người mỹ phụ hỏi câu này, Seitenshi Kikushiro thực sự không nhịn được cười.

Giấu thứ gì ? Giấu thứ gì chả phải nên là bà biết rõ nhất sao ?

" Đừng có nói câu truyện viển vông một người đánh tan tất cả Gastrea trên khắp Tokyo nữa, thị trưởng Seitenshi. "

Tại sao chứ ?

Seitenshi Kikushiro không hiểu.

Lâm Vũ Trần đã cho hắn thấy hi vọng.

Con người không phải vô lực trước Gastrea.

Nhân loại hoàn toàn có thể phản kháng. Không, tận tay diệt trừ Gastrea !

Ấy vậy tại sao không sai tin tưởng lời hắn nói cơ chứ ?

Tại sao những người này đã thấy bằng chứng cũng không tin tưởng hắn ?

" Bởi vì đó là nhân tính của con người, quý ngài Seitenshi. "

Bỗng nhiên giọng nói của Lâm Vũ Trần vang lên.

Nhìn Lâm Vũ Trần đứng sau lưng Seitenshi Kikushiro Yasuwaki Takahito không khỏi sửng sốt.

Lâm Vũ Trần vào bằng cách nào ? Vì sao hắn không biết ?

" Ông chú nhìn cái cửa tự rõ. Cửa không khóa. "

Quay sang nhìn cánh cửa được gia cố nát bét, Yasuwaki Takahito khóe miệng không khỏi giật giật.

Không khóa cái gì chứ ? Rõ ràng là p·há h·oại .

Trong tâm rất muốn bật lại Lâm Vũ Trần nhưng Yasuwaki Takahito cũng hết sức giật mình.

Phá cửa theo đúng nghĩa đen như vậy mà hắn ở bên không hề hay biết.

Nửa ngày qua ở nhà Tendo, người này rốt cuộc đã học những gì ?

" Các hạ đã xong việc rồi ? "

Khi nhìn bản mặt cười cười của Lâm Vũ Trần, Seitenshi Kikushiro không khỏi cảm thấy mình bình tâm lại.

" Ừm. Đã xong. Ông thực sự giúp tôi một cái đại ân rồi, quý ngài Seitenshi. "

Seitenshi Kikushiro nhìn Lâm Vũ Trần mà sững sờ.

So với chỉ nửa ngày trước, Lâm Vũ Trần như thành một cái người hoàn toàn khác.

Nếu như khi mới gặp, Lâm Vũ Trần dù có cười đùa cũng cho hắn một cái cảm giác vô thức đè áp trong từng cái cử động, lời nói.

Thì giờ hắn lại thấy Lâm Vũ Trần hết sức bình dị phóng khoáng.

Giống như thể trước mặt hắn không phải là một cái hạ phàm thần nhân có thể tận sát toàn bộ Gastrea khắp Tokyo.

Nói trước mặt mình là một cái yếu đuối chưa v·a c·hạm xã hội học sinh hắn cũng tin.

" Đó là người ngài nói sao, Thị trưởng Seitenshi ? "

" Nực cười. Rõ ràng chỉ là một tên trẻ ranh. "

" Quả nhiên Tokyo đang giấu diếm thứ gì đó. "

" Seitenshi nói mau ! Thứ mà bọn ông giấu là gì ! "

Nhìn từng người đang không ngừng chỉ trích, Seitenshi Kikushiro hai mắt chỉ có thờ ơ.

" Xem ra ông không có ai tin rồi, quý ngài Seitenshi. "

" Là ta ngây thơ. Để các hạ chê cười rồi. "

" Không sao. Với những cái người đang chối bỏ sự thật thì chỉ có thể dùng hành động mà chứng tỏ thôi. "

" Hành động ? Ý các hạ là sao ? "

Seitenshi Kikushiro nghi hoặc nhìn Lâm Vũ Trần.

" Quý ngài Seitenshi. Ông còn nhớ điều thứ ba mà ông chấp nhận để tôi cùng ông bảo vệ Tokyo này chứ ? "

" Có, chỉ là làm sao mới có thể "

" Tin tưởng tôi. "

Nhìn Lâm Vũ Trần, Seitenshi Kikushiro cảm thấy thế giới này thực điên rồi.

" Nghe nói các vị không tin lời của đối tác của tôi nhỉ. "

" Câm mồm thằng nhãi con ! Đây là nơi người lớn nói chuyện. Không phải nơi để mày nói "

" Ê . "

Lâm Vũ Trần nhìn cái người vừa nói kia.

" Mẹ mày lúc bé không dạy là cắt lời người khác là bất lịch sự à thằng mặt *** ? "



Tĩnh lặng.

Toàn bộ đều tĩnh lặng

" Mày nghĩ mình đang nói gì thế hả, thằng nhãi ranh ! "

Vừa bị Lâm Vũ Trần chửi, người kia hết sức tức giận gào thét.

" Câm mẹ mồm mày cho tao. Muốn biết thực hư đúng không ? Nghi ngờ đúng không ? "

Lâm Vũ Trần cười khinh nhìn người đó.

" Có gan thì đưa bố mày cái địa chỉ. Đảm bảo là chưa đầy mấy phút là mày biết ngay. "

" Mày... mày .... "

" Trật tự ! "

Người mỹ phụ lúc này lên tiếng.

" Cậu là Edogawa Arakan ? "

" Đúng đó. Có vấn đề gì nào ? "

Lâm Vũ Trần đầy khinh bỉ nhìn người trước mặt.

" Cậu định chứng minh lời của Seitenshi Kikushiro như thế nào ? "

" Thế quý ngài Seitenshi miêu tả tôi như thế nào ? "

" Một giây di chuyển một cây số. một thương chặt đôi Gastrea c·hết hẳn, cả một ngày như thế không chút mệt mỏi. "

" Ha ha ha. Quý ngài Seitenshi thật là. "

Một nụ cười không khỏi hiện lên trên mặt một số người.

Quả nhiên chỉ là một tên nhóc. Giờ biết sợ rồi chứ gì ?

" Sao ông có thể khiêm tốn thế được ? Như thế là hơi hạ thấp nhau đó. "

Cuồng. Thực sự cuồng không coi ai ra gì.

" Thế ngài thủ tướng định bảo tôi chứng minh thế nào đậy ? "

Lâm Vũ Trần cười nhìn vào màn hình. Không phải là nhìn vào mặt người mỹ phụ mới đúng.

" Thế cậu định chứng minh thế nào ? "

" Nói sao nhỉ, quý ngài Seitenshi tả cùng làm khó tôi quá đi. Bây giờ không thể nào vì chứng mình trong sạch mà chạy sang mấy chỗ kế bên mà đồ sát được. Tất nhiên là không còn Gastrea thì tôi cũng chỉ có thể chọn đồ sát thứ khác. Các vị hiểu nhỉ ? "

Một đợt hơi lạnh không khỏi chạy khắp người của những người tham gia cuộc họp.

Bọn họ qua nhiều nguồn không phải không thấy khung cảnh của Tokyo đêm qua.

Thế nhưng họ không tin sức người có thể đạt được điều này.

" Mày .. mày ."

" Địt mẹo. Bố mày bảo thích thì để địa chỉ tao chạy qua. Không dám thì ngậm mồm. "

Lâm Vũ Trần cười rồi nhìn người mỹ phụ.

" Nếu thế thì để tôi chứng minh cho ngài thủ tướng đây thấy một giây một cây số đi. Bà thấy thế nào, ngài thủ tướng ? "

" Ồ, thế cậu định chứng mình thế nào ? "

Người mỹ phụ không khỏi hứng thứ cười nhìn Lâm Vũ Trần.

" Đơn giản thôi. Bà đưa địa chỉ cho tôi, tôi tính nhẩm thời gian, bà bấm giờ. Nếu trước khi đồng hồ điểm mà tôi vẫn chưa xuất hiện trước mặt bà thì ... "

Nói tới đây, Lâm Vũ Trần đi tới bên cạnh Yasuwaki Takahito.

" Mượn chơi chút nha, ông chú. "

Nhìn súng của mình trên tay Lâm Vũ Trần, Yasuwaki Takahito không khỏi kinh ngạc.

Dí nòng súng lạnh băng lên huyệt thái dương, Lâm Vũ Trần cười nhìn về phía người mỹ phụ.

" Như thế này, rồi bang trước mặt toàn thể các vị ở đây thì thế nào ? "



" Ha ha ha. Thú vị. Thực sự thú vị. "

Người mỹ phụ không khỏi cười rung rẩy.

" Đền thờ trên đỉnh Phú Sĩ. Cho cậu thời gian ba phút có lẽ là thoải mái đi. "

" Hô. Quả thực ba phút rất thoải mái. "

Lâm Vũ Trần cười.

" Thế nhưng tôi sẽ được gì ? "

" Ý cậu là sao ? "

Mỹ phụ cau mày liễu nhìn Lâm Vũ Trần.

" Thì lặn lội đường xa tới nơi chỉ để chứng minh cho một bọn ngu cái gì thì không đáng lắm. Tất nhiên, tôi tin ngài thủ tướng là một người thông minh. "

Cảm nhận nụ cười khinh thường của Lâm Vũ Trần không ít người không khỏi cắn răng.

" Thế cậu có điều kiện gì, Cậu Arakan ? "



Người mỹ phụ nhìn Lâm Vũ Trần.

" Nước Nhật từ nay phải nghe theo lời tôi thế nào ? "

" Cậu nghĩ mình có khả năng sao ? "

" Ít nhất là tôi biết sắp tới mấy vị chỉ có thể cầu tôi. Bây giờ cơ hội trước mặt không chọn ngay kẻo hối hận không kịp. "

Mỹ phụ mắt phượng lạnh lùng nhìn Lâm Vũ Trần.

Nếu ánh mắt có thể g·iết người thì hắn đ·ã c·hết vạn lần.

" Không thể. "

Lâm Vũ Trần không đáp lại.

" Ta sẽ chỉ căn nhắc cân nặng lời nói của cậu nếu cậu có thể chứng minh cho ta thấy. "

" Thỏa thuận vậy đi. "

Lâm Vũ Trần cười rồi lạnh nhạt nói.

" Bấm giờ đi. "

" Cậu không muốn chuẩn bị gì sao, cậu Arakan ? "

Mỹ phụ cười lạnh nhìn Lâm Vũ Trần.

"Không cần. Ngược lãi lát nữa, tôi chỉ cần bà nghe một câu thôi. "

Lâm Vũ Trần một đấm nát bẩy bức tường được gia cố. .

Dù sao hắn cũng không muốn tốn thời gian.

" Bắt đầu. "

Từng giây trôi qua.

Mười giây, hai mười giây, ba mươi giây.

Một phút, hai phút.

Tất cả đều đồng loạt căng thẳng.

Chỉ riêng Seitenshi Kikushiro cùng Yasuwaki Takahito là không.

Núi Phú Sĩ ? Đêm qua Lâm Vũ Trần chạy rong vài chục vòng nước Nhật trong cái đất Tokyo cùng xung quanh thì ba phút tới nơi là gì ?

Có khi tìm cái máy bán hàng tự động lấy đồ uống xong rồi đi tiếp vẫn chả muộn.

2 phút 45 giây trôi qua.

Nhiều người bắt đầu nghi ngờ.

2 phút 50 giây, 51 giây.

Ngay cả Seitenshi Kikushiro cùng Yasuwaki Takahito cũng nín thở nhìn màn hình của thủ tướng.

2 phút 55 giây, 56 giây, 57 giây.

Ba giây cuối cùng.

58 giây.

59 giây.

59.10 giây

.30 .60, .90

2 phút 59 giây 99 phần trăm của giây.

" Hết giờ. "

Lúc này Lâm Vũ Trần vẫn chưa xuất hiện.

" Hừm thì ra là tên l·ừa đ·ảo. "

Có người không nhịn được nói.

Bỗng nhiên lúc này sau lưng của mỹ phụ vang lên cái giọng nói.

" Công nhận là nhìn tận mắt bà đẹp hơn trong màn hình nhiều. Nhìn bà mà tôi mất hồn gần cả phút quý giá. Nếu bà giờ hai mươi tuổi có khi tôi đổ rồi đó, ngài thủ tướng. "

Trên đỉnh Phú Sĩ, một ngôi đền được canh gác nghiêm cẩn.

Một người mỹ phụ mặc vu nữ phục đang trợn mắt nhìn ngồi sau lưng mình Lâm Vũ Trần.

" Uống chút không ? Trên đường thấy cái này hay hay nên tốn chút thời gian tìm cái tiền xu trong túi. Thấy có người bảo cũng được. "

Cảm nhận một cái ánh mắt chả mấy quan tâm hay cảm tình gì đang nhìn mình, mỹ phụ lúc này mới hiểu ra một điều.

Seitenshi Kikushiro không có nói dối.

Không, hắn nói dối.

Người này cùng người trong lời hắn đáng sợ gấp trăm ngàn lần.

" Thế giờ bà có thể nghe tôi nói chứ. Tất nhiên, phiền bà tắt mic đi một lúc. "

Lâm Vũ Trần hai mắt toát ra một ánh hồng quang đầy tà ý nhìn mỹ phụ.

" Cậu thực sự không nói dối. "

" Tất nhiên rồi, tôi vẫn luôn rất trung thực. Giờ thì mong bà tắt mic. Điều tôi sắp nói người khác không nên nghe. "

Sau đó tất cả người tham gia cuộc họp chỉ thấy Lâm Vũ Trần cử động môi nói cùng mỹ phụ kinh hãi nhìn hắn.